Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Chương 39




Bên ngoài nhân viên đem chính hắn ra phân tích, Thẩm Tư Thanh hoàn toàn không biết, hắn chỉ nhìn Tô Mộc Cầm đang ngồi trên ghế sô pha, đem phần cơm trong túi xách ra, sau đó mở nắp đưa đến trước mặt hắn...

"Anh ăn một chút đi, sáng nay anh đi gấp, chưa ăn gì mà phải không?" Tô Mộc Cầm quan tâm nói.

Đúng thật là sáng nay công ty có việc, hắn phải gấp gáp đến công ty một chuyến, ngay cả thời gian ăn cơm với cô cũng không có. Bây giờ cô vì bữa cơm của hắn mà mang đến tận công ty, không khỏi khiến hắn cảm động, một tia ấm áp dâng lên trong lồng ngực.

Hắn vui vẻ ăn cơm, không quên để lại một câu, "Cảm ơn em, công ty xa như vậy còn phiền đến em."

Tô Mộc Cầm thấy dáng vẻ của anh, khóe môi nâng lên một nụ cười tươi rói, lập tức nói, "Em chỉ muốn giúp anh chuyện gì đó thôi, mấy ngày nay anh bận như vậy, ít ra em cũng phải chăm sóc cho anh tốt một chút."

Thẩm Tư Thanh nhai thức ăn trong miệng, lập tức buông đũa xuống nắm lấy tay cô, "Đáng lẽ anh mới là người phải chăm sóc em, bây giờ lại đổi ngược lại rồi."

Tô Mộc Cầm lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Không sao đâu, anh ăn đi không lại nguội hết bây giờ."

Thẩm Tư Thanh nghe vậy chỉ hơi mỉm cười, cũng không nói gì nữa, sau đó hắn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Tư Thanh tự giác đem hộp thức ăn gom lại, sau đó đứng dậy đi đến phòng vệ sinh rửa lại mấy hộp nhựa thật sạch sẽ.

Hắn vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy cô đang bĩu môi xem mấy tập tài liệu trên bàn làm việc của hắn, lúc này hắn mới mất tự nhiên đi đến, ôm cô từ phía sau, đầu chôn trong mái tóc dài của cô, khẽ hỏi, "Xem cái gì vậy?"

Hơi thở ấm nóng của hắn rơi trên cổ cô, khiến cô hơi rụt người lại, ánh mắt lấp lánh ý cười nhìn về phía sau, đưa ra trước mặt hắn tập tài liệu mà hắn đã viết đầy tên cô, khóe môi hơi nâng lên ý cười ngọt ngào, nhếch miệng hỏi, "Ở trong lúc làm việc còn không tập trung như vậy sao?"

Thẩm Tư Thanh liếc mắt nhìn tập tài liệu dày kín chữ kia, nhếch môi mỏng tà mị nói, "Đây không phải là đang biểu thị anh rất nhớ em hay sao?"

Tim Tô Mộc Cầm bất giác như muốn nhảy lên tận cổ, trong lúc nhất thời thực bị lời nói của hắn đầu độc.

"Ồ!" Tô Mộc Cầm ra vẻ kinh ngạc hô lên một tiếng, để tập tài liệu xuống, quay cái đầu nhỏ lại nhìn vào mắt hắn, đôi môi mỏng khẽ nâng lên hôn lên môi hắn một cái thật nhẹ nhàng, sau đó nói, "Thật ra mấy ngày hôm nay lúc nào em cũng nhớ đến anh."

Môi hắn cảm nhận được sự mềm mại, ấm nóng của đôi môi cô, đáy mắt hắn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa đang đè nén, "Vậy em nói thử xem em nhớ anh nhiều hơn hay là anh nhớ em nhiều hơn đây?!"

Tô Mộc Cầm làm vẻ mặt suy tư, hơi nhướn mày trả lời, "Hay là cho nó bằng nhau đi."

Tiếng cười trầm thấp của Thẩm Tư Thanh khẽ vang lên, giọng nói êm ái rủ rỉ bên tai cô, "Mộc Cầm, em có biết, mấy ngày nay em nhớ em tới sắp điên lên mất rồi."

"Ừ…" Tô Mộc Cầm khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt sáng lập lánh, dịu dàng như nước, đáy mắt mang theo vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.

Đôi môi anh đào khẽ động, "Vì sao..."

Tô Mộc Cầm cúi đầu khẽ cất tiếng.

Ánh mắt Thẩm Tư Thanh toát lên sự vui vẻ không hề che dấu, "Không có nguyên nhân, chỉ là nhớ em mà thôi. Con người khi được làm chuyện mình thích mới có thể vui vẻ, không phải sao?"

Thẩm Tư Thanh khẽ cúi xuống nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.

"Làm chuyện mình thích?" Tô Mộc Cầm nghi hoặc ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, cảm thấy gò má như bị hâm nóng, toàn thân cũng theo đó mà nóng lên, thân thể mềm mại của cô dựa vào người hắn, cả người mềm nhũn được bao trùm trong hơi thở thơm ngát của hắn.

"Chuyện anh thích làm là gì?" Tô Mộc Cầm dường như vô thức cất tiếng, toát ra một mị lực mê người.

