Xấu Nhưng Kết Cấu Nó Đẹp, Vì Vậy Anh Vẫn Yêu Em - V.A

Chương 24: Dính phải hoa đào (phần 3)




Tuyết Lăng và Hồng Tuyết cuối cùng cũng đã quay trở lại bãi rác bỏ hoang, nơi cách đây 1 tuần là chốn Hydra xuất hiện

Thượng cổ thần yêu ra đi, chúng yêu quái cấp bậc khác nhau ầm ầm kéo nhau trở về môi trường sinh sống xưa, khiến cho khung cảnh bớt đi vẻ đìu hiu, vắng vẻ, thiếu sức sống như ngày trước

Không muốn bại lộ tung tích, Tuyết Lăng và Hồng Tuyết che giấu hoàn toàn sức mạnh bản thân, định bụng tranh thủ kiếm tìm ngôi nhà cũ của Dạ Cơ rồi nhanh chóng quay về, tránh gây nên những phiền toái không đáng có

Nơi chúng yêu sinh sống tự dưng lại xuất hiện hơi thở nhân loại? Thật đúng không coi chúng ta ra gì? Các ngươi nghĩ chỉ vì các ngươi thuộc cái hội chết tiệt gì gì đó mà ta sợ ư? Nhầm rồi! Nhầm to rồi!!!

Chỉ dựa vào sức lực của nàng và Hồng Tuyết khó có thể tìm thấy điều mình cần, lại không thể triệu hồi tất cả mọi người tại ngọc lâu ra đây giúp nàng. Bởi dù sao, bọn họ có ai là không mang trên mình nhiệm vụ đâu? Có ai là thư thả ngồi chơi một chỗ không phải làm gì?

Tất nhiên là … ngoại trừ …

Tuyết Lăng mỉm cười. Từ trong nhẫn giới, thân hình xinh đẹp Hồng Hoa, Hoàng Điệp xuất hiện. Bản thân là yêu quái cận thân của tam Đoạn tiểu thư, hành động của họ có phần bị hạn chế, không thể tự do thay Tuyết Lăng làm những nhiệm vụ tối mật. Đó cũng là lý do, kể từ khi Tuyết Lăng lên đường tới Pháp Sư hội, tỷ muội họ chỉ có đúng một nhiệm vụ, là ăn, ngủ và ăn và ngủ và ăn mà thôi

Cuộc sống sung sướng như thần như tiên thế này, thử hỏi mấy ai không ghen tỵ cho được?

Hồng Hoa nhìn quanh một hồi và nói, “Tiểu thư, ở cái nơi khỉ hò co gáy thế này, có gọi thêm chúng nô tì ra thì cũng chẳng thể làm được gì cả. Chi bằng, người để em và Tiểu Điệp quay lại nhẫn giới … tu luyện, như vậy còn có ích hơn nhiều”

Hoàng Điệp từ tốn tán thành, “Đúng vậy đấy, tiểu thư. Người xem, chúng em biết sức mạnh mình vẫn chưa thể bảo hộ tốt người, nhất là sau chuyện vừa rồi. Kể từ hôm đó, hai bọn em đều chăm chỉ tu luyện, mỗi ngày từ sáng tới tối đều hết sức vất vả. Không tin người hỏi tỷ tỷ mà xem”

Hồng Hoa bi thương gật đầu

Tuyết Lăng nhìn Hồng Hoa, Hoàng Điệp một lượt rồi nói, “Không biết có phải ta nhìn nhầm hay không nữa … hai người các ngươi … dường như … có phần mụ mẫm … lên thì phải?”

Hồng Hoa khẽ rủa, “Chết tiệt … có khi nào do ta … do ta …”

Nghĩ tới những món ăn thơm ngon, vàng ruộm do Khuynh Vũ chuẩn bị thời gian gần đây, Hồng Hoa không khỏi tự trách bản thân đã không biết kiềm chế. Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng đâu phải lỗi của nàng?

Lỗi là do Khuynh Vũ nấu ăn quá ngon. Ta lại là người tốt bụng, luôn nghĩ tới cảm xúc của người khác. Nếu ta không ăn, Khuynh Vũ chẳng phải sẽ bị tổn thương, phiền muộn hay sao? Đúng! Tất cả là do Khuynh Vũ! Ta có bị tăng cân … cũng là do suy nghĩ tới chàng …

Khuynh Vũ ơi là Khuynh Vũ … đệ hại ta rồi …

Hoàng Điệp như hóa đá trước câu nói của Tuyết Lăng. Ta … béo … lên … ư?

Không, làm sao có chuyện đó cho được! Nhất định là do bộ quần áo của ta bị co lại … đúng vậy … là do bộ quần áo của ta bị co lại … nhất là phần eo … phần eo … thật tình … sao phần eo nó lại co lại quá đáng như này cơ chứ …

Quần áo gì mà … cứ tự dưng co lại thế này … ta biết làm sao đây …

Khuynh Vũ ơi là Khuynh Vũ … đệ nói … mặc áo giáp kết từ vảy Hắc Long vào trong … sẽ không khiến cơ thể khó chịu … thật là …

Tất cả là tại đệ đấy … Khuynh Vũ … Là tại đệ đấy …

Lúc này, ở trong nhẫn giới, Khuynh Vũ bất chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Chàng suy đi nghĩ lại cũng thấy bản thân chẳng đắc tội với ai, chẳng gây thù chuốc oán gì hết … vậy mà … chẳng nhẽ có người đang … nói xấu mình …

Chắc có nhầm lẫn gì ở đây rồi … chắc chắn là vậy rồi …

Rút ra cây Quyền trượng hoa hồng, Hồng Hoa khảng khái nói, “Tiểu muội, chúng ta tu luyện dẫu sao cũng là vì tiểu thư. Nay tiểu thư cần, hà cớ gì chúng ta có thể từ chối? Tu luyện, việc đó để sau cũng chẳng chết ai, không phải ư?”

