Xấu Thì Sao? Nữ Phụ Thì Sao?

Chương 9




Mỗi sớm thức dậy, là mỗi sáng anh lại thấy vô cùng trống vắng và cô đơn. Anh và em chống lại thế giới… sẽ không còn như thế nữa đúng không em?

Giờ đây dường như chỉ có một anh chống chọi với tất cả, chỉ là anh thấy mình sắp gục ngã, anh mệt mỏi lắm sunny à.

Có lẽ thượng đế đã đóng mọi cách cửa lại với anh rồi, khi anh ngã xuống, anh sẽ được gặp em chứ? Rồi ai sẽ thay anh nói lời yêu em.. Hãy để lại một giọt lệ rơi xuống nơi anh nằm xuống em nhé, để anh luôn cảm nhận được em bên cạnh, để anh luôn cảm nhận được rằng em yêu anh…

Chap 12 : Chấm dứt hay chỉ là bắt đầu những cơn ác mộng mới...

Dạo này sunny hay nghe điện thoại từ một người khác, sunny nói là anh họ của sunny hơi lạ, lúc nào cũng gọi điện thoại và quan tâm sunny một cách không bình thường, đôi lúc khiến tibu hơi lo lắng. Điểm dừng chân cuối cùng của chuyến đi là Nha Trang. Tibu, sunny cùng cả lớp nghỉ tại khách sạn Blue Sea. Mỗi ngày lại là một niềm vui bất tận, cùng với biết bao nhiêu kỷ niệm của hai đứa, cùng nhau vui đùa với biển, cùng nhau đi đến bảo tàng hải dương, đi đến nhà thờ đá...chỉ biết là mỗi nơi lớp đến, đều có dấu chân của tibu và sunny bên cạnh nhau…

Tối hôm đó, tibu ở chơi cùng phòng với sunny và các bạn khác ( tibu chơi thân với nhóm của sunny). Mọi người cùng nhau đánh bài, rồi thiếp đi lúc nào không biết. Riêng tibu nằm cạnh sunny, tibu khẽ vuốt lên tóc sunny, vuốt lên cái sống mũi nhỏ nhắn của sunny… Sunny ngủ rồi, nhìn sunny ngủ sao tibu lại thấy mọi thứ bình yên và thanh thản như thế. Tiếng máy lạnh cứ chạy đều đặn, không khí trở nên khá lạnh, tibu khẽ choàng tay ôm lấy sunny, như đem đến hơi ấm và cảm giác ấm áp…

Đến suốt quãng đường còn lại, dù thế nào cũng cố gắng lên em nhé vì anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ và che chở cho em như lúc này đây. Đã 4h sáng, rồi tibu cũng phải về phòng của mình, tibu thấy thật buồn vì không được nằm bên cạnh để nhìn ngắm sunny ngủ nữa không được mang đến một giấc ngủ ấm áp cho sunny đến khi trời sáng…

Bữa tiệc nào cũng có ngày phải tàn, cuộc vui rồi củng phải kết thúc.Xe sắp về đến Đà Lạt, cái không khí nặng nề và đầy tiếc nuối bao trùm cả xe, ai cũng mệt mỏi và im lặng, nhưng phần lớn là nuối tiếc vì thời gian trôi qua nhanh quá, cái dư âm của chuyến đi vẫn còn. Không khí âm u và lạnh lẽo, có lẽ trời sắp mưa.. Từng giọt mưa lại rơi xuống, tibu ngồi cạnh sunny và chỉ lặng thinh…

“ Rồi những ngày tháng sau này có tươi đẹp như thế này mãi không em ? Liệu mình còn có thể tạo ra những kỷ niệm bên nhau tươi đẹp mãi như ngày hôm nay? Hãy cứ bên anh em nhé, và ngày đó là những tháng ngày tươi đẹp với anh khi có em bên cạnh…”

Ngày hôm đó, 25-4-2008. Nhắn tin sunny không trả lời, hàng trăm cuộc gọi nhỡ nhưng sunny vẫn không trả lời, tibu thấy vô cùng lo lắng không thể ngồi yên một chổ..Từng phút trôi qua là từng khoảnh khắc trong tibu như bị lửa đốt.. Rồi tibu quyết định đến nhà sunny. Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua…Vẫn không thấy sunny..

