Xích Linh

Chương 30: Ở trong tù làm một phạm nhân ngoan ngoãn. (9)




Edit: Thúy Hường

Beta: Snow

Nhưng mà trên người Cù Tinh lại rất sạch sẽ.

Điều này làm cho Diệp Sơ Dương nảy ra một ý nghĩ ——

Rốt cuộc cô bạn gái này của Cù Tinh dùng dáng vẻ gì để ở bên cạnh Cù Tinh?

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương liền trực tiếp lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Cù Tinh chớp chớp mắt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn về vấn đề này của Diệp Sơ Dương, thế nhưng vẫn thành thật trả lời. Anh ta từ trên cổ mình kéo xuống một sợi dây chuyền, cuối cùng đưa tới trong tay Diệp Sơ Dương.

“Thứ này là mẹ tôi để lại cho tôi. Tôi cũng không biết là chuyện gì. Sau khi bạn gái tôi chết,thì tôi nhìn thấy được bóng dáng của cô ấy ở trong này.”

Anh ta nói xong, Diệp Sơ Dương cẩn thận nhìn sợi dây chuyền ở trước mặt.

Sợi dây chuyền này có chút giống với kiểu đồng hồ quả quýt trước đây, có thể mở ra được. Sau khi Diệp Sơ Dương mở ra nhìn thấy rất rõ một bóng màu đen chợt lóe lên.

Chắc hẳn bóng đen này chính là bạn gái của Cù Tinh.

“Tôi nhìn thấy cô ấy không có vấn đề gì. Chẳng qua ——” Diệp Sơ Dương đem sợi dây chuyền trả lại cho anh, nhìn chăm chú vào đối phương, cuối cùng thở dài một hơi nói, “Cù Tinh, cô ấy sẽ không vĩnh viễn ở bên cạnh cậu được đâu. Cô ấy cần thiết phải đi luân hồi.”

Diệp Sơ Dương đại khái cũng đoán được Cù Tinh muốn cô làm cái gì.

Bạn gái Cù Tinh hơi thở đang càng ngày càng yếu, Cù Tinh đại khái cũng đoán được bạn gái mình sắp phải tiêu tán, cho nên bắt đầu sốt ruột.

Nhưng mà ——

Giống như bảo bối của Vu Vũ Hân có thể sắp đặt như vậy, cũng không nhiều.

Dây chuyền này của Cù Tinh chỉ là bên môi giới thu mua lại, không giống với sợi dây chuyền của Vu Vũ Hân.

Với lại lúc đó Diệp Sơ Dương phải bí mật đi dạo một vòng chợ mới tìm được sợi dây chuyền kia.

“Chính là ——” Cù Tinh cắn cắn môi, thần sắc trong mắt có vẻ vô cùng rối rắm, “Tôi biết để cô ấy ở lại đây không tốt, nhưng mà không thể chống đỡ thời gian nhiều hơn một chút sao?”

“Linh hồn vốn dĩ không nên ở lại đây, có thể ở lại đến bây giờ chỉ là do nhân duyên trùng hợp mà thôi. Nếu cậu hy vọng tiếp tục lưu giữ cô ấy, đó chính là ép buộc cô ấy rồi.” Diệp Sơ Dương đưa tay vỗ vỗ vai đối phương, lạnh nhạt nói, “Để cô ấy đi đi, đối với cậy hay cô ấy đều tốt.”

Cô nói xong, Cù Tinh cúi đầu thu ánh mắt suy nghĩ.

Anh đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Diệp Sơ Dương, nhưng mà không nghĩ tới đối phương thế nhưng lại nói với anh những lời nói như vậy.

Kỳ thực anh lại làm sao không cảm thấy lời của Diệp Sơ Dương nói kỳ thực nói có đạo lý?

Chỉ là ——

Anh thật sự không bỏ xuống được.

“Cậu nghĩ lại cho thật kỹ đi.”

*

Sáng ngày thứ hai, Diệp Sơ Dương cùng Cù Tinh hai người vẫn như cũ chưa từng có nhiều giao lưu. Cô lười biếng dựa vào lưng của Mạc Tử Nghiên, nghe đối phương lải nhải nói chuyện.

“Giải quyết rồi. Không có vấn đề gì lớn. Chị sao lại nói nhiều như vậy chứ, bạn trai của chị không chê chị phiền sao?” Diệp Sơ Dương nhịn không được đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình.

Mạc Tử Nghiên nói hết vấn đề này đến vấn đề khác làm cô bất đắc dĩ hết chỗ nói rồi.

Sao cô không phát hiện ra Mạc Tử Nghiên lại nói nhiều như vậy nhỉ?

“Cậu có ý gì? Có phải cậu không thích tôi nữa? Cậu chán tôi, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy” Mạc Tử Nghiên đột nhiên xoay người, nhất thời làm Diệp Sơ Dương vốn dĩ đang dựa trên lưng của cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đầu cắm vào trong bùn.

Một tay Diệp Sơ Dương lập tức chống một bên thân cây, chỉ trích đối phương bằng những lời lẽ chính đáng, “Chị định mưu sát đấy à.”

“Tên tiểu tử nhà cậu mới mưu sát.” Sau khi nói xong câu này, Mạc Tử Nghiên liền hừ một tiếng, sau đó đứng lên cười tủm tỉm đối với Cung Vũ Vệ hô, “Thầy Cung, có cần tôi giúp gì không?”

Sau đó liền xoay người rời đi.

Động tác kia vô cùng nhanh chóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.