Xâm Chiếm

Chương 56




Tiếng nện cửa dồn dập đánh thức Todd. Anh nhảy khỏi giường, mặc vội quần đùi và quát kẻ chết tiệt bên ngoài dừng tay.

Cửa đập vào tường với tiếng một tiếng rắc. Tất cả những gì Todd nhìn thấy trước khi một nắm đấm đấm thẳng vào quai hàm anh là khuôn mặt mờ ảo của một người đàn ông râu ria. Cú đấm đó làm anh ngã ra sau vài phân, một cú đấm khác tông thẳng vào mắt phải của anh và làm anh ngã xuống sàn.

“Dậy mau!”, người đàn ông hét lên bằng giọng Scot.

Todd đứng dậy ngay lập tức, hai tay thủ thế trước mặt, sẵn sàng đón đòn tấn công.

Liz lao hết tốc lực vào nhà. “Anh đang làm cái quái gì đấy?” Môi Todd bị rách và chảy máu, mắt chưa gì đã sưng lên. Cô chắn giữa hai người họ và quay lại. “Dừng lại đi.”

“Tránh đường đi, cô gái. Chuyện này không liên quan tới cô.”

“Còn lâu mới không, Fin MacCoinnich. Tôi đã đưa anh tới đây và tôi không muốn dính dáng gì đến một vụ đánh lộn đâu.”

“Thế thì tránh ra.” Fin không hề rời mắt hỏi Todd.

Todd nhìn anh trai Myra, không muốn gì hơn là cho anh ta nếm vị máu của chính mình. Thức dậy cùng nắm đấm của người khác trong miệng thật tuyệt vời hết sức. Rồi anh nhận ra rằng đó là cách thức gàn dở để bảo vệ em gái của Fin.

Todd quệt máu bằng mu bàn tay, nhìn nó rồi nói, “Kém thế, MacCoinnich”.

Fin thẳng lưng, hơi hạ tay xuống. “Cú sau sẽ hòa.”

“Anh bị làm sao thế?” Liz đẩy ngực Fin, nó chẳng thèm nhúc nhích dù chỉ một phân. “Anh nói rằng muốn cảm ơn anh ấy, chứ không phải đánh anh ấy.”

“Tôi đã nói dối.”

Todd cười khẩy. Anh em giống nhau thật. Anh hạ nắm tay xuống khi sự căng thẳng tan dần.

“Tôi muốn uống một ít cà phê trước khi chúng ta đấu thêm hiệp nữa.” Todd đi qua hai người, vào bếp.

Todd vẩy nước lên mặt và nhăn nhó trước cảm giác đau nhói sau cú đấm của Fin.

Giờ thì sao?

Anh pha một bình cà phê, quay lại phòng giặt là và mặc áo phông quần jeans vào. Khi chải tóc, anh đã pha được nửa cốc cà phê trước khi những câu nói nóng nảy của Lizzy át tiếng bình lọc.

“Sao anh không cầm mấy viên đá chết tiệt của anh và biến đi?”

Ý hay đấy, anh nghĩ.

“Tôi sẽ đi khi đã sẵn sàng, bé con ạ, trước một giây cũng không.”

Todd quệt tay ngang miệng và đi về phòng.

“Thế thì anh nên sẵn sàng cho sớm đi, vì anh sẽ không ở cùng tôi! Và sau chuyện này, tôi không nghĩ là Todd sẽ muốn có anh bầu bận đâu.”

“Cô ấy nói chuẩn đấy”, Todd nói khi thong dong đi vào phòng.

Fin đứng dậy nhưng rồi bị Liz kéo xuống. “Chấm dứt ngay.”

“Chúng ta chưa xong đâu”, anh ta nói.

“Giờ thì xong rồi. Anh định làm gì nào? Lôi tôi về thế kỷ mười sáu để cưới Myra à?”

Fin trừng mắt nhìn anh. “Ý nghĩ đó cũng từng xuất hiện trong đầu tôi.”

“Myra bảo anh làm thế sao?”

“Nay, Myra chỉ khóc lóc qua ngày thôi. Nó sẽ không bao giờ đòi cưới người đàn ông đã hủy hoại mình.”

