Xích Long Châu

Chương 1: Lần gặp mặt thứ nhất




Trên thế giới không thiếu con gái xinh đẹp đẹp, lại càng không thiếu những kẻ có con mắt thẩm mỹ. Không hiểu thế nào các “nàng” đều bị người cướp đi?

Ví dụ như Đường Trọng phát hiện ra Thu Ý Hàn. Hay như là hắn còn phát hiện ra cả Bạch Tố Lâm, Vi Tiếu.

Đương nhiên, chỉ cần không phải là người mù, cũng biết các cô ấy đều là mỹ nữ.

Là một người nghệ sĩ có phong cách thẩm mĩ bẩm sinh, Thu Tĩnh Văn nhiều năm trước học và tốt nghiệp ở Paris, sau này thì định cư tại đây, nên đối với mốt thời trang ở Paris có một sự hiểu biết sâu sắc về vấn đề này.

Khiến cho Đường Trọng mừng rỡ như điên chính là, Thu Tĩnh Văn đã từng mơ ước trở thành một chuyên gia thiết kế thời trang ưu tú, trong thời gian đại học đã học nửa năm tại học viện thiết kế thời trang GJ nổi danh nhất Paris. Lúc đó cô nghĩ mình chỉ học thiết kế thời trang vì thích thôi, còn chủ yếu vẫn tập trung vào học vẽ tranh. Thế nên việc học cũng chỉ như ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới mà thôi.

Chẳng qua, vấn đề này cũng không quan trọng lắm.

Ít nhất trên phương diện này thì cô có hiểu biết sâu sắc, hơn nữa nếu cùng cô trao đổi sẽ thấy cô có một cái nhìn rất đặc biệt về việc làm thế nào để xây dựng được một thương hiệu độc đáo.

Đường Trọng thấy cảm thán bởi mình đã tìm đúng người rồi. Vốn hắn muốn phái Ken đến phụ trách việc này, Ken mặc dù là nhà thiết kế hình tượng nhưng về mặt trang phục hắn cũng hiểu biết không tệ lắm.

Nếu như cả việc này cũng không làm được, làm sao có thể đào tạo được người dưới trướng cho mình?

Cuối cùng Đường Trọng cũng phải bỏ qua ý nghĩ này. Một mặt, tính cách của Ken có hơi………con bà nó, tại những lúc mấu chốt, vạn sự khởi đầu nan, hắn chưa chắc đã chịu đựng được. Mặt khác, Ken không biết tiếng Pháp. Nếu đợi đến lúc thương hiệu Angel đi vào quỹ đạo rồi, thì người cầm lái biết tiếng Pháp hay không cũng không quan trọng, nhưng vào lúc bắt đầu này, có một người đã dung nhập vào tầng lớp thượng lưu ở Pháp đứng ra hỗ trợ thì sẽ phi thường hiệu quả.

Hơn nữa Thu Tĩnh Văn vốn là người nổi tiếng trong xã hội Pháp, chỉ cần là thương hiệu các mặt hàng xa xỉ phẩm là do cô sáng tạo, sẽ dễ dàng đi vào trong tâm trí của người sử dụng rất nhanh chóng.

Ken nổi danh là nhà thiết kế hình tượng

không tệ ở Trung Hoa, thế nhưng ở Paris có mấy người nguyện ý tiêu tiền cho hắn đây.

Về chuyện này sẽ không có nhân tuyển nào khác ngoại trừ Thu Tĩnh Văn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Đường Trọng suy nghĩ lâu như vậy trong lần bay đến bay đến Paris để gặp mặt cô, cũng chính là nguyên nhân mà hắn chịu bỏ ra một phần ba cổ phần để có thể lôi kéo cô gia nhập.

Đương nhiên, mời Thu Tĩnh Văn gia nhập Angel còn có nhiều chỗ tốt khác nữa, chẳng qua bây giờ chưa phải là lúc để lộ ra thương hiệu mà thôi.

Bây giờ quan trọng nhất chính là làm cho thương hiệu Angel được tạo ra. Chỉ cần sản xuất ra sản phẩm thì mới cần quan tâm tới chuyện hợp tác với người khác.

- Thương hiệu của các mặt hàng xa xỉ phẩm không phải là nắm chắc xu thế model, mà là dẫn dắt xu hướng model.

Thu Tĩnh Văn tay cầm một vật phẩm nhỏ mà Đường Trọng cho cô xem, nói:

- Tôi nói đây là mốt, thì chắc chắn nó sẽ được lưu hành rộng rãi.

- Nói hay lắm. Mọi người vỗ tay nào.

Đường Trọng nói.

Vì thế nên Đường Trọng và Thu Ý Hàn liền vỗ tay liên tục không ngừng.

Thu Tĩnh Văn trừng mắt nhìn Đường Trọng rồi hướng sang phía Thu Tĩnh Hàn nói:

- Con cũng hùa theo hắn là sao?

- Cô à, bởi vì con thấy cô thực là lợi hại mà.