Hoàng Điệp kiêu sa phe phẩy Phượng Hoàng phiến, “Tỷ tỷ nói đúng. Tu luyện lâu ngày rồi, chúng ta cũng nên thư giãn gân cốt một chút”

Hồng Tuyết hỏi, “Không phải hai tỷ vừa mới nói muốn hồi ngọc lâu tu luyện ư? Sao nhanh như vậy đã đổi ý rồi? Chẳng nhẽ là vì hai tỷ sợ mình sẽ …”

Ánh mắt tràn đầy sát khí của tỷ muội Hồng Hoa làm cho Hồng Tuyết vội lấy tay che kín miệng, không dám nói hết câu. Chàng không phải kẻ ngốc, chọc tức hai nữ nhân này, không khéo không thấy được mặt trời ngày mai mất luôn

Tất cả … Ai khiến hai người họ … ăn cho nhiều vào cơ chứ …

Khuynh Vũ … tất cả là do đệ đấy …

“Hắt xì”

Yên Chi khoác thêm tấm áo choàng lên người Khuynh Vũ, “Vũ ca, chàng cẩn thận kẻo ốm. Nãy chàng nói thấy lạnh, giờ lại hắt xì, cứ ăn mặc phong phanh thế này … không có tốt đâu”

Khuynh Vũ chậm rãi đáp, “Ta cũng không hiểu sao nữa … hôm nay từ sáng tơi tối ta cứ cảm thấy lòng dạ không yên … Cứ như bị người khác chửi thầm sau lưng ý Yên Chi ạ…”

Yên Chi cười nói, “Ai có thể chửi thầm chàng cơ chứ? Đừng suy nghĩ linh tinh nữa”

Nhìn khuôn mặt ngập tràn quyết tâm của Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Tuyết Lăng cũng đoán được phần nào suy nghĩ thật sự của họ. Nàng chỉ cười nhẹ chứ chẳng nói gì cả

Nữ nhân trên đời này … có nỗi ám ảnh nào lớn hơn … cân nặng bản thân cơ chứ …

Một nam nhân to lớn, làn da khô khốc, mình đầy dây leo từ trời cao nhảy ầm xuống trước mặt đám Tuyết Lăng. Ánh mắt hắn cao ngạo nhìn về phía Tuyết Lăng, “Mỹ nhân … quả thực là mỹ nhân … Mỹ nhân à, nàng ngoan ngoan nghe lời ta … đi theo ta … ta đảm bảo sẽ mang lại cho nàng cuộc sống thiên đường chốn nhân gian … đi theo ta … đi theo ta nhé …”

Ngửi thấy hơi người, ta định đến xem xem thằng nhãi con nào dám liều mạng xông vào đây. Hóa ra … hóa ra lại là … một người đẹp chim sa cá lặn thế này … ôi … đẹp … đẹp quá đi …

Hồng Hoa tức giận. Trước nay chưa có kẻ nào dám mở lời bỡn cợt tiểu thư nhà nàng như thế này. Tên khốn kiếp, ngươi chán sống rồi!

Vừa hay ta đang cần tìm thứ giúp ta … hoạt động gân cốt … Đến đúng lúc lắm … đến đúng lúc lắm …

Hồng Tuyết nhìn kẻ vừa đến một hồi, cộng thêm giọng nói vừa vang lên, suy nghĩ một lúc chàng liền nói, “A! Là ngươi! Là Đại Thụ yêu năm đó ta cùng nương tử gặp tại Hắc Vụ lâm! Đúng là ngươi rồi!”

Đại Thụ yêu lúc này mới nhìn tới Hồng Tuyết. Say mê ngắm nhìn Tuyết Lăng, hắn ta không còn để ý tới bất kỳ ai khác. Ngay khi nghe được những lời chàng nói, mồ hôi hắn tuôn khắp thân thể run rẩy của mình

“Là … ngươi!!!”

Sao số ta đen đủi vậy trời … năm xưa … ta gặp nó ở Hắc Vụ lâm … báo hại ta mất đi hai bảo bối của mình …

Sợ rằng lại gặp lại nó … ta liền chạy tới đây sinh sống … ai dè … ai dè …

Thế gian này … thế gian này … có phải … có phải … quá nhỏ bé … nhỏ bé … không???

Hồng Tuyết nói, “Chủ nhân, năm xưa, cuốn sách ghi chép lại những phương thuốc diệu kỳ do tiểu yêu và nương tử mang về, là do hắn tự nguyện giao nộp”

Hai chữ “tự nguyện” của Hồng Tuyết suýt nữa khiến Đại Thụ yêu sùi bọt mép

Năm đó nếu không phải bị kẻ-nào-đó uy hiếp tính mạng, ta có phải … có phải … “tự nguyện” … giao nộp không hả???

