Xấu Xí Lạnh Lùng

Chương 2




Tiếng cây đổ ầm ầm.

Ngôi nhà như tổ chim tan nát cùng với cành lá.

Bạch Cương cùng Liễu Khôn Sơn và Độc Cước Dương Xuân đến nơi thì việc đã lỡ rồi.

Tuy nhiên, cây ngã nhà vỡ mà chẳng thấy Thiết Đảm Cuồng Khách đâu cả...

Nhìn Hà Thông với ánh mắt trách móc, Bạch Cương hỏi :

- Sao Hà huynh làm việc nóng nảy thế? Nếu có Đinh tiền bối có trong nhà thì ta mang tội biết bao.

Độc Cước Dương Xuân bảo :

- Chắc Đinh đại hiệp định đi đâu đó. Nếu đây là nhà của ông ta, thì lát nữa thế nào ông ta cũng quay về.

Chợt Hà Thông chụp được một mảnh giấy trong đống lá cây và kêu lên :

- Ôi thư từ gì đây này?

Bạch Cương tiếp lấy mảnh giấy. Đọc lớn những dòng chữ:

“Đệ bị vây khốn ở Kính Bạc hồ. Tính mạng chỉ trong sớm chiều. Xin cấp tốc đến cứu đệ.

Đinh Hào...”

Liễu Khôn Sơn và Độc Cước Dương Xuân cùng kêu lên :

- Trời Kính Bạc hồ à? Nguy rồi.

Bạch Cương cũng lo lắng nói :

- Đinh lão tiền bối đang gặp nguy khốn, chúng ta phải mau đến tiếp cứu... Nhưng không biết Kính Bạc hồ ở nơi đâu?

Dương Xuân bảo :

- Nơi đó cực kỳ giá rét, Hơi thở vừa ra khỏi miệng đã thành băng giá. Mà còn điều này nữa, để đến Kính Bạc hồ, ta phải vượt qua ngọn núi Kinh Hồn là đỉnh cao nhất của dãy Lão Gia lĩnh mới là chuyện vất vả.

Thoáng chút trầm ngâm, Bạch Cương kêu lên :

- Chẳng lẽ Đinh lão tiền bối lọt vào tay của Tịnh Không thánh ni?

Độc Cước Dương Xuân lắc đầu :

- Nghe nói Tịnh Không thánh ni đã viên tịch lâu rồi. Qua lời tiểu hữu lão phu mới biết thêm tin bà ấy còn sống ở trần gian. Song dù bà còn khỏe thì cũng không làm khó người như Đinh đại hiệp được đâu.

Hà Thông nóng nảy lên tiếng :

- Bà ấy là người, ta cũng là người, sao không vượt qua được ngọn núi Kinh Hồn như bà ấy chứ?

Bạch Cương gật đầu :

- Dù nguy hiểm thế nào chúng ta cũng phải cứu Đinh lão tiền bối, tại hạ nhất định đi cùng các vị một phen.

Liễu Khôn Sơn lo cho người bạn già, nên nói ngay :

- Có Bạch thiếu Hiệp đi thì lão phu chẳng ngại gì mà không vượt núi.

Dương Xuân vui vẻ :

- Có Bạch thiếu hiệp thì lão phu cũng chẳng ngại.

Thế là hai lão tiền bối võ lâm kính mến nghĩa khí của Bạch Cương nên đều gọi chàng là thiếu hiệp thay cho tiếng tiểu hữu...

Hà Thông nhìn Dương Xuân :

- Mời Dương tiền bối lên ngựa cùng đi trước với tại hạ. Liễu tiền bối và Bạch Cương có thể sử dụng khinh công.

Cả bốn người băng rừng lên Lão Gia lĩnh, ngọn núi càng lên cao càng lạnh giá. Tuy đều là cao thủ võ lâm nhưng Liễu Khôn Sơn và Dương Xuân đều không chịu nổi giá rét như cắt da, như đông máu. Nhất là con ngựa có lông bờm che phủ vẫn muốn khuỵ xuống trên nền đá phủ băng.

