Xâm Chiếm

Chương 49




Todd cứ ngỡ mình vào nhầm nhà. Nhạc vang lên từ loa, lửa lập lòe trong lò sưởi, và có mùi thơm của món ăn được nấu tỏa ra từ bếp. Phải nói là đốt thay vì nấu mới đúng. Mùi nhựa cháy không lẫn đi đâu được tỏa khắp phòng.

Anh đã dành phần lớn thời gian trong ngày để định hình một bài phát biểu trước Myra về việc cô cần thẳng thắn với anh nếu không muốn phải ra đi. Giờ khi nhìn thấy tất cả những việc cô đã cố làm, anh quên sạch từng từ một trong bài phát biểu đã chuẩn bị.

Trong bếp, cô cúi xuống chiếc lò nướng và anh mê mẩn khung cảnh đó. Cô mặc bộ đồ mà anh đã mua cho hôm trước. Một chiếc quần jeans màu xanh đơn giản ôm chặt lấy hông cô và tạo ra cảnh tượng hấp dẫn nhất mà anh nhìn thấy trong cả ngày hôm nay.

Anh lắc đầu. Cái kiểu suy nghĩ này sẽ chẳng đưa anh tới đâu, ngoài lún sâu hơn vào rắc rối cô đang gặp phải.

“Chào.”

Myra quay lại và thấy anh đang chăm chú nhìn cô. Lúm đồng tiền của cô lộ ra cùng nụ cười. Anh có thể quen với điều đó.

“Em bận rộn nhỉ.” Anh đi tới kệ bếp, đặt kính râm và chìa khóa lên.

“Hơi hơi thôi.” Cô đi tới chỗ tủ lạnh, bỏ một lon bia ra và đưa nó cho anh. “Em hy vọng anh không phiền.”

Chưa người phụ nữ nào nấu ăn cho anh trong căn bếp này. À đúng là anh từng được phụ nữ mời tới chỗ họ ăn tối, nhưng ở nhà anh thì chưa. Luật bất thành văn của các gã độc thân là không để phụ nữ tới gần bếp của mình. Nếu anh ta làm thế thì họ sẽ dọn đến ở ngay và trước khi bạn biết, bạn đã nói “Con đồng ý” mất rồi. Và Todd không làm vậy.

“Có gì đó bị cháy à?”

Mắt anh đảo quanh phòng và tai cô đỏ bừng vì một điều mà Todd nhanh chóng nhận ra là xấu hổ. “Em không thông thạo chuyện bếp núc như em tưởng”, cô bảo anh. “Em đã làm hết mức có thể. Em hy vọng nó ổn?”

“Tất nhiên. Anh đi thay đồ đã.”

Myra chăm chú nhìn theo anh, tự hỏi mình đã làm gì sai. Cô cứ nghĩ anh sẽ hài lòng khi về nhà mà không phải nấu ăn. Đó là việc tối thiểu cô có thể làm để đáp trả sự hào phóng của anh.

Cô bày biện nốt các thứ lên bàn, rót cho mình chút rượu vang rồi chờ anh quay lại. Bữa ăn đầy những bình luận gượng gạo và những khoảnh khắc khó khăn. Sự thư thái và vui vẻ của ngày hôm qua đã ra đi. Có chuyện gì đó đang làm Todd nhọc lòng, và anh chưa sẵn sàng nói về nó.

Đến một thời điểm, cả hai người chỉ ăn trong im lặng. Cuối cùng, khi họ đang rửa bát, cô gom góp đủ dũng khí để hỏi, “Điều gì đang làm anh phiền lòng thế? Có chuyện gì xảy ra ở chỗ làm à?”

Anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và lảng tránh ánh mắt cô. “Ừm, có một chuyện đã xảy ra.”

“Anh có muốn nói về nó không?”

Anh nhìn lên. “Hôm nay Elizabeth McAllister đã tới sở.”

Cô lưỡng lự.

“Làm sao em lại quen cô ấy?”

