Xe Bus Ma

Chương 197: Bại lộ




Bữa sáng được sắp xếp cho mọi người ăn buffet trong khách sạn, mùi vị tầm thường, nếu không vì đang quay phim thì Tần Thiếu Đình sẽ lôi Sở Linh ra ngoài ăn ngay lập tức.

Tần Thiếu Đình vẫn ăn theo thói quen, Sở Linh cũng không tìm thấy gì ngon, bèn chọn món giống Tần Thiếu Đình.

“Còn sớm, cứ ăn từ từ.” Tần Thiếu Đình nói.

Lúc này trong phòng ăn đã có lác đác thành viên các đội khác, ai ai cũng y hệt zombie, đừng nói là ăn, mò đi lấy đồ đã là tốt lắm rồi.

Fan cũng thông cảm, nếu không phải đang ở trước ống kính, có lẽ các thành viên đã không cười nổi chứ đừng nói trêu chọc nhau. Dù sao tiêu điểm chú ý là Tần Thiếu Đình và Sở Linh, vừa rồi vốn Tần Thiếu Đình định chào hỏi đơn giản, nhưng nhìn trạng thái của bọn họ, hắn liền thu nụ cười lại, tình cảnh lúng túng khiến người xem cười nghiêng ngả.

“Em nói xem những người này không dậy nổi thì ngủ tiếp đi, cứ cố mò đến đây ăn cơm nhạt như nước ốc là vì cái gì?” Tần Thiếu Đình chính là Tần Thiếu Đình, dù trước máy quay cũng không hề che giấu bản lĩnh móc mỉa.

Sở Linh phết bơ lên bánh mì, “Chắc là đội tuyển có lịch riêng?”

“Thua luôn, ngủ muộn tí rồi ra ngoài ăn một bữa cơm không vội không vàng chẳng phải tốt hơn sao?”

Chuyện của đội khác, về lý thì Tần Thiếu Đình không nên nói nhiều như vậy.

Sở Linh cũng không thể không giữ mặt mũi cho Tần Thiếu Đình, liền thay đổi chủ đề, “Sao mấy người bên giám đốc Nhung còn chưa xuống?”

“Chắc sắp đấy, tôi thấy Nghệ Tĩnh gửi tin hô hào trong group rồi.”

Sở Linh liếc nhìn qua cửa, đúng lúc Nhung Tước và Tiết Mạc đi vào.

Ánh mắt Tiết Mạc đờ đẫn dại cả ra, cảm giác nếu úp mặt lên bàn là ngủ tiếp ngay được.

Nhung Tước bảo cậu ra ngồi cạnh Sở Linh, còn anh đi lấy đồ ăn.

Sở Linh hỏi cậu, “Thức khuya à?”

Tiết Mạc gật đầu, “Đánh đấu trường ạ.”

“Hôm nay ngủ sớm chút đi, mai có thi đấu giải trí.”

“Dạ, lát uống ly cà phê là ổn.”

Đang nói chuyện thì Cận Luân, Thái Nghệ Tĩnh, Bạch Ninh và Trần Tân cùng bước vào. Vừa lúc người ngồi cùng bàn ăn xong rời đi, Tiết Mạc liền cầm cà phê Nhung Tước mới đưa đi tới, chiếm chỗ trước chờ đám Cận Luân lấy đồ xong thì tới ngồi.

Trừ Nhung Tước và Bạch Ninh, mọi người đều không ai có tinh thần, ăn cơm cũng từ tốn yên lặng.

Nhung Tước ăn xong một lát bánh mì, mở miệng nói, “Thiếu Đình và Sở Linh sẽ phỏng vấn lúc chín rưỡi, hôm nay ở nhà thi đấu sẽ có bán goods của các đội, trừ goods chính thức từ các câu lạc bộ thì còn có đồ làm riêng từ ban tổ chức, cụ thể là cái gì thì tôi không rõ. Mọi người cứ thong thả đi chơi, chờ hai người phỏng vấn xong thì cùng đi ăn trưa.”

Cả đám gật đầu, goods phát hành riêng cho sự kiện tròn năm được công bố vào tối ngày đầu tiên, fan vừa hưng phấn cũng vừa tức giận tại sao không thông báo sớm chút còn đi tranh kịp. Mà chủ đề mua goods cũng lên top tieba, đồ chỉ bán đến hết sự kiện, sau đó không bán nữa, chưa kể bán hết cũng không làm thêm.

Mà đám trục lợi mua bán có lẽ sẽ tìm mọi cách để đầu cơ, sau này sang tay có khi cũng thu được món hời không nhỏ.

