Xảo Muội Muội

Chương 22: [Ngoại truyện 12] ‘Thiên sơn mộ tuyết’




Edit: Bạch Miêu Tử

Beta: Nhã Vy

Bước sang năm mới rồi, Thanh Vi quay lại nhà cha mẹ. Một con đường treo đầy lồng đèn đỏ, các loại ruy băng trang trí bắt mắt, thọat nhìn rất hân hoan náo nhiệt. Phía sau xe đem theo toàn là đồ tết.

Tuy cha mẹ nhất định chuẩn bị không ít thứ, nhưng cô mang về đều là tâm ý cả. Trừ ăn ra, còn đem về quần áo cùng rượu, một ít pháo sáng cho bọn cháu trai, còn cháu gái thì là váy áo xúng xính. Những thứ này nếu như không chuẩn bị tốt, mấy tiểu gia hỏa lúc đến chúc tết liền dùng ngay các loại thế tấn công liên hoàn làm cho bạn tự thấy bản thân rất có lỗi nha.

Còn có đồ văn phòng phẩm cho Thập Tam. Thanh Vi nở nụ cười: lúc Ba Yến gọi điện thoại nói đến khoa trương về thi họa của Thập Tam, lại chuẩn bị cho hắn học thử xem, không kể là muốn làm thầy giáo chuyên nghiệp hay chỉ là thỏa mãn sở thích cá nhân, cũng đều thật tốt.

Xe còn chưa tiến vào tiểu khu, Thanh Vi liền thấy xa xa một người đứng dưới đèn đường. Mùa đông rét lạnh, ít có người chịu đứng ở ngoài thêm một khắc, mà người kia đứng không nhúc nhích thật dễ làm người khác chú ý.

Thanh Vi không khỏi nhìn thêm một chút, ngươi kia lại cùng hướng xe đang đến. Chẵng lẽ là không gọi được xe sao? Hiện tại trời rất lạnh, xe taxi không dễ gọi, rất nhiêu người chịu lạnh không được, liền chủ động xin đi nhờ. Người này cũng vậy ư?

Nhưng Thanh Vi rất nhanh liền phát hiện, người kia là Thập Tam. Tốc độ của hắn rất nhanh, thoáng cái là đến bên cạnh xe, ăn mặc rất phong phanh, mặt lại không xanh xanh trắng trắng như bị đông lạnh, ngược lại sắc mặt còn phơn phớt hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Hắn ở chỗ này chờ cô sao? Thanh Vi chỉ nói với hắn xế chiều nay sẽ đến, lại không nói thời gian chính xác, hắn đã đợi bao lâu rồi? Trời rất lạnh còn ăn mặc ít như thế?

Nghĩ đến chính cô hao tâm tổn trí mong đợi nhìn thấy một người được nuôi thành khỏe mạnh, nhưng cái người này lại không biết quý trọng bản thân mình. Thật sự là đồ ngốc luôn làm người khác lo lắng mà!

Thanh Vi ngừng xe, nhìn Thập Tam lưu loát lên xe, tiếp tục tiến vào tiểu khu. Thập Tam vốn thật cao hứng, nhìn thấy sắc mặt Thanh Vi có chút không tốt, bắt đầu bất an. Hắn làm sai cái gì? Thanh Vi không muốn hắn đến đón sao?

Thập Tam mấy lần len lén nhìn cô, Thanh Vi vẫn im lặng. Mắt thấy sắp đến nhà rồi, Thập Tam muốn nói lại thôi, lo sợ bất an nhìn lén cô. Thanh Vi thấy hắn như vậy, đành phải chủ động nói: ” Đã thông suốt chưa?”

“Ừ, tôi lại phạm sai lầm nữa hả?” Thập Tam cẩn thận từng li từng tí trả lời, nói hắn nhận sai không bằng nói hắn đang thăm dò.

“Sai cái gì?”

“Tôi nghĩ nên đi đón cô sớm một chút, thật đấy, chỉ là trong nhà còn có vài thứ cần chuẩn bị, đi sớm quá, bác trai bác gái sẽ mệt nhọc.” Thập Tam cấp thiết giải thích.

“Không đúng.” Thanh Vi nghe hắn nói, căn bản là hiểu hắn nghĩ sai rồi.

“Tôi không nên đi đón cô.” Thập Tam ũ rũ cúi đầu, có điểm giống cún con bị bỏ rơi.

“Đúng rồi. Biết tại sao không nên chưa?” Thanh Vi ngừng xe, hai người vừa nói vừa đi đến thang máy ở tầng hầm để xe.

“Cô không muốn thấy tôi.” Thập Tam do dự, rốt cục nói ra, có chút bi thương nhìn Thanh Vi.