“Em không quen.”

“Thế vì sao em lại cho bọn anh tên cô ấy?”

Myra đặt chiếc đĩa bẩn vào bồn. “Em được bảo là cô ấy có thể giúp em khi tới đây.”

“Ai bảo?”

Cô chờ một giây và quay về phía anh. “Em không cho anh biết được.”

“Sao lại không?”

“Bởi vì em không thể, dẫu sao cũng chưa thể.”

“Khỉ thật, Myra, sao lại không!” Anh thả cái đĩa xuống bồn. Nó vỡ thành nhiều mảnh.

“Anh sẽ không…”

“Hiểu”, anh nói nốt hộ cô. “Thế thì em hãy hiểu điều này đi – hôm nay Elizabeth McAllister đã đến sở, ôm ấp hy vọng rằng bọn anh có tin gì đó về nơi em cô ấy đang ở và nghĩ rằng có thể, chỉ có thể thôi, bọn anh có câu trả lời cho cô ấy. Làm sao anh biết rằng em không dính dáng gì tới việc đó?”

“Em không liên quan gì đến sự biến mất của Tara hết.”

“Em nói tên cô ấy như thể em biết cô ấy vậy.”

“Em biết.”

“Làm sao anh có thể tin rằng em không liên quan gì đến việc cô ấy biến mất trong không khí chứ?”

“Không hề”, cô kêu lên.

“Em đang nói dối!”

“Em đã bảo anh rằng em sẽ không nói dối”, cô hét trả.

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Em không thể cho anh biết.”

Anh đã dồn cô vào góc, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cô cảm nhận được bức tường sau lưng, và thấy tay anh vung lên, nhốt cô lại. “Tức là em biết cô ấy dang ở đâu.”

“Aye.”

“Cô ấy còn sống không?”

“Anh nghĩ em là ai chứ? Quái vật chắc?” Mắt cô đầy vẻ giận dữ với anh. “Tất nhiên là chị ấy còn sống.”

“Vì sao cô ấy chưa về nhà?” Câu hỏi của anh bắn ra nhanh hơn tốc độ xử lý của cô, ép cô trả lời trước khi cô nhận ra mình vừa nói gì.

“Chị ấy không thể.”

“Vì sao?”

Anh di chuyển lại gần hơn, cô không thể hít thở. “Không an toàn. Anh không hiểu điều đó sao? Việc quay lại đây rất nguy hiểm đối với Tara.” Cô run rẩy, và tự mắng mình khi cảm thấy một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt.

Kiệt sức, cô đứng đó run lẩy bẩy, và không thể kiểm soát nổi bản thân. Quỷ tha ma bắt anh đi! Quỷ tha ma bắt anh vì đã thúc ép cô như thế này.

Anh tự rủa mình dưới từng hơi thở và cố ôm cô vào lòng. Cô cứng đờ trong vòng tay anh. “Anh xin lỗi.”

Cô không khóc, không hẳn là khóc. Vài giọt nước mắt lăn xuống má nhưng cô không cho phép mình rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Khi anh buông cô ra, cô tạo khoảng cách giữa họ và bắt đầu dọn cái đĩa bị vỡ trong bồn.

“Cứ để anh thu dọn nó.”

Cô dừng lại, giọng vô cảm, “Nếu em có chỗ để đi thì em sẽ rời nơi đây ngay bây giờ. Nếu em có thể vè nhà an toàn, em sẽ biến khỏi đây trong chớp mắt.” Theo đúng nghĩa đen, cô nghĩ. “Nhưng vì em không thể thực hiện cả hai việc đó, em bị kẹt ở đây. Nên trừ phi anh định bắt em ra đi, không thì anh có thể vui lòng cho em chút bình yên để có thể tập trung suy nghĩ không? Hay anh vẫn muốn tra khảo em?”

Có lẽ cô không công bằng với anh trong hoàn cảnh này, nhưng cô đã gặp đủ những gì có thể chịu đựng trong một đêm rồi.