Đồ ăn nói lươn lẹo … đổi trắng thay đen!!!

Đại Thụ yêu chậm rãi quay người, toan rời đi thì Tuyết Lăng nhẹ nhàng nói, “Đứng lại. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi”

Đại Thụ yêu đứng hình, không dám di chuyển. Tuyết Lăng tiếp, “Theo ta thấy, ngươi sống ở đây cũng lâu rồi nhỉ? Chắc phải biết rõ từng ngóc ngách, ngõ hẻm quanh đây, có phải không?”

Tuy sợ Hồng Tuyết nhưng dù sao Đại Thụ yêu cũng là một bậc nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất. Sao có thể cun cút nghe lời sai bảo của một tiểu nữ tử miệng còn hơi sữa cơ chứ?

Đúng vậy … nó nghĩ nó có thể ra lệnh cho ta ư?

Nhầm! Nhầm to rồi!

Đại Thụ yêu ngẩng cao đầu, hất hàm nói, “Ta sống ở đây lâu hay không? Biết rõ chốn này hay không? Chẳng liên quan gì tới ngươi cả! Ngươi đừng nghĩ ta sợ ngươi! Cả đời này, Đại Thụ ta chưa hề, dù chỉ một lần, quỳ gối trước bất kỳ ai cả!”

Ba dấu chu sa giữa trán Hồng Hoa, cộng thêm mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng khiến cho Đại Thụ chấn động tâm trí

Đó … đó … là … là …

Đại Thụ yêu sợ hãi quỳ mọp xuống đất, ngoan ngoan rút lại những lời nói vừa rồi của mình, “Là tiểu yêu … có mắt không tròng … xin đại nhân đại lượng … bỏ quá cho tiểu nhân … Dạ vâng … tiểu nhân đã sống ở đây cũng được … một thời gian rồi ạ … Tuy không dám nói bản thân cái gì cũng biết … nhưng tiểu nhân dám khẳng định … cái gì cần biết … tiểu nhân đều biết ạ …”

Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy sự thay đổi 180 độ của Đại Thụ yêu có phần quá mức kỳ diệu. Thề có trời xanh, nàng chưa hề dùng một chút pháp thuật, một chút tâm lực, uy áp nào của mình đe dọa hắn ta cả

Dường như kẻ cao ngạo vừa rồi và người khúm núm trước mặt là hai con người, ý lộn, hai yêu quái hoàn toàn khác nhau vậy

Người gì nói thay đổi là thay đổi … nhanh còn hơn cả thời tiết!

Tuyết Lăng nói, “Là ngươi năm xưa đưa cho Hồng Tuyết cuốn y thư đó ư?”

Đại Thụ yêu mặt cúi gằm dưới đất, vâng lời nói, “Dạ, năm xưa, tiểu nhân quả thực có đưa cho vị công tử đó một cuốn sách. Nhưng trên đó viết những gì, tiểu nhân quả thực không hiểu gì hết ạ”

“Ta cũng không giấu gì ngươi … năm đó, khi ta có được cuốn sách đó, ta cũng không hiểu được nó viết cái gì. Nhưng rồi, vào một buổi tối trời mưa, nước mưa khiến cho văn tự trong quyển sách đấy trở nên vô cùng dễ hiểu. Đại Thụ, chẳng nhẽ ngươi cầm cuốn sách đó bấy lâu nhưng chưa từng để nó thấm nước bao giờ ư?”

Có một điều bấy lâu nay nàng vẫn cảm thấy khó hiểu. Chỉ cần nước mưa là có thể giải mã bí ẩn của cuốn sách đó, cho ra đời những phương thuốc quý giá, ngàn năm có một, vậy tại sao bao năm qua, bí ẩn đó vẫn không ai giải được? Có phải có điều gì đó vô lý ở đây không?

Đại Thụ yêu ngạc nhiên nhìn Tuyết Lăng độ vài giây rồi lại cúi đầu, “Đại nhân … người có phải đang trêu tiểu nhân … có phải không ạ? Tiểu nhân giữ cuốn sách đó bên mình … bấy lâu … dính không biết bao nhiêu mưa phùn gió bấc … khi còn trong Hắc Vụ lâm … thế nhưng những ký tự trên đó vẫn … không có gì thay đổi … Đại nhân … người đừng đùa tiểu nhân … nữa … có được không ạ?”

Thế là thế nào? Vậy có nghĩa là, trước nay quyển sách đó đã bị dính nước mưa, không dưới một lần nhưng cũng không có gì thay đổi? Vậy tại sao, khi nó thuộc về ta và dính nước mưa, văn tự của nó lại thay đổi? Rốt cuộc lý do là gì?

Đặt những phân vân của mình qua một bên, Tuyết Lăng hôm nay tới đây là vì mục đích khác, quan trọng hơn nhiều

“Đại Thụ, nói ta nghe. Trước đây, khoảng hơn 1 vạn năm trước, quanh quẩn gần đây có ngôi nhà của một nam tử trung niên sống cùng con gái độc nhất và cậu con rể của mình, sau vì trải qua một số biến cố mà trở thành mảnh rừng cho yêu quái trú chân. Ngươi có biết, đó giờ là chỗ nào không?”

