Xâm Chiếm

Chương 64




Điên mất thôi. Ryan Kendrick cáu tiết đến mức có thể nhai cả ốc bánh xe. Chiếc máy cày bị hỏng. Đồ phụ tùng cần để thay lẽ ra phải được gửi đến Rocking K từ hôm kia, vậy mà đến sáng nay vẫn chưa thấy đâu. Ryan gọi điện tới cửa hàng mấy lần cũng chẳng ai nghe máy.

Anh nghiêng một bên vai húc mạnh vào cánh cửa của cửa hàng Works, chuyên cung cấp đồ phụ tùng cho nông trại lớn nhất Crystal Falls. Harv Coulter, vốn là một chủ trang trại chăn nuôi bị vỡ nợ, chuyển sang ngành kinh doanh nhỏ này từ nhiều năm trước. Và mấy anh em nhà Kendrick, cũng như nhiều chủ trang trại chăn nuôi khác trong vùng, lâu nay vẫn đến đây mua hàng. Hiện tại mặt hàng ở đây rất phong phú, từ trang thiết bị nặng cho đến đủ loại quần áo cao bồi thời trang. Hiềm một nỗi, lượng hàng bán ra quá nhiều nên chất lượng phục vụ có vẻ như đang tụt dốc.

Nếu ông Harv không kịp thời uốn nắn nhân viên đi vào khuôn khổ thì chắc chắn sẽ mất khách dần. Chẳng hạn như vụ chuyển hàng trễ thế này, ngay vào giữa vụ xuân, thì đúng là hết chịu nổi. Do tuyết rơi muộn, tất cả các trang trại trồng trọt và chăn nuôi trong vùng đều bị chậm kế hoạch, và mỗi ngày chậm cũng có nghĩa là hàng ngàn đô la bị mất.

Ryan tiến về khu vực bán thiết bị có treo biển “PHỤ TÙNG VÀ SỬA CHỮA”, bực bội nện đôi bốt bám đầy bụi đất xuống mặt sàn bê tông. Khi đến cái quầy bừa bộn phụ tùng và những cuốn giới thiệu sản phẩm, anh gạt cái lọc khí sang một bên, gác tay lên mặt quầy formica đầy dầu mỡ, và găm ánh nhìn sắc bén vào cô gái mảnh mai ngồi đằng sau máy tính bên quầy tính tiền.

Mái tóc dài óng mượt đổ ra trước che phân nửa khuôn mặt cô. Những ngón tay thon mảnh được cắt tỉa kỹ lưỡng đang lướt như bay trên bàn phím. Ryan đợi một lúc. Bị phớt lờ anh càng điên tiết. Gần đi tong buổi sáng rồi. Anh liếc nhìn đồng hồ và quai hàm đanh lại.

“Xin lỗi”, anh lên tiếng. “Ở đây có ai giúp tôi không nhỉ?”

Cô gái ngẩng đầu lên. Ryan bất động, ánh mắt dán chặt vào cô. Hàng mi dày và sẫm viền quanh đôi mắt to tròn, đẹp hút hồn với màu xanh thăm thẳm như màu hoa păng xê mọc hoang khắp trang trại. Bình thường anh vẫn hay chế giễu việc dùng những cụm từ có cánh để miêu tả phụ nữ. Anh cũng đã nhìn vào rất nhiều đôi mắt và chưa bao giờ cảm thấy có nguy cơ bị chết chìm hay mất hết dũng khí.

“Tôi không thường giao dịch với khách nhưng tôi có thể cố giúp anh”, cô nói giọng vui vẻ kèm theo nụ cười tươi tắn làm xuất hiện lúm đồng tiền vô cùng hấp dẫn ở một bên má.

Ryan cứ thế nhìn cô trân trân. Khuôn mặt trái xoan, gò má hơi nhô cao, chiếc cằm nhọn xinh xắn cho thấy chủ nhân có tính hơi bướng bỉnh, và đôi môi mềm mại ngọt ngào. Sống mũi thanh tú với cái chóp sáng bóng lấm tấm tàn nhang cho biết làn da không tì vết kia là tự nhiên không son phấn.