Phía xa, chiếc xe thể thao màu đỏ đó từ từ tiến tới phía tibu, rồi dừng lại ngay trước nhà của sunny. What’the f**k. Những điều xảy ra trước mắt, làm sao tibu tin vào mắt mình, sunny bước ra từ trong cái xe đó trong cái váy màu xanh, cái xe khốn nạn 49-2226 mà bấy lâu nay tibu luôn mơ ước. Ngồi chung xe với cái thằng mà lâu nay tibu luôn ngưỡng mộ. Sunny hôm nay xinh lắm, em đầy dịu dàng trong cái váy màu xanh đó, vẫn đôi giày búp bê màu nâu, khoác chiếc áo len màu hồng…nhưng em không biết anh đứng đó. Ông trời thật trớ trêu khi tạo ra những khoảnh khắc như lúc này.

Đây là lý do vì sao tibu hay gặp cái xe đó mỗi lần ở gần nhà sunny sao?

Từng ngọn lửa bùng cháy trong tibu, như thiêu đốt từng chút từng chút một trái tim của tibu. Tibu cảm thấy cổ họng mình khô như không còn chút nước, từng hơi thở không còn đều nữa, trái tim tibu bắt đầu đập dồn dập… Rồi tibu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho sunny

- Ra thế, đó là lý do em không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn của anh sao sunny? À nhân tiện, xe đẹp đó em. Em quả là khéo chọn. Chúc em buổi tối vui vẻ.

Đôi mắt của tibu lúc này chỉ còn ánh mắt đáng sợ, ánh mắt như muốn giết chết bất kì ai cản đường tibu, tiếng xe chạy xé gió cứ vù vù bên tai tibu. Tibu chạy như muốn quên hết tất cả những gì vừa thấy trước mắt, chỉ có một câu hỏi quanh quẩn trong đầu tibu “ Tại sao? ” Đó là ai, sao em lại ngồi trong đó và… anh là ai!

Vừa về đến nhà thì sunny gọi điện thoại cho tibu.

- Sao vậy anh, sao anh nói chuyện kì vậy, có chuyện gì sao?

- Có gì cần nói thì anh nói hết rồi, lúc em về nhà anh cũng ở đó, em nợ anh một lời giải thích sunny à!

Sau một hồi im lặng thì sunny lên tiếng

- Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu tibu, bây giờ anh chạy lên nhà em đi rồi mình lên đồi thông tin nói chuyện, em sẽ giải thích cho anh hiểu

- Được, anh lên liền bây giờ

Đồi thông tin vẫn thế, đẹp một cách lạ lùng nhưng sao tibu thấy bất an trong lòng quá, tibu sợ mất sunny…

- Người đàn ông trong xe tên T, quen biết với gia đình của em, nên em với T cũng quen nhau như bạn bè, trước ngày đầu tiên anh và em gặp nhau ở trên lớp, T có mời em đi ăn ở một nhà hàng, rồi sau đó khi em tỉnh dậy, em thấy mình nằm ở trong xe… T đã bỏ thuốc vô trong đồ uống, rồi làm nhục em ở trên xe. Em không muốn nói với anh vì sợ anh sẽ rời xa em… Thời gian gần đây, T luôn đe dọa nếu không đi với T thì T sẽ tung những hình ảnh T làm nhục em lên trên mạng. Em sợ lắm tibu ơi, em sợ lắm…

Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của sunny, rồi thấm xuống bờ cỏ xanh rì như tan biến. Nhưng từng giọt nước mắt đó là từng vết cắt vào tim tibu…

Tibu lặng đi như chết đứng, phải cố gắng lắm mới kìm được những giọt nước mắt không để rơi ra. Cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng chứng mình mọi chuyện sẽ không sao, cố gắng tỏ ra là một chỗ dựa vững vàng cho sunny ! Tibu đến gần sunny, rồi nhẹ nhàng ôm lấy sunny.

- Không sao đâu em, mọi chuyện qua rồi. Mọi thứ sẽ tốt thôi, anh sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cho em, em đừng sợ. Sẽ không ai làm em tổn thương được nữa đâu, anh sẽ tìm cách giúp em. Người anh yêu thương, đừng khóc nữa nhé, nhìn em khóc lòng anh đau lắm!

