Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Chương 46




Tần Tử Phàm đứng bên cạnh thấy vậy vội nói: "Sếp! Cô nghe bọn họ khoác loác kìa! Làm sao có thể là Tống Căng được chứ? Nói không chừng lại là đồ đệ gì đó thì sao, căn bản cái loại lừa đời lấy tiếng!"

"Tống Căng căn bản là không có đồ đệ." Ninh Tuyết Lạc nói.

"Nếu vậy thì bọn họ sẽ nói sức khỏe của Tống lão đột nhiên không tốt nên không đến được. Tống lão vốn đã không hỏi đến chuyện đời từ lâu, căn bản là không biết những gì Tắc Linh đang làm, kể cả có biết thì với tính cách của Tống lão e rằng ông ấy cũng không quan tâm."

"Cái gì mà hợp tác chứ, nói cho hay thế thôi, tám phần là bỏ ra một số tiền lớn để mua được tác phẩm nào đó của Tống lão, sau đó trực tiếp lấy một vài yếu tố trong bức họa để dùng trong chi tiết trang phục… cái kiểu sao chép đó tôi thấy nhiều rồi!" Tần Tử Phàm nói với cái giọng vô cùng chắc chắn.

Cùng với sự kích động tò mò của giới truyền thông, đương nhiên là cũng có không ít người có cùng suy nghĩ với Tần Tử Phàm…

Rất nhanh sau đó, có hai cô gái mặc đồng phục của Tắc Linh tiến lên, họ đang cẩn thận nâng một bộ váy bị phủ một tấm vải rất dày lên chính giữa sân khấu, sau đó hai người lần lượt đứng sang một bên.

"Chậc, ít nhất thì cũng tốt hơn History một chút, ít nhất còn có trang phục thật…" Phía dưới sân khấu có người lầm bầm nói nhỏ.

"Kể cả có đi chăng nữa nhưng tôi thấy tuyệt đối không thể hơn được Tín Ngưỡng Hắc Ám đâu, phần thắng của Tắc Linh không nhiều! Dù có cố mượn danh tiếng của Tống lão cũng vô dụng!"

"Quả đúng thế thật..."

Vừa mới nói xong chưa được bao lâu, một ông cụ da dẻ hồng hào, tinh thần minh mẫn được một cô gái chầm chậm dắt vào.

Nhìn thấy ông cụ mà Hàn Mạt Mạt dẫn vào, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, tiếng hít khí lạnh vang lên khắp căn phòng…

Tống Căng nổi tiếng khắp nơi, chân dung cùng với các tác phẩm của ông đều được in vào sách giáo khoa, không có ai là không biết, huống chi là những người làm trong giới truyền thông.

"Tống… Tống Căng!"

"Trời ạ! Là Tống lão thật kìa!"

...

Xuất phát từ sự kính trọng dành cho một vị Đại sư đức cao vọng trọng, tất cả mọi phóng viên có mặt ở đó đều đồng loạt đứng dậy.

Thực ra, chính Ninh Tịch cũng không ngờ đến Tống Căng sẽ tự mình ra sân.

Cung Thượng Trạch có vấn đề trong giao tiếp, đặc biệt là khi phải đối mặt với ống kính, cho nên từ trước đến giờ trong những tình huống thế này đều là Hàn Mạt Mạt đại diện thay cậu ta xuất hiện. Lần này đương nhiên cũng thế, nhưng mà cuộc họp báo hôm nay quá quan trọng, Cung Thượng Trạch lo lắng Hàn Mạt Mạt không thể truyền đạt lại một cách chính xác...

Lúc đang nhức đầu thì Tống lão chủ động đề nghị để ông ấy xuất hiện.

Đối với chuyện này, Ninh Tịch đương nhiên là cảm kích vô cùng, thực ra lúc đầu cô cũng hy vọng Tống lão có thể ra mặt. Bởi vì, trừ phi là ông ấy đích thân xuất hiện bằng không thì chuyện Tắc Linh hợp tác với Tống Căng thực sự rất khó để người khác tin tưởng.

"Tống lão, bây giờ ngài đang hợp tác với Tắc Linh thật sao?"

"Đại sư, tại sao ngài lại chọn hợp tác với Tắc Linh mà không phải là các nhãn hiệu thời trang khác? Nghe nói ngay đến cả Bộ Bộ Sinh Liên - nhãn hiệu đứng đầu về phong cách Trung Hoa cũng đã từng mời ngài hợp tác, nhưng ngài không đồng ý!"

"Hình như History cũng đã từng mời hay sao ấy!"

...

Hiện trường ầm ầm vang lên những câu hỏi của đám phóng viên, những câu hỏi cứ nối tiếp nhau, toàn bộ đều liên quan đến Tống Căng...

Tống Căng khẽ ho một cái, có chút không vui nhắc nhở: "Hôm nay là buổi họp báo ra mắt tác phẩm mới của Tắc Linh, hy vọng các vị có thể phân biệt rõ chuyện gì là chính, chuyện gì là phụ."

Nói xong câu này Tống Căng cũng không nói nhiều nữa, ông vung tay lên, hất tấm vải đang phủ lên bộ trang phục ra.

"Soạt" một tiếng, tấm vải rơi xuống, "bảo vật trấn điếm" của Tắc Linh xuất hiện với dáng vẻ thực sự của nó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.