Xa Xỉ Phẩm

Chương 3: Hàn thiên thanh




"Liền coi như cậu nói đúng được chưa, mình chính là không muốn gặp lại Nam Cung Diệu!" Mộ Hi không thể không nói dối trước mặt bạn tốt.

"Hi, đừng nghĩ cậu không thừa nhận con nuôi mình là con của Diệu tổng, mình cũng không phải là người mù, Nam Nam càng lớn càng giống Diệu tổng, không chỉ diện mạo lớn lên giống, hiện tại tính cách cũng rất giống anh ta."

"Chúng ta đi thôi, bây giờ trở về còn kịp ăn sáng, không phải là cậu thích nhất uống Điềm Mạt mẹ mình làm sao? Không đi liền hết nha" Mộ Hi nghiêng đầu rời đi.

"Này? Mỗi lần nói đến cha ruột của con trai cậu cậu liền trốn, Mộ Hi mình nói cho cậu biết, cậu không lừa được mình đâu ..." Vân Tĩnh Sơ chạy theo cô.

Kỳ thật sáng sớm Nam Cung Diệu liền thức dậy, anh ngồi trong thư phòng bên cạnh, sở dĩ anh không gặp Mộ Hi là do lo lắng cô lại trốn mất tích, người phụ nữ này phải từ từ sẽ đến, nóng lòng sẽ ăn không hết đậu hũ nóng.

Nam Cung Diệu nhắm mắt lại hồi tưởng kết hợp tối hôm qua, hết sức hoàn mỹ, vóc người Mộ Hi rất tốt, cũng rất mềm mại, anh thử nhiều động tác độ khó cao, chính là, thân thể mềm mại kia muốn cong như thế nào liền cong như thế đó, còn có bên trong vẫn rất chặt, xem ra bên cạnh cô không có đàn ông, một người phụ nữ bị đàn ông thượng thường xuyên, cảm giác không phải như vậy, nếu không phải trước đây từng làm qua với cô, ngày hôm qua còn tưởng rằng cô là xử nữ!

Về đến nhà.

"Mẹ, nha, mùi rượu thật nồng nha." Con trai ngã vào lòng Mộ Hi, ngửi thấy được mùi rượu trên người cô, che cái mũi nhỏ nói.

"Đến, để cho mẹ nuôi ôm ôm." Vân Tĩnh Sơ ôm hôn Nam Nam.

"Mẹ nuôi lại hôn Nam Nam, Nam Nam là đàn ông nha, mẹ nuôi là phụ nữ nha? Mẹ từng nói nam nữ khác biệt nha." Mộ Hi bị lời của con chọc cho cười ha ha.

"Nhóc con thì biết cái gì! Mẹ con nếu không hôn đàn ông, ở đâu ra con?" Vân Tĩnh Sơ cưng chiều sờ đầu Nam Nam.

"Cái gì? Hôn sẽ có con? Mẹ nuôi về sau không cần hôn Nam Nam, còn có, mẹ nuôi không được xem thường con nha, con chính là người đàn ông duy nhất trong nhà nha, mẹ nói đàn ông phải đội trời đạp đất." Nam Nam vỗ vỗ ngực tự tin nói, bàn tay nhỏ bé đặt sau lưng, mắt to tròn trịa nhìn Vân Tĩnh Sơ, ý là con là nam nhân, mẹ không được xem thường con.

"Ha ha ha ha... Được, mẹ nuôi biết rồi , con là đàn ông, tiểu nam nhân rất lợi hại, còn là đàn ông duy nhất trong nhà này."

"Mẹ nuôi biết nghe lời nha." Nam Nam cười vui vẻ.

"Này? Mẹ nuôi muốn kháng nghị, về sau có thể xóa chữ nuôi phía trước, trực tiếp kêu là mẹ, mỗi lần mẹ nuôi, gọi mẹ nuôi, mẹ và mẹ của con còn kém xa, con làm tổn thương trái tim của phụ nữ, tiểu nam nhân con biết không?" Vân Tĩnh Sơ làm ra vẻ mặt rất khổ sở, quả nhiên Nam Nam thật sự đồng cảm.

"Vậy về sau gọi mẹ Tĩnh Sơ được không? Mẹ là mẹ Hi được không." Tiểu Tư Nam quá thông minh, hai người đều gọi mẹ không biết gọi ai? Gọi thêm tên đàn trước như vậy, sẽ biết gọi ai, sẽ không loạn.

"Đương nhiên có thể, con là đàn ông mà, phải tự mình quyết định biết không?" Mộ Hi nhìn con trai hết sức vui mừng.

Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ mang theo con trai đi chơi cả ngày, hơn nữa tối hôm qua uống rượu ngủ không ngon, cho nên ngày hôm sau Mộ Hi ngủ không đủ, không đứng dậy nổi.

"Mẹ mẹ, rời giường, rời giường..." Nam Nam nằm trên người Mộ Hi.

"Uhm, mấy giờ rồi?" Mộ Hi quá buồn ngủ, còn chưa mở mắt ra. Diễễnđàànlêêquýýđôôn

"Mẹ hôm nay không muốn đi báo cáo đơn vị mới sao?" Vẻ mặt Nam Nam bất đắc dĩ, nhìn người phụ nữ tóc tai bù xù trên giường, nghĩ không ra, người phụ nữ lơ mơ như vậy thế nhưng có thể sinh ra đứa trẻ người gặp người thích như vậy, thực hoài nghi rốt cuộc cô có phải mẹ ruột của cậu không, kể từ khi cậu có thể ghi nhớ, cậu liền biến thành đồng hồ báo thức nhỏ của mẹ, bởi vì người mẹ này của cậu yêu ngủ nướng!

"Mẹ ơi, mẹ quên mất!" Mộ Hi nhất thời nhảy dựng lên, chạy đến buồng vệ sinh.

Nam Nam nhìn mẹ chạy vào nhà vệ sinh, cậu ra sức lắc cái đầu nhỏ, ôm gối ôm, tỏ ra rất thất vọng.

"Mẹ, nếu không có con, cuộc sống của mẹ nhất định rối loạn! Mẹ sống thế nào nha! Cho nên về sau mẹ tìm đàn ông, Nam Nam nhất định phải xem trước được không? Nếu không thì không bàn nữa." Mộ Hi nghe con trai nói, đánh răng đi ra, nhìn cậu, vừa rồi con trai nói: Nếu không thì không bàn nữa. Thật sự là ha con liền tâm, ngay cả nói nói chuyện dùng từ đều giống nhau.

"Tiểu tử thúi, mẹ nói muốn tìm đàn ông khi nào?" Mộ Hi trách cứ Nam Nam, loại lời này không thể nói bậy.

"Mẹ, con nghe bà ngoại và dì nhỏ nói nha, mẹ yên tâm, Nam Nam sẽ bảo vệ mẹ , bà ngoại nói đàn ông cần phải bảo vệ phụ nữ nha, về sau con liền bảo vệ mẹ, nếu ai dám bắt nạt mẹ, con sẽ không khách khí nha." Vẻ mặt Mộ Tư Nam nhất định như vậy, giọng nói nhàn nhạt lộ ra một loại trách nhiệm.

***

Từ xa nhìn lại, khách sạn Hân Duyệt, Mộ Hi lộ ra nụ cười vui vẻ, về sau nơi này chính là chỗ cô làm việc.

Mộ Hi vì tránh dây dưa với Nam Cung Diệu, cố ý lựa chọn công việc ở khách sạn này, bởi vì Nam Cung Diệu không có mở rộng về phương diện này, kỳ thật Mộ Hi không biết, Nam Cung Diệu ở ngành dịch vụ có rất nhiều tài sản, giống như là chuyện Pháp Hải, khách sạn kia thuộc danh nghĩa của Nam Cung Diệu, bốn năm trước Mộ Hi cố ý lựa chọn một siêu thị nhỏ để làm việc, mục đích cũng là vì trốn Nam Cung Diệu.

Ngày đầu tiên đến phỏng vấn cô liền bị chế độ ở nghiêm khắc đây thuyết phục, khách sạn như vậy nhất định có tiền đồ, Mộ Hi xem trọng khách sạn này.

Hôm nay Mộ Hi mặc một bộ trang phục công sở, duy nhất không thay đổi chính là vẫn mang cặp mắt kính quê mùa kia, cô không muốn chọc đến phiền toái không cần thiết, cho nên an phận làm người là nguyên tắc của cô, dưới chân mang một đôi giày cao gót cao 4 cm, bởi vì mang giày cao gót, cho nên đi đường cái mông không khỏi khẽ động mọt chút, theo tuổi tăng lên, vóc người Mộ Hi càng ngày càng gợi cảm, cô biết mông mình ta, cho nên đi đường cũng không dám có biên độ quá lớn, để tránh cái mông uốn éo uyển chuyển, dẫn dụ sắc lang.

Hít sâu một cái, đến đại sảnh.

"Này? Cô chính nhân viên Mộ Hi mới tới ư? Đến, ký hợp đồng trước." Một vị tiếp tân trước quầy gọi Mộ Hi qua, rất rõ ràng trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.