Bạch Cương liền nói :

- Các vị và Hà huynh nên trở về, hoặc chờ tại hạ ở dưới chân núi, để tại hạ một mình lên đỉnh núi thám thính thử xem sao.

Dứt lời, chàng lấy ra viên Bảo Mệnh Ngự Hàn nuốt vào bụng, rồi trao thêm cho các người kia mỗi người một viên.

Do ăn được trái Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, Bạch Cương còn luyện được Ngũ Cầm thần công nên uống linh dược vào là thân thể đủ sức chống lạnh. Chàng trổ thuật khinh thân đề khí băng mình lên cao vun vút.

Liễu Khôn Sơn, Độc Cước Dương Xuân và Hà Thông lạnh quá, tinh thần gần như hôn mê... Uống thuốc vào họ vừa cảm thấy tỉnh táo bởi khí huyết lưu thông thì Bạch Cương đã mất hút trong màn sương đỉnh núi.

Giữa lúc cả ba còn đang lưỡng lự, chưa định lên hay xuống, bỗng dưới chân họ có những tiếng kêu răng rắc...

Độc Cước Dương Xuân biến sắc mặt, lật đật thét lớn :

- Lui cho mau...

Chưa dứt tiếng kêu lão đã điểm cái chân còn lại phóng mình lao vội xuống núi.

Ba người cùng ngựa đều phóng như bay mấy dặm mới dừng lại ở chân núi. Vừa trụ bộ vững họ đã nghe sơn băng địa chuyển ầm ầm vang dội kinh hồn.

Họ ngước nhìn ngọn băng phong mà họ vừa lên hồi nãy, thì thấy đỉnh núi băng đã sụp lỡ hoàn toàn thật khủng khiếp. Nếu Độc Cước Dương Xuân không kịp thời phát hiện có lẽ họ đã bị chôn vùi dưới lớp băng tuyết kia rồi.

Vừa bình tĩnh trở lại, Liễu Khôn Sơn chợt kêu lên :

- Nguy rồi, bọn ta đã bị trúng gian kế...

Dương Xuân ngạc nhiên :

- Nói vậy là có ý gì?

Liễu Khôn Sơn đáp nhanh :

- Nếu thật sự Thiết Đảm Cuồng Khách bị vây khốn trên Kính Bạc hồ, thì ai có thể đem thư này vượt Băng Sơn về bỏ trong ngôi nhà chảng cây? Vậy việc của Đinh đại hiệp là có điều bí ẩn, và kẻ viết thư này có ý hãm hại chúng ta.

Độc Cước Dương Xuân trợn mắt :

- Đúng thế, đúng thế.

Liễu Khôn Sơn Liền mở bọc lấy lá thư cũ của Đinh Hào viết cho mình trước kia so với nét chữ của bức thư mới, quả nhiên nét chữ không giống nhau...

Độc Cước Dương Xuân thở dài :

- Thế là Bạch thiếu hiệp nguy khốn bên trên núi rồi, chúng ta phải làm sao đây?

Kim Dực Đại Bàng Liễu Khôn Sơn than thở :

- Căn cứ vào khả năng bọn ta thì không thể vượt qua đỉnh núi Kinh Hồn kia, dù liều lĩnh ta cũng toi mạng vô ích thôi...

Nóng nảy vì tình bạn, Hà Thông thét :

- Mấy ông không đi thì quay về, còn tại hạ phải quyết tiếp cứu cho được Bạch Cương.

Dứt lời, chàng trâu nước phóng mình lên ngựa toan tiếp tục leo núi.

Liễu Khôn Sơn và Dương Xuân vội vàng xuất thủ, người chụp Hà Thông, người điểm huyệt cho chàng ta tê cứng để tìm lời can ngăn anh chàng lọ nồi đừng hành động dại dột.

