Xích Linh

Chương 3: Tiểu thư thời mạt thế. (3)




Edit: T.Hường

Beta: Snow



Chủ điện không có tượng phật nên thoạt nhìn vô cùng u ám và khủng bố. Im lặng giống như không có một chút hơi thở của người sống nào.

Loại cảm giác quỷ dị này tức khắc làm cho Diệp Sơ Dương nghĩ tới một nơi—

Nghĩa địa.

Thiếu niên không tự giác chớp chớp mắt, sau đó lấy điện thoại ra, mở đèn pin trong điện thoại, tiếp theo ánh sáng không thế nào chói mắt ở trong chủ điện đi dạo vài vòng.

Cái chủ điện này ngoại trừ cái trống vắng ra, tựa hồ cũng không có ưu điểm gì khác nữa. Mãi đến khi Diệp Sơ Dương thấy được một vật nhỏ.

Vật nhỏ này cũng khoảng bằng chiều dài cánh tay của người đã trưởng thành, thân mình khô quắt giống như không còn một chút hơi nước nào. Nhưng mà cũng có thể mơ hồ nhìn ra đây là cơ thể của một đứa bé.

Sau khi nhìn thấy một vật nhỏ, Diệp Sơ Dương liền trực tiếp đi tới bên cạnh này vật nhỏ này, sau đó lấy ra một bộ găng tay sớm đã chuẩn bị tốt mang vào ——

Đem một cổ thi thể nhỏ này đặt ở lòng bàn tay cẩn thận quan sát một hồi lâu, Diệp Sơ Dương cuối cùng ở trên mặt thi thể mặt phát hiện ra một ký hiệu của Phật giáo nước T —— 卍 (vạn).

Trong lúc nhất thời, Diệp Sơ Dương đều có thể hiểu hết rồi.

Thi thể chưa hình thành này giống như lúc trước của Cổ Mạn Đồng đã dùng.

Xem ra ngôi miếu này không chỉ là nơi sinh ra Phật bài, có lẽ giống như Diệp Sơ Dương suy đoán,nơi này có liên quan với tiểu quỷ lúc trước trong tay đám người Trình Tử Giai và Cổ Mạn Đồng.

Nghĩ đến đây, trực giác Diệp Sơ Dương nói với cô rằng, trong chủ điện này có lẽ còn cất giấu những đồ vật khác.

Vì thế, thời gian kế tiếp, Diệp Sơ Dương liền tiếp tục ở trong chủ điện tìm tòi.

Sau nửa giờ, Diệp Sơ Dương mặt vô cảm đứng lên.

Không sai, cô cái gì cũng không có phát hiện. Giống như cái gọi là trực giác vừa rồi chính là một chuyện cười mà thôi.

Cô có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, đang nghĩ ngợi tới có phải hay không muốn đi ra ngoài cùng Túc Ngũ tập hợp một chút, bỗng nhiên nghe được bên cửa sổ vang lên một âm thanh.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức liền nghiêng đầu.

Cùng ở một thời gian và địa điểm như vậy, nhảy cửa sổ tiến vào bên trong trừ Túc Ngũ ra dường như người khác sẽ không có ai làm như vậy.

Túc Ngũ rất nhanh liền đi tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, mở miệng nói, “Cửu Thiếu, tôi vừa rồi đem toàn bộ nơi dừng chân đều lật ra một lần. Phát hiện ra một điểm rất kỳ quái.”

Lúc Túc Ngũ nói những lời này, hơi hơi thu mắt lại, thần sắc trong mắt lóe lên bừng tỉnh.

Nghe được Túc Ngũ nói, lại thấy vẻ mặt này của đối phương, Diệp Sơ Dương không khỏi hơi nhướng mày, mang theo vài phần tò mò hỏi, “Có chuyện gì?”

“Bên trong không có dấu vết người ở qua, hơn nữa tôi cảm giác cái giường kia hình như có chút vấn đề. Cụ thể như thế nào tôi nói không nên lời. Nếu Cửu Thiếu có thời gian, không bằng đi qua xem một chút.”

Ở trong nhận thức của Túc Ngũ, rất nhiều đồ vật kỳ quái đồ vật anh cũng không rõ lắm, vì vậy chỉ có thể giao cho Diệp Sơ Dương.

Sau khi nghe được Túc Ngũ nói, Diệp Sơ Dương chỉ suy tư vài giây, cuối cùng liền gật đầu, theo Túc Ngũ nhảy cửa sổ rời khỏi chủ điện.

Dù sao chủ điện cũng thật sự là tìm không ra đồ vật hữu dụng nào, vậy không bằng dời đi sự chú ý một chút.

Mà chờ đến khi Diệp Sơ Dương đi vào nơi dừng chân, liền phát hiện quyết định này của mình là hoàn toàn chính xác.

Bởi vì so sánh với chủ điện vừa rồi, toàn bộ trong nơi dừng chân này, đều có vẻ hết sức hữu dụng.

“Khi tôi vừa mới bắt đầu tiến vào liền ngửi thấy được một mùi máu tanh. Nhưng mà từ đầu đến cuối không có thể tìm được cái này mùi máu tươi nơi phát ra ở nơi nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.