Xác Ai Trong Ngày Cưới

Chương 4: Chúa tể mười vạn núi




“Aaa!”

Không biết qua bao lâu, tiếng của Tùy Tâm đánh vỡ không khí kỳ dị bên trong xe, Oản Oản không khỏi vén màn xe lên, cao giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Có một người nằm đó.” Tùy Tâm vỗ cánh tay phu xe, trừng lớn mắt hô.

Lúc này tốc độ xe cũng dần dần chậm lại.

Thật ra Oản Oản không muốn đụng đến cái gì phiền toái, nhưng Tình Khuynh không nói gì, chính là ngầm đồng ý, liền thấy xe ngựa từ từ dừng lại, Tùy Tâm cùng phu xe xuống xe, không đến một lát, Tùy Tâm đã trở lại, vẻ mặt sốt ruột.

“Công tử, người này chúng ta có biết, là Trục Yên công tử của viên chúng ta.” Tùy Tâm xốc màn xe lên nói.

“Nhanh! Mau đỡ vào đây.” Vốn đang giống như buồn ngủ, Tình Khuynh lập tức nhỏm dậy, hướng ra phía ngoài nói.

Oản Oản vội vàng kéo màn lên giúp, bên ngoài phu xe cùng Tùy Tâm đỡ một người tiến vào, người nọ quần áo tán loạn, dính không ít bùn bẩn, xác nhận là bị ngã sấp xuống mà nên, sắc mặt trắng bệch, môi tím ngắt, hình như là đông lạnh.

“Nhanh, đút cho hắn chút nước ấm.” Tình Khuynh cũng mặc kệ áo choàng trên người Trục Yên bẩn thỉu, đưa tay giúp cởi ra, Oản Oản cũng vội cầm ấm nước nóng trên bếp lò, rót đầy một chén.

Cũng may, Trục Yên vừa hôn mê không lâu, còn đút nước vào được, hơn nữa bên trong xe ngựa còn có chăn gấm này nọ, cả chậu than đốt cháy hừng hực, không đến bao lâu, Trục Yên liền dần dần tỉnh lại.

“Ngươi muốn tìm đường chết có phải không!” Tình Khuynh vừa thấy hắn tỉnh, trong lòng nhất thời thả lỏng, nhưng lửa giận trong lồng ngực lại đột nhiên bốc lên, khác xa ngày thường một mực lãnh đạm tao nhã, quát lớn. Khiến Oản Oản kỳ quái nhìn hắn vài lần.

“Là ngươi đã cứu ta a.” Trục Yên khép đôi mắt mờ mịt, nhìn rõ người bên cạnh, nở nụ cười, chỉ là nụ cười này, khiến Oản Oản nhìn thấy mà run sợ.

“Ngươi lại làm gì?” Tình Khuynh kéo tấm áo choàng bẩn qua, chất vấn hỏi.

“Không có gì, đi đến chỗ bằng hữu, không biết làm sao lại ngất.” Trục Yên cười tùy tiện nói.

“Ngươi cho ta là tên ngốc hử? Bằng hữu? Ngoại trừ vài người chúng ta, ngươi làm gì có bằng hữu nào nữa? Nói! Có phải ngươi lại đi gặp tiện nhân kia không?” Tình Khuynh chợt xốc vạt áo của Trục Yên lên, cũng không quản hắn có đang bị bệnh cái khỉ gió gì hay không, tức giận đến môi run run.

“Đừng nói nàng như vậy.” Trục Yên vốn đang cười cười lấy lòng, vừa nghe Tình Khuynh nói như vậy, chợt thu nụ cười lại, mặt cũng lạnh đi vài phần.

“Nói nàng như vậy? Ngươi vì nàng ta làm nhiều như vậy, nàng cho ngươi được cái gì? Ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy làm cái quái gì? Sao ngươi không nghĩ lại cho mình một chút? Có phải ngươi cũng bị nàng giết chết, ngươi mới cam tâm a! Hả?” Tình Khuynh vung tay một cái, ngã ngồi ở một bên, bưng kín hai mắt, một cỗ bi thương nồng đậm bao phủ kín trong xe.

Trong xe một mảnh yên tĩnh, Oản Oản cũng không dám xen mồm, chỉ ngồi ở một bên nhìn hai nam tử này, đừng thấy bộ dáng Tình Khuynh ngày thường không xương cốt giống nữ nhân kia, thật không nghĩ đến lúc tức giận, lại có cảm giác giống nam tử. Mà Trục Yên bình thường nhìn tính tình vô cùng tốt, lộ ra vài phần yếu ớt, lúc có chuyện, cũng đột nhiên biểu hiện khăng khăng cố chấp, tính cách kiên cường hiếm thấy làm cho người ta giật mình.