Điều ấy thật đau đớn. Anh hơi rũ người xuống. “Những gì tôi và em gái anh cùng chia sẻ có sự đồng thuận từ cả hai phía, MacCoinnich, cô ấy biết mình đang làm gì.”

“Điều đó thì cậu nhầm rồi. Nó quá ngây thơ và lại bị đưa tới đây một mình. Giờ thì nó sẽ mất cả đời để trả giá. Trừ phi nó buộc phải tới thời đại này để trả giá cho sai lầm của mình.”

Không phải họ nên nghĩ tới chuyện đó trước khi đưa Myra tới đây sao? “Không phải các tổ tiên quý giá của anh bảo gia đình anh đưa cô ấy tới đây sao?”

“Aye. Để tránh mụ Grainna.”

Todd đặt cốc bên bàn và nhìn thẳng vào mắt Fin. “Thế thì tốt nhất là hãy để cô ấy tránh xa nơi đây, vì mụ Grainna đã quay lại.”

Hôm nay là một trong những ngày khó khăn nhất cuộc đời Simon. Cậu tuyệt vọng muốn kể cho bạn thân Tanner nghe về chuyến đi của mình. Tất nhiên, cậu không thể làm thế, nếu không muốn bị nhốt vào một nhà thương điên nào đó với một đống người gàn dở.

Thay vì thế, cậu kể cho bạn mình nghe mình đã tới Scotland và ở trong một lâu đài xây từ thế kỷ mười sáu, bỏ qua đoạn thuộc thế kỷ mười sáu.

À, cả đoạn châm lửa mà không cần diêm cũng đang gặm nhấm cậu. Một lần nữa, ý nghĩ về trại giam kín mít xuất hiện trong đầu, và Simon giữ những bí mật ấy cho riêng mình.

Thầy Price nói đi nói lại về tầm quan trọng của Đại số và việc cần phải học để đạt điểm cao trong bài kiểm tra sắp tới. Simon đảo tròn mắt trước khi nhắm nghiền chúng lại.

Cậu nghịch lưỡi dao mà Cian đã đưa, đang được giấu trong áo khoác. Cả nó cũng có thể khiến cậu phải vào trại giam vì dám mang tới trường. Cậu chạm vào nó thay vì khoe nó ra và cố lắng nghe ông thầy giáo tẻ nhạt.

Tâm trí cậu mở ra ngay khi cậu bắt đầu thư giãn, và cùng lúc ấy, cậu nghe thấy suy nghĩ của thầy. Chết tiệt, lũ nhóc này chẳng chịu nghe gì cả. Chúng vẫn còn đang nghĩ hè. Cứ như mình đang nói chuyện với mặt trăng vậy.

Simon ngồi thẳng dậy và lắc đầu. Ngay khi những suy nghĩ đi vào, chúng liền đi ra luôn. Tất cả những gì cậu nghe thấy là giọng ê a của thầy Price nói về cách giải phương trình chứa ẩn số x.

Cian bảo cậu hãy đón chờ vài điều ngạc nhiên khi đã đươc mở cửa. Anh ấy không nói chúng lại đến sớm thế này.

Xe buýt thả cậu xuống cách nhà một khu phố. Cậu rút chìa khóa ra, biết rằng phải một tiếng nữa mẹ mới về nhà. Năm nay mẹ bắt đầu cho cậu ở nhà trong một tiếng đó mà không cần bảo mẫu. Mỗi lần tự đi vào nhà, cậu lại cảm thấy trưởng thành hơn một tí.

Cậu tra chìa khóa vào ổ và vặn nắm đấm. Trước sự ngạc nhiên của cậu, nó không kêu click, tức là của không khóa. Có lẽ mẹ để chú Fin ở lại đây.

“Mẹ, chú Fin, con về rồi đây.” Cậu vứt ba lô xuống ghế.

Một tiếng động từ phòng mẹ khiến cậu đi về hướng đó. Cậu ngó qua góc nhà, hét to gọi mẹ.

Căn phòng vô cùng lộn xộn, ga giường bị xé rách, đệm bị quăng xuống. Mọi ngăn kéo tủ đều bị kéo ra và ném xuống sàn. Quần áo của mẹ vương vãi khắp nơi.