Vừa lúc ấy có hai bóng người lao nhanh đến vùn vụt. Liễu Khôn Sơn và Dương Xuân thấy họ là một cô gái đẹp mặc áo xanh lục, và một lão già mặt xấu như quỷ.

Nhìn lão già, Liễu Khôn Sơn kêu lên :

- Ôi, Đinh huynh...

Thiết Đảm Cuồng Khách Đinh Hào chưa kịp đáp thì cô gái áo lục đã hỏi lớn :

- Vị thiếu niên công tử đi đâu rồi?

Liễu Khôn Sơn liếc nhìn thiếu nữ và nhận ra cô ta bóng dáng cô ta chính là kẻ đã phóng tùng châm qua cửa sổ phòng mình. ông ta chưa kịp nói, Đinh Hào lại hỏi :

- Chàng trai trẻ ấy đâu?

Độc Cước Dương Xuân nói lớn :

- Bạch thiếu hiệp vì muốn cứu Đinh huynh nên đã phi hành lên đỉnh núi kia để tới Kính Bạc hồ rồi...

Thiết Đảm Cuồng Khách trừng mắt :

- Sao lại cứu ta?

Liễu Khôn Sơn liền đưa lá thư cho Đinh Hào xem, ông ta lắc đầu :

- Ôi, thật là rắc rối.

Cô gái áo lục bĩu môi :

- Lão quỷ, rắc rối là tại ngươi. Thấy chưa... Bây giờ chính ta phải hành tẩu thật gấp may ra...

Chưa dứt tiếng nói, cô gái áo lục đã phóng vèo đi như gió.

Độc Cước Dương Xuân vỗ vai Hà Thông :

- Lục y cô nương đã đi cứu Bạch thiếu hiệp rồi đó, hãy yên tâm.

Liếc nhìn gương mặt Đinh Hào còn có vẻ sợ sệt khi cô gái áo lục đã bỏ đi, Liễu Khôn Sơn liền hỏi :

- Tiểu cô nương ấy là gì mà Đinh huynh có vẻ kiêng nể thế?

Thiết Đảm Cuồng Khách Đinh Hào thở dài một tiếng, rồi đáp :

- Câu chuyện không hề đơn giản, nơi đây không tiện giãi bày, mời chư huynh đệ qua bên kia.

Tất cả liền bước theo sau Đinh Hào đi sang một sơn động ở phía nam.

Sau khi nghe Liễu Khôn Sơn giới thiệu Độc Cước Dương Xuân và Hà Thông, Đinh Hào mới chậm rãi nói :

- Trong trận giao đấu ở Hoàng Sơn, đệ bị Hạo Thủ Thương Long hợp với Tam hùng Hoàng Sơn cùng Thanh Hư thượng nhân của Cửu Long sơn đồng tấn công khủng khiếp. Mặc dù đệ đánh chết được lão đại Hùng Vũ, nhưng cô chưởng nan địch, cuối cùng đệ bị chúng đánh nát cả thân thể. May sao có một lão ni sư võ công thượng thặng xông vào cứu đệ thoát hiểm, còn đem về Lão Gia lĩnh chữa trị thương tích. Xưa nay tánh tình cang cường của đệ không chịu ơn của bất cứ ai, nên từ chối lòng tốt của lão ni. Bà liền ra một điều kiện trao đổi, đệ mới chịu để bà cứu chữa. Điều kiện ấy chính là việc đệ phải theo săn sóc, bảo vệ và tuyệt đối vâng lệnh cô gái áo lục mà chư huynh đệ đã gặp đó.

Liễu Khôn Sơn ngạc nhiên :

- Việc bảo vệ một cô gái phải giao cho huynh à?

Thiết Đảm Cuồng Khách Đinh Hào mỉm cười :

- Thật ra lão ni là người rộng lượng, muốn cứu đệ nên thấy đệ gàn bướng thì đưa điều kiện nhỏ nhặt ấy cho xong. Chứ võ công của bà ngang với trời thần rồi, lẽ nào cần người ta bảo vệ học trò của mình...

