Xấu Nữ Thành Hotboy

Chương 17: Đôi bông tai bị lãng quên




Cố An Kỳ là người rất biết che giấu mình, cô giỏi giả vờ, giỏi dùng mặt nạ để che giấu suy nghĩ thật của bản thân. Nếu không muốn người ta nhận ra suy nghĩ của mình thì tuyệt đối không thể bộc lộ chút cảm xúc nào ra ngoài để người khác phát hiện.

Diễn xuất của Cố An Kỳ rất tự nhiên, cho dù đối mặt với Hứa Toa Toa mà cô ghét nhất, cô cũng có thể mặt không đổi sắc làm được.

Hứa Toa Toa vẫn chưa nhận ra cô khác thường, chỉ cảm thấy cô tân binh này thích đua đòi, chỉ biết nịnh bợ nên trong đầu khinh thường, vì vậy mặc dù bề ngoài vẫn cười cười nói nói, nhưng thực ra cả người dần dần quay đi, đối mặt với Trần Văn Nhã và Dư Quả.

“Dư Quả tiểu thư, đạo diễn Trần, lần đầu gặp mặt, đây là món quà nhỏ thể hiện thành ý của tôi.” Hứa Toa Toa nói xong lấy ra hai túi to, mỉm cười đưa cho Dư Quả và Trần Văn Nhã.

Dư Quả và Trần Văn Nhã không nhận lấy, chỉ lạnh lùng nhìn Hứa Toa Toa cầm hai túi to cứng ngắc đứng một bên.

“Hứa Toa Toa tiểu thư, tôi nghĩ tôi không mời cô đến phòng làm việc của tôi thì phải.” Dư Quả không thèm cho Hứa Toa Toa săc mặt hòa nhã, cô thờ ơ quay bút nói.

Hứa Toa Toa không ngờ Dư Quả nói thẳng không chào đón cô, nụ cười trên mặt cứng lại.

“Xin lỗi Dư Quả tiểu thư, là tôi tự mang cô ấy đến đây.” Kiều Trí Viễn kéo Hứa Toa Toa ra sau, cố ý vô tình chắn trước người cô ta.

“Chắn cái gì mà chắn, nói xong rồi thì đi đi. Hôm nay chúng ta thảo luận kịch bản, anh đem bạn gái tới là có ý gì?” Dư Quả hôm nay nói chuyện vô cùng đụng chạm, lần lượt nổ súng với Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa, gặp mặt mới vài phút, cô đã thể hiện sự khinh thường đến mấy lần. Trần Văn Nhã không ra mặt hòa giải mà đứng bên cạnh Dư Quả, một chữ cũng không nói nhìn hai người đó.

Trần Văn Nhã lúc trước chọn Kiều Trí Viễn làm nam nhân vật chính chỉ vì sự trách nhiệm của anh ta tác động đến cô, nhưng hôm nay lại lôi bạn gái đến nơi làm việc khiến người ta cảm thấy khó chịu, điều này giống như Kiều Trí Viễn cố tình coi thường công việc này, coi phòng làm việc của các cô thành nơi liếc mắt đưa tình. Suy nghĩ này khiến cô vô cùng khó chịu, vô cùng không hài lòng.

“Toa Toa, cô ấy đến để…”

Kiều Trí Viễn nhíu nhíu mày, muốn giải thích hộ Hứa Toa Toa nhưng lại bị cô ta kéo tay lại, cô ta đứng dậy: “Dư Quả tiểu thư, tôi cũng đến thử vai, có thể cho tôi một cơ hội không?”

“Nữ nhân vật chính tôi đã xác định rồi, chính là cô ấy.” Dư Quả không thèm nhìn Hứa Toa Toa, chỉ lấy tay chỉ chỉ Cố An Kỳ, kéo cô đến gần, “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không bao giờ đổi thành cô.”

“Tôi không phải đến thử vai nữ chính.” Hứa Toa Toa cười nhẹ, “Là nữ phụ.”

Từ lúc Hứa Toa Toa vào cửa vẫn đứng ở góc Cố An Kỳ hơi hơi nheo mắt lại, nhìn sâu vào Hứa Toa Toa một cái rồi lập tức cúi đầu, giả vờ làm người trong suốt.

Nữ phụ… thế ư? Ha ha, đúng là phù hợp với tác phong của cô ta. Cô hiểu rất rõ tính tình của Hứa Toa Toa, cô ta không bao giờ nhằm vào nữ phụ, mà là nữ chính. Hiện tại bộ phim này đã có nữ chính, cô ta muốn tìm một nhân vật có khá nhiều phân cảnh, tất nhiên sẽ xuống tay ở nữ phụ. Như thế thì mới không khiến người ta cảm thấy cô ta “Cố tình gạt ai ra” để người ta phải sinh oán hận hay để lại ấn tượng ỷ thế hiếp người. Cộng thêm với đẳng cấp của cô ta lại “hạ mình” đến một đoàn làm phim nhỏ diễn một vai phụ nhỏ bé, làm nền cho một tân binh, dù thế nào thì người ta cũng sẽ lại càng ấn tượng tốt về cô ta.