Anh để cô lại một mình và đến đứng cạnh lò sưởi.

Ngọn lửa liếm láp khúc gỗ, mang đến cho căn phòng một ánh sáng vàng ấm áp. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng mình châm lửa lên nữa. Nó hẳn sẽ dễ chịu lắm nếu anh không khổ sở thế này.

Lát sau, Myra quay lại phòng, cầm theo một mẩu giấy. “Đây là bức thư Tara gửi cho chị gái chị ấy. Em đã hứa với Tara là em sẽ trực tiếp đưa nó cho Lizzy ngay khi em có thể. Rõ ràng là anh không tin em, nên đây.” Cô đưa anh bức thư được hàn sáp. “Em tin anh sẽ không đọc nó.” Cô nuốt nước bọt thật mạnh. “Hãy đưa nó cho cô ấy.”

Todd cầm lấy bức thư. Tờ giấy không hề giống bất kỳ thứ gì anh từng thấy. Anh không biết mình nắm giữ bao nhiêu thông tin trong tay, nhưng nếu anh mở nó và tự đọc thì Myra sẽ biết.

“Vì sao em lại đưa thứ này cho anh?”

“Bởi vì em muốn anh tin em. Bởi vì em không phải là con quái vật như anh nghĩ.”

Anh muốn ngăn cô lại khi cô xoay người bỏ đi, nhưng không biết phải nói gì nếu làm thế. Sự đau đớn hằn trong mắt cô là thứ mà anh biết chính mình đã gây ra. Biết rằng mình sẽ không thể xóa nhòa nó.

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì anh đã đi rồi. Anh đã để lại một mẩu giấy nhớ bảo cô gặp anh ở một công viên gần đó lúc mười hai rưỡi.

Cô không phải là người có tính kiên nhẫn. Không có gì để làm ngoài việc chờ đợi và lo lắng, cô nghĩ ra một tá lý do khiến Todd muốn gặp cô ở ngoài.

Anh muốn cô đi sao? Đây là cách anh làm điều đó à? Anh có thể bỏ tù cô vì không tiết lộ nơi ở của Tara không? Quan trọng hơn, anh có làm thế không? Cô nghĩ về môi anh trên môi cô trong khoảnh khắc mà họ cùng chia sẻ, nhớ ra anh đã nhanh chóng làm tan rã quyết tâm của cô như thế nào. Cô muốn tin rằng giờ anh đã tin tưởng cô, dù cô chẳng cho anh nhiều thứ để làm điều đó.

Một lần nữa, cô nhớ nhung gia đình mình và muốn nghe lời khuyên của mẹ.

Todd đã đề nghị Elizsabeth McAllister ghé qua công viên trong giờ ăn trưa, ba mươi phút trước khi anh hẹn Myra tới gặp.

Kế hoạch của anh rất đơn giản. Đưa cô McAliister bức thư và để cô ấy đọc nó. Nếu cô ta không thỏa mãn với nội dung của nó thì anh sẽ bắt giam Myra khi cô tới.

Dạ dày anh thắt lại trước ý nghĩ còng tay cô, nhưng cô không cho anh lựa chọn. Cô ấy biết nơi ở của người phụ nữ mất tích và không chịu nói cho mình.

Anh đã rút bức thư ra hai lần, có ý định sẽ đọc nó trước khi đưa cho McAllister. Lần nào cũng vậy, anh đặt nó lại khi nghĩ đến hình ảnh đôi mắt nâu thu hút của Myra đòi hỏi sự tin tưởng từ anh

Đúng vào thời điểm Myra nên rời khỏi nhà anh, anh đứng trong công viên chờ cô McAllister.

Trông Liz khá giống em gái, anh nghĩ khi nhìn cô đi về phía mình. Tóc cô ngắn hơn bức hình của Tara và có màu vàng hung. Cô ta gầy khủng khiếp, hẳn là do stress. Một thành viên trong gia đình bị mất tích hẳn đã cướp mất sự thèm ăn của cô ta. Anh không thể không cảm thấy thương cảm.

