Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ

Chương 17: Chương 17




“Sự tình cái rắm? ngươi biết đã làm ra cái sự tình gì không hả?”

Chư Nguyên Tâm sắc mặt đỏ như máu, nhìn chằm chằm Tiền Chung quát:

“Tốt! Tốt! hay cho một tên học đồ ngươi, ỷ rằng mình là học đồ luyện dược sư là có thể nghênh ngang muốn làm gì thì làm sao?”

“Đại sư, ta…”

Tiền Chung hết hồn, bay vía, sợ hãi quỳ lạy Chư Nguyên Tâm, định nói gì đó thì liền bị lão phủi tay đi, mặt lạnh như băng nói:

“Hừ! chuyện ngươi ỷ danh trục lợi Linh Dược Các ta không nói nhưng hôm nay ngươi thật khiến cho lão phu thất vọng, ngươi đi đi, từ nay đừng bước vào Linh Dược Các nữa….”

“Đại sư, cầu người tha cho ta tha cho ta…..”

Sắc mặt Tiền Chung tái mắt, mặt không đánh mà khóc òa cả lên, bám víu lấy đùi Chư Nguyên Tâm khóc lóc van xin.

Vốn dự định là tìm Chư Nguyên Tâm thì hắn sẽ có cơ hội được báo thù tên tiểu tử kia, nào ngờ sợ tình lại vuột khỏi tầm kiểm soát của hắn, hại ngươi không ngờ lại tự hại mình.

“Lời lão phu không có chút cân lượng nào trong mắt ngươi sao?.....”

Lúc này Chư Nguyên Tâm quả thực máu đã chảy lên tới não lão rồi, chỉ vị một tên học đồ lại làm ra sự tình nghiêm trọng đến thế này, hỏi thử mặt mũi Linh Dược Các bấy lâu nay để đâu….?

Chưa kể cái sự tình này còn không giải quyết ổn thỏa thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự mấy đời Linh Dược Các chứ chẳng chơi.

Còn nữa đắc tội ai không đắc tội, lại nhắm vào người có thể giải đáp hầu hết mấy vấn đề lẫn một số đan phương bị thiếu sót, lão nghĩ thầm:

“Tính ra người này lúc trước tiếp xúc còn khá trẻ chỉ tầm 20 – 21 tuổi, lại có năng lực cỡ này hay là………..”

Nghĩ đến đây, lão chẳng dám buông lỏng vấn đề nữa, tức tốc chạy rời khỏi đại sảnh, một đường đi tới khu luyện chế tìm Tần Túc.

Lúc đi, mặt lạnh như băng nhìn Tiền Chung nói:

“Hừ! Người đâu, ném phế vật này ra đường đi cho ta. Tư nay g cũng đừng xưng là học đồ, học điết gì của Linh Dược Các nữa, cút đi!”

Bị hộ vệ xách đầu đem quăng ra khỏi cửa Linh Dược Các, mấy người quần chúng xem Chư Nguyên Tâm đại sư xử lý cấp dưới mà thầm rét lạnh.

Nhìn thấy một kẻ có khả ngăng bước lên con đường luyện dược sư tôn quý mà giờ bị đánh như chó mất nhà, mọi người nhìn nhau cười cay đắng, có trách chỉ trách Tiền Chung đâm phải thiết bản quá lớn mà thôi

Về phần Chư Nguyên Tâm, lão nhanh như chớp chạy ra khỏi đại sảnh đi tìm Tần Túc, tìm hêt ca khu luyện dược cũng chẳng thấy đâu.

“Tiểu Nguyệt, lúc phải lúc nãy có một tên tiểu tử tầm 20 – 21 tuổi, hình dáng như thế này…, tóc tai như thế này,…không?”

Thấy Chư Nguyên Tâm đại sư dò hỏi, làm cho tiểu nguyệt ( người quản lý khâu đăng kí phòng luyện chế) sợ hãi cuống cuồng không thôi, nàng run cầm cập lấy sổ sách ra xem:

“Đại sư, quả thực có người như vậy, tên là Tần Túc đã rời đi khoảng mười phút trước, đăng kí phòng luyện dược số 23”

“Tần Túc???”

Lão chau mày, nhắm mắt, sờ sờ chòm râu, suy nghĩ không thôi,:

“Tần Túc, là ai? Theo ta biết làm gì có luyện dược sư nào tên là Tần Túc đâu nhỉ, tính toán luôn mấy thành gần đây cũng làm gì có ai Tần Túc đâu ta?”

Thấy sắc mặt Chư Nguyên Tâm như vậy, tiểu Nguyệt sợ hãi không thôi những cũng cẩn thận dò hỏi:

“Đại sư, tên đó có thù oán hay phá đồ gì hay sao mà…?”

Chư Nguên Tâm lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Phòng số 23 phải không? Để lão phu tới xem thử, rót cuộc là điều phôi dược dịch gì lại cần tới ba món linh dược như Dịch Tinh Thảo, Tịch Cốt Đảm, Huyết Mục Dịch cơ chứ?”

Khi đi lão cũng không dặn dò Tiểu Nguyệt sau này có thấy Tần Túc lui tới Linh Dược Các nữa thì phải cố gắng bám lấy hắn, kéo dài thời gian gọi lão đến nữa chứ! (Cạn lời  )

Bước chân vào phong số 23, một mùi hương khó chịu liền xông xồng xộc của mũi lão

“A? mùi gì mà thôi vậy?”

Bịt mũi lại, lão tiếp tục đi tới lò luyện luyện, dụng linh lực mở cửa lò ra, mắt sáng như sao, lão chòm xuống:

“Còn một chút Linh dịch sót lại?”

Mừng như cún lão vội lấy bình nhỏ thu toàn bộ lại, rồi lão chăm chút đổ một giọt ra cánh tay, chăm chăm nhìn lấy mùi,màu sắc,…., một lát sau, lão kết luận một câu rồi hét lên:

“cái này?...cái này?...linh dịch này chưa từng xuất hiện bao giờ?...quái thai quái thai, không được phải thông báo lên các chủ mới được”

Thu chiếc bình nhỏ vào tay áo, lão chạy như bay ra khỏi phòng số 23, lão gấp đến nổi mà tiểu nguyệt muốn hỏi chuyện gì xảy ra cũng không kịp luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.