Tóc gáy cậu bắt đầu dựng lên, và lần đầu tiên kể từ lúc năm tuổi, cậu nghĩ đến ông ba bị.

Thở hổn hển, Simon từ từ bước lùi ra khỏi phòng. Khi đã thoát khỏi tầm nhìn từ cửa, cậu xoay người và đâm thẳng vào lồng ngực của một gã đàn ông mà cậu không quen.

Một bàn tay bịt tiếng hét của cậu. “Nào, Simon, chúng ta không muốn điều đó đâu.”

Simon đông cứng tại chỗ, mắt mở to kinh hoàng. Điều cuối cùng cậu nhớ trước khi bị bóng tối nuốt chửng là kẻ lạ mặt đó cầm một viên đá thánh và đập nó xuống đầu cậu.

“Mụ ta chỉ nằm đó thôi hả? Trong giường bệnh?”

“Phải”, Todd trả lời câu hỏi của Liz. “Sởn gai ốc.”

“Sao lại thế?”

“Khó tả lắm. Mụ ta nhìn xuyên qua cô, nhìn vào bên trong.” Todd nhớ đến tràng ho khan của mình và kiềm chế một cơn sóng băng giá đang đe dọa sẽ nổi lên thành một cơn bão mùa đông.

“Còn chuyện gì xảy ra nữa?” Fin quan sát khi Todd ngẩng mặt lên.

“Không có gì. Tôi đã bị nghẹn và phải đi về.”

“Nghẹn à? Anh đã ăn gì?”, Liz hỏi.

“Tôi không ăn gì cả. Đột nhiên tôi bắt đầu ho. Không thể thở nổi.”

“Mụ Grainna đấy.” Fin đi tới chỗ lò sưởi, nhấc lưỡi kiếm lên. “Mụ ta là người chặn hơi thở của cậu, hệt như mụ đã làm với Duncan và Tara trước khi họ đuổi mụ ta về.”

“Sao mụ ta phải bận tâm tới tôi?” Todd không thích cái cách Fin thử trọng lượng của thanh kiếm hay cái cách anh ta nhìn anh khi cầm kiếm.

“Có lẽ mụ đã đọc suy nghĩ của cậu và biết rằng cậu đã cướp mất cơ hội dùng Myra phá vỡ lời nguyền.”

“Nếu đó là sự thật thì sao mụ ta không để tôi nghẹn tới chết luôn?”

“Bởi vì đó không phải cách mụ ta hành động. Mụ ta thích vờn con mồi và bắt họ chịu dựng dưới tay mình. Đặc sắc nhất là giết người trước mặt người yêu của họ.”

“Bệnh hoạn.” Mặt Liz trắng bệch. “Myra đã đi rồi thì Todd chẳng còn tác dụng gì với mụ ta và mụ ta cũng chẳng được lợi lộc gì nếu anh ấy chết đúng không?”

“Vì anh ta không phải Druid nên mụ ta không thể đạt được gì từ anh ta, nhưng từ cô thì có thể đấy.” Fin trả vũ khí lại chỗ cũ.

“Tôi có phải trinh nữ đâu, Finlay.”

“Nhưng cô là Druid, và mụ ta sẽ lấy được một chút sức mạnh và quyền năng khi lấy máu Druid.” Mắt Fin trở nên xa xăm trước khi lắc đầu và nói tiếp, “Chẳng có gì thích thú với mụ ta hơn là cướp đi mạng sống của cô hoặc bất kỳ ai trong chúng tôi”.

Todd thấy Liz rùng mình.

“Tôi phải về nhà. Simon chắc sẽ…” Cô ngẩng lên, mặt cạn sạch máu. “Simon!”

Hoảng hốt, Liz nhảy bật dậy và chạy ra cửa.

Fin và Todd đi theo. “Chờ đã.”

“Ôi, Chúa ơi, tôi phải về nhà. Simon đang ở nhà một mình.”

Todd quan sát Fin đứng chắn giữa cô và xe ô tô. “Chờ đã. Chúng ta không biết liệu thằng bé có gặp nguy hiểm hay không mà.”