Hắn biết rõ Thanh Vi trở về liền ở nhà trông ngóng, hôm nay còn chuẩn bị nhiều món ngon nữa. Không biết cô khi nào mới đến, nên đặc biệt ở ngoài tiểu khu đợi gần hai tiếng đồng hồ, mới thấy được Thanh Vi ngày đêm trông ngóng, nguyên lai, cô không muốn gặp hắn, thậm chí còn rất phiền chán khi hắn nghênh đón.

Thanh Vi thở ra, níu bả vai Thập Tam xong chuyển hai tay phủ lên mặt hắn: “Nhìn anh xem, mặc ít như thế liền chạy đến đây! Lỡ đông lạnh mất thì phải làm sao?”

“Tôi không lạnh, kỳ thật nội lực đã khôi phục, mặc đồ mỏng cũng không sao, chỉ là sợ người khác nhìn không quen.” Thập Tam hiểu ra là cô quan tâm hắn, một lần nữa tươi cười như hoa.

Thanh Vi mới phát hiện, mặt Thập Tam không lạnh chút nào, ngược lại thật ấm áp. Cô ngẩn người, lại muốn che hai tai hắn lại. Chỗ đó có lẽ lạnh, dù sao lỗ tai không ngăn lạnh mà.

Thế nhưng, Thập Tam lại quá cao, hắn hiện tại có lẽ hơn 1m80 rồi, Thanh Vi không mang giầy đế cao, không chạm được vào tai hắn. Vừa rồi lỗ tai còn bình thường, hiện tại sao lại đỏ lên?

Thanh Vi tức giận nghĩ: xem đi, tôi biết thế nào cũng lạnh mà! Lỗ tai đỏ lên hết rồi. Khoan đã, vừa rồi còn bình thường? Hắn nói là không lạnh, tại sao lại đỏ lên…. Chẳng lẽ Thập Tam thẹn thùng?

Thanh Vi lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, tay trái của mình còn áp trên má Thập Tam, tay phải đã mò tới lỗ tai hắn. Cô cách hắn rất gần, mắt Thập Tam sáng long lanh, đối diện cô như phát sáng.

Gần…gần quá rồi, có lẽ nên lùi về sau, tùy tiện nói gì đó, cho chút ái muội mập mờ trôi qua. Nhưng cô không muốn lùi về sau. Chỉ mới xa nhau mới hai tuần, làm sao lại rất nhớ rất muốn gặp. Kỳ thật cô hiện tại không ôm chầm hắn đã là hay lắm rồi.

Đúng lúc này, Thập Tam cũng khống chế không được dục vọng muốn thân cận Thanh Vi một chút nữa. Hắn cảm thấy khi gần Thanh Vi, mùi hương nhàn nhạt của cô như quanh quẩn nơi chóp mũi. Hắn thử thăm dò, đưa tay nhẹ nhàng ôm Thanh Vi.

Người trong lòng dường như không có phản ứng, rồi lại giống như nhích lại gần hắn một chút. Thanh Vi không bài xích hắn!

Thập Tam cảm thấy tim đánh trống gọi quân, rốt cục hạ quyết tâm, triệt để ôm cô. Điều Thập Tam không ngờ nhất là, Thanh Vi cũng vòng tay ôm hắn. Thập Tam liền cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng dùng sức, hai người ngay tại bãi đổ xe không tiếng động yên lặng ôm nhau.

Thân thể Thập Tam như bị điện giật, muốn dùng sức lại không dám mạnh tay. Lần đầu chặt chẽ ôm nhau với phụ nữ, đối tượng lại là Thanh Vi, hắn căn bản không thể bình tĩnh, trước mắt tựa như nổi lên sương mù.

Thanh Vi cũng không hiểu chính mình thật không ngờ đến cái ôm xuất thần này, hình như là hy vọng rất lâu, rốt cục cũng được ước muốn, lại hình như là việc hiển nhiên. Cứ như vậy ở nơi không lãng mạn không an toàn, lại đột nhiên cùng Thập Tam ôm nhau.

Điểm chết người chính là, cô không muốn buông tay! Chẳng những muốn ôm hắn, còn muốn một mực ôm chặt, vĩnh viễn giữ bên người. Chẳng lẽ, đây chính là ý nghĩ chân thật của cô sao? Là cô không ý thức được khát vọng sâu trong đáy lòng này?

Nơi này hình như không thích hợp ôm ấp, càng không thích hợp nghĩ mấy thứ này. Thế nhưng Thanh Vi không cách nào khống chế mình, hai người đều không làm được. Ngón tay cô thận chí có chút phát run, cũng may nhiệt độ cơ thể Thập Tam rất ấm áp, thành công trấn an cô.

Không biết qua bao lâu, có lẽ không đến 5 phút đồng hồ, thang máy đinh một tiếng. Hai người cả kinh, nhanh chóng bẻ gãy, cửa thang máy đã mở, tốt, bên trong không có ai.

Thanh Vi nhìn gương mặt đỏ hồng của Thập Tam, kéo tay hắn, đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.