Sau một hồi trấn an sunny, thì tibu chở sunny về nhà để sunny nghỉ ngơi. Phải cố gắng lắm tibu mới tỏ ra bình tĩnh trước mặt sunny..Ngay khi sunny bước vào nhà, tibu không thể kìm nén thêm được nữa, từng giọt nước long lanh ứa ra trên hai khóe mắt của tibu, tibu khóc trong nghẹn ngào, điều mà tibu chưa bao giờ làm kể cả trước sự ra đi của Trung, kể cả khi tibu sắp phải xa mẹ mãi mãi. Sẽ còn vết thương nào đau hơn vết thương này nữa.

“Anh đã không bảo vệ được em, anh bất lực nhìn người khác làm em tổn thương, nó khiến anh đau đớn gấp trăm lần, mọi thứ hình như đã qua muộn nhưng anh sẽ không bao giờ để thằng T khốn nạn đó làm em lo sợ và tổn thương nữa ”

10h đêm rồi, tibu mồi điếu thuốc lá để lấy lại bình tĩnh. Vội đi đến nơi Trung đang nằm

- Ngày mày ra đi, tao đã thề trước mộ mày là không bao giờ làm điều ngu ngốc tương tự để làm ảnh hưởng đến những người xung quanh tao. Nhưng ngày hôm nay, ngay lúc này đây, tao dứng trước mày để xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa được nữa. Ở nơi nào đó, nếu mày ở vị trí tao lúc này, có lẽ mày sẽ không trách tao đâu đúng không? Yên nghỉ nha người anh em!!!

10h30 pm

“Người anh em mình gặp chuyện rồi, mình cần một chiếc 15 chỗ lên đây ngay trong đêm, cậu chuẩn bị anh em dùm mình được không? ”

Nói chuyện với Long mà tiếng Tibu vẫn còn nghẹn trong cổ họng, có lẽ vì Tibu đã phải chịu một nỗi đau quá lớn, một nỗi đau mà đường như cả cuộc đời Tibu chưa từng gặp bao giờ.

“ Có chuyện gì vậy Tibu?” Long hỏi.

“ Người yêu mình bị làm nhục”

Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Tibu như không thể ngừng lại, tim tibu đau quặn thắt lại, nói không ra hơi, thậm chí không thể thở được.

“ Tibu cứ bình tĩnh, mình sẽ thu xếp lên ngay trong đêm và đừng làm gì manh động.”

Cả đêm hôm đó, tibu không thể nào chợp mắt được một giây phút nào, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh sunny khóc trước mặt mình là tim tibu lại đau thắt từng cơn.

Mới nằm trằn trọc một lúc mà đã sáng rồi, cầm điện thoại trong tay, tibu nhắn cho sunny

- Một ngày mới lại đến rồi em, hãy gạt bỏ những đau buồn trong lòng mình và sống vui vẻ em nhé. Em ăn sáng sớm đi nha, đừng để bị dau dạ dày nữa. Hôm nay anh hơi mệt nên sẽ không đi học, em học vui vẻ nha. Nhớ và yêu em nhiều

P.s Anh yêu em

Tibu thấy mình nhớ sunny vô cùng, từng hình ảnh sunny hiện ra trước mắt tibu, nụ cười đó ánh mắt đó, giọng nói đó. Tibu yêu cả con người của sunny, yêu hơn cuộc sống của mình rất nhiều

“ Khi yêu một ai đó, lúc nào cũng phải giữ một ít cho riêng mình nhưng đối với tibu, yêu là cho đi tất cả, là làm những điều tốt nhất cho người mình yêu mà không cần phải suy nghĩ…”

Và rồi tibu nhắn tin cho Nhân

- Hôm nay tao nghỉ học, có chuyện lớn tao cần phải giải quyết. Nếu có chuyện gì xảy ra, mày thay tao bảo vệ sunny nếu có ai ăn hiếp sunny. Tao vui vì có người anh em như mày.