“Cô McAllister, cảm ơn vì đã tới gặp tôi.” Todd bắt tay cô ta và mời cô ngồi xuống.

“Anh biết điều gì đó phải không?” Cô ta để nguyên kính râm trên mặt và chăm chú nhìn anh.

“Có lẽ là thế.”

Liz nhìn Sỹ quan Blakely và thấy một người đàn ông đang giằng xé nội tâm. Khi anh ta gọi điện cho cô cách đây một tiếng, cô đã có cảm giác rằng cuối cùng cô sẽ được nghe một tin gì đó về Tara. Đã năm tháng trôi qua kể từ khi em gái cô biến mất khỏi mặt đất, bỏ lại một lỗ hổng lớn trong cuộc đời cô và Simon. “Tôi đang nghe đây.”

Anh ta hít vào một hơi rõ dài rồi từ từ thở ra. “Người phụ nữ trong bệnh viện, người đã đưa tên cô cho bọn tôi, khẳng định rằng cô ấy biết em gái cô đang ở đâu.” Todd thò tay vào trong túi áo để lấy thư. “Cô ấy bảo tôi chuyển cho cô thứ này.”

Liz nhìn tờ giấy hàn xi với tên cô viết ở trên.

Cô đưa một bàn tay run rẩy lên môi, ngăn tiếng kêu thoát ra, “Chúa ơi”.

“Gì vậy?”

Cuối cùng cô cũng ngồi xuống và bỏ cặp kính râm chắn mất tầm nhìn của mình ra. “Đó là chữ viết của Tara.”

Cô xé dấu xi, rút tờ giấy da dê nhăn nheo ra và bắt đầu đọc.

Lizzy yêu dấu,

Đây đã là lần thứ tư em bắt đầu bức thư này, không chắc phải nói cho chị biết những gì chị cần biết bằng cách nào. Hãy thứ lỗi cho em nếu em có bỏ qua điều gì và hãy nghe Myra vì cô ấy sẽ điền vào tất cả những chỗ trống đó.

Đầu tiên, hãy biết rằng em an toàn. Em chỉ có thể đoán những gì mà chị và Simon đã trải qua kể từ khi em ra đi. Và em cũng vô cùng xin lỗi vì điều đó. Nhưng em an toàn và cũng cực kỳ hạnh phúc, Lizzy. Em đã tìm thấy hiệp sĩ của mình. Người mà chị luôn bảo em chờ đợi. Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất và em chẳng thể hình dung ra cuộc đời mình khi thiếu vắng anh ấy. Tên anh ấy là Duncan MacCoinnich. Anh ấy cũng chính là người mà em chắc chắn hiện giờ cảnh sát đang tìm kiếm, vì liên quan đến vụ mất tích của em.

Em có thể kể mãi không dứt về anh ấy và cuộc sống của bọn em. Nhưng em không thể kể chi tiết trong bức thư này, phòng trường hợp nó lạc tới nhầm người. Bên cạnh đó, nếu em viết tất cả những gì đã xảy ra thì chị sẽ ném nó vào lửa và quả quyết rằng nó là thư giả mất. Một lần nữa, em mong chị hãy nghe Myra. Giờ cô ấy là em chồng của em và hơn cả thế, một cô em chung dòng máu mà em đã lựa chọn. Chị nhớ nhé?

Myra cần sự giúp đỡ của chị, Lizzy. Cô ấy không an toàn khi ở đây vì thế gia đình cô ấy đã gửi cô ấy tới đó. Em biết chị sẽ không quay lưng lại với cô ấy và cũng tức là, với em.

Người phụ nữ Gyspy ở Lễ hội Phục hưng, hội chợ mà Cassy và em đã tham dự, vô cùng nguy hiểm. Em chắc chắn rằng chị có thể tìm thấy ảnh của mụ ta, hãy nhìn nó, quan sát kỹ nó, và em xin chị hãy tránh xa mụ ta. Nếu mụ ta có đến gần chị hoặc Simon thì hãy bỏ chạy.