Nghe Đinh Hào nói, Liễu Khôn Sơn giật mình :

- Lão ni là người thế nào mà Đinh huynh ca tụng quá thế?

Đinh Hào đáp :

- Ngay khi đó đệ không rõ bà là ai. Sau này đệ mới biết bà chính là Tịnh Không thánh ni, một trong Nam Bắc Nhị Không lừng danh trong võ lâm đương thời.

Độc Cước Dương Xuân và Kim Dực Đại Bàng Liễu Khôn Sơn nghe đến Tịnh Không thánh ni đều rúng động tinh thần.

Hà Thông biết Bạch Cương đang muốn tìm Tịnh Không thánh ni hỏi xem có phải bà đã cứu Tiêu Sở Quân, bèn lật đật hỏi :

- Bẩm tiền bối, có phải Tịnh Không thánh ni đang ở bên kia núi Kinh Hồn đó chăng?

Thiết Đảm Cuồng Khách gật đầu :

- Đúng là Thánh ni đang ở phía tây núi này. Bà đang có việc cần xử trí bí mật nên cấm mọi người tới đó, ai không tuân chắc khó sống. Bởi thế lão phu nghe Bạch thiếu hiệp muốn vượt đỉnh Kinh Hồn sang bên ấy thì rất lo cho sinh mạng của chàng ta.

Tỏ vẻ lo lắng, Liễu Khôn Sơn hỏi :

- Vậy Đinh huynh nghĩ có cách nào cứu gỡ được cho Bạch thiếu hiệp chăng?

Đinh Hào thở dài :

- Tịnh Không thánh ni là người rộng lượng, nhưng làm điều gì cũng tùy ý thích. Khi bà đã không thích thì rất khó yêu cầu. Cô gái áo lục kia chính là Doãn Tố Trinh, đệ tử được Tịnh Không thánh ni truyền y bát. Nếu Tố Trinh có tình cảm với Bạch thiếu hiệp đứng ra xin giùm mà không xong, thì có lẽ lão phu cũng vô dụng thôi.

Thấy hai người bạn già trong tình trạng bất an, Thiết Đảm Cuồng Khách lại hỏi :

- Rắc rối là chuyện Bạch thiếu hiệp đi cứu đệ ở Kính Bạc hồ, sự thật ra sao đệ cũng chưa hiểu rõ.

Liễu Khôn Sơn liền thuật lại những chuyện xảy ra ở ngôi nhà gỗ trên cây, lại đưa ra lá thư hỏi rằng :

- Đinh huynh xem bút tích này của ai?

Liếc qua tờ thư, Đinh Hào kêu lên :

- Thôi rồi, đây chính là nét chữ của Hạo Thủ Thương Long Cổ Khôn, tên lão tặc độc hiểm.

Lão trầm giọng tiếp :

- Doãn Tố Trinh cô nương tình cờ phát hiện các vị trong đêm, lại biết Bạch thiếu hiệp muốn đi tìm Bích Nhãn Quỷ. Bởi ngại việc riêng của tiểu đệ làm chậm hành trình của Bạch thiếu hiệp nên cô nương bảo đệ viết thư để lại nơi ở, khuyên thiếu hiệp nên đi tìm Bích Nhãn Quỷ trước, việc của đệ đã có cô nương lo. Không ngờ lão tặc gian xảo dùng kế “mượn dao giết người”, giả thư này để các vị mang họa nơi Kính Bạc hồ. Bây giờ không biết Bạch thiếu hiệp ra sao trên đỉnh núi Kinh Hồn ấy...

Như không kiềm chế nổi sự tức giận, Thiết Đảm Cuồng Khách gằn giọng :

- Cổ Khôn lão tặc, trong Tứ Đại Sát Tinh vừa làm trò quỷ ở đây, có lẽ hắn còn ẩn quất đâu đây. Phen này lão phu quyết trừ khử hắn để trả món nợ máu năm nọ.