Tần Thiếu Đình nói, “Nếu là đồ liên quan đến Sở Linh thì mỗi loại mua hộ tôi một món.”

Nhà thi đấu mở cửa lúc chín giờ, phỏng chừng hắn và Sở Linh đến tận chiều mới qua nghía được.

Sở Linh nói, “Tôi cũng thế nhé.”

Tần Thiếu Đình khẽ cười.

Bạch Ninh bĩu môi nói, “Gato lũ có bồ.”

Hai người đến hội trường phỏng vấn đúng chín giờ, trang điểm đơn giản, đánh kem nền, kẻ lông mày xong liền vào phòng quay.

Chín rưỡi, bắt đầu buổi phỏng vấn.

Lưu Nhạc, “Xin chào các bạn, hoan nghênh đến với buổi phát sóng trực tiếp chào mừng tròn năm lần thứ 14 của liên minh Võ Hiệp, tôi là MC Lưu Nhạc.”

Hôm nay Lưu Nhạc sẽ chủ trì phỏng vấn, trước đó Tần Thiếu Đình và Sở Linh cũng không hề hay biết. Lưu Nhạc không ngốc, tuy hai người này gặp mặt quen biết nhau là do anh ta thúc đẩy, nhưng nhất định phải bỏ qua đoạn chi tiết này, coi như hai người đã quen biết từ lâu, yêu nhau từ sớm.

Lưu Nhạc, “Ngày hôm nay chúng ta rất may mắn khi mời tới trường quay đội trưởng Phong Đình và buff Vĩ Vũ của đội tuyển Chập Lân. Đầu tiên để tôi xem một chút, ồ kênh stream đã lên tới 20 triệu người theo dõi, vẫn đang tiếp tục tăng lên. Tôi xin phép không giới thiệu dài dòng nữa, để hai người chào hỏi các bạn một chút nha.”

Tần Thiếu Đình: “Xin chào, tôi là Phong Đình.”

Sở Linh, “Chào mọi người, tôi là Vĩ Vũ.”

Lưu Nhạc, “Sao lại chào nghiêm túc vậy? Chúng ta coi như quen biết đã lâu rồi, đừng câu nệ như thế, cứ nói chuyện thoải mái ha.”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Nếu đã là nói chuyện thoải mái thì chúng ta nên tán gẫu về tình hình tuyển thủ Võ Hiệp gần đây cũng như cách ứng dụng chiến thuật này nọ. Như vậy có thể khiến cho mấy người không hóng hớt chuyện của tôi và Vĩ Vũ nữa không?”

Kênh stream bị spam kín màn hình đến độ không thể theo dõi nữa, chỉ có thể nhìn những dòng comment trôi đầy màn hình, mà khung chat bên cạnh cũng khiến người xem đọc hết toàn bộ comment, trừ phi chờ video phát lại.

Lưu Nhạc bị nói trúng tim đen cũng không xấu hổ, “Fan cũng vì quan tâm các bạn thôi mà.”

Tần Thiếu Đình nói, “Hẳn rồi, vậy mau vào chủ đề chính đi.”

“Nếu đã nói thế, chúng ta sẽ không khách sáo giả tạo với nhau nữa nhé.” Lưu Nhạc cầm những tấm thẻ bên trên viết các câu hỏi của fan, “Lần này có tới mấy trăm ngàn câu hỏi, loại những câu trùng lặp cùng với những câu quá phận thì vẫn còn rất nhiều.”

Nói xong Lưu Nhạc còn bày những tấm thẻ ra chiếc bàn nhỏ để chứng minh đây đều là câu hỏi từ fan.

Trong lúc chờ, Tần Thiếu Đình tiện tay mở nắp chai nước cho Sở Linh. Thức uống ở đây được cung cấp bởi nhà tài trợ cho sự kiện này, luôn được đặt trên bàn, bọn họ là nhóm khách mời đầu tiên, cũng rất tự giác mở ra uống, coi như nể mặt nhà tài trợ.

Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.

Nhung Tước là giám đốc đội tuyển nên cũng đi theo xem tình hình, không có việc gì mới rời đi. Mà hành động vừa rồi của Tần Thiếu Đình khiến anh liền tính xem nếu ký hợp đồng với nhà tài trợ nước uống này sẽ được bao nhiêu, dù gì Tần Thiếu Đình cũng là người mở nắp, ít hay nhiều thì fan cũng sẽ u mê mua thôi.

Lưu Nhạc, “Phong Đình và Vĩ Vũ ai yêu ai trước?”

Về cơ bản ai cũng biết câu trả lời, sau khi Cận Luân biết chuyện liền chém gió câu chuyện của bọn họ như thật, Tần Thiếu Đình và Sở Linh cũng được nghe, coi như trả bài sớm để tránh bại lộ.