“Gọi cho thằng bé thử xem”, Todd gợi ý.

Liz hít một hơi thật sâu. “Phải rồi, ý kiến hay đấy.” Cô quay vào nhà để gọi điện.

Todd nhân cơ hội đó nói chuyện riêng với Fin. “Đã có người theo dõi bọn tôi, Myra và tôi, trước khi cô ấy đi. Bọn tôi đã nghĩ tốt nhất là cô ấy nên ở lại đây để tránh cho Liz và Simon gặp nguy hiểm.”

“Cậu có nghĩ đó là mụ Grainna không?”

“Không. Bất kể đó là ai thì người đó cũng trẻ hơn nhiều, có khả năng nhảy vượt rào và chạy thục mạng.”

“Thế thì là một gã hầu cận của mụ ta rồi. Rất có khả năng hắn biết về Liz và Simon.”

Todd và Fin nhìn nhau. “Tôi sẽ đi lấy súng.”

Todd lao vào trong, cầm lấy khẩu súng chín milimet và khẩu Glock dự phòng cùng ổ đạn. Anh nhìn thấy Liz chạy ra ngoài. Trong cơn bốc đồng, anh kéo chiếc kiếm xuống khỏi lò sưởi.

“Chúng ta sẽ đi xe của tôi”, anh hét lên khi mở cửa ra. Liz nhảy vào ghế sau và Todd quăng cho Fin kiếm của mình. “Đằng nào thì tôi cũng sẽ tự làm mình bị thương nếu dùng nó.”

Họ lo lắng đi tới căn hộ của Liz trong im lặng. Todd chẳng chú ý mấy đến luật giao thông, dù không có đèn và còi cảnh sát.

Liz phóng ra khỏi xe ngay khi nó đỗ lại.

“Liz, dừng lại”, Todd hét lên. “Đi sau chúng tôi.”

Họ tiến lại gần cửa một cách cẩn trọng. Nhịp tim của Todd tăng tốc khi anh thấy cửa hé mở. Không ổn rồi. Anh có linh cảm vô cùng tồi tệ. Anh ra hiệu cho Fin cúi thấp người xuống và Liz tránh ra xa

Todd giơ ngón tay lên và đếm ngược từ ba. Anh đập mạnh cửa rồi nhanh chóng xoay người và núp sau tràng kỷ.

Fin lao vào theo, sẵn sàng lâm trận với vũ khí của mình.

Việc lục soát căn hộ nhỏ xíu diễn ra rất nhanh.

Nó trống không.

Liz chạy tới chỗ ba lô của Simon, ôm nó vào lồng ngực, mắt mở to hãi hùng.

Fin bắt gặp ánh mắt của Todd và nhìn xuống sàn. Trên thảm, ngay dưới chân anh, có vẻ là một vết máu khô.

Todd cẩn thận ngồi xuống cạnh Liz và ném một cái gối lên trên vết máu để giấu nó khỏi tầm nhìn của cô.

“Thằng bé đâu rồi? Con trai tôi đâu rồi?” Nước mắt giàn giụa, người Liz run lên. “Mụ ta đã làm gì nó?”

Todd tận dụng nhiều năm làm cảnh sát của mình và cố gắng trao hy vọng cho cô, “Grainna cần thứ gì đó từ thằng bé, nếu không thì mụ ta đã chẳng chưa nó đi”.

Liz nhìn Fin tìm câu trả lời. “Mụ ta có làm hại nó không?” Tất cả bọn họ đều biết câu trả lời và nét mặt Fin chỉ xác nhận lại mà thôi. “Ôi, Chúa ơi!”

“Tìm xem có tờ giấy nhắn nào không.” Todd đứng dậy và bắt đầu tìm khắp phòng.

Có việc để làm, tất cả bắt đầu tìm kiếm. Fin nhận ra các viên đá đã mất tích.

Khi anh nói cho mọi người biết, Liz hỏi, “Mụ ta có thể kiểm soát chúng không?”.

“Tôi không biết. Chúng nghe lệnh một thế lực cao hơn và mụ ta có thể thấy chúng vô dụng.”

