Xà Phược

Quyển 1 - Chương 6: Cuộc chiến đầu tiên 5




Meg đứng đấy và lặng nhìn anh đi. Chỉ có lòng kiêu hãnh mới khiến cô không lao theo níu chân anh, van xin anh ở lại. Úp hai tay lên mặt, Meg nhắm nghiền đôi mắt, ngăn cản không cho mình gào thét gọi tên anh. Anh là người dàn ông duy nhất mà cô yêu. Cô không thổ lộ với anh bởi vì anh không thể yêu cô.

Chiếc Perrari gầm rú chạy xuống lối đi, tiếng bánh xe ré lên trên nền đường rải sỏi. Meg vội vàng chạy đến cửa trước đang mở toang, chỉ thấy một màn khói bụi mịt trời. Nó che khuất toàn bộ dấu vết Gianni, vả chăng cô cũng không nhìn thấy anh được nữa bởi mặt đã nhoà lệ. Dập cánh cửa lại, cô chạy lên gác và nằm úp mặt xuống chiếc giường đơn lẻ loi, lòng tự hỏi sao một cuộc chia tay để tìm lối thoát lại xảy ra dễ dàng đến vậy. Nhận ra rằng nỗi đau khổ khi thật sự mất anh còn hơn cả sống trong địa ngục, cô khóc lóc, đến khi bóng ngả dài trên vách. Nhu cầu cấp bách thu dọn đồ đạc và thoát khỏi nơi này vực cô dậy được vài giờ đồng hồ. Lúc nào tay cô cũng sờ vào miếng băng mà Gianni đã quấn cho cô. Mỉa mai thay kỉ vật cuối cùng về anh lại là một vết buộc chặt cứng. Những ý nghĩ rồ dại về việc không bao giờ tháo nó hết chui vào rồi lại chui ra khỏi tâm trí Meg khi cô cố bám chặt vào kỉ niệm về anh. Tất cả những gì cô có là miếng băng quấn này để nhắc nhở cô. Bởi vết đứt trên ngón cái của cô có thể sẽ không thành sẹo như trái tim cô.

* * *

Meg quay về Anh trong tâm trạng rối bời. Cô xuống xe buýt, trước quán rượu địa phương và đi bộ nốt quãng đường còn lại của hành trình vài trăm dặm. Đã đến lúc giũ bỏ nỗi buồn khỏi tâm trí và trở về trạng thái tự chủ. Cô cần phải tìm ra một vài chiến lược để đối mặt với việc mất Gianni, và để nói cha mẹ cô rằng cô đã quăng mất một công việc tốt nhất mà cô có khả năng tìm được. Đi trên con đường làng về phía căn nhà, cô nghĩ một việc làm cuối cùng rồi cũng sẽ đến để giải cứu cô. Cô mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô cười trong những ngày qua. Đó là một nụ cười yếu ớt và không mấy tươi tắn nhưng đó là một sự tiến bộ. Cô bắt đầu mong ngóng gặp lại mẹ trong tâm trạng mừng cuống quýt. Sau khi họ cùng nhau uống một ấm trà ngon, ăn một vài món ăn nhẹ, rồi Meg sẽ chui vào nhà kính và chìm ngập trong hàng triệu công việc linh tinh mà chắc chắn đang chất đống từ khi cô sang Ý.

Con đường làng đầy ổ gà trước kia chạy thẳng đến nhà cô giờ đây đã được tu sửa, tráng nhựa trơn tru. Tâm trí Meg tràn ngập bao nhiêu ý nghĩ nên cô không để ý đến điều này. Chỉ khi rẽ sang khúc cua cuối cùng cô mới nhận ra Gianni đã nói đúng. Mọi thứ chắc chắn đã thay đổi từ khi cô đi.

