Xảo Muội Muội

Chương 7: Em phải làm sao với anh đây? [Lưu Minh Chân]




Edit + Beta: Nhã Vy

Yến Thanh Vi đẩy xe trong siêu thị, cười nhìn Thập Tam chọn gạo.

Hôm nay vừa vào liền đã cảm thấy người đặc biệt nhiều, về sau nghe tuyên truyền quảng bá, mới biết hôm nay là hoạt động ưu đãi. Vốn cô không phải loại người thích chen lấn mua đồ, nhưng nhìn Thập Tam, vẫn phải lách vào.

Trước tìm cho Thập Tam ít đồ để trên giường, một bộ ga giường nhẹ nhàng khoan khoái, bao gối, vỏ chăn, lại thêm một chiếc gối đầu. Nghĩ đến chuyện không thể để Thập Tam mặc đồ ở nhà của Yến ba mãi, cô lại mua thêm cho hắn hai bộ đồ ở nhà màu sáng.

Đã có hai người, đồ trong phòng vệ sinh không thể ném loạn nữa, Yến Thanh Vi cầm một hộp để đồ bằng nhựa, chuẩn bị cùng hắn đi mua đồ rửa mặt.

Nghĩ đến đồ rửa mặt, lại nghĩ đến Thập Tam tóc dài, vẫn là mua thêm một chai dầu gội lớn, tóc dài quả nhiên phiền toái, nhưng vẫn nhìn rất đẹp, không nỡ bảo hắn cắt. Sữa rửa mặt? Hãng đại bảo chắc là dùng được.

Thập Tam quyết tâm học nấu cơm, Yến Thanh Vi cũng muốn về nhà là có cơm ăn, chấm dứt trạng thái ăn cho có của hai người mấy hôm nay, cho nên cô mua thêm mấy hộp đựng gia vị, một cái chảo, một cái thớt, một chậu inox lớn, lục tục bỏ vào trong xe đẩy.

Yến Thanh Vi như phụ nữ đã kết hôn, tính toán cẩn thận, mua thêm một túi gạo. Còn dầu ăn, đơn vị sẽ phát, tiết kiệm chút tiền.

Ăn uống có Thập Tam, tất nhiên không thể giống như ở một mình.

Có một bà lão, bề ngoài còn khỏe mạnh nhào tới chỗ ưu đãi thực phẩm, lách vào tranh cướp. Hắn đứng trước quét mắt nhìn một vòng, lại nhìn lại một lượt, sau đó không thèm nhìn nữa mà trực tiếp rời đi.

Đối với việc chọn hoa quả, gạo, mì, Yến Thanh Vi có chút bất lực. Cô chỉ thấy bên ngoài đẹp mắt thôi, nhưng bây giờ đang truyện loạn xạ độc này độc kia, đều là những thứ bề ngoài xinh đẹp, cho nên cô để Thập Tam đến xem một chút.

Ví dụ như gạo này, cũng không phải hàng rời, hắn xem một chút, sờ sờ mấy cái túi, tuyển qua tuyển lại mới lấy ra một túi.

“Tiêu chuẩn chọn gạo của anh là gì vậy?” Yến Thanh Vi nhìn hắn bỏ gạo vào xe, nhịn không được liền hỏi.

“Vốn định chọn gạo mới, nhưng tôi phát hiện ra không đúng. Cuối cùng chọn gạo tương đối vô hại này.” Thập Tam thông qua ti vi, đã biết tình hình thực phẩm có chút nguy hại, lại nói rõ ràng đạo lý ra.

“Anh làm sao thấy được?” Yến Thanh Vi đối với cách hắn xem xét túi gạo có chút hoài nghi.

“Hương vị, cảm xúc, còn có nội lực.” Thập Tam nhận xe đẩy, che cho Yến Thanh Vi đi về phía quầy thu ngân.

…Yến Thanh Vi yên lặng, đúng là nội lực vạn năng mà.

Sự thật chứng minh, nội lực quả thực là vạn năng.

Nếu Yến Thanh Vi một mình mua nhiều đồ như vậy, căn bản không thể chuyển tới bãi đỗ xe, bảo vệ siêu thị cũng không để cô đưa xe đẩy ra cửa. Nhưng có Thập Tam, những đồ vật kia căn bản giống như không có chút khối lượng nào.

Ba túi mua sắm to nhét đầy không có kẽ hở nào, một túi gạo 20 cân, hắn lại có thể mang bằng một tay, đứng thẳng tắp, bả vai một chút nghiêng vì nặng cũng không có. Yến Thanh Vi muốn giúp hắn, đưa tay đón lấy một túi to, Thập Tam lại nhẹ nhàng né qua, cánh tay không cầm gì nắm tay cô, sau đó nhấc màn cửa lên, ngăn người, che cho cô đi ra khỏi siêu thị.