Fin cần phải tập nói dối thêm, Todd nghĩ. Anh ta nói dối cũng kém như Myra.

“Họ có thể ở bất kỳ đâu. Bất kỳ thời đại nào.” Liz run rẩy cào tóc. “Ôi, Chúa ơi.”

Fin nắm lấy tay cô và bắt cô nhìn anh, “Nghe tôi nói này. Cô và Simon có một mối liên kết đặc biệt. Mọi bà mẹ và con cái như chúng ta đều đó”.

“Như chúng ta sao?” Liz rút tay khỏi tay anh, “Tôi không muốn dính dáng gì tới cái chuyện Druid tào lao này nữa. Tôi muốn con trai tôi quay lại.”

“Thế thì hãy nghe tôi nói đây.” Anh lại nắm lấy tay cô và đưa mình vào trong tầm mắt của cô. “Nhắm mắt lại và nghe tôi nói.”

“Để làm gì?”

“Mối liên kết của hai người sẽ giúp chúng ta tìm ra thằng bé, Elizabeth ạ, nên đừng khóc nữa mà hãy tập trung vào.”

Giọng anh gay gắt và đầy uy quyền, rất thích hợp để kéo Liz ra khỏi trạng thái kích động ngày một tăng. “Thở chậm lại, nghĩ đến luồng khí đi vào và đi ra. Tốt. Giờ thì chỉ nghĩ đến Simon thôi. Gọi thằng bé đi. Cứ thở chậm thôi.”

Hơi thở nối tiếp nhau. Todd lùi lại và quan sát hai người họ nắm tay nhau. Fin cũng nhắm mắt lại và nói với cô bằng giọng bình tĩnh. Từ ngữ của anh xoa dịu cô và làm cô tập trung.

“Simon, con ở đâu? Mẹ đang tìm con. Simon.”

Xung quanh họ, một luồng ánh sáng bí ẩn bắt đầu xoáy tròn và không khí thổi tóc họ bay lên. Một quầng sáng nhạt màu quét qua những hạt bụi mà gió gợn lên, bao phủ họ trong một tấm chăn ánh sáng lấp lánh.

Cô gọi con, hết lần này đến lần khác.

Môi cô hé ra. “Tôi nghĩ mình nghe thấy thằng bé rồi”, cô thì thầm. “Xin con đấy, Simon. Con đang ở đâu?”

Simon nằm ở ghế sau của một chiếc Sedan lớn. Chân tay cậu bị trói, miệng bị dán băng dính.

Những kẻ bắt cóc cậu lái xe trong im lặng. Người đàn ông cao, tóc vàng, và không quá bốn mươi đang lái xe, trong khi người phụ nữ già chăm chú nhìn cảnh vật trôi qua.

Ánh mắt sắc bén của mụ ta tấn công thẳng vào Simon ngay khi cậu mở mắt ra. Đôi mắt ấy chỉ nán lại vài giây trước khi quay về nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Sợ hãi, hơn bất kỳ lúc nào trong cuộc đời, Simon cuộn tròn thành một quả bóng và run rẩy. Cậu biết người đàn bà đó là ai, và vì thế, cảm giác cái chết đang chờ đợi lan khắp người cậu.

Nghẹn ngào, cậu bắt đầu khóc, nhưng mũi cậu bị tắc và cậu thấy khó thở.

Khi nhắm mắt lại và cố gắng kiểm soát, cậu cảm thấy được sự hiện diện của người đàn bà già trong tâm trí cậu, lục lọi. Cút ra! Cậu hét lên trong đầu, hết lần này đến lần khác.

Sự hiện diện của mụ Grainna dần dần tan biến trong đầu cậu, nhưng Simon cảm nhận được ánh mắt trợn trừng của mụ ta từ hàng ghế trước. Vẫn nhắm chặt mắt, cậu cố hết sức lờ mụ ta đi. Không hề dễ dàng.

Rồi cậu nghe thấy tiếng mẹ khóc gọi tên mình. Tiếng của mẹ cậu át hết tiếng gầm của xe và âm thanh trên đường. Mẹ, cậu van vỉ tuyệt vọng. Giúp con với.