Cảm giác bàng hoàng khiến cô đứng chết trân. Quá ngạc nhiên, hai tay cô buông thõng và hành lý của cô rớt mạnh xuống mặt đường nhựa. Vườn ươm Imsey giờ đã có cổng mới và có cả một bãi dậu xe nơi đây từng là cái nhà kho cũ kỹ. Một cái máy đào màu vàng nhạt đang làm việc sau mấy nhà kính mà Meg đã buồn rầu quyến luyến khi ra đi. Nó đang đào bới dọc ngang mảnh đất trước kia thuộc về người hàng xóm - nhưng giờ không còn của họ nữa. Càng không tin nổi khi Meg nhìn thấy thông điệp trên bảng điện tử bên cạnh cổng vườn ươm. Đó là lời xin lỗi khách hàng vì không thể phục vụ trong giai đoạn một của dự án mở rộng vườn ươm.

Những lời của Gianni quay lại ám ảnh cô khi cô đến cánh cổng chính. Không chỉ là một cái cổng được dựng lên mà là một cái cổng đã khoá chặt.

Cô bị nhốt bên ngoài căn nhà của mình.

Rút điện thoại di động ra, Meg gọi số điện thoại bàn. Cô sửng sốt, một người hoàn toàn xa lạ trả lời điện thoại.

“Có chuyện gì vậy? Bà Imsey đâu?” hoảng hốt, Meg quăng mấy cái vali vào cổng và bắt đầu leo vào.

Một giọng nói cứng rắn đầy uy quyền vang lên.

“Tôi e là bà Imsey không rảnh lúc này. Tôi có thể giúp gì cho cô?”

Để cứu nguy cho Meg, mẹ cô đột ngột xuất hiện ở cánh cửa ngôi nhà gỗ một tầng và vẫy vẫy tay chào cô. Thả chiếc điện thoại xuống, Meg chạy vào lối đi nhưng người phụ nữ đang ào ra chào cô hoàn toàn khác lạ.

Thứ nhất, bà Imsey đang mặc váy. Và bà chỉ vòng một tay ôm cô con gái, bởi bà đang bận tắt cái điện thoại di động đang gọi bà. Đó là chiếc PDA, trông nó ấn tượng không khác gì điện thoại của Gianni. “Megan! Bé yêu đây rồi!” Bà ôm chặt cô bằng một cái ôm đàng hoàng, gần như muốn vắt hết cuộc sống trong thân hình của Meg - cho đến khi điệu nhạc không thể nhầm lẫn của Percy Grainger vang lên trong điện thoại.

“Xin lỗi con yêu, cuộc gọi này từ phòng thiết kế. Con tự xoay xở một chút nhé? Vài món ăn đã làm sẵn và một ít món ăn vặt để trong tủ lạnh ấy...” Bà nói rồi nhận điện. Meg phải đứng và đợi cho đến khi mẹ cô xong cuộc đàm thoại. Có lẽ cô đang đứng giữa lối đi của cha mẹ cô nhưng cô thấy mình giống như đang đứng trước biển, hoàn toàn lạc lõng. Trừ trường hợp gia đình tổ chức kỉ niệm gì đấy, cô chưa bao giờ thấy mẹ mình mặc thứ gì khác ngoài quần yếm và mang ủng. Bà Imsey giờ đây không chỉ mặc áo thun, mang giày thể thao mà còn dùng điện thoại di động nữa. Còn cái bài hát “Country Gardens” líu lo mỗi khi có ai gọi nữa chứ... Meg biết là mình nên lấy làm vui mừng, nhưng khi nghe nói đến thức ăn nhanh cô cảm thấy ngờ ngợ. Mẹ cô hẳn đã dùng nó không một chút do dự trong mấy tháng qua. Cô cảm thấy bị giằng xé giữa niềm vui và sự lo lắng. Không cần phải hỏi thêm chuyện gì đã xảy ra từ khi cô xa nhà. Những lời của Gianni vang vang trong đầu cô như tiếng chuông báo tử. Cha mẹ cô đã thực sự tân tiến. Giờ đây chỉ có Meg mới là người sống trong quá khứ mà thôi.

“Con sẽ đi xuống nhà kính tìm bố,” Cô nói với mẹ nhưng không thành tiếng. Ban đầu, cha cô khó tiếp thu những ý kiến cải tiến của Meg hơn mẹ cô. Meg háo hức muốn gặp lại biết bao. Ông sẽ là nơi nương tựa cho cô giữa những thay đổi này.