Có một cô gái nhìn thấy, phàn nàn với bạn trai mình sau giá đồ ăn: “Anh xem anh xem, người ta săn sóc bạn gái như vậy, chiếu cố bạn gái tốt như vậy.”

Yến Thanh Vi giả vờ không nghe thấy, trên mặt có chút đó. Khóe mắt cô liếc nhìn Thập Tam, nhìn biểu lộ hắn vẫn như thường, nhẹ nhàng thở ra.

Bằng thính lực của Thập Tam, sao có thể không nghe thấy? Hắn chỉ là không có phản ứng với những người, những chuyện không liên quan. Như vậy có thể khiến Yến Thanh Vi yên tâm phần nào, lại nói, đối với Thập Tam, những người này cùng lắm cũng không khác hàng rào ven đường là mấy.

Chỉ là Yến Thanh Vi vụng trộm liếc hắn, lại khiến cho Thập Tam có chút suy nghĩ, chẳng lẽ cô mất hứng? Hình như cũng không phải.

Lúc về nhà đã là chạng vạng tối, hai người cùng nhau sắp xếp những thứ vừa mua thật tốt. Thập Tam đem những thứ trong phòng bếp đem đi rửa qua, sau đó cất kỹ, rồi mới trở vào phòng ngủ.

Vừa vào đã nhìn thấy phòng ngủ thay đổi hẳn. Ga giường màu sắc vô cùng phối hợp với bức rèm, gối đầu bày ở đầu giường, cửa tủ quần áo còn mở, bên trong cũng đầy lên một chút, treo mấy bộ quần áo của hắn, còn có hai đôi tất mới.

Trên tủ đầu giường có ly nước màu lam nhạt, bên giường là chiếc ghế, có bộ đồ ngủ mới được xếp vô cùng chỉnh tề lên trên.

Yến Thanh vi đang loay hoay chỉnh đèn ngủ. Cô điều chỉnh lại vị trí nguồn điện thật tốt, cảm giác được Thập Tam tiến vào, cũng không quay đầu mà chỉ nói: “Anh xem, như thế này trước khi anh ngủ nếu muốn xem sách cũng dễ dàng.”

Cô nói xong nhấn thử chốt mở, ngọn đèn nhu hòa tỏa sáng bên trong, không mấy rõ ràng. Thế nhưng Thập Tam lại thấy mắt đột nhiên cay cay, giống như sắp rơi nước mắt.

Ngoại trừ những khi nhớ lại lúc còn bé, hắn làm gì còn lúc nào được người ta chăm sóc như thế này chứ? Hắn như ma luyện đao luyện kiếm, ngay lúc máu thịt đau nhức cũng không ngừng được rèn luyện. Hắn vì chủ nhân mà thành công cụ hoàn thành nhiệm vụ, không thể có cảm xúc, không thể mềm yếu, không thể có ý muốn gì, mà hưởng thụ những ôn nhu, yêu mến, đều là không yên phận.

Nếu như hoàn thành nhiệm vụ, còn có một bữa cơm no, một chiếc giường cứng, cho dù trọng thương cùng lắm cũng chỉ được ban thuốc thôi. Nếu như gặp thất bại, các loại hình phạt sẽ khiến anh phải nhớ kỹ, hận không thể chết đi lúc nhiệm vụ thất bại.

Giờ đây, hắn may mắn làm sao, gặp được cô gái này. Ngay lúc hắn chật vật đau xót nhất chiếu cố hắn, ngay lúc hắn không có chỗ để đi thu lưu hắn, dẫn dắt hắn lúc hắn mờ mịt khó hiểu.

Cô chẳng những cho hắn một thân phận ở thế giới xa lạ này, một cái tên, còn tự tay bố trí gian phòng của hắn, thậm chí không quên cả ngọn đèn trước lúc hắn ngủ. Thập Tam không dám nhớ lại căn phòng nhỏ ở thế giới hắc ám kia âm trầm tràn ngập mùi máu tanh như thế nào, nơi đó đã có biết bao nhiêu ảnh vệ, bao nhiêu hồn phách ở trong đó.

Lúc hắn còn nhỏ, đã bao nhiêu lần co rúm trong chiếc chăn mỏng manh run rẩy, sợ hãi trong gian phòng âm u, ngoài cửa sổ bóng đen che kín. Khi đó, hắn khát vọng có một chiếc đèn biết bao nhiêu, cho dù ánh sáng chỉ nhỏ như hạt đậu, có thể xua tan âm u để hắn chìm vào giấc ngủ.

Chiếc đèn chụp này lập tức đánh vào tim Thập Tam, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất của hắn. Nam tử hán luôn tỏ vẻ lạnh băng, vết đao thương cũng chưa từng chảy nước mắt, toàn thân đau đớn cũng chưa từng chảy nước mắt nhưng bây giờ lại vì một chiếc đèn mà nước mắt lóng lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.