“Hình như anh có chuyện gì thì phải?”, cô hỏi.

Anh mở miệng định nói, nhưng đột nhiên đầu óc bỗng trở nên trống trơn như cái túi của một gã chăn bò trước ngày nhận lương, và anh không thể nhớ nổi mình đến đây vì cái quái gì.

Một cảm giác lạ lùng khó xâm chiếm lấy Ryan. Nó ở ngay nơi lồng ngực anh – một sự nhận biết nào đó – như thế trong tiềm thức anh đã đi tìm kiếm cô suốt từ trước đến giờ. Điên khùng. Tình yêu sét đánh thích hợp với anh trai anh hơn. Ryan tìm đến đàn bà đơn giản như đi mua giày bốt – thử rồi mới quyết định xem có nên xác lập một mối quan hệ lâu dài, và ngay cả có thế anh vẫn chưa tìm thấy đôi bốt nào vừa chân để có thể mang cả đời.

“Tôi, ưm…” Ryan gãi gãi một bên mũi, một thói quen khi cảm thấy căng thẳng. Một cơn đau âm ỉ ran lên trong đầu. “Tôi là Ryan Kendrick đến từ Rocking K”, anh vụng về tự giới thiệu.

Nụ cười ngọt ngào càng ngọt hơn. “Chào anh. Rất vui được gặp anh. Xin đừng khó chịu. Tôi cũng thường như thế, có khi còn tệ hơn đấy chứ. Anh ít ra cũng còn nhớ tên mình.”

Anh phì cười. “Cô thực sự có khi quên cả tên mình à?”

Lúm đồng tiền lại xuất hiện. “Khi bực bội chuyện gì quá thì sẽ như vậy. Anh là Ryan Kendrick đến từ Rocking K. Anh đến đây để…?”

Ryan búng tay. “Lấy phụ tùng của tôi.”

“Phụ tùng của anh ư?”

Anh bật cười. “Tôi muốn biết chúng đang ở chỗ khỉ gió nào.”

Nét mặt cô trở nên lém lỉnh. “Anh đánh mất phụ tùng của mình rồi nghĩ tôi lấy chúng hay sao? Đa số các anh chàng cao bồi tôi được biết đều bảo vệ phụ tùng của mình như giữ kho vàng Fort Knox[1] ấy chứ.”

[1] Tên kho vàng của Mỹ, đặt ở Kentucky.

Ryan ngửa cổ cười vang. Sự căng thẳng khiến cho các cơ trên cổ và vai anh thít chặt suốt cả sáng nay giờ biến mất sạch một cách diệu kỳ.

“Tôi hy vọng tối thứ Bảy này anh chưa hẹn hò với ai”, cô nói thêm. “Một anh cao bồi mà để mất phụ tùng dễ rơi vào tình thế mất mặt lắm đấy.”

Anh vân vê vành mũ cao bồi. “Ừm… hên xui thôi. Tối thứ Bảy này cô định làm gì?”

Đến lượt cô bật cười phá lên. Âm thanh trầm và du dương khiến anh thấy toàn thân nóng ran.

“Tôi thường không giao du với những cao bồi đánh rơi phụ tùng.”

“Cứ đi chơi với tôi, đảm bảo là tôi có thể nhanh chóng tìm ra phụ tùng của mình.”

“Thôi đừng làm khó làm dễ nữa. Cho biết số đơn hàng của anh đi, để tôi tìm giúp anh mấy cái thứ bé tẹo đó cho.”

Bé tẹo ư? Suýt nữa thì Ryan lên tiếng chữa lại. Nhưng có những giới hạn đàn ông không được vượt qua, và anh có cảm giác chuyện này nằm trong giới hạn đó. Có thể là nụ cười ngọt ngào – hay ánh nhìn ngây thơ – nhưng có điều gì đó mách bảo anh rằng cô không sành sỏi như cô đang giả vờ.

