Xe Bus Ma

Chương 19: Không thấy xui xẻo sao?




Dịch: Đức Thành

Xe hồn đạo bay vững vàng mà dừng ở bãi đỗ, trên kính xe hiện lên đường bọn họ phải đi sau khi xuống xe. Không thể không nói, theo việc khoa học kỹ thuật tiến bộ thì sinh hoạt càng ngày càng dễ dàng.

"Thế giới sàn nhún nhảy" Vừa tiến vào nơi này thì Lam Hiên Vũ liền không nhịn được mà hoan hô lên.

Phóng tầm mắt mà nhìn lại là một sân bãi vô cùng rộng lớn, có hơn một nghìn mét vuông, trong sân bãi này có đủ loại sàn nhún nhảy. Có sàn nhảy xòe ra, có thể nhảy tới sàn nhảy lớn phía trước, cũng có sàn đổ đầy những khối bọt biển lớn, có thể đứng từ mới cao năm sáu mét mà nhảy vào đó, còn có nơi phía dưới là bể bọt biển sâu chừng mấy mét, phía trên là cầu độc mộc để rèn luyện lực cân bằng.

Lúc này, trong thế giới sàn nhún nhảy đang có một ít nhân viên biểu diễn, bọn họ không ngừng nhảy lên thật cao rồi làm ra đủ loại động tác, đám trẻ quan sát phía dưới phát ra từng trận hoan hô.

Lam Hiên Vũ không thể chờ đợi được nữa, hắn muốn vào nhưng lại bị nhân viên công tác ngăn cản.

"Cậu bạn nhỏ, phải thay giày nhảy sàn trước rồi mới có thể vào."

Giày nhảy sàn thực ra là một loại tất có đệm chống trượt dưới lòng bàn chân, nó có thể tránh việc đám trẻ bị trượt chân trong quá trình nhảy. Nam Trừng mang hắn đi thay tất, thanh toán xong tiền phí rồi mới bước vào thế giới sàn nhún nhảy.

Lam Hiên Vũ không thể chờ đợi được mà vọt vào ngay tức khắc, hắn trực tiếp nhảy tới sàn nhảy xòe ra.

Sàn nhún nhảy cực kì co dãn, nó lập tức bắn văng hắn lên, mà Lam Hiên Vũ cũng có chút mất khống chế dưới sự đàn hồi đó.

Nhưng dù sao hắn cũng là hồn sư, trong tiếng kinh hô hắn cũng đã điều chỉnh trọng tâm ổn định giữa không trung, một lần nữa rơi xuống sàn nhún nhảy.

Sau một khắc, thân thể hắn lại bị bắn lên cao.

"Oa, hắn nhảy thật cao a." Một đứa bé bên cạnh đang giật mình mà nhìn Lam Hiên Vũ. Vì giờ hắn đã bắn lên ít nhất ba mét rồi.

Lam Hiên Vũ cũng bị chính mình dọa sợ nhảy dựng. Có điều, loại cảm giác bay lên trời này thật sự là rất tuyệt, sau khi hắn quen thuộc với lực đàn hồi của sàn nhảy thì hắn nhảy hết sức tới quên cả trời đất, thậm chí hắn còn bắt đầu thử mấy động tác uốn người giữa không trung.

Nam Trừng đứng cách đó không xa mà nhìn hắn, chỉ cần Lam Hiên Vũ được vui vẻ là nàng liền cao hứng. Nàng là một gã Hồn Đế, tuy không thể phi hành nhưng lực bật cũng vượt xa người thường, chỉ tùy ý mà bật cũng có thể bay lên với thời gian ngắn, nên tất nhiên nàng sẽ không quá hứng thú với sàn nhảy này, chỉ nhìn Hiên Vũ vui vẻ như vậy cũng đủ rồi.

Lam Hiên Vũ nhảy rất cao, có vẻ như khí tức trên người hắn cũng trở nên khác đi một chút, một cảm giác bay vọt sảng khoái.

...

Hiện nay, tất cả cao ốc ở liên bang đều có hệ thống điều khiển trí năng của riêng mình, dùng để phụ trợ các hạng mục công tác trong cao ốc, thí dụ như chỉ dẫn nơi Nam Trừng đỗ xe, còn chỉ dẫn xếp hàng, tiếp đãi phòng đợi, rất nhiều việc đã không cần con người làm, hệ thống điều khiển trí năng đã có thể hoàng thành tuyệt đại đa số công việc mà không dễ dàng phạm sai lầm.

Mà sàn nhảy Nam Trừng cùng Lam Hiên Vũ đang ở đây chính là trong một tòa cao ốc mới đưa vào sử dụng. Tòa cao ốc này có chừng một trăm hai mươi tám tầng, nó được gọi là Thiên Tế cao ốc, là cao ốc có độ cao nhất nhì tại Tử La Thành, bên trong có buôn bán, giải trí, văn phòng và nhiều khu vực khác.

Mỗi tòa cao ốc lớn như vậy thì đều có kho bí mật của riêng mình, chúng dùng để quản lý các loại sự vụ của tòa nhà, kể cả việc thu phí các loại sản nghiệp. Kho bí mật này được liên kết với ngân hàng trung ương của liên bang, thường thì cứ cách một đoạn thời gian là nó sẽ đem tất cả phí thu được vào một tài khoản đặc biệt trong ngân hàng trung ương.

Hiện tại thì đa số mọi người cũng đã dùng hình thức trả tiền điện tử để thanh toán nên hồn đạo thông tin cá nhân của mỗi người mới trọng yếu như vậy, sẽ luôn phải khóa tin tức để chỉ có bản nhân mới có thể sử dụng.