Miệng Hứa Toa Toa nói nữ phụ nhưng một khi quay chính thức, cô ta sẽ tự động cướp ống kính, tiến vào “trạng thái của nữ nhân vật chính “, hình ảnh sẽ lập tức mất đi sự cân bằng. Rất nhiều đạo diễn không vừa mắt sự tương phản này mà trách mắng nữ chính. Hứa Toa Toa hiện tại có địa vị cao, lai lịch lại thâm sâu, những nữ chính bình thường sẽ nghĩ biểu hiện lúc “lơ đãng” của Hứa Toa Toa là cách diễn của cô ta, cho dù ai thông minh phân biệt được cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nếu thấy trình độ nữ phụ cao hơn nữ chính, nhiều đạo diễn sẽ điều chỉnh, tự động đưa cô ta lên vị trí nữ chính.

Hứa Toa Toa ơi Hứa Toa Toa, mới nửa năm không gặp nhưng tâm tư của cô đúng là càng ngày càng tinh tế.

“Tôi không thuê cô, cô đi đi.” Dư Quả tức giận nói, lý do cũng không đưa, thẳng thắn từ chối ngôi sao số một đang có lực ảnh hưởng lớn nhất giới giải trí.

“Có thể cho tôi một lý do không?” Hứa Toa Toa lần đầu tiên nhíu mày, cô không rõ địch ý Dư Quả nhằm vào cô.

“Nhìn ngứa mắt.” Dư Quả uể oải ngáp một cái, dùng nắp bút chọc chọc cái mũi, lơ đãng nói, giống như mình đang làm một chuyện rất bình thường.

“Tôi rất thích nhân vật nữ phụ, cũng đã tìm hiểu, phân tích tâm tư cô ấy, tôi tin tôi có thể diễn tốt nhân vật này.” Hứa Toa Toa tự tin nói, cô ta dường như không vội vã, dừng lại một chút mới nói tiếp, “Hơn nữa tôi cũng tin với lượng người hâm mộ của tôi có thể tuyên truyền tốt cho bộ phim này.”

“Cô về đi, bộ phim này tôi sẽ không thuê cô.” Trần Văn Nhã im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng, “Vấn đề không nằm ở chỗ có nhiều người hâm mộ hay không. Quảng bá tất nhiên quan trọng, nhưng đôi khi các yếu tố khác còn cần thiết hơn. Kiều Trí Viễn, tiễn khách đi.”

Kiều Trí Viễn sắc mặt không quá tốt: “Toa Toa, cô ấy…”

“Đạo diễn Trần, tôi sẽ lại đến.” Hứa Toa Toa dường như đã điều chỉnh lại tâm trạng, khóe miệng khẽ cong lên, mang theo vài phần ý tứ không rõ.

Kiều Trí Viễn đưa Hứa Toa Toa ra cửa, khoảng 5 phút sau mới quay lại. Trong 5 phút này Dư Quả hùng hùng hổ hổ chỉ trích Hứa Toa Toa, còn cảnh cáo Trần Văn Nhã không được thuê Hứa Toa Toa, nếu không cô không cung cấp kịch bản nữa.

Trần Văn Nhã bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đành phải đồng ý. Kỳ thật cô biết Dư Quả lúc lựa chọn diễn viên phụ thuộc vào cảm xúc cá nhân rất mạnh mẽ, từ rất lâu trước kia Dư Quả đã nói, người cô ghét nhất, cũng tuyệt đối sẽ không cho đóng kịch bản của mình có hai người, Kiều Trí Viễn là một, Hứa Toa Toa là hai. Lân trước Trần Văn Nhã không nói với cô mà chọn Kiều Trí Viễn đã bị cô hung hăng trừng mắt, trong một tuần gặp không thèm chào, chỉ hừ lạnh rời đi.

Tuy tính cách hơi trẻ con nhưng một khi tức giận thì đúng là vô cùng lớn, kỳ thật lý do Dư Quả ghét Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn lại khiến người ta dở khóc dở cười.

“Hứa Toa Toa luôn đối đầu với Huyên Di nhà chúng tớ, khi mới ra mắt thì suốt ngày bám theo Huyên Di nhà chúng tớ, vừa mới nổi một chút đã diễu võ dương oai nhằm vào Huyên Di nhà chúng tớ, cũng không nhìn lại trình độ của mình xem. Có nửa thùng nước* mà cũng đòi lắc lư.” Dư Quả than thở nói, không sai, Dư Quả chính là một “Spaghetti”**.