Khi lục tìm trong túi áo sơ mi vải xanh da trời, anh lướt mắt một lượt khắp gương mặt cô. Vóc dáng mảnh dẻ khiến cho đôi mắt dường như là thứ to nhất ở cô. Nhưng dù có thế thì cô cũng đầy đặn ở những chỗ cần tròn trịa. Nhỏ nhưng hoàn hảo.

Chiếc đầm nâu không tay làm tôn chiếc cổ thon dài, đôi vai gầy gợi cảm, hai cánh tay trắng muốt và trông có vẻ cứng cáp một cách kinh ngạc trong thân người mảnh dẻ nhường ấy. Khuôn ngực nhỏ nhưng đầy đặn khiến mắt anh cứ muốn nấn ná lại đó. Ý thức được mình hơi khiếm nhã, Ryan hạ ánh nhìn xuống thấp hơn và thấy tiếc vì phần còn lại bị cái quầy che mất. Khi làm quen với phụ nữ, anh vốn để ý đến chân của họ, và đó là thứ anh đặt lên hàng đầu khi quyết định đến với một ai.

Thầm ước cô đứng lên để nhìn thử xem chân cô thế nào, anh đưa cho cô mảnh giấy đã đánh dấu số đơn hàng. Trong lúc cô tìm đơn hàng trong máy tính, hai người vui vẻ trao đổi với nhau vài thông tin cá nhân. Anh biết cô hai mươi sáu tuổi, cuộc đời cô không có việc gì đặc biệt ngoại trừ có nuôi một con mèo tên Cleo, và là con út trong một gia đình có sáu người con. Năm ông anh trai nhiều lời quan tâm em gái thái quá và nói hết chuyện nọ xọ chuyện kia tại các buổi họp mặt gia đình.

Ryan thấy trò chuyện cùng cô thật vui. Ngay cả khi vừa tiếp chuyện anh vừa chăm chú nhìn lên màn hình vi tính, cô vẫn duy trì được cuộc nói chuyện. Anh không thường gặp được cô nào vừa đẹp, thông minh, lại có cá tính đến như thế.

“Vậy… cô cho tôi biết tên được rồi chứ nhỉ?”, anh hỏi.

“Bethany.” Thao tác trên máy xong, cô ngả lưng ra ghế. “Này, chàng cao bồi, không nhặng xị nữa nhé. Đoán thử xem phụ tùng của anh đang ở đâu nào.”

“Ở đâu?”

“Đang trên đường đến Rocking K. Và việc chúng đến trễ không phải lỗi của chúng tôi. Hiện đang vào mùa, những loại phụ tùng đặc trưng này hiện nay nhu cầu đang rất cao. Chúng tôi phải đặt hàng mới và thông thường thì phải tới sớm hơn nhưng vì lý do đó nên mất thêm hai ngày.”

Ryan cũng đã nghe nói đến điều đó rồi nhưng chính miệng cô nói ra có vẻ như đáng tin cậy hơn. Anh kéo vành mũ sụp xuống trước khi quay ra cửa. “Hừm. Cũng may là tôi chưa làm gì quá, nhỉ?”

“Chỉ mỗi một chàng cao bồi thích gây gổ không làm gì được tôi đâu. Tôi có năm anh trai đấy, nhớ không?” Cô chống hai khuỷu tay lên thành ghế, đôi mắt xanh lấp lánh ý cười. “Chúc ngày vui, và chúc máy cày của anh mau chóng được sửa chữa. Rất tiếc anh không phải là người làm công, nên chắc thời gian đối với anh là vàng bạc nhỉ.”

Nghe thế Ryan đoán cô đã biết anh là ai. Không quá ngạc nhiên. Thực tế dân ở Crystal Falls, Oregon ai mà không nghe nói đến nhà Kendrick. Anh kéo vành mũ. “Cảm ơn, Bethany. Thật hiếm khi được hài lòng đến thế.”

“Không có gì”, Bethany đáp với theo khi anh bước đi.

