Xác Ấm

Chương 23




- Chủ tịch Nhâm, không gian gian hàng có hạn nên chúng tôi chủ yếu thể hiện hoàn cảnh tự nhiên của Hoài Khánh là chính, nếu như thật sự có nhà đầu tư chú ý thì chúng tôi sẽ có hình ảnh, băng đĩa cụ thể hơn nữa, lúc nào cũng có thể đưa ra. Hơn nữa chúng tôi còn chuẩn bị nếu có ndu có hứng thú thì có thể đưa bọn họ về Hoài Khánh khảo sát.
An Nhiên nói.

- Hơn nữa mấy nhân viên ở đây đều được chọn từ mấy công ty lớn và các quận, huyện, đã chuẩn bị đầy đủ từ hai tháng trước. Bọn họ đều hiểu rõ về tình hình của Hoài Khánh, còn được tập huấn chu đáo. Ví dụ như Tiểu Trương đến từ Công ty Máy công cụ, hiểu rõ về tình hình công ty, chúng tôi đã trọng điểm bảo cô ấy tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của Hoài Khánh, để nếu có khách hỏi thì có thể giải thích rõ ràng. Nếu có hứng thú hợp tác với Công ty Máy công cụ thì cũng có thể chuyên môn giới thiệu.

- Ồ.
Nhâm Vi Phong có chút tò mò, không ngờ Hoài Khánh chuẩn bị rõ ràng như vậy.
- Các quận, huyện cũng có chuẩn bị chứ?

- Vâng, các quận, huyện đều phái ra hai người nắm rõ tình hình kinh tế, chính trị, văn hóa, giao thông của địa phương, còn giỏi tiếng Anh, giao tiếp bình thường là không vấn đề gì.
An Nhiên thấy Nhâm Vi Phong có hứng thú nên có chút đắc ý nói:
- Chủ tịch Nhâm, đây là ý kiến của tôi.

- Rất được, Hoài Khánh là vùng trung tâm của tỉnh, đúng là cần phải có khí phách như vậy. Hội chợ thương mại là một sân khấu lớn, mặc kệ có thể thu hút đầu tư hay không thì ít nhất cũng phải cho các vị khách hiểu được tình hình ở Hoài Khánh, làm người ta có ấn tượng sâu sắc về Hoài Khánh, cũng phải thể hiện sự đẹp nhất của Hoài Khánh với mọi người.
Nhâm Vi Phong nói:
- Không nên quá kỳ vọng hội chợ lần này có thể thu được bao hạng mục, bao tài chính đầu tư, đó là không thực tế. Lần này có phải sẽ ký kết với Công ty Hòa Tân không?

An Nhiên gật đầu nói:
- Đúng thế, việc này chúng tôi đã sớm chuẩn bị tốt. Tôi và Thị trưởng Triệu đã bàn và cho rằng vừa phải thể hiện điều kiện tốt đẹp của Hoài Khánh, đồng thời cũng phải thể hiện tác phong làm việc và tố chất của cán bộ Hoài Khánh không giống các nơi. Chỉ cần hai điểm này đạt hiệu quả là thành công, về phần ký được mấy hạng mục đầu tư thì chúng tôi không gặp áp lực quá lớn.

Khi Triệu Quốc Đống tới thì Nhâm Vi Phong đã đi nơi khác.

Gian hàng của Hoài Khánh chiếm vị trí cũng khá lớn. Các gian hàng khác bố trí khác với Hoài Khánh, đều thể hiện thành quả phát triển kinh tế sau 20 năm cải cách.

Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt với nhà đầu tư nước ngoài nên hiểu rằng Hội chợ thương mại như thế này mặc dù có tiếng tăm nhưng có thể ký được mấy hạng mục đầu tư thì không được trên đầu ngón tay.

Đối với nhà đầu tư mà nói thì nếu ở hội chợ này lập tức có quyết định, đó chính là hành vi ngu ngốc.

