Xác Ấm

Chương 3: Oliver không còn nhớ rõ




Lại là một chuyện phiền phức.

Chuyển từ giáo viên hợp đồng sang biên chế là liên quan tới cuộc sống cả đời, chỉ tiêu hàng năm có hạn, có bao người mong chờ việc này. Thi qua là cửa thứ nhất, về phần có thể chuyển biên chế hay không thì phải do Phòng giáo dục kiểm tra, đánh giá. Ai đáng chuyển hay không thì không phải lúc nào cũng công bằng.

Về phần liên quan đến mấy chuyện thu tiền ảnh hưởng tới thì cũng khó nói rõ.

Anh nếu nói chính quyền địa phương thu loạn, nhưng tài chính hai cấp huyện, xã khó khăn, Đảng ủy, chính quyền địa phương muốn cải thiện phương tiện trụ cột của mình thì nếu không nghĩ biện pháp thu tiền và yêu cầu nông dân lao động công ích là không thể.

Anh không thể nói cán bộ xã thôn tất cả đều là kẻ hút máu dân chúng. Vị trí ngồi quyết định đầu óc, bây giờ thành tích là phải xem anh có thể thông qua các con đường thay đổi hoàn cảnh nơi mình phụ trách hay không? Mà dân chúng là quần thể yếu nhất sẽ thành đối tượng dễ bắt nạt nhất.

Triệu Quốc Đống kiên nhẫn nghe hai mẹ con nói chuyện, xem ra hai mẹ con này hiểu khá rõ về mình, hoặc là nói có người chỉ điểm hiểu về tác phong làm việc của hắn. Nếu không hắn là một Phó thị trưởng thì chuyện này sao có thể tìm tới hắn. Hắn vừa không phụ trách, lại không phải người chính, nên đi tìm Trần Anh Lộc hoặc là Hà Chiếu Thành, nếu không cũng phải là An Nhiên chứ?

Triệu Quốc Đống cũng biết lúc này biện pháp tốt nhất của mình là kiên nhẫn nghe xong đối phương nói, sau đó an ủi, cuối cùng tỏ vẻ mình về nhất định sẽ nghiêm túc điều tra, xử lý, cuối cùng đưa ra kết quả công bằng cho bọn họ. Đồng thời cũng yêu cầu Lệnh Hồ Triều ghi chép, sau khi về chuyển sang cho An Nhiên.

- Còn gì cần bổ sung nữa không?

Triệu Quốc Đống rất kiên nhẫn, thời điểm mấu chốt còn muốn hỏi thêm hai câu làm cho hai mẹ con có chút cảm kích. Vị Thị trưởng Triệu này mặc dù còn trẻ nhưng rất thân thiện, còn chăm chú tiếp đón mình. Chẳng qua cô gái bên cạnh lại nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống, có vẻ không quá tin Triệu Quốc Đống có thể giải quyết việc này.

- Thị trưởng Triệu, tình hình đại khái là như vậy. Ngài cũng biết bố mẹ tôi làm giáo viên hợp đồng không dễ. Bố mẹ tôi đã làm giáo viên 20 năm, cố gắng làm việc, giấy khen dán đầy tường nhưng tại sao đến lượt bọn họ chuyển biên chế lại không có phần? Chẳng lẽ nói họ hàng của Trưởng phòng sẽ có đặc quyền? Bọn họ thông qua con đường bình thường phản ánh vấn đề, dựa vào gì tạm giam bố tôi?

Cô gái mắt hơi đỏ lên, ngực cũng phập phồng vì tức giận.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng, việc này trong lúc nhất thời còn không thể nói rõ. Hắn cũng chỉ có thể nói vài câu an ủi vu vơ.

- Quách di, cô đừng nghe người này lừa dối. Chuyện rất đơn giản nhưng y căn bản không thật lòng giúp cô, chỉ là nói an ủi. Cháu thấy cô nên trực tiếp phản ánh vấn đề lên tỉnh, bọn họ dựa vào gì mà không cho Đổng thúc dạy học nữa? Còn tạm giam Đổng thúc nữa chứ. Đổng thúc phạm vào điều luật gì mà Công an huyện lại giam giữ. Đổng thúc một mình đi phản ánh vấn đề chẳng lẽ chính là ảnh hưởng đến công việc của cơ quan nhà nước sao? Quá hoang đường.

Cô gái kia nói làm cho hai mẹ con trở nên kích động. Triệu Quốc Đống nhíu mày cẩn thận nhìn cô gái.

Cô gái ăn mặc khác mẹ con Quách Phù Dung, nhìn qua áo khá sành điệu, đôi giày thể thao hàng hiệu.

- Cô bé, lời này là không đúng rồi, tôi sao có thể nói cho qua chuyện. Chỉ bằng lời một phía tôi sao có thể phán đoán được, tôi chẳng lẽ không điều tra mà lập tức phá án sao? Các vị nói Trưởng phòng Phòng giáo dục huyện Thanh Bình lợi dụng quyền lực trong tay lấy suất của Đổng Lương Tài, vậy tôi hỏi một câu là em vợ của vị Trưởng phòng kia có làm giáo viên hợp động không, nếu có thì đã thi công chức chưa? Nếu thi đỗ thì có phải có đủ tư cách đạt được biên chế không? Tôi nhớ các người nói Đổng Lương Tài không phục quản lý của xã, lý do là không nộp tiền cho thôn, cho nên nói cách khác không có em vợ của vị Trưởng phòng kia thì chỉ tiêu cũng chuyển sang người khác.