Đại Thụ yêu suy nghĩ một lúc lâu, vận dụng tất cả hiểu biết mình có cùng khả năng nghe ngóng thông tin của mình, hòng tìm cho ra đáp án Tuyết Lăng cần

Không gian tĩnh mịch đến vô ngần

Cảnh vật chăm chú quan sát từng nhất cử nhất động của Đại Thụ yêu

Và rồi, thân thể thô kệch của Đại Thụ khẽ chuyển động

“Nơi đó … tiểu nhân biết …”

Tuyết Lăng mừng rỡ nói, “Tốt. Vậy ngươi hãy dẫn ta tới đó … Có được không?”

Đại Thụ ngập ngừng tiếp, “Chỉ có điều … chỉ có điều …”

Hoàng Điệp từ tốn mở lời, “Chỉ có điều làm sao? Nói!”

Mồ hôi chạy dọc khắp người Đại Thụ. Có đánh chết hắn ta cũng không ngờ rằng, bản thân sẽ gặp họ ở đây

Sao cái số ta … sao cái số ta … nó đen … thế không biết!

“Chỉ có điều … khi Hydra đại nhân tới đây … do ngài bị thương nên đã … ra lệnh cho Deathworm tìm kiếm thức ăn … giúp ngài phục hồi. Kết quả là … Deathworm lùng sục tất cả … những nơi bản thân có thể lùng sục … sau đó mới tiến tới chỗ Pháp Sư hội ... Đại nhân, ngài cũng biết rồi đấy … Deathworm cũng không phải dạng yêu quái nhẹ nhàng gì nên chúng đã phá hủy … tan nát không biết bao nhiêu … Và không may … chỗ người cần tìm … lại là … một trong số đó …”

Tiếng Đại Thụ nhỏ dần, đầu Đại Thụ càng ngày càng gần mặt đất

Hắn không dám ngẩng đầu, không thể ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tuyết Lăng

Nếu trước, hắn quì gối là vì sự sợ hãi xuất phát từ bản năng phục tùng thì nay, sự sợ hãi đó lại xuất phát từ tận trong thâm tâm Đại Thụ

Chưa bao giờ trong đời, hắn cảm thấy bị uy hiếp đến chừng này!

Nữ nhân, ngươi là ai?

Tuyết Lăng nắm chặt tay lại, suy nghĩ nàng rối loạn không thôi

Bị phá hủy? Tất cả tàn tích về ngôi nhà xưa của Dạ Cơ và Hồng Tuyết bị phá hủy? Nếu vậy, bí mật về xuất xứ của nhị họ tam quốc, bí mật kinh thiên động địa mà Tần Tú Sinh nói trước khi qua đời đã biến mất rồi ư?

Thế là thế nào???

Ông trời đang trêu ngươi ta có phải không?

Ta tới Pháp Sư hội này, trước là vì giúp Đán Thần giải quyết mâu thuẫn với Đán Kỳ Anh, sau rồi là điều tra về thân thế thực sự của Hồng Tuyết. Tình cờ làm sao, ta lại tìm được bãi rác năm xưa Tú Sinh xuất thế. Những tưởng, ta có thể biết được cái bí mật kinh khủng đó là gì? Cái bí mật đủ sức biến một người có khả năng trở thành Tần gia chủ, phút chốc phải trốn chạy, che giấu hành tung sống qua ngày?

Tuyết Lăng chưa bao giờ là kiểu người vì chúng sinh thiên hạ mà lo lắng, nàng càng không phải người sở hữu tấm lòng bồ tát, đau đớn khi người khác gặp nạn. Nàng không có đủ sức, dư thời gian mà lo nghĩ cho tất cả mọi người

Cái nàng quan tâm, chỉ là người nhà, bằng hữu, hài nhi của nàng có bình bình an an, sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ không mà thôi

Nếu nàng không phải Đoạn tiểu thư, nàng cũng chẳng cần quan tâm xem cái bí mật khủng khiếp đó là gì. Nhưng tiếc thay, nàng không phải. Nàng chính là nàng, Đoạn Tuyết Lăng, tam đại tiểu thư họ Đoạn

Cha nàng là Đoạn Trung, tuấn mỹ ngút trời, yêu vợ thương con. Mẹ nàng là Vương Nhạn, hiền thục, đảm đang, nức danh thiên hạ. Đại ca nàng, Đoạn Tuấn Khởi, tính tình vui vẻ, chan hòa, đối đãi với bằng hữu, với thân nhân bằng cả con tim chân thành. Nhị ca nàng, nhị ca nàng … Đoạn Khởi Tân, trong nóng ngoài lạnh, trưởng thành, điềm tĩnh trước mọi khó khăn, mọi thử thách …

Nàng không muốn mái ấm hạnh phúc nàng khó khăn lắm mới có được bị đe dọa, bị phá hủy

Nàng không cần biết, vạn vạn năm về trước, Đoạn gia làm sao có thể nắm giữ một phần thiên hạ

Nàng chỉ để tâm một điều, duy nhất một điều mà thôi, đó chính là sự an nguy của gia đình nàng

Đoạn gia bây giờ, không liên quan đến, Đoạn gia ngày xưa!

Ngộ nhỡ, một ngày, kẻ thù của Đoạn gia ngày xưa xuất hiện, nàng sẽ thế nào nếu như ngay cả chúng là ai nàng cũng không hề hay biết?