Sắp ra tới cửa Ryan đột ngột dừng lại. Về là về thế quái nào được. Anh đã ba mươi, mà cũng khá lâu rồi không gặp được cô nào lôi cuối anh đến thế này. Bethany. Cô xinh đẹp, ngọt ngào và vui tính. Người duy nhất có thể khiến anh đang bực tức phá lên cười chỉ trong vòng ba giây, ngoài hai người phụ nữ khác là mẹ và chị dâu anh. Không thể ra về được khi chưa xoay xở được một cuộc hẹn, hay ít nhất cũng có được số điện thoại của cô.

“Tôi biết thế này có vẻ như hơi vội vàng”, anh mở lời khi quay trở lại quầy.

Bethany đã quay lại làm việc, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đang đăm chiêu nhường chỗ cho nụ cười tươi tắn. “Anh lại đánh rơi phụ tùng nữa à?”

Ryan bật cười. “Không đời nào. Tôi chỉ…” Anh cảm thấy hơi nóng từ đâu đó dội ngược lên cổ họng. Anh đã không còn cảm thấy căng thẳng đến thế này, mỗi khi đánh tiếng mời một cô bạn gái đi chơi từ lúc mười mấy tuổi. “Về tối thứ Bảy ấy. Tôi biết nãy giờ chúng ta chỉ nói đùa cho vui, nhưng thật tình là tôi muốn tìm hiểu cô.” Trước vẻ ngỡ ngàng của Bethany, anh nói tiếp. “Này, tôi là người đàng hoàng đấy. Ông chủ Harvey Coulter của cô sẽ xác nhận điều đó.”

“Ồ, tôi tin là anh đàng hoàng, nhưng…”

Ryan đưa tay ra ngăn lại. “Đi ăn tối và khiêu vũ nhé? Mình sẽ đi chơi, ăn một bữa ngon, tìm hiểu về nhau thêm một chút. Rồi sẽ khiêu vũ. Tôi là một vũ công cừ khôi dòng nhạc đồng quê miền Tây đấy, và tôi còn biết một ban nhạc chơi rất hay nữa.” Môi cô cong lên thành một nụ cười bâng khuâng. “Anh thích khiêu vũ, đúng không?”

“Tôi rất thích khiêu vũ. Còn cô?”

Bethany lảng ánh nhìn đi nơi khác. Ryan muốn đá cho mình một cú vì cái tội “tấn công” quá nhanh. Anh trai anh vẫn thường trêu về điều đó. Ôi chao, giờ thì đã quá muộn rồi. Chỉ còn nước ném lao thì phải theo lao và cầu được điều tốt đẹp nhất.

“Tôi từng rất thích khiêu vũ.” Cô gõ gõ cây bút xuống mặt quầy, bàn tay thanh nhã nắm chặt cây bút đến độ các khớp xương nhỏ nhắn trắng bợt đi.

Ryan hất vành mũ lên. Anh cố hết sức thuyết phục cô bằng ánh mắt của mình. “Nào, cho tôi một cơ hội. Mình sẽ vui vẻ mà. Tôi thề sẽ là người đàn ông lịch lãm.”

“Không phải thế.”

“Chứ là gì?”

Trước sự sửng sốt của anh, nét vui tươi và hóm hỉnh trong mắt cô tan biến đâu mất, thay vào đó là sự đượm buồn. Anh nghĩ chắc mình đã nói hay làm điều gì đó làm cô phật ý, nhưng anh thề là anh không hề biết.

“Tôi sẽ dìu cô mà, đừng lo mình làm không tốt. Cho tôi mười phút thôi, cô sẽ thấy chân mình mọc cánh cho mà xem.”

Bethany lăn chiếc ghế đang ngồi ra xa màn hình vi tính rồi khoanh hai tay trước ngực, chăm chăm nhìn anh, chiếc cằm nhỏ hơi hếch lên kiêu kỳ. “Tôi hơi ngờ về điều đó đấy.” Hai má đỏ bừng ngượng ngập khiến nụ cười của cô dù rất tươi vẫn trở nên gượng gạo. “Anh cũng vậy đúng không?”

Ryan chỉ mất một giây để nhận thức đầy đủ hàm ý của cô, vì xuất hiện trước mắt anh là một cô gái ngồi trên xe lăn.