6.00 am 27.4.2008

Xe Long lên tới, một chiếc cá mập bàu bạc 15 chỗ đã cũ. Đã lâu rồi tibu không mặc trên người chiếc áo lính ưa thích của mình, tibu cảm thấy hôm nay trời trong lành và đẹp đến lạ thường. Có lẽ là ngày để mọi chuyện phải chấm dứt, rồi sunny sẽ không phải đau khổ và lo sợ thêm nữa. Mồi một điếu thuốc như để tận hưởng cái khoảnh khắc này, tibu tiến tới phía xe Long. Long bước xuống xe, không còn mái tóc dài như hồi trước mà giờ đã là một cái đầu trọc lóc không một sợi tóc. Long tiến tới tibu, vỗ vào người tibu và nói

- Người anh em, welcome home!! ( Có lẽ đoạn này các bạn hơi khó hiểu, tại sao Long lại nói welcome home. Home là khi những người thân của mình ở bên cạnh mình, khi mình cảm thấy gục ngã và không còn lối thoát thì họ sẽ ở bên cạnh mình cùng mình vượt qua khó khăn )

- Ừ, đã lâu không gặp. Mày vẫn không thay đổi gì

Rồi Beo, Sói, Tô, Dũng, Huy, Vũ và Tú cũng lần lượt bước xuống cùng một vài người lạ, những người bạn thân như anh em mà lâu rồi tibu mới gặp, cùng nhau lớn lên cùng nhau trưởng thành và luôn bên nhau những khi cần.

- Hôm nay tao có chuyện cần các tụi mày giúp. Lâu rồi anh em mình mới tụ họp như ngày hôm nay, tao sẽ nói ngắn gọn như thế này. Người mình cần đánh hôm nay tên T, nhà ở đường Bà huyện thanh quan.

Tao điều tra rồi, 28 tuổi là giám đốc của một khách sạn nhỏ và một công ty công nghệ sinh học. Có mối quan hệ khá rộng, nhưng không nguy hiểm bằng thằng em, thằng em tên Vương nghe nói là giang hồ Phan Rang mới lên ĐL để trốn.

Chắc chắn trong nhà sẽ có hàng nhưng không biết là nóng hay nguội. Cho nên không thể nói trước là nguy hiểm ít hay nhiều. Kế hoạch của tao là : một mình tao sẽ vào đó, tìm thằng T và đâm nó, nếu anh em nó ở nhà đông thì sẽ cần tụi mày giúp điều quan trọng là tao phải đâm được thằng T. Khi tao đâm xong nó rồi, tui mày sẽ đưa xe đi không cần phải đón tao vì tao không trốn được đâu!!!

Kêu tụi mày lên đây là để dám chắc được không ai cản tao giết nó thôi. Hàng họ tao không mang lên, vì tao không muốn tụi mày phải dính lớn vào chuyện này, có gì tao sẽ gánh. Ai hỏi gì, tụi mày cứ trả lời là đến để thuê phòng, quen biết tao trên mạng nên nhờ tao thuê khách sạn dùm.

- Sao mày lại nói vậy hả tibu? Đã thề là có phước cùng hưởng có họa cùng chia mà. Long lên tiếng

Tibu liền đáp lại

- Tụi mày coi tao là anh em thì làm theo lời tao nói, Long mày là người hiểu tao nhất, mày biết tao đang nghĩ gì mà

- Ừ tao hiểu rồi, có gì tao sẽ lo liệu hết, ông già của mày tao coi như ông già tao mà!!

- Ok Vậy tụi mày cứ đi chơi đi, tối anh em mình sẽ gặp

Trong lòng Nhân cảm thấy có chuyện bất an, chính vì vậy mà Nhân chủ động gọi điện thoại cho tibu. Sau một lúc nghe tibu kể hết tất cả, Nhân cũng hiểu được phần nào

- Mày đã suy nghĩ kĩ chưa tibu? Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời mày!

- Ừ tao suy nghĩ cả đêm hôm qua rồi Nhân, tao muốn chấm dứt ác mộng cho sunny một cách im lặng, để lộ mấy tấm hình đó ra thì cuộc đời của sunny coi như xong

- Ừ tùy mày thôi, tao cũng chẳng cản được mày nữa, giờ tao đi cầm xe. Có gì nếu tối có lẽ mày sẽ cần tiền.

- Đừng làm vậy mày. Tao tự lo được. Tibu cản nhân lại

- Mày gọi tao là gì? Là hai tiếng anh em, để tao giúp mày

- Thôi được, tối anh em gặp.

Cà ngày hôm đó sunny liên tục gọi điện thoại cho tibu, nhưng tibu không trả lời, tibu cố gắng lảng tránh sunny mặc dù nhớ và muốn nghe giọng của sunny lắm… Tibu cứ mãi băn khoăn trong lòng, liệu mình có thể chấm dứt được tất cả, liệu mọi chuyện có kết thúc được không?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.