Mụ ta là một phần lý do khiến em không thể quay lại với chị, ít nhất là trong thời gian này.

Ở đây giấy rất hiếm và em không thể viết nhiều hơn những gì em đã trình bày. Hãy biết rằng em yêu chị bằng cả trái tim. Hãy cho Simon biết rằng dì Tara rất hạnh phúc và nếu có thể thì một ngày nào đó em sẽ tới thăm hai người.

Yêu chị, Tara.

Todd quan sát những giọt nước mắt lặng lẽ của Liz rơi xuống. Cô ta chậm chạp đọc bức thư. Thỉnh thoảng lại thốt lên tiếng thở dài hoặc thở dốc. Cô ta đọc nó hai lần trước khi nhắm mắt lại và đầu hàng cảm xúc.

“Cô ổn chứ?” Một câu hỏi thật ngớ ngẩn làm sao, tất nhiên là cô ta không ổn rồi.

“Em ấy còn sống. Tạ ơn Chúa, em ấy vẫn sống.”

“Tôi có thể đọc bức thư không?”, Todd chìa tay ra.

Liz lắc đầu và cất thư vào trong túi.

“Đó có thể là chứng cứ.”

Cô ta đứng dậy chuẩn bị rời đi và Todd tuyệt vọng muốn có câu trả lời.

“Nếu anh nghĩ vậy thì anh đã chẳng đưa nó đến cho tôi mà không đọc trước”, cô ta kết luận. “Myra ở đâu? Tôi phải nói chuyện với cô ấy.”

Anh nhìn quanh công viên, phát hiện ra cô đang đứng nhìn họ chằm chằm từ xa. Khi Liz nhìn thấy cô, môi cô ta cong lên thành một nụ cười.

“Làm sao cô biết rằng có thể tin tưởng cô ấy?”, anh hỏi.

“Tara bảo tôi.”

Myra thấy anh ngồi trên ghế băng nói chuyện với một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn. Sau một khoảng thời gian trái tim lộn nhào trong lồng ngực, cô nhận ra rằng người đang ngồi cạnh Todd là Lizzy.

Anh đã đưa cô ấy bức thư, như cô đã yêu cầu. Có lẽ anh vẫn tin cô.

Hai người nói chuyện, và thậm chí từ xa, Myra cũng có thể thấy Lizzy lau nước mắt. Khi cả hai cùng ngẩng lên và nhìn thấy cô, cô xem đó là dấu hiệu và đi về phía họ với vẻ bình tĩnh mà chính mình không hề cảm thấy.

Myra lên tiếng trước, “Chị giống hệt những gì Tara đã miêu tả. Thực ra thì còn xinh đẹp hơn.”

“Em ấy ổn chứ? Chị biết bức thư nói em ấy ổn nhưng em ấy có thực sự ổn không?”

“Ôi, Lizzy. Chị ấy còn hơn cả ổn ý chứ, chị ấy và anh trai em là một cặp đôi đáng yêu. Chị ấy nhớ chị lắm.”

“Hãy gọi chị là Liz, không ai gọi chị là Lizzy hết, trừ Tara.”

“Vậy thì em phải gọi chị là Lizzy. Chúng ta là chị em, tất cả chúng ta.”

Liz liếc qua vai nhìn Todd đang đứng lặng lẽ, quan sát họ. “Chị có vô khối câu hỏi.”

“Chị sẽ còn có nhiều hơn trước khi ngày hôm nay trôi qua.”

“Các cô à?”, anh ngắt lời họ. “Liệu một trong hai người có phiền không nếu cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra ở đây?”

Myra nhìn mắt anh di chuyển giữa hai người họ, chờ một trong hai người cất tiếng.

“Cảm ơn anh vì đã tin em.”