Triệu Quốc Đống biết cô gái kia là chỗ dựa của mẹ con nhà này. Nếu hai mẹ con kiện lên tỉnh thì đó là sai của hắn. Hắn không đụng thì thôi, nếu gặp mà có có việc kia thì đó là trách nhiệm của hắn.

- Về phần việc Đổng Lương Tài không được đi dạy nữa thì hiện nay tôi không thể phát biểu ý kiến. Nếu như Đổng Lương Tài đúng như lời các vị nói thì chỉ là đến phản ánh vấn đề mà thôi, tôi lấy cái nhìn cá nhân thì thấy lý do không cho Đổng Lương Tài đi dạy là không hợp lý. Điểm này tôi có thể quan tâm, về phần Đổng Lương Tài bị giam giữ đó là chấp pháp của cơ quan công an, các người nếu không phục có thể thông qua con đường pháp luật giải quyết. Hai cô đều là sinh viên đại học thì phải hiểu rõ vấn đề này chứ?

Triệu Quốc Đống biết lúc này không thể nói quá sẽ bất lợi giải quyết vấn đề. Nhiều người mới đầu chỉ muốn giải quyết vấn đề, nhưng sau đó thấy bên kia mềm yếu liền sẽ há mồm đòi thêm. Hắn không thể không đề phòng.

Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ có thể đánh giá sự thật trong việc này.

Trên thực tế việc này ở cơ sở là rất nhiều. Mặc kệ là có dính tới em vợ của Trưởng phòng kia hay không, Đổng Lương Tài bị gác lại việc vào biên chế là không phù hợp chính sách. Về phần thu phí thì hắn có thể khẳng định việc này không theo quy định pháp luật nào cả. Mặc dù là không nộp cũng không thể làm gì dân chúng. Về phần đối phương là giáo viên phải nộp gấp đôi thì càng quá đáng.

Chẳng qua chuyện này dù anh bây giờ đi điều tra thì tra được gì? Có tác dụng gì?

- Hừ, nói thì hay. Theo anh nói Đổng thúc bị tạm giam là đáng đời? Anh vừa nãy nói nhiều như vậy thì muốn tỏ ý gì? Ý của anh là để chúng tôi về làm gì thì làm sao.
Cô gái kia nói năng khá sắc bén:
- Anh cảm thấy ở tình huống này Quách di và Đổng Uy có thể yên tâm làm việc và đi học sao? Đừng nói là bọn họ, ngay cả tôi là người ngoài cũng không nhịn được.

- Cô bé, sao lại có thể nói cực đoan như vậy. Thị trưởng Triệu có nói như vậy không? Cô nếu là sinh viên đại học thì cũng hiểu trình tự cơ bản về hành chính. Cô muốn Thị trưởng Triệu lập tức tỏ thái độ? Lập tức giải quyết vấn đề này, hay muốn định tội? Đừng nói Triệu Quốc Đống không có quyền lực này, dù có cũng phải thông qua trình tự giải quyết.

Võ Tử Sam cảm thấy cô gái kia không bình thường, nhưng cô biết Triệu Quốc Đống không thích hợp tranh chấp với đối phương, nhưng nếu tỏ ra mềm yếu thì khó tránh khỏi đối phương có ý đồ khác. Cho nên Võ Tử Sam phải nhảy ra.

- Chị là ai?
Cô gái không chút khách khí hỏi ngược lại.

- Tôi là Chủ tịch huyện Tĩnh.
Võ Tử Sam nói bình tĩnh nhưng hòa nhã:
- Tôi nghĩ tôi là người không liên quan gì tới việc này nên vừa nãy nói là thật lòng. Cô bé, cô không phải người không hiểu lý lẽ, không nên ép Thị trưởng Triệu phải tỏ thái độ. Cô hẳn là biết Thị trưởng Triệu đã hứa sẽ quan tâm việc của Đổng Lương Tài đã là đủ rồi. Cô nếu tìm đến Thị trưởng Triệu thì phải tin tưởng ngài.

Cô gái bị nói như vậy liền không biết nói gì để phản kích nói. Hơn nữa lại thấy đối phương có thái độ chân thành mà nhẹ nhàng nên chỉ có thể cúi đầu xuống.

- Hừ, ai biết các người có phải cá mè một lừa không? Tôi chỉ biết Đổng thúc và Quách di bị thiệt nhiều như vậy, bây giờ đi phản ánh không có cửa, Đổng thúc nằm trên giường không dậy nổi, các người nói mấy câu vu vơ, không chứng thực gì. Đổng thúc làm giáo viên hợp đồng vào biên chế không được, còn bị giam oan ức, chẳng lẽ cứ mặc như vậy? Đừng cho là tôi không biết cách làm của các người, muốn chuyện lớn hóa nhỏ rồi không còn gì.

- Cô bé, cô tên gì? Nếu không như thế nào, cô cho tôi số điện thoại, hoặc tôi cho cô số điện thoại. Tôi hứa trong vòng nửa tháng trả lời thuyết phục cho các người, cũng hy vọng các người bình tĩnh đợi, nếu đã xảy ra chuyện thì chúng tôi sẽ xử lý tốt, có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.