Xích Linh

Chương 33: Ở trong tù làm một phạm nhân ngoan ngoãn. (12)




Edit: Cao Hoa

Tùy tiện như vậy mà nói, Diệp Sơ Dương trực tiếp lập thân phận cho nó.

Hơn nữa -----------

Nó cũng chỉ là một con chuột.

Sơn Thần có nói qua, vật nhỏ này được sinh ra từ linh khí của đất trời, cô đoán khi linh khí đất trời sinh ra vật này không có tâm, cho nên sinh ra cái đồ tứ bất tượng như vậy.

Diệp Sơ Dương cũng chỉ có thể thuận miệng nói.

Chỉ là, tiểu gia hỏa này dường như biết rốt cuộc Diệp Sơ Dương nói vậy là có ý gì. Tức khắc tròn xoe đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, trong mắt tràn đầy tức giận.

Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng chỉ là cười cười sâu xa.

Mạc Tử Nghiên duỗi tay chọc chọc vào cái mông nhỏ đối phương, rốt cuộc vẫn không nhịn được cảm khái một tiếng, “Mông này béo quá. Nói thế nào đi nữa, sao lại nuôi dưỡng mông tốt như vậy? Về sau nếu mà có sinh con, thì tặng cho một đứa nhé.”

Diệp Sơ Dương: “............”

Nguyên là nữ thần ánh đèn sân khấu, Mạc Tử Nghiên này có phải đã nghĩ nhiều rồi hay không?

Cô cúi đầu nhìn vật nhỏ trong tay mình, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói, “Nhưng nó là con đực.”

Mạc Tử Nghiên: “..........Vậy cậu định đặt tên nó là gì?”

Tên.

Nghe được lời này của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương mới bừng tỉnh nhớ lại, cô hình như còn chưa đặt cho tiểu thịt cầu này một cái tên.

Vì thế, Diệp Sơ Dương tự hỏi một chút, cuối cùng nghiêm túc nói, “Thịt viên.”

Mạc Tử Nghiên: “Cậu đừng nói, chính là nam hình tượng nhé.”

Quả bóng thịt nhìn xem Diệp Sơ Dương xong lại nhìn nhìn Mạc Tử Nghiên, kỉ kỉ kêu một tiếng.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương vỗ vỗ đầu nhỏ nó.

Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên lúc hai người nói chuyện, thì những người khác cũng quan sát vật nhỏ trong tay cô. Cung Vũ Vệ và Chử Ngọc Đào hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên một tràng ý cười.

Trẻ em ngày nay thực sự thích nhìn những thứ nhỏ có lông này.

Nhưng mà, vật nhỏ đáng yêu này cũng xứng với thiếu niên Diệp Sơ Dương, đứng chung một chỗ liền giống như một bức họa, thật đẹp.

Tuy nhiên, Dù có đẹp cũng sẽ xuất hiện tì vết.

Tì vết này có thể là họa do bản thân tự mang lại, cũng có thể là do có người cố ý gây ra.

Lúc mấy người Cung Vũ Vệ đem ánh mắt đặt trên người quả bóng thịt, thì ở bên kia Lý Thiến Thiến cũng đang nhìn chằm chằm xem quả bóng thịt. Nhìn cái đồ vật lông xù xù trắng như tuyết kia, cô dường như không cảm thấy đáng yêu gì cả.

Lông mày cô hơi hơi nhăn lại, bỗng nhiên dùng giọng nói khó chịu của mình mở miệng, “Cậu định đem đồ súc sinh này về đấy à? Nó phá hoại đồ vật ở đây, nói không chừng còn mang theo virus nữa.”

Mặc dù những lời nói của Lý Thiến Thiến chỉ được đề cập ở đây, nhưng ý nghĩa của nó là gì, hiện tại nhóm người này đều biết.

Lý Thiến Thiến đơn giản chỉ là nói vậy, nếu như trên người quả bóng cầu kia mang theo virus, đến lúc đó bọn họ còn muốn ngồi chung máy bay rời đi sao, lỡ như bị nhiễm virus, thì mọi chuyện sẽ trở thành vấn đề lớn.

Sự lo lắng của Lý Thiến Thiến là điều dễ hiểu, nhưng nghe qua tai một vài người, lại cảm thấy giống như có điểm gì kỳ lạ.

Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ đối diện, thấy rõ khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt lóe lên một sự ghê tởm và ghen ghét.

Lý Thiến Thiến như vậy làm Diệp Sơ Dương cũng không khỏi sửng sốt một chút.

Trước khi Lý Thiến Thiến xem Diệp Sơ Dương, là hâm mộ và lấy lòng cô.

Nhưng lúc này mới qua có mấy ngày, đã bị đả kích thành cái dạng này?

Diệp Sơ Dương nhíu mày, nghĩ thầm chính mình mấy ngày này vẫn luôn an phận, vẫn chưa có gây sự gì với Lý Thiến Thiến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.