Anh có cảm giác như vừa bị ngựa đá một cú vào bụng – đột nhiên tức thở đến mức hai chân muốn khuỵu xuống. Đây hẳn là một trò đùa. Cô đẹp và hoàn hảo đến từng khía cạnh thế kia, cô gái trong mơ của anh. Không thể nào – tuyệt đối không thể nào.

Nhưng rồi ánh mắt anh hạ xuống nơi hai chân cô. Gấu váy buông xuống ngay dưới đầu gối, để lộ lớp tất bó chân, mắt cá hơi xoay ra ngoài, và bàn chân nhỏ nhắn trong đôi dép lê màu đen. Bàn chân quay vào trong, dấu hiệu của việc bị liệt chi dưới, và bắp chân cho thấy các cơ ở đấy đã bắt đầu teo.

Chúa ơi. Anh thấy người nhũn đi. Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu là nói một câu cáo lui lịch sự rồi tìm đường lủi. Chạy.

Ý nghĩ đó khiến anh thấy xấu hổ. Nhìn vào ánh mắt đượm buồn của cô, có thể biết được trước đây cô đã từng bị như thế và đã tổn thương nặng nề. Chắc chắn đã từng có rất nhiều người như anh đến đây bị chinh phục bởi khuôn mặt xinh xắn ấy và rồi bỏ của chạy lấy người khi vừa trông thấy chiếc xe lăn.

Nếu làm thế với cô thì anh đúng là đồ đê tiện hèn mạt. Chỉ là một cuộc hẹn thôi mà.

Bethany tin chắc và đang chờ Ryan sẽ cụp đuôi bỏ chạy hay bắt đầu lắp ba lắp bắp – cái cảnh cô vẫn thường chứng kiến. Quan sát khuôn mặt ngăm đen của anh, cô phải thừa nhận là anh cũng khá – chỉ sững người một lúc nhưng lấy lại sự bình thường ngay. Nở một nụ cười hấp dẫn chết người anh nói, “Ừ, khỉ thật, vậy là mình không khiêu vũ được rồi. Đương nhiên là trừ khi tôi mang theo giày trượt để ta có thể làm một bản tango xe lăn”.

Đàn ông thường tránh nói đến xe lăn của cô, và trong khi cố tìm điều gì đó để nói thì ánh mắt lại tố cáo họ đang cuống cuồng tìm cách thoái lui. Lúc nào cô cũng muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào khi chuyện xảy ra. Nếu anh ta đang cố sống cố chết nghĩ cách lủi mà vẫn ra vẻ điềm nhiên như thế thì đúng là giới kịch nói đã để vuột mất một nhân tài.

“Đâu phải chỉ có khiêu vũ.” Anh đặt lơi một nắm tay bên hông, nhíu mày, rồi bắt đầu đưa ra một loạt ý tưởng, kết thúc bằng, “Xem phim rồi đi ăn tối, cô thấy thế nào?”.

Trong đầu Bethany gióng lên hồi chuông cảnh báo. Đáng sợ. Cô tưởng anh đang tìm đường thoát nhanh nhất. Cô vẫn thường đùa cợt. Dù có thế nào thì một cô gái cũng cần vui vẻ. Nhưng không người đàn ông nào từng chấp nhận chuyện đó. Cô không biết phải nói gì lúc này. Cứ nhìn vào đôi mắt xanh sẫm của Ryan là đầu óc cô lại trở nên trống rỗng. Anh quá điển trai, cao to, ngăm đen, và cuốn hút. Những đường nét chuẩn, quai hàm vuông vức, tóc đen nhánh và cơ bắp cuồn cuộn. Một kết hợp gây nguy hiểm chết người. Crystal Falls là một thị trấn lớn, và Bethany học khác trường với Ryan. Cô cũng nhỏ hơn anh vài tuổi, thế nên họ chưa bao giờ có dịp gặp nhau trong các buổi họp hay tiệc tùng. Nhưng khi còn là một cô nhóc, cô đã trông thấy anh vài lần từ xa, thường là vào các phiên chợ có tổ chức các cuộc đua tài giữa những người chăn bò, và lúc đó cô đã nghĩ anh điển trai rồi. Giờ thậm chí anh còn cuốn hút hơn trước nữa. Đâu có gì ngạc nhiên khi tên anh gần như trở thành một huyền thoại và nửa số phụ nữ thị trấn này phải lòng anh.

