Xe Bus Ma

Chương 13: Đi săn




Yên ổn chưa được vài ngày, người trong căn cứ báo lại có 2 nhóm dị năng giả ra khỏi căn cứ vẫn chưa về, nơi họ đến là khu vực nông thôn, gần khu rừng mà ban đầu trường Uyển Lâm cho sinh viên đi cắm trại, ngọn núi đó có một phần được con người làm hàng rào bảo vệ, để tham quan hoặc tổ chức leo núi, cắm trại, đó là phần tiếp giáp với nơi mà 2 nhóm dị năng giả đi tới. Còn 2/3 ngọn núi vẫn thuộc về thiên nhiên, con người không can thiệp, không cần nói cũng biết nơi đó động thực vật biến dị bao la.

Hai nhóm dị năng giả này mạo hiểm đi tìm vật tư. Sớm nghe nói vùng nông thôn gần ngọn núi đó rất bí ẩn, đa số những người đến đó đều mất tích, căn cứ Ngô gia cũng đã cảnh báo mọi người không nên đến gần, vậy mà hai nhóm người vẫn đi vào, còn không rõ tung tích.

Lần này nhóm Uyển Lâm đi tìm hiểu tình hình, sẵn tiện rèn luyện dị năng.

Quả Bóng Nhỏ hí hửng theo mẹ ra ngoài, nhóc thực thích đi theo mẹ Uyển Lâm, nếu không có người “ba” hờ đi cùng càng tốt, haizzz, vẫn là đại cuộc quan trọng.

Uyển Lâm thấy con trai vừa mới vui vẻ xong lại thở dài liền cười haha, cảm thấy con trai cô làm gì cũng đáng yêu hết.

...

Vùng nông thôn này là một trong số rất ít những nơi trên Địa Cầu còn giữ được nét thôn quê, không có nhà cao tầng chọc trời hay nhà máy ồn ào. Đứng xa xa, nhóm người Uyển Lâm nhìn thấy cảnh thôn xóm yên tĩnh, không một bóng người, nhưng lại không bừa bộn, giống như nơi này chưa có ai vào lục soát qua vậy.

Ầy, chỉ nhìn thôi là biết ảo giác. Nhóm người Uyển Lâm vận số đúng là “cực tốt”, dị năng hệ tinh thần khó gặp như vậy mà bọn họ liên tiếp gặp phải. Xem ra con Zombie hệ tinh thần này không đơn giản, còn biết tạo ảo giác để những kẻ tham lam tự chui đầu vào.

Quả Bóng Nhỏ dùng dị năng dò xét vào trong, đáng tiếc không thu được gì, điều này chứng tỏ con Zombie bên trong ngang bằng thậm chí cấp cao hơn Quả Bóng Nhỏ. Nếu là Zombie cấp 6 còn đỡ, nó chỉ kêu gọi một số Zombies cấp 1, 2 đến, chừng ấy Zombies nhóm Uyển Lâm vẫn đối phó được. Nhưng nếu nó đạt đến cấp 7, vậy thì nguy rồi.

Như Ý hơi hoang mang nói: “Kiếp trước tôi chỉ thấy tới Zombie cấp 6, chưa từng nghe qua về Zombie cấp 7, mà đó là 3 năm sau mạt thế, giờ mới chỉ có một năm đã xuất hiện, có phải hơi sớm rồi không?”

Richard: “Nếu Zombie cấp 5 có thể kêu gọi Zombie cấp thấp nhất, Zombie cấp 6 kêu gọi Zombie cấp 1, 2. Vậy thì Zombie cấp 7 chắc sẽ kêu gọi được Zombie cấp 3, 4. Zombie cấp 8 kêu gọi Zombie cấp 5, 6...”

Vấn đề là chúng chỉ kêu gọi được “một số”, ừ cái từ “một số” này đại khái là không nhiều lắm đi, nhưng nếu như cái “một số” ấy lại có khả năng kêu thêm “một số” Zombie cấp nhỏ hơn nữa.

Uyển Lâm nói đùa: “Chết rồi, nếu trong đó là Zombie cấp 8, nó kêu gọi Zombie cấp 5, 6 khác, rồi hai loại Zombie đó kêu một đám đàn em theo nữa, chẳng phải chúng ta sẽ chìm trong đám Zombies này sao?”

Hoài Nam cốc đầu em gái một cái: “Em tưởng Zombie cấp 5, 6 là cỏ dại à, tùy tiện kêu gọi là được. Anh đoán đại khái con Zombie bên trong chỉ khoảng cấp 7 thôi.”

Thiên Kỳ rất tán thành suy nghĩ của Hoài Nam. Con trai anh là dị năng hệ biến dị, đối với một bên cùng cấp sẽ không thua kém bao nhiêu, chứng tỏ con Zombie kia phải cao hơn ít nhất một cấp, con trai anh mới không thể quan sát bên trong được.

Mang theo tâm lý đề phòng, nhóm người Uyển Lâm vẫn tiến vào thôn xóm trước mắt. Không vào thì thôi, vừa bước vào mọi thứ liền biến đổi, không còn là cảnh thanh bình như ban nãy mà thay vào đó là những vết máu, những căn nhà đóng kín cửa.

Thấy có người lạ tiến vào, một vài người núp sau cửa nhà len lén ngó nhìn, khi một trong số những người từ căn cứ Ngô gia nhận ra mấy người Uyển Lâm liền chạy ra đón họ vào nhà.

Hai nhóm người mất tích giờ chỉ còn sống 5 người, họ kể sơ tình hình nơi này, cụ thể là ở đây có khoảng 500 người, đa số là thôn dân sống ở đây, còn lại là những người vào nơi này tìm vật tư, bị ảo cảnh dẫn dụ vào.

Ở đây mỗi ngày đều có người bị mất tích, thức ăn thiếu thốn, nếu quá đói thì phải vào rừng tìm thức ăn. Nhưng mà họ chỉ có thể đi loanh quanh trong thôn và khu rừng, không cách nào thoát ra được. Nếu vào sâu trong rừng sẽ gặp thú biến dị, thực vật biến dị, còn không bằng ở lại đây, nom nớp lo sợ, không biết khi nào đến lượt mình mất tích.

Tất nhiên những gì họ biết đều thông qua quan sát, tìm hiểu, chứ những người dân sống ở đây chưa từng nói với họ lời nào, đừng nói gì đến cảnh báo.

Mặt Thiên Kỳ thoáng trở nên ngưng trọng: “Xem ra con Zombie này thông minh hơn chúng ta tưởng, nó đây là đang nuôi con mồi để ăn dần mà không phải như bọn Zombies thông thường, săn giết toàn bộ.”

Hoài Nam hỏi: “Những người mất tích có đặc điểm chung gì không?”

Một người trả lời: “Tất cả đều là dị năng giả. Người càng mạnh càng bị bắt đi sớm.”

Uyển Lâm nghe xong liền ôm chặt Quả Bóng Nhỏ vào lòng. Không được, con trai cô không thể nào bị con Zombie kia bắt đi được.

Quả Bóng Nhỏ cũng ôm chặt lại mẹ. Nhóc cũng không muốn mẹ bị bắt đi đâu.

Thiên Kỳ nhìn vợ và con trai như sắp sinh ly tử biệt đến nơi thì im lặng nhìn trời. Anh đâu? Vị trí của anh trong lòng hai người họ đâu? Không ai lo lắng cho anh hết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.