Lấy đâu ra có nhà đầu tư nào chỉ xem qua gian hàng, nói chuyện vài câu với quan chức địa phương là ném ra mấy triệu, mấy chục triệu chứ?

An Nhiên có chút lai lịch, Triệu Quốc Đống mặc dù không rõ nhưng không thể nghi ngờ đối phương khá quen với Nhâm Vi Phong. Mấy lần trước khi ăn cơm với Nhâm Vi Phong, Triệu Quốc Đống cũng nghe đối phương hỏi về An Nhiên.

Hơn nữa Nhâm Vi Phong và An Nhiên ở cùng một địa phương, đây càng làm Triệu Quốc Đống thêm khó hiểu. An Nhiên này hơn phân nửa là con của gia đình lãnh đạo tỉnh nào đó. Nhưng chẳng qua Triệu Quốc Đống tìm mãi không thấy tỉnh An Nguyên có lãnh đạo nào họ An nên nghi ngờ là con bên ngoại.

Triệu Quốc Đống nhìn quanh một vòng. Hoài Khánh muốn tránh xa An Đô nên vị trí hơi lệch một chút, chẳng qua cũng coi như ở trên đường chính. Lúc này khách đã bắt đầu đi vào, nhưng hầu hết chỉ là đi ngang qua hoặc nhìn một chút mà thôi.

Lúc bàn với An Nhiên về việc giới thiệu những gì trong hội chợ, Triệu Quốc Đống cực lực yêu cầu giới thiệu hoàn cảnh tự nhiên, nhân văn của Hoài Khánh, sau đó lãnh đạo Thị xã cảm thấy điều này không đúng với mục đích khi tham gia hội chợ, vì thế mới thích hợp đưa thêm thành quả của mảng công nghiệp cơ giới. Nhưng mà Triệu Quốc Đống thấy như vậy không hay, vì thế chỉ cho mảng này một khu vực khá nhỏ.

- Thị trưởng Triệu, Thị trưởng An cùng Chủ tịch Nhâm đi có việc.
Triệu Quốc Đống đang có chút khó hiểu An Nhiên sao không ở đây. Lễ khai mạc mặc dù chưa kết thúc nhưng không chừng lãnh đạo không hứng thú xem ca nhạc nên sẽ đi các gian hàng xem.

- Ồ, tôi biết rồi.
Triệu Quốc Đống nhìn cô gái vừa lên tiếng:
- Cô ở đâu?

- Tôi ở Công ty Trung Nam. Thị trưởng Triệu, tôi đã thấy ngài, lần trước khi ngài tới công ty thì tôi đã thấy ngài.

Công ty Trung Nam xuất phát từ bên Thượng Hải, trong công ty có một bộ phận lớn là người Thượng Hải. Vừa vào công ty này liền cảm thấy như mình đến Thượng Hải, khắp nơi đều có không khí Thượng Hải, tiếng nói cũng là tiếng Thượng Hải nên hơi khó nghe. Sau này những năm 80 công ty mới lục tục thuê người bản địa nên tình hình này mới thay đổi dần. Chẳng qua đến bây giờ nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật của công ty chủ yếu vẫn là người Thượng Hải.

Cô gái này rất trắng, mặt như tranh vẽ, miệng nở nghiên cứu. Cô mặc chiếc áo cộc tay màu trắng cùng chiếc váy ngắn trên đầu gối, bên dưới là giày cao gót màu đen. Cô không khác gì mấy cô gái khác ở gian hàng, nhưng trên ngực đeo biển Công ty Trung Nam.

Lúc đầu An Nhiên kiên quyết thống nhất cách ăn mặc, mấy công ty không quá đồng ý, hy vọng nhân viên của mình mặc theo đồng phục công ty, như vậy có thể thấy được thân phận. Nhưng An Nhiên kiên quyết phản đối, nói nếu lấy danh nghĩa tập thể Hoài Khánh tham gia hội chợ thì phải nghe theo bố trí của Thị xã. Hai bên tranh chấp, cuối cùng Triệu Quốc Đống đề nghị mặc đồng phục nhưng đeo thêm biển thể hiện tên tuổi đơn vị.