Khoé môi Thẩm Tư Thanh toát lên một nụ cười đầy ý sủng nịnh, cúi đầu xuống, khẽ thì thầm bên tai cô, "Giống như hiện giờ, anh và em, quên hết mọi thứ, chỉ tận hưởng hiện tại mà thôi."

Thân thể mềm mại dựa vào trước ngực khiến Thẩm Tư Thanh thực muốn đem cô hoà vào cơ thể. Vừa dứt lời, hắn kéo tay cô đặt lên cái bụng to tròn kia, để cô và hắn có thể cảm nhận được tình yêu của hai người đang dần lớn lên.

Tô Mộc Cầm ôn thuận dựa trên ngực Thẩm Tư Thanh, giống như một con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu.

Thẩm Tư Thanh không nhịn được, khẽ luồn tay vào mái tóc cô. Mái tóc mềm mại mà thơm ngát, xoã ra bên vai, làn da trắng mịn như thể trong suốt của cô, hiện giờ lại mang theo một chút màu hồng mê người…

Khoé môi Lạc Tranh khẽ động, nhìn Thẩm Tư Thanh bên cạnh, hơi thở có chút dồn dập…

Tiếng cười của Thẩm Tư Thanh khẽ vang lên mang theo sự sủng ái vô cùng. Cúi đầu xuống, lửa nóng từ môi hắn nhanh chóng bao trùm đôi môi đỏ mọng mê người của cô. Hơi thở thơm ngát trong cái miệng nhỏ khiến hắn bắt đầu khó có thể kiềm chế, mà Tô Mộc Cầm lúc này lại một thân mềm mại vô lực càng khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.

"Uhm..." Tô Mộc Cầm vô thức đắm chìm trong mùi hương quen thuộc trên người Thẩm Tư Thanh, cô chỉ cảm nhận được bàn tay hắn đang dần nhen nhóm ngọn lửa trong lòng cô.

Nhưng khi bàn tay không thành thật của hắn vừa muốn đi vào trong áo cô, thì bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, động tác đang làm lập tức bị tiếng gõ cửa làm cho dừng lại, đáy mắt Thẩm Tư Thanh trở nên âm trầm, rõ ràng đang thể hiện vẻ không vui, thế nhưng bên ngoài hắn chỉ hơi nhíu mày một cái sau đó chỉnh lại quần áo cho cô.

Tô Mộc Cầm ngượng ngùng đẩy hắn ra, xoa xoa hai má, ánh mắt rơi xuống dưới đất không dám ngẩng lên, trên khuôn mặt trắng nõn không thể giấu được sắc màu đỏ ửng đang lan dần xuống hai tai.

Thẩm Tư Thanh thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cô, hận không thể đè cô xuống đất ngay lập tức sau đó hung hăng làm cô, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nhịn xuống ham muốn đó, ánh mắt lạnh lẽo rơi ra ngoài cửa, sau đó nói, "Vào đi!"

Bên ngoài là Tịnh Hàm, sau khi hắn ta vào trong, liền liếc nhìn vẻ mặt hơi đỏ của Tô Mộc Cầm một cái, khóe môi hơi nâng lên nụ cười hàm ý, tùy vậy hắn cũng không đánh giá quá kỹ, sau đó liền nghiêm túc trở lại báo cáo tình hình cho Thẩm Tư Thanh:

"Tổng giám đốc, bây giờ anh có một cuộc họp với mấy vị cổ đông của tập đoàn, hầu như mọi người đều đã có mặt đông đủ hết rồi, bây giờ chỉ còn thiếu một mình anh nữa thôi."

Thẩm Tư Thanh hơi gật đầu, ánh mắt hơi liếc mắt nhìn Tịnh Hàm với vẻ cảnh cáo nhắc nhở, sau đó mới mở môi mỏng nói, "Được rồi, tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi, tôi sẽ đến phòng họp sau."

Sau khi Tịnh Hàm quay đầu rời đi, lúc này hắn mới thu lại vẻ mặt âm trầm lúc nãy, đi đến gần Tô Mộc Cầm, vén những sợi tóc mai đang lõa xõa trên trán cô, nhìn cô âu yếm, "Anh đi giải quyết công việc một lúc, em ở đây đợi anh được không? Sau khi tan họp chúng ta cùng về!"

Tô Mộc Cầm mỉm cười gật đầu, "Được rồi, anh cứ mặc kệ em đi, em cũng muốn đi xung quanh nhìn một chút."

"Được rồi, đừng đi lâu quá, anh cũng sẽ họp nhanh thôi." Thẩm Tư Thanh khẽ vuốt ve hai gò má cô, lập tức cúi đầu hôn cô một chút, sau đó mới lưu luyến rời đi.

Tô Mộc Cầm nhìn theo bóng hắn rời đi, trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào.

Cô hơi xoay người ngồi xuống, lúc này đây mới quan sát kỹ lại phòng làm việc của hắn, khác với lần đầu tiên đến đây vì bản hợp đồng kia, căn phòng bây giờ có vẻ tươi sáng hơn rất nhiều, rèm cửa màu cà phê nhạt, bộ ghế sô pha cũng được thay bằng màu xám tro, cả căn phòng được sơn màu trắng toát, hai bên góc tường là một tủ rượu và một giá sách bằng gỗ.