Mẹ cô vẫy vẫy tay loạn xạ rồi lấy tay bịt điện thoại lại, chỉ tay về phía căn nhà. “Cha con đang ở trong phòng làm việc ấy, đang cài đặt một vài phần mềm trong máy tính xách tay. Nếu con muốn mua một vài thứ đặc biệt ở siêu thị, ông ấy sẽ cập nhật quầy hoa thực phẩm để đặt hàng, nhưng con nên nhanh nhẹn lên đấy.”

Meg há hốc miệng. Khi cô còn ở trong căn nhà này, cha cô chỉ rời khỏi mấy cái nhà kính yêu quý khi đến giờ ăn và lúc trời sụp tối, thậm chí ông còn không muốn đi nữa kia. Cô đã cố hàng trăm lần để giúp ông làm quen với cái máy tính sắp về hưu. Bỗng dưng Meg cảm thấy mình tụt hậu kinh khủng. Nhìn mọi thứ hối hả, vội vàng ở nơi từng là căn nhà nhỏ yên ắng, cô phân vân không biết cha mẹ có quên mất cô không.

Meg chuyển đồ đạc vào phòng ngủ trước kia của mình, nhưng Gianni đã nói đúng. Đây không còn là nhà của cô nữa. Cuộc sống cùng anh đã làm cho cô trở thành một dân du mục, không còn đưòng thoái lui nữa.

Cô đã trưởng thành, mặc dù áo quần để lại trong tủ giờ vẫn rộng thùng thình so với cô. Chuyện trở về này được ví như một dây thường xuân Boston bị nhét vào một chậu hoa chỉ có nửa gang tay. Meg muốn trốn thoát nhưng không biết phải làm thế nào. Cha mẹ cô không cần cô nữa. Cô được tự do ra đi, nhưng cô lại là người muốn nán lại. Cuộc đời cô mang một khoảng trống có hình dáng Gianni mà không thứ gì, dù là gia đình hay bạn bè lấp được. Trong cơn tuyệt vọng, Meg lao vào làm việc ở vườn ươm. Học hỏi hết những hệ thống mới và gặp gỡ hết nhân viên như là một cách ẩn náu để quên đi mọi chuyện. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Cô cần Gianni giữ thăng bằng cho cô. Không có anh, cuộc đời cô trở nên chông chênh. Mặc dù tuyệt vọng nhưng cô lại thấy tự hào. Lục tìm các báo thương mại để xem anh có đăng tin quảng cáo vị trí Quản lý vườn hoa quốc tế hay không chỉ khiến cô đau khổ, tuyệt vọng thêm. Thế nên cô nghĩ cách tự tạo một công việc mới cho mình. Để lấy lại thành công mà cô có được ở Chelsea hồi đầu năm, cô thiết kế và gắn thêm một toa vào chiếc xe của mình, chuyên dùng để chở cây tới buổi triển lãm hoa quốc gia. Nó không khác gì một hành dộng di dời điên rồ. Tập trung vào công việc ở vườn ươm làm cô không còn lo lắng gì về những khó khăn của tương lai mà cô đã đánh mất... cho đến khi có gì đó đang len lỏi vào trong tầm nhận thức của cô. Cô bắt đầu cảm thấy trong người khang khác. Ngực cô trở nên mềm hơn, và cô không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình có kinh nguyệt là lúc nào. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên bởi tâm trí cô lúc nào cũng đầy ắp hình ảnh của Gianni - nhưng nó là điều đáng lo. Cô không còn sống hết mình mỗi ngày nữa. Tất cả những gì cô làm là để tồn tại. Thức dậy trước khi mặt trời mọc và làm việc suốt ngày, cô làm không khác gì bị bắt buộc phải làm. Cô bắt đầu mở cửa làm việc vào buổi sáng và đóng cửa là việc cuối cùng khi đêm xuống. Khi cha mẹ cô thuyết phục cô rằng cô phải nghỉ ngơi thì cô vào phòng của mình. Ở đó, cô viết lại những gì cô đã làm được trong thời gian làm việc ở lâu đài Castelfino. Ít ra, đó cũng là những gì cô có ý định làm. Cô ngồi vào bàn giấy mà cha mẹ cô đã mua cho cô vào hôm sinh nhật 16 tuổi. Cô đã nhìn ra cánh đồng và những hàng rào kia cả cuộc đời mình. Nhưng chỉ có hôm nav cô mới nhìn thấy những thứ mới mẻ và thú vị của khung cảnh nơi đây. Hình ảnh những đôi cánh màu đỏ bay đến tiệc tùng trên những cây táo gai thường có tác dụng nhắc nhở cô bắt đầu liệt kê danh sách những thứ cần phải mua cho mùa Giáng Sinh. Hôm nay, cô nhìn trân trân vào đàn chim quang quác mà không nhìn thấy gì cả. Tâm trí cô đang chu du đi nơi khác, bên kia dãy núi Alps. Tuyết sẽ rơi trên những ngọn núi dó nhưng chúng có thể mong đợi mùa xuân đến. Còn Meg thì không thể. Kể từ bây giờ, cô sẽ không còn hăng hái, sôi nổi nữa. Trái tim cô đã băng giá như mùa đông. Cô đã hy sinh mọi thứ, và cô nhận được gì?