Quai hàm anh bắt đầu giần giật. “Đừng cảm ơn anh vội, Myra. Anh không chắc là mình đã làm một việc đúng đắn. Có vẻ cô McAllister đây nghĩ rằng mọi chuyện đều ổn sau khi đọc bức thư đó. Liệu hai người có phiền kể cho tôi nó nói gì không?”

Cả hai đều đứng im lặng.

“Tuyệt. Quá hoàn hỏa.” Đài cảnh sát của anh rít lên bên tai, thu hút sự chú ý của anh. “Anh phải đi rồi”, anh nói sau khi nói chuyện vài câu với giọng nói ở đầu dây bên kia. “Nhưng việc này chưa xong với anh đâu. Anh sẽ gặp em khi về nhà.” Anh chỉ một ngón tay buộc tội vào Myra rồi chạy về xe cảnh sát.

“Em đang sống với anh ta à?”, Liz hỏi khi anh đã đi.

“Không… ừm, em đoán…” Chiếc xe lao đi với đèn hiệu và còi kêu inh ỏi.

“Dễ thương. Dễ thương lắm.”

Myra nhanh chóng nở một nụ cười. “Nghe chị nói chuyện giống em gái mình ghê.”

Cả hai ngồi xuống ghế. “Em ấy đang ở đâu?”, Liz lao ngay vào hỏi.

“Scotland. Với anh trai em và cả gia đình em.”

“Sao em ấy lại không thể gọi điện?”

“Không có điện thoại.”

Liz định hỏi thêm một câu nữa nhưng Myra ngăn cô lại.

“Hãy để em kể từ đầu. Nhưng em cảnh báo chị trước, vài điều em sắp nói tương đối khó tin. Chị thậm chí còn có thể nghĩ em bị điên trước khi em kết thúc câu chuyện của mình.”

Liz hít một hơi thật sâu và yên lặng ngồi nghe câu chuyện của Myra.

“Gia đình em, và giờ cả Tara nữa, sống trong pháo đài MacCoinnich ở Scotland. Năm 1576.”

Lizzy cười. Hành vi bộc phát khi người ta cảm thấy khó tin.

“Xin chị, hãy nghe em nói nốt. Em biết chuyện này có vẻ điên rồ, nhưng xin hãy lắng nghe. Chúng ta là Druid. Tất cả chúng ta, kể cả Tara và chị. Chúng ta được ban những món quà nhất định, những quyền năng, tách biệt chúng ta với những người khác. Mụ Grainna, người phụ nữ mà Tara đã cảnh báo chị, là người có dòng máu Druid độc ác mạnh mẽ nhất từng tồn tại. Mụ ta đã giết vô số người trong hành trình tìm kiếm thêm thật nhiều quyền năng. Rất nhiều năm trước, các tổ tiên đã tước đi quyền năng đó và đưa mụ ta tới thời đại này. Các anh của em đã được gửi tới đây mùa hè năm ngoái để ngăn mụ Grainna tìm kiếm một trinh nữ Druid và giành lại những quyền năng ấy. Tính mạng của Tara lâm nguy trong thời đại này, nên Duncan và Fin đã đưa chị ấy về thời đại của bọn em để giúp chị ấy sống sót.”

Lizzy giơ tay lên, ngăn cô nói tiếp. “Em muốn chị tin rằng em gái chị đang ngồi trong một lâu đài nào đó ở thế kỷ mười sáu sao?”

“Aye. Đúng là vậy.”

“Và em là một dạng phù thủy có quyền năng nào đó?”

“Druid, không phải phù thủy. Các năng lực của em là một phần con người em. Em được sinh ra cùng những năng lực ấy, giống chị và Tara.”

“Chị không tin lời em.” Lizzy đứng dậy bỏ đi.

Cô cũng đã lường trước điều đó. “Nếu em có thể chứng minh điều đó thì chị sẽ nghe nốt câu chuyện của em chứ?”

Khoanh tay lại một cách phòng thủ trước ngực, Liz quay về phía cô. “Chứng minh đi.”