Nói chung, mọi bố trí trong căn phòng này đều được tràn ngập hương vị của tình yêu. Từng tia nắng ấm áp bên ngoài chiếu sáng khắp căn phòng, bầu trời xanh không một chút gợn sóng.

Sau khi quan sát xong phòng làm việc của Thẩm Tư Thanh, Tô Mộc Cầm liền đi ra quan sát tổng thể công ty một lượt.

Bên ngoài dường như ánh sáng bắt mắt hơn, cánh cửa lớn bằng thủy tinh đem ánh sáng chiếu khắp mọi nơi, mang đến một sức sống tràn ngập. Dường như đi đến đâu, cô cũng thấy mọi người đều rất bận rộn.

Ở trên tầng này, mọi người đều sẽ không biết cô là ai, cho nên cô rất tự do đi quan sát xung quanh mà không bị những ánh mắt kỳ quái xăm xoi.

Đi quanh một vòng của tầng lầu hai tư, Tô Mộc Cầm cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế cô quay lại phòng làm việc của Thẩm Tư Thanh để nghỉ ngơi một chút, cũng coi như ở một chỗ đợi hắn về luôn.

Đi qua dãy hành lang ít người, Tô Mộc Cầm bỗng chốc khựng lại khi thấy được có hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện với nhau, cô định xoay người đi về hướng ngược lại, thế nhưng đột nhiên cô đứng sững lại chỉ vì một câu.

"Tùy Vũ Thần, chuyện này ông định giải thích như thế nào đây?"

Tô Mộc Cầm nghi hoặc quay lại nhìn, nương theo ánh sáng nhàn nhạt từ lối bên kia, cô cũng có thể nhìn thấy một bên gương mặt hơi nghiêng của hai người đàn ông trung niên đó.

Tùy Vũ Thần? Ông ta làm gì ở đây?

Sự nghi hoặc đó khiến cô không thể nhúc nhích, cứ đứng đó giương ánh mắt tò mò lên nhìn xem, nhưng khi cô vừa mới thoát ra được khỏi sự nghi hoặc đó thì Tùy Vũ Thần lại đột nhiên lên tiếng:

"Số liệu này từ đâu mà có?" Giọng điệu ông ta đột nhiên chuyển biến lạnh.

Người đàn ông đối diện có vẻ rất nôn nóng, giọng điệu vô cùng gấp gáp, "Từ đâu mà có không quan trọng, nhưng mà mười ngàn vạn, số tiền đó ông đã tiêu vào đâu hả?"

Tùy Vũ Thần nhíu chặt chân mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn người đàn ông trung niên phía đội diện, giọng điệu nhỏ lại mấy phần, "Chuyện này... Đây là tiền vốn của công ty, lúc trước tôi lấy tiền này đi đầu tư một dự án ở nước ngoài, bởi vì bên đó có vấn đề cho nên tiền đã bị đóng băng."

Người đàn ông trung niên đối diện liền lập tức tái mặt mày, khe khẽ quát lên, giọng điệu hết sức lo lắng, "Làm sao ông có thể phạm vào lỗi này chứ? Lần này Thẩm Tư Thanh đang cải tố lại công ty, nếu như lần này để cho thằng nhóc đó điều tra ra được, chúng ta nhất định sẽ không còn đường thoát tội nữa đâu, ông mau tìm cách giải quyết đi."

Tùy Vũ Thần tiếp tục nói, "Chuyện này không cần phải lo lắng, nếu như không may sự việc này đột nhiên bị bại lộ, chúng ta có thể đổ hết mọi chuyện này lên đầu của lão Ngô Tề kia, nhất định sẽ không có sơ hở."

Người đàn ông trung niên gật gật đầu, hướng ánh mắt tin tưởng về phía Tùy Vũ Thần, "Được, được... chuyện này tôi để ông toàn quyền xử lý đấy!"

Tô Mộc Cầm sau khi nghe thấy câu chuyện đó, tâm lý đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, rốt cuộc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cô biết được rằng, Tùy Vũ Thần và người đàn ông trung niên đó đang cấu kết với nhau làm chuyện xấu.

Hơn thế nữa, bọn họ còn muốn hại người vô tội...

Trong đáy lòng cô dâng lên một tia sợ hãi, lập tức muốn quay đầu bỏ đi, thế nhưng không may chân cô lại đạp phải thùng rác bên cạnh, khiến nó lăn lốc xuống cầu thang, phát ra tiếng động vô cùng lớn.

Tiếng vang đó lập tức khiến cho hai người kia chú ý, ánh mắt sắc bén nhùn về phía phát ra tiếng động.

"Ai đang ở đó?"

Khi Tô Mộc Cầm vừa nghe được dứt câu, trước mắt đã xuất hiện một bóng đen cao lớn, trong phút chốc đôi mắt kinh hoàng cô mở to, lập tức liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như băng của người đối diện, cuối cùng không còn phản ứng gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.