- Ồ, công ty Trung Nam? Chuẩn bị có tốt không? Nghe nói Ủy ban kinh tế quốc gia đã mời mấy vị khách Nam Á tới, có lẽ sẽ tới Hoài Khánh chúng ta, không chừng hôm nay sẽ tới.
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Thị trưởng Triệu yên tâm, chúng tôi chuẩn bị lâu như vậy chính là chờ hội chợ.
Cô gái hơi ưỡn ngực lên, chiếc áo lót hoa màu hồng nhạt bên dưới như ẩn như hiện.

Triệu Quốc Đống khá thân thiện, mấy cô gái vốn đứng phía sau cũng đi lên. Có thể nói chuyện với lãnh đạo, làm lãnh đạo chú ý ai chẳng muốn. Hơn nữa Triệu Quốc Đống lại còn trẻ như vậy, lại là Phó thị trưởng thường trực, không chừng có quan hệ gì thì sao?

Một loạt cô gái vây quanh Triệu Quốc Đống. Các cô gái này hầu hết đều đã tốt nghiệp đại học, hơn nữa ăn nói dễ nghe, mặt mày đẹp làm Triệu Quốc Đống hoa cả mắt.

Khó khăn lắm mới thoát được vòng vây và bảo mấy cô về vị trí. Buổi văn nghệ kết thúc, khách và lãnh đạo cũng sẽ tới các gian hàng xem một chút. Mặc dù không chắc đã có thu hoạch cụ thể nhưng đây là cơ hội để thể hiện.

- Thị trưởng Triệu, anh sao lại tự mình ở đây vậy?

Một người đàn ông trung niên đi cùng mấy người da ngăm đen từ xa thấy Triệu Quốc Đống liền chào.
- Giám đốc Tùy, anh là người nộp thuế còn tới, chúng tôi là người phục vụ nhân dân thì sao có thể không tới. Cùng mấy vị khách tới hội chợ ư?

- Ừ, mấy vị khách Pakistan đến đây xem trước, chiều sẽ xuống công ty. Tôi liền cùng bọn họ tới. Biểu hiện của Tiểu Đơn có được không?

Tùy Dương là phó giám đốc công ty Trung Nam, coi như quen với Triệu Quốc Đống vì hắn đã ba lần đến công ty khảo sát.

- Ừ, Tiểu Đơn? Là cô gái ở công ty anh? Cũng khá nhanh nhẹn, biểu hiện khá tốt.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

Tùy Dương giới thiệu mấy vị khách Pakistan cho Triệu Quốc Đống, nói chuyện vài câu rồi đi tới trước bàn giới thiệu về công ty Trung Nam. Cô gái Tiểu Đơn cũng đã sớm chuẩn bị ảnh, đĩa giới thiệu, bắt đầu đưa tới.

- Thị trưởng Triệu, có phải là ở đây chờ Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Ứng?
Tùy Dương cười nói.

- Ồ? Bí thư Ninh sẽ tới sao? Chắc không đâu vì mấy lãnh đạo rất bận mà.
Triệu Quốc Đống không quá để ý nói.

- Vậy sao? Vừa nãy khi tôi đi đón khách thì Phó Thủ tướng Văn đang gặp một vài vị khách người nước ngoài tham gia hội chợ. Mấy vị khách này đều đi theo Bộ trưởng Bộ Thương mại nước bọn họ. Phó Thủ tướng cũng gặp Bộ trưởng bọn họ, hình như lát nữa Phó Thủ tướng cũng đi thăm vài gian hàng nên tôi đoán Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Ứng sẽ đi cùng. Đây là cơ hội tốt để gặp Lãnh đạo trung ương đó, diện thánh đó.
Tùy Dương cười nói.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm nhưng ngoài miệng lại nói:
- Ha ha, trước mặt tôi không phải Tùy Dương đại đế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.