Khi bid mật của Thiên Tế cao ốc nằm ở tầng thứ một trăm mười một. Mà từ tầng một tăm lẻ một trở nên là của riêng Thiên Tế cao ốc, không cho thuê, cho nên ở giữa tầng một trăm và tầng một trăm lẻ một vó một tầng đặc thù, sẽ phải ra khỏi thang máy giữa chừng và phải trải qua chuyên môn kiểm an mới có thể tiến vào tầng này.

Thang máy tầng một trăm mở ra, một người bước ra từ trong đó.

Đó là một gã đàn ông cao lớn, trên người hắn là bộ bộ quần áo da, thoạt nhìn rất gọn gàng, hắn có một đầu tóc màu xám lam ngắn, đeo một cặp kính râm, trong miệng đang nhai kẹo cao su, hắn cắm hai tay trong túi quàn mà loạng choạng bước ra khỏi thang máy.

"Ta đến rồi." Hắn nói như đang tự nhủ với mình vậy.

Ở chiếc tai nghe bên tai hắn truyền tới một giọng nói trầm thấp: "Bắt đầu đi."

"Ừm. Chuẩn bị xâm lấn." Người nọ vẫn là cái bộ dáng cười đùa tí tửng, nhưng lúc nói chuyện thì ánh mắt của hắn đã nhìn về phía thang máy lên tầng một trăm lẻ một.

Thang máy này luôn có cảnh vệ, khi sáu gã cảnh vệ thấy người kia ra khỏi thang máy tầng một trăm nhưng lại không tiến vào khu làm việc thì liền phái hai vị cảnh vệ tới đây.

Những cảnh vệ này đều mặc một bộ cơ giáp cỡ nhỏ bao trùm toàn thân.

Ngàn vạn lần không nên xem thường loại cơ giáp cỡ nhỏ này, vì nó là sản phẩm công nghệ cao của liên bang, công phòng nhất thể, dù là người bình thường mặc vào thì ít nhất cũng có lực chiến đấu ngang với một hồn tông tứ hoàn, thậm chí lực phòng ngự còn mạnh hơn nữa.

Huống chi, người có thể làm cảnh vệ ở nơi này thì tất nhiên sẽ không thể nào là người bình thường, mà bọn hắn đều phải trải qua chuyên môn huấn luyện nên sức chiến đấu khá mạnh mẽ.

"Không nên đứng ở đây, đề nghị rời khỏi." Một gã cảnh vệ nói qua thiết bị truyền âm tới loa phóng thanh, giọng nói của hắn biến thành âm thanh điện tử.

" Nếu ta không đi thì các ngươi có thể làm gì đây?" gã nam thử mặc áo da nhún vai mà bày ra một bộ dáng chẳng thèm để ý.

"Không nên tìm phiền toái, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Một gã cảnh vệ khác trầm giọng nói.

"A. Ta đi, ta đi được chưa?" có vẻ như gã nam tử mặc áo da kia đã có chút nhụt chí, hắn giơ hai tay tỏ vẻ mình không có địch ý, sau đó xoay người mà đi về hướng khu làm việc.

Những người cố ý khiêu khích như hắn thì đám cảnh vệ này cũng gặp qua khá nhiều lần nên cũng không có quá để ý, bọn hắn liền quay người mà về vị trí vũ.

Trên mặt gã nam tử áo da lại lộ ra một tia đắc ý, đột nhiên trên tay phải hắn có hào quang lóe lên, trên tay hắn đã nhiều thêm một vật. Đó là một cái mũ giáp màu đen, trên vị trí trán của mũ giáp này có một viên đá tinh thể màu trắng bạc.

Gã nam tử này trực tiếp chụp chiếc mũ giáp lên đầu mình, sau đó hắn nâng tay phải mà đặt lên khối tinh thể.

"Bắt đầu!"

"Ô...ô...n...g ——" một cỗ năng lượng vô hình bỗng khuyếch tán ra từ trung tâm chiếc mũ giáp, chúng dũng mãnh mà phóng về phía sáu gã cảnh vệ.

Mà ở cách Thiên Tế cao ốc không xa, một chiếc xe vận chuyển hồn đạo cỡ lớn đang chậm rãi mà mở nóc xe, một đài quấy nhiễu điện tử khí dần chui ra từ đó.

Trong xe có sáu người đang vây quanh đài quấy nhiễu, hai tay mỗi người bọn họ đều cùng lúc phát ra hồn lực, lập tức đẩy công suất đài quấy nhiễu lên mức lớn nhất.

Một cỗ sóng quấy nhiễu vô hình bắn thẳng tới hướng tầng một trăm mười của Thiên Tế cao ốc.

"Ngăn cách hoàn thành!"

Thiên Tế cao ốc, tầng một trăm.

Sáu gã cảnh vệ đã hoàn toàn co quắp mà ngã xuống đất, tên nam tử áo da kia liền nhảy vọt tới cạnh thang máy, hắn bọc tay phải của mình bằng một bộ giáp máy, những thanh kim loại nhỏ dần chui ra từ chiếc giáp tay đó, rất nhanh nó đã đâm thủng lớp kim loại của thang máy.

"Bắt đầu xâm lấn."

"Đã ngăn cách được kết nối với ngân hàng trung ương. Ngươi có mười lăm phút."

Gã nam tử áo da cười lớn một tiếng: "Không cần lâu như vậy, mười phút là đủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.