Liz suýt thì khuỵu gối xuống khi nghe thấy giọng cậu. Fin giữ cô đứng thẳng. “Hỏi thằng bé xem nó đang ở đâu?”

Liz siết chặt tay anh và nói trong đầu, “Đường vòng cung. Những hàng cây ngoài cửa sổ”. Cô nói to cho Fin nghe, “Nó sợ lắm”.

“Chúng đã dùng các viên đá chưa?”, Fin bình tĩnh hỏi.

Suỵt… Simon, chúng đã dùng các viên đá chưa?

Chưa… chúng không hoạt động.

Chúng có nói đang đi đâu không? Liz cảm thấy mối liên kết của mình mờ dần, chỉ nghe thấy tên Myra và điều gì đó về một khu rừng, trước khi nó hoàn toàn tắt phụt.

“Simon, Simon!” Nhưng cậu đã đi rồi.

“Thằng bé nói gì, Elizabeth?”

“Tôi không nghe rõ. Tôi nghe nó nhắc đến Myra và rừng. Anh có nghĩ nó có nghĩa là gì?”

Fin xoa tay lên bộ râu ngắn. “Mụ Grainna đang cố trở về. Nếu các viên đá không hoạt động thì mụ ta đang tìm năng lượng để mang lại quyền năng cho chúng.”

“Có năng lượng còn sót lại ở nơi chúng được sử dụng lần cuối không?” Todd hỏi.

“Aye. Một ít.”

“Thế thì mụ ta đang tiến về khu rừng.”

Những sắc cam và đỏ trên đường chân trời trải rộng trước mặt họ, chiếu lên vài đám mây đang lững lờ bay trong ánh hoàng hôn. Trong bất kỳ tình huống nào khác, họ hẳn đã thích thú ngắm nhìn khung cảnh này.

Fin hướng dẫn cả hai người họ cách che giấu suy nghĩ khi tiếp cận nơi mà họ tin là mụ Grainna đang ở. “Mụ ta có thể đọc suy nghĩ của mọi người rõ ràng tới mức mụ ta biết được động thái kế tiếp của hai người là gì. Hát một bài hát trong đầu và làm mụ ta bối rối đi.”

Adrenalin lao khắp cơ thể anh với sự quen thuộc kỳ lạ. Todd đỗ lại dọc đường, gần nơi anh đã đỗ tuần trước.

Họ đi trên con đường mòn quen thuộc với chút ánh sáng ban ngày ít ỏi còn sót lại. Trước mắt họ, tiếng nói theo gió ùa đến.

“Bật chúng lên”, mệnh lệnh phát ra từ gã đàn ông đang túm áo sơ mi của Simon và hét vào mặt cậu.

“Tôi không biết làm thế nào.”

Mụ Grainna cắt dây thừng trói tay Simon và đẩy cậu quỳ xuống. “Chạm vào nó đi.”

Với bàn tay và đôi môi run lẩy bẩy, Simon đưa tay về phía các viên đá. Không có gì xảy ra. Không rung, không nóng. Không gì cả.

Mụ Grainna hét lên phẫn nộ và giơ tay lên định đánh thằng bé.

“Chạm vào thằng bé là bà chết ngay.” Khẩu súng của Todd chĩa vào đầu mụ ta, anh mở chốt an toàn. Sự thỏa mãn xuất hiện cùng vẻ kinh ngạc trên mặt mụ ta.

Mụ Grainna hạ tay xuống và từ tốn nở một nụ cười trên môi. “Sỹ quan Blakely, anh thật tốt bụng khi đến tham gia cùng bọn ta.” Mụ ta dịch sang một bên và cho tất cả nhìn rõ đứa bé đang nằm co quắp dưới chân. “Khẩu súng của anh không làm ta lo lắng, hay họ đã quên cho anh biết về sự bất tử của ta?”

“Họ đã nói cho tôi rồi, nhưng tôi nghĩ có thể bà không thích cái lỗ nó sẽ tạo ra trên người hoặc cảm giác đau đớn nó gây ra đâu.”

“Thằng nhóc ngu ngốc.” Mụ Grainna búng ngón tay và không khí thoát sạch khỏi phổi Todd. Hình ảnh trước mặt anh bắt đầu quay tít và khẩu súng trên tay anh bắt đầu run run.

