Xích Linh

Chương 4: Tiểu thư thời mạt thế. (4)






Túc Ngũ gật đầu, liền nhanh chóng lại lần nữa đi một vòng quanh phòng.

Nơi nghỉ ngơi của cái miếu thờ này có điểm giống với nơi ở của các vị hòa thượng. Một phòng là một phòng gồm nhiều giường có đệm được xếp nằm ngang giống nhau.

Bên cạnh cái giường đệm đầu tiên còn treo hai cái lục lạc.

Ngón tay Diệp Sơ Dương phất qua cái lục lạc, đáy mắt lộ ra một tia thâm ý.

Nơi êm đẹp này, lại để cái lục lạc ở đây là có ý gì?

Cô lại đưa tay chọc chọc vào cái lục lạc kia lần nữa, ngay sau đó liền phát ra một tràng âm thanh vang vọng.

Âm thanh này tức khắc làm cho Túc Ngũ đang nghiêm túc tìm đồ vật đột nhiên quay đầu, mắt anh ta dừng lại ở trên chiếc lục lạc, có chút tò mò hỏi “Cửu Thiếu, lục lạc này có vấn đề gì à?”

“Không biết.” Diệp Sơ Dương vô tội tươi cười. “Hãy xem mấy thứ khác trước.”

Đang lúc nói chuyện, cô lại bước đến một bên giường.

Theo bản năng đưa tay dở tấm đệm chăn ra, một mùi máu dày đặc tức khắc tràn ngập mũi Diệp Dơ Dương, làm khuôn mặt biểu lộ vẻ ghê tởm. Mùi này là mùi máu tươi.

Nhưng rốt cuộc là có bao nhiêu chứ?

Có lẽ mùi cá trích đóng hộp mà mọi người thảo luận trên mạng cũng không khác mùi này là bao.

Vừa giống mùi phân thối, lại vừa có mùi tanh kinh khủng.

Đến nỗi có thể giết người. (ý nói mình ngửi thấy thì có thể bị thúi chết ^^)

Túc Ngũ nhìn vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, không chút suy nghĩ liền trực tiếp đi tới bên cạnh cô. Chỉ là, nghe nửa ngày hắn cũng không nghe ra cái mùi gì.

Nghĩ tới điều này, biểu cảm trên mặt Túc Ngũ càng trở nên kỳ quái hơn.

Tất nhiên, nhìn biểu hiện của Diệp Sơ Dương cũng rất lạ.

Trước biểu cảm lạ lùng của Túc Ngũ, Diệp Sơ Dương khẽ nheo mắt.

Cô nhìn thấy sự bối rối trong mắt của Túc Ngũ.

Ánh mắt này của Túc Ngũ là có ý gì?

Diệp Sơ Dương nhíu mày, cuối cùng nhịn không được mở miệng dò hỏi, “Anh thực sự không ngửi thấy mùi này là của mùi gì sao?”

“Không có.” Túc Ngũ trả lời hai từ này như chém đinh chặt sắt.

Nó giống như Túc Ngũ thực sự không ngửi ra được mùi gì. Còn mùi máu tươi ngút trời mà Diệp Sơ Dương ngửi được kia dường như chỉ là một ảo giác.

Diệp Sơ Dương: “.............”

Thần sắc của cô càng trở nên kỳ quái. Sau đó lại nhấc một cái chăn khác ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, vừa rồi mùi vừa rồi và bây giờ không có sự khác nhau.

Diệp Sơ Dương kinh tởm lấy tay che mũi lại, tiền đà quay đầu xem tên thuộc hạ của chú út nhà mình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Anh đừng nói với tôi là anh vẫn không ngửi thấy nhé.”

Nghe vậy, trên mặt Túc Ngũ lập càng thêm rối rắm một chút.

Mẹ nó, thật là xấu hổ thật sự.

Anh thật muốn nói cho Cửu Thiếu nhà mình một câu ----

Anh chính xác là không ngửi thấy gì cả.

Nhưng luôn cảm thấy rằng sau khi nói điều này, anh ta có lẽ sẽ là một con chó.

Do đó, Túc Ngũ im lặng không trả lời.

Thấy thế, Diệp Sơ Dương có ngốc cũng biết là gì.

Cô cạn lời, khẽ mỉm cười, cuối cùng duỗi tay véo véo ấn đường, một lúc lâu sau nói, “Bỏ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.