“Tôi, ừm…” Cô so vai, lần đầu tiên trong đời mình cô cảm thấy mọi từ ngữ như biến đi đâu mất. Nếu giờ mà một trong mấy anh trai của cô có mặt ở đây thể nào cũng đánh dấu sự kiện này.

Ánh nhìn của cô đậu xuống đôi môi anh. Dài và mỏng. Khuôn mặt góc cạnh nhưng đường nét tuấn tú. Lúc này, một bên khóe miệng hơi nhếch lên như thể anh đang cố ngăn lại một nụ cười.

“Ăn tối và xem phim chưa phải là đặc biệt lắm, tôi biết”, anh nói vẻ có lỗi. “Tôi sẽ nghĩ thêm gì đó thú vị hơn vào lần tới được không?”

Lần tới? Bethany không chắc mình nên hành xử như thế nào cho phải. Tại sao anh ta lại phí thời gian với cô? Phải chăng vì cảm thấy tội nghiệp cho cô? Cô không cần anh ta thương hại.

Lẽ ra Bethany nên để cho anh ta thấy cô ngồi xe lăn ngay từ đầu mới phải. Thế thì chuyện sẽ không đến nước này. Cô không thể đi chơi cùng anh ta, chân cô không cử động được. Nhưng trái tim cô thì khác, nó vẫn đập bình thường, mà Ryan Kendrick thì cuốn hút thế kia. Đôi mắt hấp háy và nụ cười quyến rũ đang bóc dần từng lớp một sự phòng thủ nơi cô, như thế thì xem ra cô sẽ khó chế ngự được lòng mình.

Cô vuốt nhẹ hai tay vào chiếc đầm để chắc chúng đã che qua đầu gối. Chắc hẳn phải có một cách từ chối tế nhị. “Thực ra, anh Kendrick à, tôi lưỡng lự là vì nghĩ mình có thể bận vào tối thứ Bảy.”

Ryan không chậm lấy một giây, “Vậy thứ Sáu nhé?”, nói xong anh búng tay đánh tách. “À không được rồi, thứ Sáu không được. Tôi tài trợ một cái máy cày trong cuộc thi kéo bùn tối đó, nên dứt khoát phải có mặt.”

“Thi kéo bùn ư?” Bethany ngay lập tức muốn cắn lưỡi mình.

Anh nhìn mặt cô chằm chằm. “Cô cũng mê trò đó à?” Cô hất chỗ tóc phủ trước trán rồi lăn xe đến gần quầy hơn để sắp xếp mấy thứ trên đó cho ngăn nắp. “Tôi đã từng rất thích.”

“Tôi bất ngờ đấy. Thường chỉ có đàn ông mới thích trò chơi đó chứ.”

Bethany nhún vai. “Tôi từng có những sở thích không giống những cô gái khác.”

“Sao lại từng? Nếu cô thực sự thích, tôi rất vui được đưa cô đi cùng.”

Rõ ràng anh chưa từng ở với một người bị liệt. “Ồ, tôi không đi được đâu.”

“Sao không?”

“Từ điểm đậu xe đến khu sân bãi, đường đi toàn đất và sỏi.”

“Đất và sỏi thì có ảnh hưởng gì chứ?”

Các mạch máu trong người cô bắt đầu chạy dồn dập. Cô nuốt khan, hít một hơi thật sâu và cố trấn tĩnh. Anh không thích cô đến mức đó, chỉ tử tế thôi. Cô cần tập trung vào suy nghĩ đó, duy trì sự hóm hỉnh và cười trừ. Rõ ràng đã đến lúc cho anh ta biết một chút sự thật bi đát. Còn ai tốt hơn có thể cho anh ta biết được đây?