“Ta còn muốn hỏi, còn ngươi thì sao!” Trục Yên như cũng nổi nóng, vừa mở miệng, Oản Oản liền biết hỏng rồi.

“Ngươi nói cái gì?” Tình Khuynh vuốt mặt, nghiêm mặt âm u hỏi.

“Ta chưa nói cái gì, tâm tư của ngươi đối với Dịch nhị công tử, cũng không ít hơn của ta đối với nàng bao nhiêu! Bằng không tại sao hôm nay ngươi lại ngồi xe ngựa đi ra! Còn chọn con đường này... Ngươi đừng nói ngươi là tiện đường, cũng đừng nói là mang Oản Oản cô nương ra ngoài mở mang tầm mắt. Nhà của Oản Oản cô nương trước kia chính là quý môn, lại là võ tướng, dù không ở nơi này, nhưng ngày xưa giao tiếp, quan văn mỗi vùng làm sao lại không từng qua lại giao tiếp? Ngươi bất quá chỉ là muốn nhìn người đã rời đi ngày đó một chút, còn có thể may mắn gặp được hay không thôi!” cho dù Trục Yên đang nằm, nhưng khí thế cũng không yếu, hoàn toàn lật đổ hình tượng “tiểu thụ” yếu đuối trong lòng Oản Oản.

“Ngươi nói bậy!” Tình Khuynh giống như bị người dẫm nát đuôi, bỗng chốc nhào tới, muốn bịt miệng Trục Yên.

“Nói thế nào, ta còn thích nữ tử, nhưng còn ngươi? Hắn là nam nhân, ngươi còn muốn ở dưới thân hắn cả đời!” con mắt Trục Yên đỏ ngầu giống như là phát điên, rống giận một câu, mọi người đều yên tĩnh, Oản Oản cảm thấy bản thân cơ hồ cho tới bây giờ vẫn không hiểu rõ hai người này, rõ ràng đều là phong quang nguyệt tễ* giai công tử, làm sao lại chưa nói tới hai câu liền mù quáng.

(* phong quang nguyệt tễ: cảnh tượng trong lành tươi mát sau cơn mưa, ý chỉ người có tâm địa thẳng thắn, cởi mở, khoáng đạt)

“Thôi đừng náo loạn, Trục Yên công tử còn đang bệnh đó.” lúc Tình Khuynh nhào tới, Oản Oản liền sợ tới mức qua ngăn lại, một câu nói này, khiến Tình Khuynh dừng lại, mệt mỏi tựa vào trên vách xe, vẫn không nhúc nhích. Oản Oản cũng nhân cơ hội kéo Trục Yên đến bên cạnh mình, lại đắp kín chăn gấm cho hắn, cuối cùng đút nước.

Trong xe có người bệnh, tất nhiên không thể tiếp tục đi dạo, phu xe đánh xe trở về Hưởng Quân Viên, Tùy Tâm nhảy xuống xe định đi tìm Đông lang quân, Đông lang quân hôm nay có khách, liền phái đắc lực bên người đi theo đến đỡ Trục Yên, lại tìm đại phu quen biết, đến trong viện của Trục Yên, xem bệnh cho Trục Yên.

“Thật xin lỗi.” Trục Yên được người nâng xuống xe, trước khi đi, nhàn nhạt nói, lại khôi phục thành thiếu niên ôn hòa dịu dàng.

“Trở về thôi.” Tình Khuynh sửa sang quần áo một chút, mặt không biểu cảm xuống xe, Oản Oản theo sát phía sau, không dám lên tiếng, đoàn người lúc đi hưng phấn, lúc về mất hứng.

Ba ngày sau, nghe Tùy Ý nói, Trục Yên công tử lại đi rồi, Oản Oản không biết người bọn họ nói ngày đó là ai, chỉ biết hình như là nữ tử Trục Yên công tử yêu thương, mà nữ tử kia lại lợi dụng Trục Yên công tử mưu tính gì đó, nhưng mỗi lần mưu tính xong, liền không để ý tới Trục Yên công tử, nhưng Trục Yên công tử vẫn không từ bỏ ý định, giống như sẵn sàng đi đến điểm đích đến tối đen trên con đường.