(*nửa thùng nước半桶水: chỉ những người thùng rỗng kêu to hoặc trí thức nửa mùa

** đây là tên gọi của những người hâm mộ Lâm Huyên Di)

Từ sau khi Lâm Huyên Di ra mắt, cô đã trở thành người hâm mộ cực đoan, gần như Lâm Huyên Di thích ai thì cô cũng đi theo người đó. Ngôi sao nào có lỗi với Lâm Huyên Di, cho dù lúc trước thích người đó bao nhiêu cô cũng lập tức quay lưng, chuyển sang căm ghét. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, yêu ai yêu cả đường đi.

Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn, một trong hai người đó ban đầu lấy thân phận chị em tốt tiếp cận Lâm Huyên Di, cuối cùng lại bất ngờ đâm Lâm Huyên Di một đao, trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất cướp đi không ít thứ của cô, thiếu suýt nữa hại Lâm Huyên Di không thể tồn tại trong giới giải trí. Kiều Trí Viễn, bạn trai cũ của Lâm Huyên Di, Lâm Huyên Di mới qua đời không bao lâu đã thông đồng với Hứa Toa Toa, đối thủ một mất một còn của Lâm Huyên Di.

Hôm lễ tang của Lâm Huyên Di, Dư Quả lợi dụng quan hệ để được vào trong, sau đó cô nhìn thấy Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn anh và em thắm thiết bên nhau.

Cho xin đấy ! Đây là lễ tang! Là lễ tang của bạn gái cũ của anh, cho dù anh có cặn bã đến mức nào thì cũng phải chờ đến hết lễ tang chứ.

Dư Quả đang khó chịu nhớ lại thì Kiều Trí Viễn đi tới. Sắc mặt Kiều Trí Viễn không tốt, cũng không ai nói gì, không khí trở nên xấu hổ.

“Được rồi, không có nhiều thời gian đâu, bắt đầu đi.” Trần Văn Nhã nói.

“Trước tiên nói về tạo hình.” Dư Quả không thèm nhìn Kiều Trí Viễn, chăm chú vào kịch bản trong tây, “Căn cứ vào cảm nhận của mình, Lâm Phàm Bình là người hiền lành chất phác, có chút đáng yêu, vì vậy mình đề nghị để đầu nấm.”

“Đầu nấm… Khụ khụ.” Trần Văn Nhã dừng một chút rồi nói, “Cho hơi tán loạn một chút đi, Lâm Phàm Bình có phải người gây cười đâu.”

“An Kỳ, cậu nói đi.” Dư Quả không vô trách nhiệm ném quả bóng tới Cố An Kỳ đang ngồi xem diễn.

“Mình cảm thấy tóc ngắn là được rồi, cũng không cần phải chăm sóc quá nhiều.” Cố An Kỳ thuận miệng nói.

Kiều Trí Viễn gật đầu với Cố An Kỳ, tỏ vẻ biết ơn, Cố An Kỳ chỉ cười đáp lại, không nói gì.

Sau khi mấy người thảo luận, quyết định cắt tóc Kiều Trí Viễn thành kiểu phổ biến, Kiều Trí Viễn không có ý kiến, hoặc nên nói anh ta không thể có ý kiến thì đúng hơn, trận ầm ĩ vừa rồi khiến mọi người đều mất vui, từ đó cũng chẳng dành cho anh nhiều thiện cảm. Chẳng qua, dù sao tương lai cũng phải hợp tác với nhau, có nút thắt gì cũng phải gỡ bỏ trước, chờ sau khi quay mới điều chỉnh thì đúng là phí tinh lực.

“Được rồi, nói chuyện kịch bản đi.” Cơn giận Dư Quả đã tiêu tan hơn phân nửa, mặc dù chưa hoàn toàn biến mất, nhưng ít nhất Kiều Trí Viễn một mình ở đây khiến cô thoải mái hơn phải nhìn anh ta và Hứa Toa Toa cùng nhau.

“Bắt đầu phim được khoảng năm đến mười phút sẽ đến cảnh lần đầu gặp mặt của Hàn Lâm Nhi và Lâm Phàm Bình. Hai người diễn thử đi, tôi muốn xem cảm giác.” Trần Văn Nhã nhìn kịch bản, cân nhắc nói.

“Ừ.” Cố An Kỳ đứng lên, gật gật đầu, quay đầu ra hiệu mời Kiều Trí Viễn, Kiều Trí Viễn gật đầu.

“Chuẩn bị… Action!” Bộp, Trần Văn Nhã đóng sách lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.