Thôi đi, cô tự nạt mình. Trái tim mình không còn chịu đựng được nữa, nhưng đó là lỗi của mình chứ chẳng phải của ai cả. Mình đã quyết định chấm dứt tình trạng tồi tệ này và trốn chạy khỏi Gianni. Nếu không vì niềm kiêu hãnh ngu ngốc này thì mình đã có thể ở lại, ít ra cũng kéo dài được thêm chút đỉnh. Bây giờ mình phải sống với hậu quả của việc ra đi. Đó là do mình chứ không phải những người mình đang sống và làm việc cùng. Họ xứng đáng được có những thứ khác tốt dẹp hơn là nhìn thấy mình thơ thẩn quanh quẩn nơi đây.

Bằng một hơi thở thật mạnh và thậm chí bằng một nỗ lực, cô chống hai tay lên mặt bàn và nâng người lên. Bên ngoài, cuộc sống vẫn tiếp diễn mà không cần đến cô. Có lõ cô đã không còn tồn tại trong thế giới này nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác phải chịu đựng. Bên ngoài thế giới sầu thảm của cô, mặt trời rực rỡ như một quả cầu lửa, rải những tia nắng vàng xuống những cánh đồng. Cô đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng. Cô phải vịn chặt vào chiếc bàn giấy trong chốc lát để đứng vững. Chỉ là một cơn choáng. Rồi cô nhớ ra mình chẳng thể ăn được gì suốt ngày trừ mấy cái bánh quy, bởi cô cứ cảm thấy buồn nôn.

Một nỗi nghi ngờ đáng sợ bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí cô. Nhưng đó cũng có thể là hệ quả của việc quá buồn rầu khiến cô thấy chán ăn, nó làm cô thấy mệt mỏi liên miên và phát bệnh khi nghĩ đến thức ăn, nhưng mặt khác...

Thật là kì cục, tất nhiên cô không thể nào mang thai được. Gianni đã rất thận trọng trong chuyện phòng ngừa. Cô không thể nào mang thai được.

Không thể nào! Meg nhìn chằm chằm vào bóng hoàng hôn, cô nghĩ cho ra. Nhưng không tài nào hiểu được. Chỉ còn có một cách làm cho tâm hồn cô nhẹ nhõm mà thôi. Nhặt cái ví lên, cô đi thẳng vào thị trấn, Nhà thuốc vẫn còn mở.