Hồng Tuyết cất lời, “Đại Thụ, Hydra bản thân là Thượng cổ thần yêu, danh chấn thiên hạ, khiến cho chúng yêu sợ hãi. Nhưng, để cho Deathworm nhất mực nghe lời, e cũng chẳng dễ dàng”

Dù sao đi nữa, đột ngột xuất hiện tại lãnh địa của Deathworm, làm sao có thể đảm bảo không có kẻ nào trong tộc không có ý định chống đối?

Đại Thụ tiếp tục, “Bẩm … Hydra đại nhân … để đảm bảo Deathworm … tận lực … đã tạm thời … Ực … nuốt chửng lấy Deathworm chúa … hứa sẽ thả ra khi mọi việc đã xong. Chỉ có điều … hình như đại nhân đã quên mất việc này rồi thì phải … Tại … dù ngài đã biến mất 1 tuần … nhưng tung tích của Deathworm chúa vẫn bặt vô âm tín …”

Tuyết Lăng chợt nhớ tới viên trân châu nhốt con sâu rằn ri những vết máu đỏ rực bé con đưa cho mình. Khoan đã, có khi nào, đấy … chính là … Deathworm chúa?

Nàng nói, “Đại thụ, ngươi nói, Deathworm có khi nào, cất giữ những vật thể kỳ lại, khi chúng tàn phá những chỗ trước kia không?”

Đại Thụ gật đầu, “Rất có khả năng này thưa đại nhân … Dù sao, thức ăn ưa thích của chúng vẫn là Hàm Tu hoa … còn những thứ khác … đối với chúng vẫn là vô dụng …”

“Ngươi có biết, tổ của Deathworm ở đâu không?”

“Cái này … tiểu nhân không rõ. Deathworm vốn là yêu quái sống chui rúc dưới lòng đất, tự do di chuyển, rất khó để có thể biết được tổ của chúng ở đâu? Đại nhân, người hỏi việc này là để làm gì ạ …?”

Tuyết Lăng mỉm cười, cho tay vào túi áo, chạm nhẹ lên viên trân châu bé con tặng, “Không có gì … ta chẳng qua chỉ muốn tặng cho chúng một món quà mà thôi. Giờ đã hết việc cho ngươi rồi, đi đi…”

Đại Thụ liếc mắt về phía Hồng Hoa, nhận thấy nàng không có nói gì liền chậm rãi lê từng bước thoái lui

“Đại Thụ, chắc ta không cần dặn, ngươi cũng biết. Chuyện hôm nay chưa bao giờ xảy ra!”

Ngữ khí lạnh lùng của Hồng Hoa khiến cho toàn bộ hồn vía của Đại Thụ như bay gần hết. Hắn gật đầu lia lịa rồi ba chân bốn cẳng lủi nhanh vào rừng sâu, thân hình biến mất trước tầm mắt của đám Tuyết Lăng

Hồng Tuyết nói, “Hắn ta vẫn như vậy. Trông thì cồng kềnh mà lúc chạy thì nhanh đến không tưởng”

Tuyết Lăng mỉm cười, đứng lặng suy nghĩ. Rất có thể, khi tàn phá tan hoang nơi trước đây là nhà của Dạ Cơ, Deathworm đã tìm thấy thứ gì đó. Và cũng rất có thể, chúng đã giữ lại bên mình. Bản tính con người và yêu quái trước nay vẫn là có điểm tương đồng

Gặp thứ mình không biết, thay vì vứt đi, sẽ giữ lại bên mình còn hơn để rơi vào tay kẻ khác!

Nếu đúng con giun rằn ri vết đỏ này là Dearthworm chúa, vậy nếu ta mang trả nó về bầy Deathworm, ta có thể ra điều kiện, đổi nó lấy vật mình cần

Vấn đề duy nhất bây giờ là làm sao tìm được tổ của Deathworm?

Tốc độ di chuyển của chúng, ta đã thấy rồi. Không dễ dàng gì để ta có thể theo dấu chúng. Chưa kể, với khả năng ẩn thân dưới mặt đất, việc bám đuôi chúng quả thật khó càng thêm khó

Nếu đã như vậy …

Tuyết Lăng đặt bàn tay mình xuống đất, dùng toàn bộ tâm lực mình có, tạo nên những rung động khổng lồ khắp cả cánh rừng rộng lớn

Cây cối lao xao, chim muông tán loạn

Đồi núi chao đảo, đất đai rạn nứt

Nếu ta đã không thể tìm chúng … vậy hãy để chúng tới tìm ta!

Hoàng Điệp dùng yêu lực tạo nên kết giới bao bọc lấy toàn thân mình, tránh để cho y phục mình bị rách trước cường lực của Tuyết Lăng, làm hỏng hình ảnh kiều diễm của nàng

Hồng Hoa vui vẻ cười lớn. Hồng Tuyết điềm nhiên quan sát

Vẫn chưa chịu ra? Được! Để xem, các ngươi còn cứng đầu đến bao giờ?

