Xích Linh

Chương 11: Tiểu thư thời mạt thế. (11)




Edit: T.Hường

Beta: Snow

Nghe được những lời này của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương nhất thời buồn cười nhìn cô một cái.

Cô nương này thật sự tin vào những lời cô nói ngày hôm qua?

Cô cười vỗ vỗ bả vai đối phương, sau đó liền nói, “Hẳn là sẽ có. Chuyện ngày hôm qua tớ còn chưa xử lý xong đâu.”

Ý tứ trong lời nói này của Diệp Sơ Dương hiển nhiên chính là ——

Hôm nay Thần Núi nếu không cho cô đồ ăn, thì đêm nay không tiến hành điều tra nữa.

Dù cho âm thanh của Diệp Sơ Dương hạ xuống thấp nhất, nhưng mà thân là người cai quản vùng đất này, Thần Núi cũng nghe rất rõ ràng. Hơn nữa còn hoàn hoàn cảm nhận hết được ý tứ ở bên trong câu nói đó.

Lập tức, Thần Núi liền hừ lạnh một tiếng, theo sau đó là một trận gió to thổi qua.

Khi Diệp Sơ Dương nghe tiếng hừ lạnh kia, đã có kinh nghiệm, lập tức liền xoay về phía sau, tránh cho lại lần nữa bị mái tóc dài của Mạc Tử Nghiên bi ai dính trên gương mặt.

Thiếu niên vô cùng bình tĩnh sờ soạng mặt của mình, sau đó không chút để ý cùng Mạc Tử Nghiên nói, “Cậu xem, ông ấy đồng ý rồi.”

Mạc Tử Nghiên: “……”

Có thật không?

Nói thật, xác thực cô rất ít đọc sách, cầu xin đừng lừa gạt cô.

Mạc Tử Nghiên mới nãy dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, tựa hồ đang muốn nói gì đó, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói cực kỳ sắc nhọn, “A —— có rắn!!”

Bên kia vừa hét lên, cả người Mạc Tử Nghiên bị dọa đến thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên.

May mắn Diệp Sơ Dương ở bên cạnh đúng lúc vươn tay ra đỡ đối phương.

“Trời đất! Thật sự có rắn này!? Không phải cậu nói rắn đều đi ngủ đông hết rồi sao?!” Mạc Tử Nghiên đột nhiên cúi đầu nhìn qua, nhìn thấy một nhóm vật gì đó, trong lời nói toàn là hoảng hốt lo sợ.

Diệp Sơ Dương cũng hơi nhíu mày.

Cô nhìn Mạc Tử Nghiên, thấp giọng nói một tiếng, “Chờ một chút, tôi qua đó nhìn xem. Chị tự mình phải cẩn thận một chút?”

“Tôi cùng cậu đi qua đó.” Mạc Tử Nghiên kéo lấy áo của Diệp Sơ Dương, thấp giọng nói.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương tất nhiên là đồng ý rồi.

Vừa rồi hai người bọn họ vẫn luôn đi ở phía trước một đoạn, Lý Thiến Thiến tuy rằng đi ở phía sau, nhưng mà ba người chênh lệch thời gian thật sự cũng không có bao nhiêu.

Hai người cẩn thận từng li từng tý tới gần Lý Thiến Thiến chỉ còn cách vài bước chân, sau đó liền thấy rất rõ ràng những gì xảy ra ở trước mắt.

Chỉ thấy chỗ của Lý Thiến Thiến, xung quanh có rất nhiều rắn.

Chỉ liếc mắt một cái, thấy thế nào cũng hơn hai mươi con.

Càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Mạc Tử Nghiên khi nhìn thấy một màn này, đã hoàn toàn ngốc luôn rồi. Cô ngơ ngác nói, “Tôi thật sự cho rằng một nhóm rắn bò dưới chân trên đường chỉ là vì tạo hiệu ứng vui cho chương trình.”

Thế nhưng ai có thể nói cho cô biết ——

Cái này vậy mà lại thật sự xảy ra?

Hơn nữa ——

Cô gái Lý Thiến Thiến này rốt cuộc gặp phải tội gì, đến nỗi vào lúc này vậy mà gặp phải chuyện xui xẻo như vậy?

Cơ thể Mạc Tử Nghiên theo bản năng run một chút, ngay sau đó nắm lấy tay áo của Diệp Sơ Dương hỏi, “Tôi nói này Diệp Tử a, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

Diệp Sơ Dương: “……”

Diệp Sơ Dương im lặng suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Ăn thịt rắn không?”

Vẻ mặt của Mạc Tử Nghiên nhất thời biến đổi: “……”

Chờ một chút, cậu hỏi cái này là có ý gì?

Mạc Tử Nghiên theo bản năng lần thứ hai nhìn thoáng qua một nhóm đồ vật ở trên đất kia——

Vừa nhìn thấy.

Hắc!

Đừng nói, vừa to vừa khỏe, xem ra hình như thịt rất nhiều.

Mạc Tử Nghiên liếm liếm môi, dùng vẻ mặt giống như cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu, “Tôi cảm thấy có thể. Thịt rắn nướng, nấu canh, hoàn mỹ a.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Lý Thiến Thiến, tâm tình rất tốt nói một câu, “Thiến Thiến cô đừng khẩn trương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.