Nhũng ngày kế tiếp trôi qua ảm đạm. Nếu không vì bản kế hoạch treo tường dày dặc nét mực màu tím và những tin nhắc nhở cứ bật lên trong máy tính thì Meg sẽ chẳng thể nào làm được việc gì. Như thường cô làm những việc thường ngày một cách máy móc, chọn cây cỏ, bỏ vào toa xe và đi thẳng đến London để mở một gian hàng triển lãm những loài hoa tuyệt nhất của vườn ươm Imsey. Đó là một cơn ác mộng. Những con đường đầy rẫy những phụ nữ mang thai. Chen lấn nhau để có một chỗ trên lối đi bộ. Trẻ con ở khắp nơi. Trước kia Meg chưa bao giờ để ý đến điều này nhưng giờ đây cô nhìn thấy tất cả nhưng chỉ có một trong số đó quan trọng đối với cô. Đứa con của Gianni đang lớn dần trong bụng cô. Cô không thể nghĩ được điêu khác. Thường thì viễn cảnh làm gian hàng trưng bày ở Hiệp hội hoa viên Hoàng gia tổ chức hàng tháng khiến cô lo phát khiếp nhưng giờ đây thêm một điều này khiến tâm trạng cô rối bời bởi cô có một điều quan trọng hơn nhiều, nó khiến cô lo lắng vô cùng. Những người cô nhìn thấy hay bất cứ nơi nào cô trông thấy đều là một phần của gia đình. Lẽ ra cô phải thấy vui mới phải. Nhưng ngược lại, trái tim cô ngày càng nặng. Hình ảnh hoàn hảo của cha, mẹ và những đứa con sẽ không bao giờ có phần trong cuộc đời cô. Còn không có chỗ dành cho bất kì người đàn ông nào ngoài Gianni. Một người mẹ đơn thân nuôi con một mình sẽ cực khổ vô cùng. Tất cả trách nhiệm sẽ thuộc về cô - chăm sóc em bé, kiếm tiền để nuôi con, áo quần, nhà cửa... và lúc nào gương mặt bé bỏng ấy cũng nhắc cô về người đàn ông cô đã rời bỏ.

Meg đến hội trường nơi tổ chức triển lãm hoa mùa đông hơi sớm. Tâm trí cô chưa bao giò thôi nghĩ đến Gianni, nhưng công việc cần phải làm cho xong. Những chậu hoa lan của cô vẫn còn đẹp hoàn hảo và cô không có ý định bán rẻ chúng. Cô hầu như thức trắng đêm, chèn những cuộn bông cho từng cái nụ và bảo vệ từng nhánh hoa. Bây giờ tất cả những mếng băng dính và vỏ bọc phải được tháo bỏ. Đây là một việc làm khó bởi nó đòi hỏi tính cẩn thận và tỉ mỉ, nhưng Meg biết rõ cô sẽ phải làm gì. Những ngón tay thoăn thoắt của cô đã hoàn thành xong việc và cô sẽ sớm bưng từng chậu hoa đặt vào gian hàng Imsey. Chiếc bàn của cô đã được chuyển vào khu rừng thu nhỏ từ lâu rồi. Khi đang thầm mừng vì vẫn còn nhiều thời gian trước khi cuộc triển lãm khai mạc thì một bóng người đổ xuống người cô.

Giác quan thứ sáu ngay tập tức báo cho cô biết đó là Gianni.

Cô đã đúng. Xoay người lại, cô nhìn lên gương mặt mà cô đã, đang và vẫn khao khát được nhìn ngắm, được vuốt ve và hôn không dứt. Hàng triệu ý nghĩ nhảy múa trong tâm trí cô, nhưng cô sẽ không làm bất cứ điều gì để khiến mình trở thành một con ngốc. Gianni không đi một mình. Anh được tháp tùng bởi một người đàn ông mặc áo khoác đen, cùng một thiếu niên tay cầm chiếc máy chụp hình kỹ thuật số nhìn có vẻ rất đắt tiền.

“Chào cô, Megan. Đây là các nhà báo. Họ đã viết một bài đặc biệt cho báo Chủ nhật về công trình mà chúng ta đã cùng nhau hoàn thành trong dự án Castelfino...”

“Công trình anh đã làm,” Meg cắt ngang. Hai người đàn ông cười với Gianni một cách tự mãn. Anh phớt lờ họ, và phóng một tia nhìn sang Meg. Anh đằng hắng.