“Đối với một người đi đứng bình thường thì đường đất và sỏi không thành vấn đề”, cô nói từ tốn. “Nhưng xe lăn của tôi không lăn được trên đường gập ghềnh, mà đi trên sỏi lại càng khó hơn nữa.”

Anh nhìn cô ước lượng. “Bế có làm cô đau không?”

“Sao cơ?”

“Cô có đau khi được bế không?”

“Anh đùa đấy à? Ý anh không phải là bế tôi đấy chứ.”

“Sao không?”

Sao không? Rõ ràng anh ta chả biết gì. “Vấn đề ở đây không phải là liệu bế có làm tôi đau không, mà là lưng của anh có chịu nổi không.” Cô lắc đầu. “Anh rất tử tế. Thật đấy, anh Kendrick, nhưng…”

“Ryan”, anh sửa lại. “Hoặc Rye, nếu cô thích cách gọi này hơn. Cả hai đều được. Và không phải tôi ‘tử tế’. Tôi thực sự muốn đưa cô đi.”

“Ryan này.” Cô nhìn vào mắt anh chăm chăm, có cảm giác như nuốt phải cá sống. “Thật quý khi anh đề nghị như vậy, nhưng anh không biết mình sẽ gặp những phiền toái gì đâu. Ở đó không có lối đi hay khán đài gì cả.”

“Thì đã sao? Cô có xe lăn, còn tôi sẽ mang theo ghế xếp.”

“Không, anh không hiểu đâu. Tôi không lo chuyện ngồi đứng thế nào, nhưng khó khăn ở chỗ là anh sẽ phải vác xe lăn của tôi tới đó. Nó rất nặng và khó mang, rồi anh còn phải bồng tôi xuống đó nữa.” Cô lại lắc đầu. “Chưa hết. Lúc yên vị rồi tôi có thể cần đi nhà vệ sinh cách đó ít nhất là một phần tư dặm. Thế là anh phải lọc cọc đưa tôi đến đó, rồi quay trở lại một chặng đường tương tự như thế nữa. Đến tối thế nào anh cũng ước sao mình đừng mời cô ta đi thì hơn cho mà xem.”

“Cô đâu thể nặng hơn năm mươi ký lô được. Lưng tôi chịu được.”

“Năm mươi ký rưỡi”, cô chữa lại, thầm nghĩ chỉ cần một nửa đó thôi cũng đã đủ nặng và khiến người vác phải chật vật.

“Bấy nhiêu đó thôi hả?”, anh bật cười, đôi mắt xanh sẫm lấp lánh vẻ thích thú. “Này, tôi có thể nhấc được gấp đôi thế hàng tá lần trong ngày đấy.”

“Không, tôi…”

“Chỉ là một cuộc hẹn thôi mà”, Ryan nằn nì. Bước về phía quầy, anh với tay đẩy một tệp giấy về phía cô. “Tôi sẽ đến tận cửa đón cô đúng sáu giờ tối thứ Sáu. Viết địa chỉ và số điện thoại của cô đi nào.”

“Quả thực tôi…”

“Nào”, anh vẫn không hề nao núng. “Sẽ vui mà. Tôi đâu dễ gì gặp được một phụ nữ thích xem kéo bùn. Bao lâu nay cô ở đâu vậy hả?”

Bethany phá lên cười và cố khiến anh nhụt chí thêm lần nữa. “Tôi thực sự không nghĩ đến việc hẹn hò với ai. Anh không cần phải làm như vậy. Nói thật đấy. Cứ về đi.”

Anh đáp lại bằng cách đẩy tệp giấy gần cô hơn. “Tên đầy đủ, địa chỉ và số điện thoại. Nếu cô không chịu ghi ra đây, tôi sẽ chơi xấu bằng cách hỏi ông Harv Coulter đấy. Rocking K là bạn hàng lớn nhất của ông ấy mà.”

Nghĩ đến phản ứng của bố mình, Bethany mỉm cười. “Ừ, anh cứ việc hỏi đi. Sẽ hay ho đấy. Này, chắc anh không hay chơi trò cá cược đâu nhỉ?”