Fin nói, “Thả thằng bé ra, Grainna”. Anh dứng cạnh Todd, cánh tay ôm quanh eo Liz để ngăn cô chạy về phía Simon.

“Sao ta phải làm thế chứ?”

“Bởi vì nó không giúp gì được cho bà”, Fin nói.

“Vậy là anh có thể?”

“Tôi có thể khởi động các viên đá.”

Mụ Grainna nhìn từ Fin sang Todd. Các ngón tay của mụ ta ngừng xoa vào nhau, không khí tràn vào hai lá phổi tham lam của Todd. Thở hổn hển, anh hạ súng xuống.

Gã tóc vàng đi cùng mụ Grainna kéo Simon dậy và dùng cậu làm tấm khiên sống. Mụ Grainna gật đầu tán thành. “Anh Steel đây sẽ giữ Simon bé bỏng cho tới khi tất cả các viên đá đều hoạt động.”

“Mẹ?”, Simon hét lên.

“Để nó yên.” Tiếng kêu khóc của Lizzy khiến mụ Grainna mỉm cười.

Mụ ta cười khúc khích. Không còn cách nào khác để miêu tả tiếng cười của mụ Grainna nữa. Todd nhận ra rằng Myra không hề cường điệu khi miêu tả mụ phù thủy này.

“Nhanh lên, Finlay, ta bắt đầu mệt rồi đấy.”

“Tôi cần phải ở trong vòng tròn”, anh thách thức và đứng thẳng người lên, thả Liz ra.

“Chúng ta sẽ thử nó mà không cần anh.”

Steel giữ Simon mạnh đến mức khiến thằng bé khóc nấc lên. Con dao hắn kề bên cổ Simon làm mọi người căng thẳng. Liz nhích dần lại gần con trai.

Mụ Grainna thốt ra một câu nguyền rủa và khiến Liz khuỵu gối xuống thở hổn hển.

“Để cô ấy yên. Không thì tôi sẽ chẳng chạm vào chúng đâu.”

“Nhanh lên, Finlay. Ta có một đứa ở đây đấy.” Mụ ta ra dấu về phía Simon. “Và anh có một đứa ở đó. Anh đợi thì nó sẽ chết.”

“Không!”, Simon hét lên và vùng vẫy chống lại gã đàn ông đang giữ cậu. “Mẹ!”

Fin di chuyển nhanh chóng, đặt một tay lên các viên đá. Chúng rùng mình sống dậy. Không giống lúc Todd quan sát Myra sử dụng chúng, giờ chúng có vẻ yếu ớt hơn.

Liz hổn hển hít thở khi mỗi viên đá được thắp sáng. Bằng một chuyển động tay khẽ khàng, Todd ra hiệu cho cô cúi thấp người xuống. Cô giữ nguyên tư thế quỳ và quan sát Todd di chuyển lại gần vòng tròn với một con mắt cảnh giác nhìn mụ Grainna.

Còn mụ phù thủy quan sát Fin thắp viên đá cuối cùng và yêu cầu, “đưa chúng ta quay lại.”

Todd đi vòng quanh họ và biết khi Fin nhận thấy động thái của anh thì một hiệp ước không lời đã nảy sinh giữa hai người đàn ông.

Fin đọc thần chú, ngôn từ rõ ràng và vang to để thu hút sự chú ý của Steel và mụ Grainna.

Khi gió bắt đầu dịch chuyển và lửa vây quanh vòng tròn, Todd nhận thấy Liz hít sâu và nhảy bật dậy. Mọi thứ xung quanh anh di chuyển nhanh chóng, khiến anh không có thời gian để suy nghĩ và chỉ có vài giây để phản ứng. Todd lao tới, vật mụ Grainna xuống đất khi thế giới bên ngoài vòng tròn bắt đầu chuyển dời.

Fin và Liz đồng thời lao vào trong vòng tròn. Liz ôm chặt eo Simon và ngã xuống đất.

Mọi thứ bên ngoài vòng tròn tan biến trước tầm mắt của Todd.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.