Đặt nốt bàn tay còn lại xuống mặt đất, Tuyết Lăng dùng toàn bộ tâm lực mình có. Dây chuyền Hắc Long khẽ sáng, hồi phục lại tâm lực cho nàng

Tâm lực hết. Tâm lực đầy. Tâm lực lại hết. Tâm lực lại đầy

Cứ như vậy, vòng tròn đó lặp đi lặp lại, không dứt

“Ta có thể làm như vậy cả ngày! Đừng nghĩ ta không dám!!!”, Tuyết Lăng hét

Từ dưới lòng đất sâu thẳm, 5 con Deathworm khổng lồ với chiều dài phải lên tới hàng nghìn mét ngoi dậy, bao vây lấy Tuyết Lăng

Tuyết Lăng nhẹ nhàng phủi tay, “Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao? Các ngươi làm ta đợi hơi lâu đấy!”

Tiếng nói ồm ồm từ giữa lòng đất vang lên, “Nói! Ngươi có việc gì muốn tìm bọn ta?”

Tuyết Lăng lấy viên trân châu từ trong tay áo ra, chậm rãi vuốt ve nó, “Ta chẳng qua là muốn đem trả lại một vật cho các ngươi mà thôi. Có cần phải hung dữ như vậy không? Các ngươi làm thế, ta sợ đấy”

5 con Deathworm quay sang nhìn nhau, không tin được vào điều mình vừa nghe

Sợ?!? Chúng ta mới là người sợ đây này!

Tự dưng không biết nhảy đâu ra một con điên dùng uy áp chấn động cả khu rừng

Thật là … nói không ngượng mồm …

Nhìn rõ viên trân châu chứa thứ gì bên trong, 5 con Deathworm lao tới, toan cướp nó khỏi tay Tuyết Lăng. Nàng khẽ cười, nhún chân né khỏi toàn bộ đòn công kích của chúng

“Các ngươi cần nó đến mức này ư? Muốn có nó cũng dễ thôi, chỉ có điều…”

Tiếng nói ồm ồm lại vang lên lần nữa, “Nói, nữ nhân, ngươi muốn gì?”

“Ngay cả mặt ngươi ta còn không thấy thì làm sao có thể trò chuyện được nữa đây? Phép lịch sự tối thiểu chẳng nhẽ ngươi còn không biết?”

Lặng im

Chợt, “Ầm”, mặt đất Tuyết Lăng cùng ba người Hồng Tuyết đứng lún xuống, hình thành một lỗ hổng to đùng. 5 con Deathworm quấn lấy nhau, kẻ trên người dưới, mang theo mảnh đất trên lưng, xuống dưới lòng đất

Tuyết Lăng giăng kết giới xung quanh 4 người mình, kiên nhẫn đợi Deathworm đưa nàng tới gặp mặt kẻ phát ra tiếng nói

Đợi! Đúng, cái nàng bây giờ có thể làm, chỉ là đợi mà thôi!

Khi ánh sáng không còn có thể soi tỏ xung quanh, Tuyết Lăng biết mình quả thực đã đi rất xa, rất xa rồi. Đợi khoảng một lúc lâu sau, dễ chừng 2 – 3 tiếng đồng hồ, Deathworm rốt cuộc cũng dừng lại, thả mảnh đất trên lưng xuống, không quên bao vây lấy 4 người các nàng như trước

Không gian đen đặc làm cho Tuyết Lăng không nhìn rõ gì cả

Hồng Tuyết rút ra 1 lá bùa, dùng “Hỏa chú” tạo nên một ánh lửa nhỏ, đủ để cho bọn họ biết được mình đã tới đâu

Đó là một hang động khổng lồ kín bưng với những hố tròn to nhỏ khác nhau xung quanh, chính giữa là một chiếc ghế được làm từ đá, không gì khác chính là “ngai vàng” của Deathworm chúa

Nói như vậy … đây chính là … cung điện của Dearthworm chúa

Còn những hố tròn kia … là những con đường để những con Deathworm khác đến diện kiến Deathworm chúa…

“Nói, ngươi muốn gì…?”

Tuyết Lăng quay người, nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của người vừa nói, không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ. Khi nghe giọng nói ồm ồm phát ra, nàng cứ nghĩ đó sẽ là một nam nhân thân hình thô kệch, ai dè lại là người sở hữu dung mạo tuấn tú, nhẹ nhàng đến vậy

“Ngươi … quả thực … rất ưa nhìn”

Chỉ tiếc, so với Dạ Nguyệt, vẫn chưa là gì

Nói một cách công tâm, kể từ khi nàng tới thế giới này, chưa có bất kỳ nam nhân nào nàng thấy có vẻ ngoài vượt trội Dạ Nguyệt

Nam nhân trong ngọc lâu, ai nấy đều mang trên mình vẻ đẹp chim sa cá lặn, thế nhưng vẫn chẳng thể so sánh được với Dạ Nguyệt

Thế Thành thì không tính, bởi chàng là con trai của Tuyết Lăng. Đối với người làm mẹ, thế gian này con mình mãi là người đẹp nhất, không ai có thể so bì

Nam nhân sững người vài giây rồi tiếp, “Ngươi … muốn gì?”

Tuyết Lăng cười, “Thứ ta muốn chẳng qua chỉ là chút đồ thừa mà tộc Deathworm của người không cần mà thôi. Không phải thứ gì quan trọng, ta đảm bảo”

Nam nhân không nói gì, chậm rãi đi từng bước về phía ngai vàng rồi ngồi xuống, “Thứ trong tay ngươi … thật sự là …”

Nhìn thấy nam nhân tự nhiên ngồi lên ngai vàng như vậy, Tuyết Lăng cũng đã đoán được phần nào tất cả câu chuyện

Đó là tại sao Hydra dễ dàng bắt giữ Deathworm chúa đến vậy?