Tần Thiếu Đình cười nói, “Đương nhiên là tôi theo đuổi em ấy rồi.”

“Hai người có đồ đôi không?”

Tần Thiếu Đình, “Có vài món quần áo, những cái khác thì chưa. Ghế chơi game đôi có tính không?”

“Tính! Bình thường ở đội ít thời gian hẹn hò lắm đúng không? Giải quyết vấn đề này như thế nào?”

Tần Thiếu Đình thản nhiên nói, “Bình thường không có việc gì thì login chơi game, coi như thả lỏng chút. Chưa kể tôi và em ấy ở cùng phòng ký túc, thời gian ở chung buổi tối rất nhiều.”

Lưu Nhạc nói, “Nãy giờ toàn Phong Đình nói, Vĩ Vũ nói chút đi.”

Sở Linh cười cười, “Bình thường rất tốt, không có gì đáng nói cả.”

Hạnh phúc thì biết mình mình thôi, không như oán giận lúc nào cũng cần xả ra.

“Nói vậy là Vĩ Vũ rất hài lòng với hiện tại phải không?”

“Đúng vậy. Anh ấy rất quan tâm tôi, nếu tức giận thì cũng phải là anh ấy tức giận với tôi.”

Tần Thiếu Đình khẽ cười, nói với máy quay, “Mọi người cũng đừng thực sự lo lắng tôi bực tức gì em ấy, người ta là tiểu tổ tông nhà tôi đó.”

Comment spam điên cuồng, Tần Thiếu Đình thì không nhìn được.

[Ngọt quá ngọt quá ngọt quá á á á á á!!!!!]

[Lúc nào Đình thần cũng show, càng show càng thấy da mặt dày. Giờ Vũ thần cũng lên tiếng rồi, bảo thực sự hạnh phúc kìa, em tin em nguyện tin!]

[Tiểu tổ tông gì cơ, moe chết người!]

[Nhìn mà bỗng muốn yêu đương~]

[Các thím không phát hiện ra sao? Quần áo của Đình thần và Vũ thần giống nhau đó! Màu khác thôi!]

[Há há há há há, thấy rồi, thế mà Lưu Nhạc không nhận ra, chẳng phải nên nói sớm sao.]

[Cầu chỗ mua áo của Đình thần và Vũ thần, mặc xong giả bộ có cheap moment.]

[Cầu +1!]



Lưu Nhạc hỏi, “Vậy đã gặp gia đình hai bên chưa?”

Tần Thiếu Đình nghiêm túc nói, “Đã gặp bên Vĩ Vũ rồi. Còn bên tôi thì chưa, dù Cận Luân chém là gặp rồi nhưng thực sự thì chưa có. Cha mẹ tôi bận rộn công việc, cha thường xuyên ở nước ngoài, nếu chỉ để Vĩ Vũ đi gặp mẹ tôi thì cảm giác không đủ nghiêm túc. Thế nên chờ Tết cha tôi về nghỉ phép, nhất định tôi sẽ đưa em ấy về nhà.”

Sở Linh cười cười, cậu chưa từng cân nhắc chuyện này, mà thực ra thế nào cũng được.

Đúng lúc này điện thoại của Tần Thiếu Đình bỗng đổ chuông.

Tần Thiếu Đình quên chỉnh về chế độ im lặng, lấy ra định ngắt máy, đồng thời cáo lỗi, “Xin lỗi mọi người, tôi quên tắt.”

Lưu Nhạc tinh mắt lập tức nói, “Hình như là điện thoại từ gia đình.”

Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, điện thoại đổ chuông cũng không coi như sự cố phát sóng, ai cũng coi là chuyện nhỏ, nhưng điện thoại từ mẹ của Tần Thiếu Đình thì khác, fan hâm mộ dán mắt vào màn hình.

Tần Thiếu Đình gật đầu nói, “Phải.”

“Vậy bắt máy tại đây luôn đi? Anh đã kể với mẹ về Sở Linh chưa?” Lưu Nhạc hỏi.

Tần Thiếu Đình nói, “Chưa. Dù sao bọn tôi cũng ở gaming house, không hay về nhà, mà lúc nghỉ hè mẹ tôi cũng không ở nhà.”

Lưu Nhạc ra vẻ hiểu rõ, gật nói nói, “Vậy sao không giới thiệu Sở Linh cho bác gái một chút nhỉ, phải không các bạn?”

Tần Thiếu Đình cảm thấy cũng không có vấn đề, nếu như mẹ không có việc quan trọng cần nói thì giờ nói với mẹ cũng được.