Oản Oản thở dài, mặc dù chuyện xưa không giống nàng, nhưng đều có thương tâm giống nhau, chỉ khác nhau là, từ những gì nàng trải qua ở kiếp đầu tiên, về sau đã không còn tin vào tình yêu, nhưng những nam tử này, vẫn còn đang lạc lối trong một vùng sương mù, tìm kiếm lối ra của họ.

“Đại thúc, gần đây có người gởi thư cho ta không?”

Từ ngày đó ra ngoài, Oản Oản chịu khó đến chỗ người gác cổng rất nhiều, vốn dĩ trong lòng nhủ thuận theo tự nhiên, nhưng cũng trở nên có chút chờ mong. Nàng không dám đem theo thư tỷ tỷ ở trên người, nhưng lại sợ bị người lục thấy, liền giấu ở trong gối nằm, hiện tại còn chưa có tin tức của thúc thúc, cũng không biết thúc ấy sẽ dùng phương pháp gì, mặc dù trong lòng Oản Oản nhảy nhót, cũng không thể tùy tiện nói với ai, chỉ có thể ngày qua ngày chờ đợi.

“Vẫn chưa có, Oản Oản cô nương, lại chờ thư của người thân a.” Đại thúc gác cổng là người bị què chân, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nghe nói lúc hắn còn trẻ, từng có một thời là người nổi tiếng ở trong viên này, sau này có tiền, ra ngoài mua nhà cưới vợ, tiếc rằng thiên tai nhân họa, vợ chết, cũng không để lại đứa con nào, đại thúc nản lòng thoái chí, liền tìm Đông lang quân lúc đó đã tiếp nhận viên này, Đông lang quân bèn bảo hắn ở tại cửa sau, làm người gác cổng.

“Ừ.” Không muốn nhiều lời, Oản Oản cười cười, cầm điểm tâm mang theo đưa cho đại thúc, đại thúc không có con, liền xem bọn nàng như con, tâm tình cũng vui vẻ vài phần.

“Đứa bé ngoan, người nhà ngươi không quên ngươi, liền sẽ gởi thư, đừng nóng vội, đợi có thư, ta liền bảo Xuyên Nhi đi gọi ngươi.” Đại thúc nhìn điểm tâm, cười tủm tỉm nói.

“Aizz! Đại thúc, ta đi về trước, công tử chắc đã dậy rồi.” Oản Oản cười ngọt ngào, vẫy vẫy tay, liền rời đi, nàng cũng biết đại thúc là đang an ủi mình, nơi này nhiều đứa bé như vậy, lại có mấy đứa là đợi được người nhà gởi thư chứ.

Oản Oản trở lại phòng tắm múc chậu nước ấm, vào phòng Tình Khuynh còn chưa dậy, nàng đặt chậu đồng lên bàn nhỏ, lại đến bên giường ấm, kéo màn che, ánh mặt trời mùa đông ấm áp tiến vào, chiếu vào đôi con ngươi như ánh sao đêm kia.

“Công tử đã tỉnh, sao không kêu một tiếng.” Tùy Tâm còn đang canh chừng ngoài cửa, vẫn luôn nghĩ là Tình Khuynh đang ngủ.

“Không muốn dậy.” Tình Khuynh nằm, vẫn không nhúc nhích, trong lời nói lại mang theo bao nhiêu tính trẻ con.

“Được rồi, vậy thì không dậy, ngủ một ngày, bất quá... vẫn phải rửa mặt , bằng không uổng phí nô tỳ mang nước đến.” Oản Oản cười khẽ, xoay người thấp ướt khăn mặt rồi lên giường ấm, cẩn thận lau cho Tình Khuynh.

“Lúc Trục Yên đi, thân thể khá hơn không?” Nhìn bộ dáng Oản Oản nghiêm cẩn, Tình Khuynh thở dài hỏi.

“Làm sao, người đi rồi mới nhớ tới?” Oản Oản hiêm khi nghịch ngợm chế nhạo nói.

“Quỷ nha đầu.” Vươn ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Oản Oản, vốn chỉ là động tác tùy tiện, Tình Khuynh lại cảm thấy da thịt dưới ngón tay mềm mại, non mịn , tựa như quả đào mật vừa chín, dường như dùng một chút lực, có thể nặn ra nước.

“Ngươi yên tâm, tốt lắm, Trục Yên công tử chỉ hơi nhiễm phong hàn, uống vài thang thuốc liền khá hơn.” Không để ý hành động của Tình Khuynh, Oản Oản lau tay cho hắn xong, chuẩn bị bưng chậu đồng ra ngoài.

“Oản Oản...” Tình Khuynh bỗng kêu.