“Tôi tình cờ tham gia một hội nghị ở Anh, và muốn xem qua bản thảo của họ trong khi đang ở đây. Đó là một điều tốt mà tôi đã thực hiện. Tôi không muốn bài viết này có mục đích kiếm lợi ở thị trường Giáng sinh mà lại nói có một nửa sự thật. Họ bỏ qua công lao, đóng góp của cô và một số hình ảnh, và họ cần đến tầm ảnh hưởng của tôi để dẫn họ đến đây trước khi khai mạc.” Gianni giải thích khi Meg chưa kịp hỏi tại sao anh lại bỏ thời gian ra để đi với họ. Những lời nói của anh nhanh như những viên đạn vợt ra khỏi khẩu súng. Meg thấy ngay rằng Gianni không có ý định để cho các nhà báo đề cập đến những chuyện mà dân chúng tò mò.

“Tôi không biết...” Meg bắt đầu một cách ấp úng. Thái độ và ánh mắt Gianni điều khiển cô một cách ý tứ, cô hiểu rằng đây không phải là cách anh muốn làm ở London. Có vẻ như nỗi đau không chỉ của riêng cô nữa. Phái chiến đấu với cơn thúc giục lao vào vòng tay anh và van xin anh tha thứ, Meg cố hình dung ra cảnh mình là anh thì sẽ xử sự ra sao. Anh đang cư xử rất đúng mực, mặc cho thái độ của cô thế nào đi nữa. Cô thấy mình cần đền đáp lại bằng cách giả vờ tự tin và nói những gì anh muốn. Vì vậy cô mỉm cười và trả lời tất cả những câu hỏi của nhà báo. Sau khi thận trọng không đề cập đến chuyên môn xuất sắc của mình, cô bị một phen hoảng hồn khi người phỏng vấn nhắc đến vấn đề này. Nhanh mắt liếc sang Gianni đầy ẩn ý, cô trả lời nước đôi để che đậy. Cứ như những điều anh từng nói trước đây, rõ ràng anh không muốn nhắc đến bằng cấp của cô nữa. Thợ chụp hình vẫn chụp trong khi Meg nói, vì vậy toàn bộ cuộc phỏng vấn khiếp đảm này cũng không quá dài. Khi các vị khách đi hết, cảm xúc bị đè nén trong Meg được dịp vỡ tung ra trong tiếng rên rỉ vẻ đau khổ bất chấp những tiếng ồn ào, om xòm của những người tham gia triển lãm xung quanh cô. Gianni nghe thấy, anh dừng lại và để hai nhà báo đi trước, anh nhanh chóng quay lại gian hàng Imsey.

“Có chuyện gì vậy, Megan?”

Những người đi cùng anh hướng ra phía cửa chính, Meg đã mong Gianni mỉm cười. Bởi anh luôn mỉm cười khi hỏi cảm giác của cô.

Nhưng hôm nay thì không.

Meg căng thẳng nuốt nước miếng. “Không có gì - tôi ổn. Chỉ hơi bất ngờ về cuộc phỏng vấn. Tôi không quen với những chuyện như vậy, bị hỏi mà không có sự chuẩn bị làm tôi vô cùng căng thẳng.”

“Thế nên tôi mới đứng cùng với họ. Phòng trường hợp cô cần tôi ủng hộ tinh thần,” Gianni nói ngắn gọn.

Meg nghĩ đến nhân cách của anh, nghĩ đến đứa con của cô. Đặt trường hợp Gianni không muốn có đứa con này, thì anh sẽ chẳng thích nó tí nào. Cô quyết định trong tích tắc rằng anh biết càng ít thì uy quyền của anh đối với cô càng ít.

“Tôi cho rằng anh chỉ đứng đó dể chắc chắn rằng tôi không nói xấu về anh với mấy nhà báo đó thôi.” Cô nói một cách bình thường. Gianni có vẻ sốc, gương mặt lạnh lùng thoáng biến sắc.