Đúng, sức mạnh của Hydra thật vô cùng kinh khủng nhưng để có thể bắt giữ chúa của loài yêu quái lẩn trốn, ẩn nấp dễ dàng, nhanh chóng như Deathworm thì không phải là không có chút vấn đề

Đó là tại sao Hydra đi đã được 1 tuần, tung tích của Deathworm chúa là một ẩn số mà tộc Deathworm lại không hề hoảng loạn?

Những thắc mắc trong lòng Tuyết Lăng phút chốc đều được giải đáp

“Nếu ta đoán không nhầm, ngươi chính là Deathworm chúa tân nhiệm, có phải không?”

Ánh mắt nam nhân sắc lẹm quét về phía Tuyết Lăng. Tuyết Lăng vẫn như vậy, mỉm cười, khuôn mặt không chút đổi khác

“Ngươi yên tâm. Ta một chút hứng thú cũng không có với ngai vàng cũng như cách ngươi trở thành Deathworm chúa. Thứ ta cần, chỉ đơn giản, là thứ ta cần mà thôi”

5 ngón tay nam nhân cắm mạnh vào cổ họng Tuyết Lăng. Mọi thứ xảy ra quá mức bất ngờ làm cho Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Hồng Tuyết không kịp phản ứng

“Ngươi có tin, ta một chiêu kết liễu ngươi ngay bây giờ không? Chỉ là một Trung Thuần cấp 10 mà cũng dám ở đây đe dọa ta ư? Đồ không biết tự lượng sức mình!”

Tuyết Lăng lấy tay ra hiệu cho 3 người Hồng Hoa không cần lo sợ. Đôi mắt nàng không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt nam nhân, đôi môi nàng khẽ nhếch, tạo thành vầng trăng khuyết tươi tắn, giọng điệu nàng thản nhiên, không chút để tâm tới sự đe dọa của hắn

“Đúng. Cấp bậc ngươi cao hơn ta. Ngươi hoàn toàn có thể dễ dàng giết ta. Nhưng ngươi đừng quên, ta cũng có thể ngay lập tức phá vỡ trân châu, giải phóng Deathworm chúa trong tay ta! Nếu Deathworm chúa, kẻ những tưởng đã vong mạng, này bình bình an an trở về, vậy thì, kẻ làm Deathworm chúa tân nhiệm như ngươi sẽ ra sao? Tất cả mọi khổ tâm, sắp xếp ngươi bày ra, chẳng phải sẽ thành công cốc ư? Ngươi không hề muốn điều đó xảy ra, đúng không?”

Nam nhân chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị 1 con nhóc nhân loại đe dọa. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bản thân không thể nắm chắc phần thắng, thậm chí có phần bất lực, mặc cho kẻ khác sai khiến, điều khiển

Dường như, kẻ trước mặt hắn không phải là 1 tiểu cô nương xinh đẹp mà là một lão hồ ly dặn dày kinh nghiệm

Nam nhân buông tay khỏi cổ Tuyết Lăng, nhìn nàng một hồi và nói, “Thứ ngươi muốn, rốt cuộc là gì?”

Tuyết Lăng biết nam nhân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp với nàng

Thuật lại tóm tắt về căn nhà xưa của Dạ Cơ, Tuyết Lăng nói với nam nhân, hãy tìm cho nàng tất cả những thứ trông có vẻ bất thường tìm được ở quanh khu vực đó. Bất cứ thứ gì. Dù to nhỏ ra sao. Không được bỏ sót dù chỉ một cái tăm!

Nam nhân không nói gì, quay người rời đi, để lại Tuyết Lăng cùng Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Hồng Tuyết và 5 con Deathworm sau lưng

Hồng Hoa chống nạnh nói, “Đồ thần kinh. Đang yên đang lành lại giở thói bạo lực. Thử làm bị thương tiểu thư nhà bà xem, bà cắt!”

Hoàng Điệp ngó qua cổ Tuyết Lăng, nhận thấy không có thương tích, che miệng thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu thư, người thật là …”

Hồng Tuyết nói, “Chủ nhân, có cần tiểu yêu cho một mồi lửa, đốt trụi nơi này không? Lại dám trước mặt chúng ta giương oai diễu võ, đúng là chán sống mà”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Ta không sao. Đừng quên, da ta đã được tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân. Một Deathworm chúa nhỏ nhoi không làm tổn thương ta được đâu”

Không biết trải qua bao lâu, nam nhân rồi cũng quay lại, mang theo trên tay một chiếc hòm nhỏ bằng sắt hoen rỉ, cũ kĩ

“Đây là thứ duy nhất ta có tại nơi ngươi miêu tả. Ngươi xem, nó có đúng là thứ ngươi cần hay không?”. Nam nhân nói xong liền ném chiếc hòm sắt đến tay Tuyết Lăng

Tuyết Lăng cầm hòm sắt trên tay, ngó nghiêng một hồi rồi tiện tay vứt hòm sắt vào trong nhẫn giới. Kỳ thực, nàng cũng không biết được bản thân đang tìm kiếm cái gì. Nàng chỉ đại khái đoán được, Tần Tú Sinh khi còn sống đã đem bí mật về thân thế của nhị họ tam quốc chôn giấu tại nhà của mình. Còn việc ông giấu nó thế nào, giấu nó ở đâu, nàng thật sự không biết

Nam nhân đã nói, đây là thứ duy nhất hắn tìm được, vậy khả năng đây là thứ nàng cần tìm khá cao

Thấy Tuyết Lăng cất hòm sắt đi, nam nhân biết đấy là thứ nàng cần tìm dù cho nó có là cái quái gì đi chăng nữa, hắn cũng chẳng quan tâm. Cái hắn cần là ngai vàng, là vị trí Deathworm chúa. Những cái khác vốn chưa bao giờ lọt vào mắt hắn!