“Chuyện gì?” Oản Oản đặt bồn xuống, lại trở lại trên giường ấm.

Tình Khuynh đột nhiên động thân ngồi dậy, một tay kéo Oản Oản vào trong lòng, Oản Oản liền phát hoảng, đang muốn giãy dụa, lại ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt trên người hắn, không hiểu sao, cảm xúc bình tĩnh xuống, cũng mặc hắn ôm, không phản kháng nữa.

“Thật ra ngươi cũng cảm thấy Trục Yên nói rất đúng, đúng không?” Chôn trong gáy Oản Oản, Tình Khuynh thì thào hỏi.

“Hắn nói rất nhiều, không biết công tử hỏi câu nào?” Oản Oản cũng không làm trò, gọn gàng dứt khoát hỏi ngược lại.

“Ta thích một người nam nhân là không bình thường, nếu ta thích một nữ nhân, hắn sẽ không nói như vậy.” Tình Khuynh đỏ tai, chột dạ nói.

“Nếu ngươi thích một nữ nhân, có được kết quả cũng bất hạnh, như vậy hắn vẫn sẽ nói ngươi như vậy, chỉ là nội dung nói khác chút thôi thôi.” Đối với tình cảm đồng tính đúng hay sai, Oản Oản không muốn phán xét, chỉ cần loại tình cảm này không thương tổn người vô tội, vậy nó có tồn tại hay không, cũng không có gì đáng chú ý.

“Oản Oản, nam nhân quả nhiên nên phải thích nữ nhân...” Tình Khuynh thoáng dừng một chút, nhỏ giọng nói.

Oản Oản nghiêng đầu nhìn mái tóc dài đen của Tình Khuynh, bất đắc dĩ cười nói: “Không có gì là nên phải cả, chuyện tình cảm vốn không thể dùng hai chữ ‘nên phải’ để khuôn định lên.”

Đời thứ nhất, nàng yêu người kia nhiều như vậy, nàng cảm thấy có lẽ hắn cũng sẽ thích nàng, nàng hao hết tâm tư như vậy, thậm chí hại không ít người từng yêu thương nàng như vậy, kết quả lại thế nào? Cũng không phải những gì nàng trả giá, người kia cũng phải trả giá ngang bằng như vậy, tình cảm không có công bằng, cũng không có nên phải.

“Ta không biết, Oản Oản... Ta thật sự không biết, ta chỉ muốn một người ở bên cạnh ta, muốn ở lúc đau buồn, lúc thống khổ nhất, có thể ôm ta, an ủi ta, trừ hắn ra, ta không muốn đến với những người khác, ta... Sợ một người...” Càng nói càng thấp, loại sợ hãi này giống như là có hơn trăm con kiến, mổ lên tim Tình Khuynh, không tự chủ được, Tình Khuynh dùng môi dán lên cần cổ trắng mềm của Oản Oản, hai cánh tay ôm chặt, hai người dán chặt không có một khe hở.

“Hắn là người khách đầu tiên của ngươi sao.” Oản Oản nghĩ nghĩ một chút, đại khái có thể lý giải loại cảm tình này, đây có lẽ có thể gọi là tình yêu, có lẽ cũng không hoàn toàn là tình yêu, ai cũng sẽ quyến luyến không quên với đối tượng đầu tiên của mình, Tình Khuynh không ngoại lệ, Oản Oản kỳ thực cũng không ngoại lệ.

Oản Oản... Biết?” Tham lam chiếm lấy ôn nhu lúc này của Oản Oản, Tình Khuynh ánh mắt mông lung hỏi.

“Ừ, biết.” Oản Oản không dám cũng vòng tay qua thắt lưng Tình Khuynh, trên đời này luôn có một người đối với mình không giống như mình đối với họ. Đối mặt với một người như vậy, buông tay quá khó khăn.

“Thật tốt, còn có Oản Oản biết ta...” Tình Khuynh nhắm mắt lại, thỏa mãn cong khóe môi, lại không thấy được ánh mắt tràn ngập hoài niệm kia của Oản Oản.

Có một loại tình cảm, mặc dù người kia trong trí nhớ của ngươi, gương mặt đã mơ hồ, quá trình cũng dần dần phai nhạt, nhưng đoạn tình cảm này lại không có lúc nào là không sâu chôn ở trong linh hồn ngươi, mặc kệ qua bao lâu, mặc kệ trải qua cái gì, chỉ cần nhớ tới, sẽ trở thành nỗi chua xót nhàn nhạt trong lòng ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.