"Tôi là Mộ Hi." Cô rất lễ phép đáp lại.

"Cầm lấy cái này đi tìm quản lý Trương của bộ phận nhân sự." Vị kia tiếp tân đưa cho Mộ Hi một phần hợp đồng.

Đi vào bộ phận nhân sự, sau khi vị quản lý bộ phận nhân sự kia nhìn toàn bộ giấy tờ liên quan đến Mộ Hi, trong mắt xẹt qua một tia sáng tỏ.

"Ký hợp đồng trước." Mộ Hi rất khó hiểu, dùng tay đẩy gọng kính.

"Như thế nào? Vừa vào chính là ký hợp đồng sao? Không phải còn có thời gian thử việc?" Mộ Hi nhìn quản lý bộ phận nhân sự hết sức hoang mang.

"Các giấy tờ của Mộ tiểu thư, đều có thể nói rõ cô là một người có tài, công ty chúng tôi đối với nhân tài thường cho đối phương đáp án rõ ràng nhất trước, như vậy không lãng phí thời gian lại có thể sớm phát huy năng lực của cô. Cái này, là chiếu cố thêm vào đối với cô, cô có thể xem một chút trước điều kiện phía trên này hết sức hậu hĩnh nha."

Đúng vậy, vừa rồi không vào đây Mộ Hi nhìn được, biểu hiện tốt, mỗi tháng còn có tiền thưởng, như vậy mình có thể làm nhiều ca hơn có thể kiếm nhiều tiền, con trai có thể sinh hoạt tốt hơn, nghĩ đến con trai Mộ Hi liền có động lực.

Một điều cuối cùng cũng hết sức mê hoặc người ta, ngoại trừ tiền lương mỗi tháng bốn ngàn đến một vạn, ngày nghỉ vẫn có tiền, nếu như cần tăng ca, tiền lương tính riêng, hơn nữa chỉ cần làm thêm giờ sẽ có quà tặng. Mộ Hi là lần đầu gặp phải chuyện tốt như vậy, vì sao không ký chứ, vì vậy bàn tay nhỏ bé vung lên, viết lên tên Mộ Hi.

Vị quản lý bộ phận nhân sự kia nhẹ nhàng cười một tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, công ty rõ ràng không tuyển người, tổng giám đốc không dán quảng cáo nói tuyển người, hơn nữa chỉ đích danh còn muốn một người phụ nữ tên Mộ Hi, mấy ngày nay có phỏng vấn , đều bị đuổi về, cuối cùng đợi được Mộ Hi xuất hiện, cấp trên ra lệnh, nhất định phải giữ lại cô, nếu không chén cơm của họ khó giữ được!

Hiện tại Mộ Hi hết sức may mắn trước kia mình đạt nhiều khen thưởng như vậy, cuối cùng không có cố gắng vô ích, hiện tại liền nhận thức được những ưu điểm của khen thưởng.

Thu hồi phần hợp đồng kia, vị quản lý bộ phận nhân sự này rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mộ Hi trước mắt không biết có bản lãnh gì, vậy mà khiến cấp trên coi trọng như vậy, bề ngoài bình thường, vóc người còn có thể, mang theo không rõ ràng và nghi hoặc đánh giá Mộ Hi, cô hết sức buồn bực, cô gái này dung mạo xấu xí, rốt cuộc đặc biệt chỗ nào, tổng giám đốc lại cố ý dặn dò giữ lại người này, còn muốn trực tiếp làm trưởng ca, càng không thể tưởng tượng nổi còn muốn một tháng sau thăng chức cô ta làm quản lý khách sạn!

"Uhm, cái kia... Mộ Hi đúng không, từ hôm nay trở đi cô chính là trưởng ca bộ phận khách sạn, làm rất tốt, biểu hiện tốt sẽ tiếp tục thăng chức , tiền đồ rộng mở." Kỳ thật thật đúng là tiền đồ rộng mở, vừa đến liền ký hợp đồng, hơn nữa còn không cần làm từ cấp cơ sở, về sau còn có thể một bước lên trời!

"Cám ơn, tôi nhất định làm tốt." Mộ Hi ra ngoài đến khách sạn báo cáo.

Quản lý bộ phận nhân sự cầm điện thoại di động, báo cáo công tác với cấp trên.

"Tổng giám đốc, đã theo căn dặn của ngài làm xong, vâng vâng, hiểu, hiểu, được được." Quản lý bộ phận nhân sự cầm di động còn cúi đầu khom lưng, lại cúi đầu khom lưng người khác lại không nhìn thấy! Có thể thấy được tôn trọng vị tổng giám đốc này cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.