“Không phải thế. Tôi biết cô là người rất chuyên nghiệp, không thể nào xử sự thế được. Tôi cũng biết cô sẽ khiêm tốn khi trả lời phỏng vấn. Tôi chỉ đến đây để chắc chắn rằng công lao của cô được nhìn nhận mà thôi.”

“Chỉ có vậy thôi à?”

Anh không trả lời.

“Thế thì cảm ơn anh, Gianni,” cô nói khẽ. “Khi nào thì bài báo đó được đăng?”

“Ngay thời điểm quảng cáo rầm rộ mà tôi đang thu xếp ở Anh. Đó là lý do tại sao tôi có mặt ở đây,” anh đáp, dập tắt ngay ý nghĩ rằng anh từ bên kia châu Âu sang để chinh phục cô lần nữa. Meg biết rằng cô đã có quyết định đúng đắn. Cô không thể để anh biết về đứa bé. Cô sẽ không chịu nổi dù anh ghét bỏ hay thương hại. Cô cần thấy anh tiếp tục mang vẻ mặt cứng rắn, lạnh lùng.

“À, dù sao anh cũng đang ở đây, tôi sẽ cung cấp cho anh một bè hoa cỏ để anh tặng đoàn ‘cung nữ’ mới tuyển của anh nha?”

Câu nói đùa của cô như tắc nghẹn trong họng, nhưng bằng cách nào đó nó cũng thoát ra được. Nở một nụ cười sẽ mang lại một viễn cảnh khác, nhưng thật vô vọng. Meg nhanh nhẹn bận bịu gom mấy miếng bông cuối cùng còn sót lại và nhét vào một cái túi nhỏ mang hình dáng của một trái tim héo úa.

“Không cần nhiều thế đâu. Tôi chỉ cần một bó thôi.”

Máu trong mạch cô dường như đông lại. Chỉ có một cách hiểu duy nhất để diễn tả thành lời.

“Chỉ một thôi à? Anh cũng không mất nhiều thời gian để kiếm cho mình một cô tình nhân lấp chỗ trống nhỉ.” Meg chỉnh sửa độ nghiêng của từng nụ hoa lan và chiếc lá bóng mượt, động tác nhẹ nhàng nhưng bất cẩn và run rẩy trên đám rêu mềm mại. Gianni lắc đầu. “Qua cách cô nhắc nhở tôi về năng lực của mình, tôi thấy hơi ngạc nhiên là vì sao cô không nhận ra cô là người không thể thay thế được hả Megan? Nói cho cô biết, tôi không còn tìm kiếm tình nhân gì nữa. Không phải bây giờ, cũng không bao giờ nữa. Giai đoạn đó trong cuộc đời tôi đã kết thúc.”

“Vậy là...” Meg nhìn các loài hoa cỏ khắp gian hàng trưng bày đầy nghệ thuật của mình. Chúng nằm thành từng cụm. Chỉ có cô là người đơn độc, lúc này và mãi mãi. “Điều đó có nghĩa là anh đã tìm được vợ rồi.”

“Có thể. Những chi tiết cuối cùng vẫn còn bỏ ngỏ.”

Meg nhìn đi nơi khác để Gianni không thể bắt được nỗi đau trong đôi mắt cô. “Anh khiến nó giống chuyện làm ăn quá!”

“Còn tùy vào việc có đạt được thỏa thuận không. Đây là đêm cuối cùng tôi ở London. Tôi muốn cô mang bó hoa đến cho tôi tối nay.” Gianni lôi chiếc PDA của mình ra, nhấn vài cái, liếc nhìn màn hình và xem đồng hồ đeo tay.

“Tôi sẽ rảnh sau 7 giờ tối.”

Nghe có vẻ lạnh lùng. Meg nhìn anh chăm chăm, biết rằng đây sẽ là lần cuối hai người gặp nhau.

“Vợ sắp cưới của anh có ở dó không?” Cô rụt rè hỏi.

Miệng anh nhành ra vẻ phật ý khi nghe mấy từ này.

“Tôi rảnh vào lúc 7 giờ. Thế thôi” anh nói rồi bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.