Sở Linh lại nói với Tần Thiếu Đình, “Thôi để lần sau đi, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Không sao đâu, nếu là chuyện trong nhà tôi sẽ cúp máy trước, còn nếu là điện thoại gọi tới hỏi thăm bình thường thì tôi sẽ nói với mẹ luôn.”

Nói xong, Tần Thiếu Đình nhận điện thoại, đồng thời bật loa ngoài, “Alo, mẹ à.”

“Tần Thiếu Đình tôi dạy anh thế nào hả?” Giọng của mẹ Tần rất nghiêm nghị, dù qua điện thoại cũng nghe thấy sự mạnh mẽ trong giọng nói của bà.

Fan hâm mộ nín thở chờ nghe, cảm thấy hình như mẹ của Đình thần không chừa mặt mũi cho con trai, dù gì cũng phát sóng trực tiếp, nên kiềm chế một chút chứ.

Tần Thiếu Đình lại không hề lo lắng, hỏi, “Mẹ, con làm sao cơ?”

“Có phải lúc nào tôi cũng dạy anh làm người phải có trách nhiệm không hả? Anh yêu đương mà không nói câu nào với tôi, muốn gì đây? Định vui chơi chán thì bỏ à? Thằng nhóc con anh muốn đùa giỡn tình cảm của người khác đúng không? Tôi đường đường là mẹ anh, hôm nay vừa xuống máy bay vào weibo anh mới biết anh có người yêu. Có phải anh định chờ tôi đọc tin thì mới biết đúng không? Yêu đương không dám nói với cha mẹ à? Là vì anh không muốn chịu trách nhiệm chứ gì? Anh đúng là cái thứ lòng lang dạ sói, mau cút ra khỏi nhà cho tôi!”

Fan cười banh nóc nhà, cảm thấy mẹ Tần là một người thẳng thắn rất thú vị.

[Há há há, Tần thái hậu uy vũ!]

[Đình thần yêu đương không thông báo với gia đình, bị chửi bờm đầu khi đang quay trực tiếp, buồn cười thắt ruột rồi!]

[Hình tượng của Đình thần sụp đổ!]

[Mama Tần đáng yêu hết xảy.]

[Call cho mama Tần ngay.]

[Nếu không phải điện thoại của Đình thần đổ chuông cũng như phản ứng quá chân thật của những người trong phòng phỏng vấn, tôi còn tưởng bọn họ đang diễn trò đấy, chứ không thì sao đúng lúc thế được?]

[Thôi đi, Đình thần tuyệt đối sẽ không để bản thân bị mắng khi đang phát sóng trực tiếp thế đâu!]



Tần Thiếu Đình dở khóc dở cười, “Mẹ ơi con mẹ đang ghi hình phỏng vấn phát sóng trực tiếp đấy.”

Mẹ Tần ngừng một chút lại nói, “Vậy anh nói tôi nghe, có phải vui đùa nhất thời hay không?”

Tần Thiếu Đình vội hỏi, “Không hề không hề, con nghiêm túc thật sự. Lúc nãy khi được hỏi con còn nói sẽ dẫn em ấy về gặp cả hai người. Mẹ và ba mấy tháng nay không ở trong nước, điện thoại gọi đến nói dăm ba câu là cúp rồi, bảo con phải nói cái gì đây?”

“Ồ? Vậy là lỗi của mẹ anh à?”

“Không không không, không có không có, không dám không dám. Con định Tết sẽ về nhà thật, không lừa mẹ mà.”

“Vậy nghe còn tạm được. Khi nào hết bận gọi điện thoại nói chi tiết cho tôi.”

“Dạ, buổi trưa con gọi lại.”

Mẹ Tần trực tiếp cúp máy.

Lưu Nhạc cười đến khó thở.

Sở Linh nhìn Tần Thiếu Đình, cậu nghe ra được sự nghiêm túc và thiện ý của mẹ Tần, mà giờ Tần Thiếu Đình mất hết cả mặt mũi trước mặt mọi người như thế, có lẽ hắn không vui nổi nữa.

Nghĩ vậy, Sở Linh liền lặng lẽ nắm tay Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình cười nhìn cậu, cảm thấy chẳng có gì mất mặt, ít nhất trong nhà cũng đã biết chuyện rồi, những chuyện chi tiết khác nói sau là được. Như vậy Sở Linh cũng sẽ an tâm hơn.

Tần Thiếu Đình quay đầu nhìn về phía Lưu Nhạc, nói, “Tiếp tục đi nào, phỏng vấn xong tôi còn phải về gọi điện thoại nữa đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.