Hà Thông nghe nói đến chuyện đánh nhau là khoái chí, lập tức gật đầu :

- Phải đó, lão tặc ấy đã gây nguy hiểm cho Bạch Cương, tiền bối nên đập cho lão một trận.

Hà Thông đâu biết trong lúc y hò hét thì Bạch Cương đang đụng độ với cô gái áo lục Doãn Tố Trinh, người có ngoại hình rất giống Tiêu Sở Quân...

Bởi Bạch Cương đang nóng lòng vì tưởng Thiết Đảm Cuồng Khách lâm nạn trên Kính Bạc hồ nên chàng đã sử dụng Ngọc Cầm khinh công theo bộ Điểu bay vút như cánh đại bàng lên đỉnh núi Kinh Hồn của dãy Lão Gia lĩnh.

Doãn Tố Trinh từ ngày được Tịnh Không thánh ni thu làm đệ tử, đã xa hẳn nhân gian trần tục, chẳng hề tiếp xúc với người khác phái, ngoại trừ lão già Đinh Hào. Tịnh Không thánh ni lại là người rất nghiệt ngã với nam giới, có lẽ đó là hệ quả của chuyện tình u uất đeo đẳng bà từ năm xưa. Vì thế bà có giới luật rất nghiêm về nam nữ với đệ tử, càng làm Doãn Tố Trinh phải dè dặt với chuyện yêu đương. Nhưng dù sao Tố Trinh cũng là cô gái mới lớn, xuân tình phát động, nơi Đan Điền của nàng luôn có luồng nhiệt khí làm rạo rực xôn xao.

Thế là lần đầu tiên gặp người khác phái, Tố Trinh lại gặp Bạch Cương là chàng trai tuấn tú, khiến nàng vừa vừa xao xuyến vừa sợ sệt, nhưng không khỏi thấy lòng chan chứa cảm tình.

Mặc dù trêu chọc chàng trai, Doãn Tố Trinh vẫn cảm thấy lo sợ nếu chàng lâm nạn. Bởi thế, nghe nói chàng tìm lên Kính Bạc hồ, Tố Trinh đã vội vã thi triển khinh công như tia chớp vượt lên đỉnh Kinh Hồn. Đảo mắt bốn bề không thấy bóng người, Doãn Tố Trinh lẩm bẩm :

- Hừm, hay chàng ta lạc sang Phong Nham cốc?

Lẩm bẩm rồi Doãn Tố Trinh lại giật mình. Vì Phong Nham cốc là nơi sư phụ Tịnh Không thánh ni đang buộc sư muội nàng ở trong đó luyện môn Mâu Ni Vô Tướng thần công, không được quan hệ với bất cứ ai.

Doãn Tố Trinh đã được sư phụ giao nhiệm vụ canh giữ cửa động, bảo vệ cho sư muội tu luyện. Nếu Bạch Cương tới đó thật là phiền phức.

Nghĩ tới đó, Doãn Tố Trinh vội phóng về Phong Nham cốc. Lúc ấy cửa động vẫn đóng kín bằng những tảng đá lớn, xung quanh tĩnh lặng, êm ả, không một bóng người.

Doãn Tố Trinh an tâm. Nàng ngồi trên tảng đá trước động, thả hồn mơ tưởng đến chàng trai nàng gặp tình cờ.

Bỗng sau lưng nàng có tiếng động nhẹ, Doãn Tố Trinh vừa quay vụt lại đã nghe giọng nói vang lên :

- À, thì ra là cô...

Trước mặt Doãn Tố Trinh lúc ấy, Bạch Cương hiện ra như một vị phong lưu công tử.

Vừa vui mừng, vừa rung động, nhưng Tố Trinh vẫn làm bộ lạnh lùng hỏi lại :

- Chính ta thì đã sao? Ngươi đi đâu mà dám tới động này?