“Ta đã tìm được cho ngươi thứ ngươi cần. Giờ, ngươi cũng phải đưa ta thứ ta cần rồi chứ?”

Tuyết Lăng mỉm cười đáp, “Thật ra, cái ngươi cần nhất là có thể trở thành Deathworm chúa. Giờ ngươi không phải đã đạt được rồi hay sao? Còn về phần Deathworm đang ở trong tay ta? Ta làm sao biết được nó là gì cơ chứ? Ngộ nhỡ, nó chỉ là một con giun đồ chơi dành cho trẻ nhỏ thì sao? Thứ đấy, ngươi cần làm gì. Chi bằng cho ta, thế có phải hay hơn không?”

Nam nhân suy nghĩ một lúc liền hiểu được ý tứ trong câu nói của Tuyết Lăng. Hắn đang định nói gì đó thì chợt nhận ra một điều vô cùng quan trọng. Nữ tử trước mắt vốn chưa bao giờ có ý định từ bỏ Deathworm chúa có trong tay mình!

Như vậy, hắn … chẳng phải … đã bị … đã bị …

Khuôn mặt hắn biến sắc, ánh mắt như cũ sắc lạnh liếc nhìn Tuyết Lăng

Tuyết Lăng điềm nhiên nói, “Ta và ngươi, trước nay hình như chưa từng gặp mặt. Hà cớ gì phải tỏ vẻ thù địch với ta như vậy cơ chứ?”

Nam nhân cười vang, “Ha … ha … ha … được … ngươi được lắm ... ngươi được lắm … Chúng ta vốn chưa từng gặp mặt … chưa từng gặp mặt …”

Nếu đã chưa từng gặp mặt, chuyện hôm nay há chẳng phải chưa bao giờ xảy ra? Mọi chuyện hai người nói với nhau há chẳng phải chưa từng tồn tại?

Ha … ha … ha …

Tuyết Lăng nhìn 5 con Deathworm bao quanh mình, vui vẻ cất giọng nói, “Ủa, từ khi nào ta có thêm bọn chúng vậy nè?”

Hồng Hoa phụ họa, “Tiểu thư, không phải người vừa thu phục chúng được một lúc ư? Người thật là … chưa gì đã quên rồi?”

Hoàng Điệp trang nhã cười, “Tỷ tỷ, tiểu thư bận rộn lắm luôn. Đi từ sáng tới giờ mà việc nào đã xong, nhớ nhớ quên quên âu cũng là lẽ thường”

Hồng Tuyết nói, “Khổ thân chủ nhân quá. Sau chuyến này về, người nhất định phải nghỉ ngơi một bữa cho ra trò đấy nhé”

Nam nhân hất tay, giao 5 con Deathworm đó cho Tuyết Lăng tùy ý sử dụng. Dù sao bọn chúng cũng đã biết quá nhiều, giữ lại bên mình không khác gì giữ lại mầm họa, đang không biết phải giải quyết ra sao thì có kẻ muốn mang đi

Thế thì còn gì tiện hơn nữa chứ!

5 con Deathworm cũng biết bản thân đã nghe được những điều không nên nghe. Ở lại trong tộc, lành ít dữ nhiều, nay có kẻ thu nhận chúng, mang chúng rời đi, không cần nói cũng biết chúng vui mừng tới mức nào

Nhận thấy sự đồng ý của nam nhân, chúng ngay lập tức mang 4 người Tuyết Lăng rời lòng đất. Khi một lần nữa nhìn thấy bầu trời bao la, Tuyết Lăng thu hồi 5 con Deathworm, cộng thêm trân châu chứa Deathworm, vào ngọc lâu, cùng với đó là tỷ muội Hồng Hoa

Chuyến đi này xem ra … thu hoạch không hề ít …

Tuyết Lăng toan cất bước trở về Pháp Sư hội thì cảm nhận thấy hơi thở dồn dập của một người đang lao nhanh về hướng nàng

“Ai?”

Không đợi trả lời, tâm lực Tuyết Lăng phóng mạnh ra, đánh úp lại, khiến cho kẻ đó ngã nhào trên mặt đất

Hồng Tuyết toan dùng “Hỏa chú” thiêu chết kẻ cả gan dám thình lình xông tới, có ý đồ không tốt đối với chủ nhân thì Tuyết Lăng kêu dừng tay

Nàng đi tới chỗ kẻ đang nằm trên mặt đất, lật ngược lại, trước mắt nàng hiện lên gương mặt quen thuộc, gương mặt nàng đã từng nhìn thấy trước đây

“Là ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.