Trên mặt Thu Ý Hàn tràn ngập sự sùng bái nhìn Thu Tĩnh Văn rồi nói:

- Trước kia chỉ biết là cô vẽ tranh rất đẹp, không ngờ trong lĩnh vực trang phục cô cũng hiểu rõ như vậy. Nghe cô nói một lần, như uống được mười thùng tri thức vậy đó.

- Lại còn mười thùng nước nữa chứ? Không sợ uống đến chết nghẹn sao.

Thu Tĩnh Văn tức giận nói:

- Những thứ mà cô biết cũng khá nhiều, con muốn thì cứ học nhiều vào một chút.

- Vâng, vâng. Sau này con sẽ học tập cô mà.

Thu Ý Hàn gật đầu như gà mổ thóc vậy.

- Thế nên không phải cha con đã đưa con tới đây hay sao?

Đường Trọng liếc cốc cà phê thứ ba trước mặt, nhìn Thu Tĩnh Văn nói:

- Cô tiếp theo có tính toán gì không? Không phải cô có khá nhiều chuyện sao? Nếu như mà bận thì mau đi đi thôi. Không cần phải ở đây làm phiền tôi nữa.

Không cần phải làm phiền cậu sao?

Thu Tĩnh Văn cười lạnh trong lòng.

Tôi lại càng không muốn quản cậu, nhưng cậu có thể không lôi kéo Ý Hàn nhà chúng ta hay không?

Thu Tĩnh Văn không ngốc, tự nhiên cũng hiểu được Đường Trọng có ý gì. Hắn ngại mình ngồi đây chướng mắt, hắn chỉ mong có được thế giới của hai người mà thôi. Có thể được như ý hắn hay sao?

Tất nhiên là không rồi.

Hơn nữa chính mình là người giám hộ cho Thu Ý Hàn, sao có thể để cho con thỏ trắng bé nhỏ đó trở thành mỹ vị trong miệng con sói xám kia chứ. Hành vi vừa mới lợi dụng mình bây giờ đã đá mình sang một bên của Đường Trọng, Thu Tĩnh Văn tuyệt sẽ không bỏ qua đâu.

Thế nên cô cũng cười mà nói với hắn:

- Cậu từ xa vạn dặm tới Paris này, người chủ nhà như tôi cũng phải mời cậu một bữa cơm chứ. Bò bít tết thì sao? Hay là cậu thích ăn đồ ăn Trung Hoa nhỉ? Tôi biết ở gần đây có một quán ăn Trung Hoa, thức ăn ở đó rất là được đó.

Đường Trọng biết tâm tư của mình đã bị người ta nhìn thấu rồi, cũng không cảm thấy có gì mà xấu hổ hết. Dù sao muốn kiếm được thứ gì đó thì ít nhất chính mình cũng phải kiên trì mà.

- Cám ơn cô, hay là thôi đi. Tôi với Ý Hàn chút nữa còn muốn đi tụ tập với bạn học nữa. Đã lên lịch hẹn với bọn họ rồi, buổi trưa còn muốn cùng ăn nữa.

Đường Trọng cười cự tuyệt.

- Tụ họp bạn học à? Thế thì tuyệt quá nha.

Thu Tĩnh Văn mừng rỡ nói:

m- Cậu với Ý Hàn đều học ở Nam Đại, như thế thì lần này toàn là người Trung Hoa chúng ta sao? Thế thì tôi cũng đi a. Người ở nước ngoài thấy được đồng hương sẽ có cảm giác đặc biệt thân thiết. Câu nói kia là sao nhỉ? Đồng hương gặp lại đồng hương, hai hàng nước mắt chảy xuôi hai đường…

- ……………………………

Đường Trọng quả có chút buồn bực trong lòng. Cái gì mà đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai hàng bla bla bla…? Có mà đồng hương gặp gỡ đồng hương, sau lưng lén đâm một thương thì có.

Đường Trọng cảm thấy, chính mình đã bị bà cô Thu Tĩnh Văn này hãm hại.

- Như thế có được không?

Đường Trọng khó xử nói.

- Chúng tôi đều là người trẻ tuổi, cô qua đó có chút không quá phù hợp thì phải?

Thu Tĩnh Văn đang uống cà phê cảm thấy hơi shock, chút nữa thì đập bàn.

Cái gì mà “chúng tôi đều là người trẻ tuổi”? Ý gì cơ chứ? Chẳng lẽ mình già lắm rồi sao?

Khinh người quá đáng!

Đồ không biết xấu hổ!

Không thể tha thứ được!

Thu Tĩnh Văn vẫn giữ được hình tượng đoan trang tài trí, chỉ nhàn nhạt nói với Đường Trọng:

- Trẻ con liên hoan thì phải có người lớn tới trông chứ sao. Không phải à? Nếu có chuyện gì đó, không có người lớn sao giải quyết được?

- ………………

Hai người cứ trợn mắt nhìn nhau, ai cũng bày ra tư thế không chịu thua.

- Hì……

Thu Ý Hàn cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười đến mức không thở nổi.

- Hai người thực là………đùa vui quá ha…

Bị Thu Ý Hàn cười như vậy, hai người cũng đành phải nén nhịn căm thù xuống.