Bạch Cương nhìn cô gái rất giống Tiêu Sở Quân, nhan sắc còn có vẻ mỹ miều hơn... Làm chàng rất xúc động. Song nghe giọng hỏi kiêu kỳ của nàng là chàng bực bội, liền nói lớn :

- Núi non, sơn động là của đất trời, lẽ nào nàng cản được bước chân phiêu lãng của ta...

Vừa nói chàng vừa ung dung bước thẳng vào cửa động.

Doãn Tố Trinh thực sự hồi hộp và bối rối. Nàng không muốn nặng tay với chàng trai, nhưng vì nhiệm vụ, lẽ nào nàng dám để chàng kính động tới nơi tu luyện của sư muội...

Nàng bèn quát lớn :

- Đứng lại...

Theo tiếng thét là ngọc chưởng vung lên, Doãn Tố Trinh đẩy song chiêu Ly Long Song Xuất.

Hai tiếng nổ “bình bình” kình đạo ào ào rung núi, băng tuyết bay mù trời, giáp mặt cũng không trông thấy nhau.

Bạch Cương vừa thấy chưởng phong đã vội chuyển mình né tránh, nhưng dư lực của kình đạo vẫn làm chàng chao đảo, trong đầu thầm nghĩ :

- Cô bé quả thật võ công không vừa, ta chẳng thể coi thường...

Chàng lướt qua kình đạo, trụ bộ như cột thép.

Do thế trụ theo bộ Hổ trong Ngũ Cầm kỳ kinh. Bạch Cương đứng vững giữa kình phong như bão tố của cô gái đánh ra làm đá bay cát chạy, băng tuyết mịt mù.

Nguyên từ lúc được ăn trái Chu Đằng Thủy Quả và Bích Mai Linh Quả, nội lực của Bạch Cương thâm hậu sung mãn như người tu luyện hơn trăm năm. Thị lực của chàng lại như huệ nhãn của thần tiên, có thể nhìn rõ qua sương khói, nên chàng thấy gương mặt cô gái càng giận dữ càng đẹp tuyệt vời...

Trái lại trong lòng Doãn Tố Trinh không yên. Tuy buộc lòng vỗ chưởng ngăn bước chân chàng trai, song nàng cứ lo lắng... Sợ chưởng lực của mình làm chàng phải mang thương tích.

Lúc băng tuyết vừa tan, Tố Trinh thấy Bạch Cương vẫn trụ bộ vững vàng trước mặt mình, nàng thực sự hết hồi hộp.

Nàng trừng mắt bảo :

- Nơi đây ngươi không có quyền xâm phạm. Hãy đi chỗ khác.

Bạch Cương thấy sơn động lấp đá kín cửa, lại tưởng Thiết Đảm Cuồng Khách Đinh Hào đang bị giam trong đó, nên chàng mới lạnh lùng nói :

- Tại hạ vốn thích những nơi có phong cảnh u nhàn, nên nhất định phải thăm sơn động này một phen.

Doãn Tố Trinh bối rối thầm nghĩ :

- Không lẽ chàng trai đáng yêu này muốn chết sao, cứ nằng nặc đòi vào sơn động nơi sư muội ta tu luyện. Ta phải dụ chàng đi chỗ khác mới xong...

Nàng liền thét lớn :

- Ngươi đừng ngang bướng. Có giỏi hãy ra khoảng trống kia đấu với ta ba trăm hiệp. Nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi vào động.

Bạch Cương ngắm cô gái, chàng thấy nàng làm bộ giận thì đôi má ửng đỏ, môi thắm như son, ánh mắt long lanh quyến rũ vô cùng. Chàng bèn bật cười bảo rằng :

- Ôi, cần chi tới ba trăm hiệp... Nàng đỡ nổi của ta ba mươi hiệp cũng là đệ nhất thiên hạ rồi.

Doãn Tố Trinh gằn giọng nói :

- Đùng khoác lác, cứ động thủ sẽ biết.

Dứt lời nàng phóng vèo ra triền núi như một cánh chim.