“Tất cả Druid đều có một vài quyền năng riêng. Người này khác với người kia. Năng lực mạnh nhất của em là điều khiển gió.” Bất thình lình, gió xung quanh họ xoay tròn, khiến tóc Myra bay ra sau như thể cô đang đứng trước một cơn bão. Gần như ngay lập tức, nó dịu xuống.

Miệng Lizzy há hốc, rồi ngậm lại. “Làm sao chị biết em làm việc đó?”

Myra nhìn xung quanh để xem có người khác nhìn họ không. Hai người phụ nữ ngồi trên một tấm vải cách đó vài thước, trong khi con họ quăng bóng, một cặp đôi trung niên tay trong tay tản bộ trước mặt. Cẩn thận để không thu hút sự chú ý, Myra đứng dậy và bước hai bước ra khỏi chiếc ghế. “Xin hãy ngồi xuống.”

Cái ghế di chuyển về hướng của họ nửa bước chân. Đủ cho Lizzy nhưng không ai khác nhìn thấy. “Em nói sự thật. Khi chúng ta ở riêng, em có thể minh họa tốt hơn. Ngoài này không an toàn vì chúng ta có thể bị bắt gặp.”

Không nói nên lời, Lizzy ngồi chết lặng.

“Mẹ em có khả năng tiên tri, và các tổ tiên dùng khả năng đó để giao tiếp với gia đình em. Không lâu sau khi Duncan và Tara kết hôn, quyền năng của bà cảnh cáo về sự không an toàn của em.”

“Vậy nên gia đình em đã đưa em tới đây, tránh xa nguy hiểm.” Lời của Lizzy giống một câu trần thuật hơn một câu hỏi.

“Aye.” Myra nuốt nước bọt thật mạnh. “Em tin rằng mụ Grainna đã tìm được cách trốn về thời đại của em và giờ đang ở đó để tìm kiếm một trinh nữ.”

“Và vì Tara đã kết hôn, em ấy không còn hợp tiêu chuẩn nữa.”

“Hợp tiêu chuẩn?”

“Xin lỗi, ý chị là mụ Grainna không thể phá lời nguyền bằng cách giết Tara nữa.”

“Chính xác. Gia đình em gửi em tới đây vì…”

“Em vẫn là một Druid còn trinh”, Lizzy nói nốt hộ cô. Chị đứng dậy và đi vòng vòng.

“Aye.”

“Chuyện này thật khó nuốt. Ý chị là tin”, cô nói sau khi nhìn vào mắt Myra.

“Em hiểu sự do dự của chị, nhưng em thề tất cả những gì em nói là sự thật. Bức thư của Tara cũng coi như một chút bằng chứng.”

“Vậy em muốn gì từ chị?”

Myra đảo mắt xuống đôi tay đang đặt trong lòng. “Em cần chỗ trú ẩn trong thời gian ở đây. Em rất cảm kích sự hào phóng của Todd, nhưng em cảm thấy mình đã ở quá lâu rồi.”

Lizzy đưa một bàn tay ôm mặt. “Chị còn phải cân nhắc đến con trai chị.”

“Simon. Tara đã kể cho em về cậu bé.”

“Vậy thì em ấy hẳn đã giải thích rằng chị muốn giữ an toàn cho nó.”

Myra đứng dậy và bước lại gần, nắm lấy tay Lizzy. “Xin đừng lo lắng. Em đã chuyển cho chị cả một xe thông tin. Cứ nghĩ về những gì em đã kể. Todd sẽ không bỏ em ngoài đường đâu.”

“Được rồi. Khỉ thật, chuyện này thật điên rồ. Em tin rằng chị cũng là Druid à? Cũng giống Simon và Tara sao?”

“Em biết rõ là thế.”

“Chị không thể di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ.”

“Tất cả năng lực của chúng ta đều độc nhất, khác biệt với từng người. Chắc chắn là chị phải nhận ra mình có một giác quan đặc biệt nào đó chứ. Sự bình tĩnh hoặc biết trước điều gì đó mà không cần nghe ai nói chẳng hạn?”