Đường Trọng cười hề hề nói:

- Nếu không để tôi gọi điện hỏi xem bọn họ có định đi hay không đã?

- Tranh thủ thời gian chút đi. Nói không chừng tối nay họ lại có hẹn đấy.

Thu Tĩnh Văn cười nhạo nói.

- Hay là nhắn tin mà hỏi cũng được. Nhắn tin thì tiện hơn.

- Tùy thôi. Nhưng mà theo như sự hiểu biết của tôi với mấy người bạn kia của cậu thì, bọn họ chắc sẽ không tới đâu.

Đường Trọng rút chiếc điện thoại di động trong túi áo dưới ra, tùy ý nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói:

- Bà cô quả là dự liệu như thần. Bọn họ gửi tin nhắn tới nói là không tới được, nếu thế thì tôi đành cho cô cơ hội mời tôi đi ăn vậy.

- Đây là vinh hạnh của tôi.

- Đừng nói thế chứ, mọi người đều là người một nhà mà.

Thu Tĩnh Văn đến liền không chịu đi, mời Đường Trọng ăn xong cơm trưa, liền kéo hắn đi uống cà phê, uống cà phê xong rồi liền kéo hắn đi ăn cơm chiều, ăn cơm chiều xong thì………cô liền mang Thu Ý Hàn đi luôn.

Đường Trọng thực là muốn khóc thét lên mà.

Tại sao cô ta lại có thể làm như vậy cơ chứ?

Ủy ban Itecolbert Kobell của Pháp được xưng là hiệp hội xa xỉ phẩm hay là liên hiệp ngành sản xuất tinh phẩm nước Pháp.

Hiệp hội này nắm trong tay tới hơn 75 thương hiệu tinh anh, ví dụ như: El, Dior, Yversanitlaurent, Hermes, Louisvuitton, một sô những thương hiệu nổi tiếng khác trên thế giới nữa.

Tuy ủy ban Kobell chỉ có 75 thương hiệu nhưng không ai lại dám đánh giá thấp lực ảnh hưởng của bọn họ. Bọn họ lũng đoạn tám phần số mặt hàng xa xỉ phẩm của thị trường Châu Âu, lũng đoạn đến chín phần thị trường các mặt hàng xa xỉ phẩm của thế giới. Thậm chí họ còn có thể ảnh hưởng tới sự bổ nhiệm thị trưởng và cả chuyện tuyển cử tổng thống của nước Pháp.

Tiệc rượu theo thông lệ của ủy ban là một hoạt động được tổ chức định kỳ để cho các hội viên trao đổi với nhau,

Mà những người người có thể tham gia những tiệc rượu này, đều là những thành viên trong các gia tộc kinh doanh các mặt hàng, tổng giám đốc xí nghiệp, với một số ít người có chức vụ nữa.

Tại một chỗ trống vắng trong tiệc, có hai người trẻ tuổi ngồi đối diện nhau.

Người thanh niên tóc vàng, mắt xanh, bất phàm El Raffarin cười vui vẻ nhìn người thanh niên tóc quăn đối diện nói:

- Luzi này, dạo này cũng khá được đấy chứ nhỉ? Nghe nói cô nàng trân châu đen nóng bỏng kia của nước Mỹ cũng đã bị cậu gạt lên giường rồi hả?

- Gạt sao?

Luzi Cadillac với mái tóc nâu quăn cười lạnh:

- Thì đúng là gạt đó. Nhưng mà là tôi lừa cô ta, hay cô ta lừa tôi thì cũng khó xác định lắm. Cô ta chỉ ngủ với tôi một đêm mà thôi, tôi sẽ cho cô ta một hợp đồng làm người phát ngôn năm thứ nhất cho chúng ta, chuyện như thế có cái gì để khoe đây?

- Cho ai thì cũng là cho mà? Hơn nữa với sự ảnh hưởng của trân châu đen thì cho cô ta làm người phát ngôn cũng được.

El Raffarin cười ha hả nói.

- Tất nhiên rồi.

Luzi nâng chén với El nói:

- Tôi cần cô ấy, cô ấy cũng cần tôi, chúng tôi khá là ăn nhịp đó. Không thể không nói, có nhiều thứ cứ như là duyên phận vậy. Nhưng sao tôi nghe nói dạo này cậu có chuyện không vui? Lần trước cậu còn khoe là sẽ giả làm tình thánh mỗi ngày đến quảng trường để cua một cô gái vẽ tranh cơ mà? Thế mà vị tình thánh vang danh Paris của chúng ta cũng không cưa nổi cô gái nhỏ đó sao?

Nghe thấy Luzi nhắc tới Thu Ý Hàn, El Raffarin cảm thấy không được thoải mái.

Không chỉ là cưa không được. Mà ngược lại bị người khác đánh gục cơ.

Do sự thất bại này, đã khiến cho gia tộc hắn mất đi rất nhiều thứ nữa.

Bỗng nhiên nhớ tới cái tên đó, trong lòng hắn liền dâng trào hận ý mãnh liệt.

Hắn quyết định làm chút chuẩn bị, mà người thừa kế gia tộc Cadillac trước mắt này chính là mục tiêu rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.