Bạch Cương đâu chịu thua, chàng cũng trổ bộ Điểu của “Ngũ Cầm kỳ kinh bay theo bén gót người đẹp.

Nhưng khi đã bay tới triền núi bằng phẳng mà cô gái vẫn chưa dừng lại, thì Bạch Cương hiểu rằng nàng dùng kế Điệu Hổ Ly Sơn, không muốn cho chàng vào sơn động. Vậy thì đánh với nàng vô ích, bởi chàng chỉ muốn vào động cứu Đinh Hào.

Thế là chàng cười lạt, quay mình phóng như bay về phía cửa động. Song chỉ chớp mắt chàng đã thấy ánh xanh của tà áo lướt qua, cô gái đã án ngữ trước mặt chàng.

Nàng thét hỏi :

- Sao ngươi không theo ta giao đấu?

Bởi lầm tưởng Thiết Đảm Cuồng Khách Đinh Hào bị giam trong động kia, nên Bạch Cương không trả lời. Chàng lách mình ngang qua cô gái, rồi phóng vèo đến sơn động...

Nhưng lần này vẫn tia chớp, cô gái chặn ngang đường và quắc mắt :

- Ngươi sợ chết hay sao, mà không dám giao đấu với ta?

Bạch Cương cũng trợn mắt lên :

- Này cô bé, đừng giở quỷ kế với tại hạ, nếu cứ chặn đường thì đừng trách tại hạ nặng tay.

Doãn Tố Trinh thấy Bạch Cương quyết tâm xông vào động thì quýnh lên, la chói lói :

- Ngươi bước tới chỉ một bước thôi, là ta vỗ chưởng ngay đấy.

Thấy vẻ quýnh quáng của cô gái, Bạch Cương càng tin rằng Đinh Hào bị nhốt trong động.

Chàng gầm lên :

- Dang ra...

Tiếng gầm chưa dứt chàng đã vung tả chưởng xuất một chiêu Phi Hổ Tầm Long nổ “bùng” chuyển núi, kình phong ào đến cô gái, đồng thời chàng phóng vèo qua đầu cô gái lướt đi.

Nào ngờ Doãn Tố Trinh còn nhanh hơn. Nàng lách mình tránh khỏi chưởng đạo của Bạch Cương, rồi sử dụng thân pháp phi hành Bình Địa Thanh Vân theo sát chàng trai.

Hữu chưởng nàng xuất chiêu Hàn Hạc Tầm Ngư điểm vào Phong Phủ huyệt của chàng nhanh hơn một tia chớp.

Bạch Cương vừa lướt qua cô gái, bỗng nghe kình phong phía sau vút tới, vội dừng lại chuyển mình lách tránh. Chỉ nghe “bình” một tiếng, sườn núi nứt một khe lớn bởi chưởng lực của cô gái bị chệch. Nhưng Bạch Cương cứ bình tĩnh trợn mắt ngó cô gái một cái, rồi lại băng mình về phía động.

Doãn Tố Trinh thầm nghĩ :

- Chàng trai này bướng bỉnh thấy ghét, ta phải vỗ chưởng cho hắn ngất đi, rồi đưa hắn xuống núi mới yên...

Nghĩ như vậy rồi Tố Trinh sử dụng Mâu Ni Vô Tướng thần công đánh một chiêu như sấm sét vào hông Bạch Cương, dù trong lòng không hề muốn mạnh tay với chàng.

Chưởng đạo của cô gái ầm ầm xô tới, cây cối ngã hàng loạt, đá tảng bay vèo vèo, tấn công vào Bạch Cương thật khiếp hồn.

Bạch Cương vội dùng thân pháp Xà Du uốn mình phóng lên cao, trong đầu bực tức tính toán, bởi chàng nóng nảy muốn cứu cho được Đinh Hào. Chàng lẩm bẩm :

- Phải cho cô gái này nếm vài tuyệt chiêu cô ta mới chịu ngoan ngoãn...