“Không phải chị. Có thể là Simon”, giọng Lizzy lạc dần vì cô đang đắm chìm trong suy nghĩ.

“Kể cho em đi.”

Chị ngồi xuống và nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt.

“Ngay từ đầu Simon đã nói rằng Tara còn sống. Khi Cassy nhận ra rằng Tara sẽ không về nhà, Simon đã nhìn thẳng vào mắt bọn chị và nói, ‘Sẽ có một vị khách tới thăm và nói cho chúng ta biết dì đang ở đâu’. Khỉ thật, đó chính là em.”

“Em rất mong được gặp con trai chị.”

“Ừ, nhưng không phải hôm nay.” Lizzy đứng dậy, lau tay lên quần, và hít vào một hơi thật sâu trước khi thở hắt ra. “Chị cần nghĩ về tất cả những chuyện này.”

“Em hiểu.” Cảm giác nhoi nhói vì bị cự tuyệt xuất hiện trong ngực Myra. Cô không nên hy vọng Lizzy sẽ lao về phía cô với vòng tay rộng mở.

Đồng phạm. Ít nhất thì anh là thế nếu Tara McAllister là nạn nhân của một vụ bắt cóc. Dù có không phải thế thì anh cũng đang giấu giếm cấp trên những thông tin quan trọng về một vụ mất tích.

Anh thậm chí còn không muốn nghĩ về mấy cái chân nến, những thứ giờ đây đang được định giá. Chúng cũng có thể là đồ ăn cắp, và sau đó chuyện gì sẽ xảy ra với sự nghiệp của anh đây?

Myra đã đến đất nước này bằng cách nào không biết? Cô không có hộ chiếu, không chứng minh thư. Tên cô không xuất hiện trong bất kỳ dữ liệu nào ở Mỹ hoặc Scotland.

Anh thêm tội chứa chấp người nhập cư trái phép vào danh sách phạm tội của mình.

Vùi mặt vào đôi tay, Todd nhắm nghiền đôi mắt mơ hồ.

Tiếng một cuộn băng đập xuống bàn làm việc đưa sự chú ý của anh về với người cộng sự. “Cái gì đấy?”

“Đây.” Jake cho thêm năm cuộn băng nữa vào chồng băng. “Là trò giải trí của chúng ta tối nay. Các giám đốc ở Magicland đã gửi chúng tới. Chúng là băng giám sát buổi tối và buổi sáng mà Jane Doe của chúng ta dạt vào đảo Atlantis.” Jake cười trước câu nói đùa của mình.

“Sao lại nhiều thế?”

“Chúng quay trọn một ngày trước khi cô ta xuất hiện. Nhân viên bảo vệ của họ không thể tìm thấy cô ta trong bất kỳ đoạn băng nào, trừ khoảnh khắc ngay trước khi cô ta được tìm thấy.”

“Vậy là họ muốn chúng ta xem xem liệu chúng ta có thể phát hiện ra cô ấy không à?”

“Và bất kỳ ai có thể đã đi cùng cô ta. Rất ít người đến Magicland một mình.”

“Vì sao họ lại theo đuổi vụ này? Cô ấy có định kiện họ đâu.”

“Luôn có khả năng xảy ra một vụ kiện. Không ai muốn bỏ lỡ điều gì, phòng trường hợp Jane Doe quay lại săn đuổi họ.”

Với ngón tay ấn nút tua nhanh, Todd và Jake xem hai cuộn băng đầu tiên, cả hai máy quay đều chĩa về phía hòn đảo từ nhiều góc độ khác nhau. Khi mặt trời đã lặn, việc nhìn xem ai rời đảo ngày càng khó khăn hơn. Họ ngừng cho người lên đảo lúc chạng vạng và cả Todd lẫn Jake đều không nhìn thấy, dù chỉ là cái bóng của Myra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.