“Thỉnh thoảng. Cược gì?”

“Rằng sếp của tôi không những không cho anh địa chỉ của tôi mà còn tống anh ra khỏi đây bằng một khẩu súng săn nữa đấy. Bố tôi bảo vệ con gái rượu của mình quá mức cần thiết.”

“Thế cô là con gái của ông Harv Coulter à?”

“Duy nhất.” Với vẻ khiên cưỡng, cô cắm cúi viết thông tin anh yêu cầu vào giấy. “Đừng có trách tôi không cảnh báo anh đấy nhé. Thế nào anh cũng vừa uống thuốc giảm đau vừa ước ao mình có một cái gen chống lưng cho mà xem. Tôi không muốn nghe anh than vãn đâu đấy.”

“Cô sẽ không phải nghe.”

Khi xé tờ giấy ra khỏi tệp và đưa nó cho anh, cô nói thêm, “Ryan, nếu có gì xảy ra và anh muốn hủy cuộc hẹn này, cứ gọi đến đây trong ngày. Tôi rất cảm kích về điều ấy. Đối với những người như tôi, chuẩn bị mọi thứ để đi đâu đó là việc không mấy dễ dàng”.

Ryan gấp mảnh giấy lại và đút nó vào túi. “Tôi sẽ cho cô thấy. Đợi mà xem.”

Bethany so vai, hy vọng cho anh thấy cô không quan tâm thế này hay thế nọ. “Tôi sẽ chấp nhận mọi lời xin lỗi. Ngay cả theo kiểu ‘con chó của em cắn mất bài tập về nhà của em rồi’ cũng OK.” Cô cố nở một nụ cười thật rạng rỡ.

“Thứ Sáu”, anh nói giọng khàn khàn. “Đúng sáu giờ. Tôi rất mong đến lúc đó.”

Khi anh vừa đi khỏi, Bethany nghe thấy tiếng chân từ đằng sau. Cô ngoảnh lại thì trông thấy Jake – anh trai cô – đang tiến đến. Cũng trang phục giống như Ryan – quần bò bạc phếch và sơ mi vải xanh, trông hai người gần giống nhau. Cao gầy nhưng rắn rỏi, anh trai cô có vẻ ngoài của một người gần như chống chọi với mọi khó khăn trong cuộc sống.

Jake cũng có đôi mắt đẹp – sâu, xanh thẳm gần như đối nghịch với làn da sạm nắng và mái tóc đen tuyền. Ngay lúc này đây, đôi mắt đó dán chặt lên lưng Ryan Kendrick đang xăm xăm bước ra cửa. “Tất cả chuyện này là sao?”

“Sao là sao ạ?”, cô hỏi ngây thơ.

Jake nhìn cô chằm chằm dò hỏi. “Khi xuống lầu anh thấy hai người nói chuyện, và trông có vẻ như thằng đó tán tỉnh em.”

Bethany nhướng mày, “Tán tỉnh em? Bao lâu rồi anh chưa đi kiểm tra mắt vậy?”.

Cơ hàm anh bắt đầu rần rật. “Em chỉ bị liệt thôi, Bethany, chứ không phải chết. Mà em lại xinh nữa. Anh biết bọn đàn ông vẫn thường tán tỉnh em.”

“Vậy sao anh giận dữ?”

“Vì thằng đó không phải đứa tốt. Em nên tránh xa nó đi, Bethany. Thằng đó nhiều tai tiếng đấy.”

Vẫn chưa vợ dù đã ba mươi mốt, chính bản thân Jake cũng có ít nhiều tai tiếng. Bethany cố nén không nói ra điều đó. “Tai tiếng gì vậy anh?”

“Yêu rồi bỏ.” Jake bước tới quầy, mở một cuốn giới thiệu sản phẩm và rút ra một cây bút từ túi áo sơ mi. “Đừng có thò bất kỳ ngón chân nào xuống cái hồ đó. Ở đấy có một con cá mập và anh không muốn cô em nhỏ của mình là nạn nhân kế tiếp của nó đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.