Chàng hú lên một tiếng dài, rồi từ trên buông mình xuống theo thế Điêu Tử Phiêu Thân đồng thời sử dụng Hổ Phốc Kỳ Công xuất một chiêu ầm ầm như bão tố.

Doãn Tố Trinh giật mình trước phản ứng của chàng trai. Nàng vừa chuyển mình lách được kình đạo của đối phương đã thấy mấy mỏm đá bị đánh văng, dư lực của luồng chưởng làm nàng chao đảo.

Bạch Cương vội thu chiêu và dịu dàng bảo cô gái :

- Cô nương, ta không cần phải đánh nhau nữa. Chỉ cần cô nương trả lời là trong động của cô nương có giấu người đàn ông phải không?

Thật tình Bạch Cương không muốn giao đấu với cô gái xinh đẹp kia, vì ngại lỡ tay làm nàng trọng thương. Bởi vậy chàng mới hỏi để kiếm cách gì khác cứu Đinh Hào.

Không ngờ câu hỏi của Bạch Cương lại làm Doãn Tố Trinh hiểu lầm nàng là gái trăng hoa mới chứa đàn ông trong động. Thế là càng cảm tình với chàng trai, Tố Trinh càng giận chàng có ý nghĩ không tốt về nàng...

Tố Trinh trợn mắt quát :

- Tiểu tử oan gia nói nhảm. Nếu không đánh chết thì ta cũng đập cho ngươi bò lết phen này.

Tiếng thét giận dữ chưa dứt, bóng cô gái đã xẹt tới, ngọc chưởng vung lên, kình lực bao trùm cả không gian bao vây Bạch Cương vào giữa.

Bị nàng tấn công như vũ bão, Bạch Cương vội cúi xuống sát đất, dùng thân pháp Kinh Xà Nhập Huyệt trượt sát chân Doãn Tố Trinh để trườn mình ra xa mấy trượng mới đứng dậy, thoát khỏi kình phong trùm úp của nàng.

Vừa trụ bộ vững, Bạch Cương đã âm thầm nghĩ chẳng hiểu sao cô bé bỗng nổi cơn giận dữ khủng khiếp thế?

Chàng bèn dịu giọng :

- Lục y cô nương, tại hạ với cô nương không oán không thù, tại sao phải đánh nhau chí tử? Chỉ cần cô nương nói ra, nếu trong động có giấu người...

Doãn Tố Trinh lại đỏ mặt trợn mắt thét :

- Nói bậy...

Luồng chưởng phong thật uy mãnh lại phát ra, nương theo băng tuyết mù mịt vỗ thẳng Bạch Cương thật khủng khiếp.

Giật mình không hiểu tại sao hỏi bình thường có thể làm cô gái nổi giận như hổ mẹ mất con, nhưng Bạch Cương thấy gương mặt cô gái càng giận càng đẹp và tội nghiệp nữa. Chàng sử dụng Ảo Ảnh bộ pháp lách tránh luồng chưởng đạo của cô gái rồi bảo :

- Cô nương đừng nên hung dữ, có gì cứ nói phân minh rồi đánh nhau cũng chưa muộn mà? Câu hỏi của tại hạ có gì sai quấy chăng?

Vẫn đỏ hồng đôi má, Tố Trinh đáp :

- Ngươi đã có ý xấu trong đầu thì tự ngươi hiểu lấy.

Dứt lời, nàng lại vung chưởng đánh liền song chiêu Loan Phụng Phi Vân Vũ, áp khí đùng đùng cuốn tới quật vào Bạch Cương.

Tố Trinh tưởng mình dùng một tuyệt chiêu thì Bạch Cương phải tận lực đối phó. Không ngờ chàng chỉ tung mình cưỡi trên sóng chưởng rồi phóng ra xa một trượng nói to :

- Cô nương, ta đừng đánh nhau nữa.

Doãn Tố Trinh gật đầu :

- Ngươi muốn ngừng đánh nhau thì phải theo một điều kiện của ta..

Bạch Cương ngạc nhiên trường mắt nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.