Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 6




Thời gian như bóng câu, nháy mắt đã qua ba năm.

Trong hành cung Đông Tề.

Thừa tướng Trâu Khích xử lý xong đống giấy tờ chất cao như núi, thư thái thở một hơi, quay lên phía bảo tọa báo cáo với Tề hầu Nguyệt cơ tình hình chánh vụ của Đông Tề hiện nay. Thấy Nguyệt Cơ dáng vẻ lơ đãng, Trâu Khích cười nói: "đại vương hẳn là đang tư niệm vị quốc sư đại nhân kia?"

Nguyệt Cơ vương bị nói trúng tâm sự, cúi đầu nói: "thừa tướng chớ cười ta, thực không biết Bệ hạ nghĩ gì, cố bắt ta phong cho hắn cái chức quốc sư vô danh, còn nói muốn làm quốc sư của cả Đại Thương…"

Nàng lại nhớ đến đêm qua, người kia chính dùng thân phận "quốc sư" đùa bỡn mình, tất nhiên là có một phen tình thú trong đó, mặt ngọc không khỏi đỏ bừng, cũng may Trâu Khích đang cúi đầu suy nghĩ gì đó nên không bắt gặp. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Bệ hạ không phải người thường, làm vậy tất có thâm ý, không phải mấy kẻ chúng ta có thể lý giải", Trâu Khích suy nghĩ rồi nghiêm mặt nói: "nhớ năm đó, Bệ hạ thực thi tân chánh tại Đông Tề, lão thần còn tưởng nước ta thế là tiêu rồi, từng cực lực khuyên can, nhưng Bệ hạ thánh ý kiên quyết, không ngờ hôm nay lại có điều kỳ diệu như này".

Vẻ mặt Nguyệt Cơ lộ vẻ sùng bái: "Đúng a, Bệ hạ làm ra kỳ tích chưa từng nghe nói trước đây, biến Đông Tề thành "đặc khu kinh tế", đẩy mạnh phát triển ngư nghiệp, thực thi cải cách ruộng đất, giải phóng nô đãi, cấp ruộng canh tác. Tộc ta mấy ngàn năm qua đều ăn không đủ no, như hôm nay được cảnh sung túc có thừa thế này, thực không khác nào nằm mộng, đến bây giờ ngẫm lại vẫn có cảm giác không tin nổi".

Trâu Khích đồng cảm nói: "Bệ hạ năm đó từng hứa giúp tộc ta thoát ra bể khổ, không ngờ vỏn vẹn ba năm đã thực hiện xong, tộc chúng ta từ trên tới dưới đều đội ân Thiên tử vô ngần, ngay mấy gã tộc trưởng kiêu ngạo kia đều thành tâm tín phục. Nếu như tộc ta không hàng Đại Thương, chỉ sợ có thêm mấy trăm năm vẫn là như cũ. Bây giờ xem ra, năm đó quy phụ Đại Thương thực là quyết định sáng suốt nhất, hiện giờ ngay cả Đông Lỗ cũng không có ít người vượt biên sang nước ta…"

Thực tế kế hoạch tân chánh của Trương Tử Tinh là đem "đặc khu" Đông Tề trở thành một vùng đất thử nghiệm chế độ phong kiến.

Chế độ nô đãi có quá nhiều nhược điểm, từ phát triển tới nay đã thành trở ngại lớn nhất cho sự phát triển và tiến bộ, tàn nhẫn tước bỏ quyền sống của con người, ngược đãi nô đãi, cưỡng chế lao động, bọn họ chỉ là công cụ lao động mà thôi. Súc sinh bị ngược đãi cũng có ngày phản kháng, huống chi nô đãi, không ít người to gan lựa chọn bỏ trốn, nhiều bình dân nghèo khổ và thương nhân phá sản dù phải ăn xác chết để sống cũng không chịu làm nô lệ cho người…mà kế hoạch tân chánh của Trương Tử Tinh thực hiện tại Đông Tề giúp cho nô đãi khổ cực vài trăm năm rốt cục được nhìn thấy ánh mặt trời.

Nội dung chủ yếu của tân chánh là: Chia đất đai của Đông Di cũ ra, đại bộ phận thuộc về sở hữu của quốc gia, số ít còn lại ban cho các đại tộc trường, đồng thời giải trừ nô tịch của nô lệ, biến nô đãi thành nông dân, lại tăng cho đất đai. Với điều kiện là nô lệ hàng năm phải hoàn thành sản lượng công việc yêu cầu, chỉ cần làm xong, liền cho bọn họ thân phận tự do, nếu không thể hay không nguyện ý hoàn thành thì trở thành gia nô tư hữu của các tộc trưởng.

Vì để tăng cường tính hợp tác của các tộc trưởng và nô đãi, những nô đãi được tử do có thể sử dụng đất được cấp để canh tác lao động, hai phần lương thực trả cho chủ nhân cũ, hai phần là thuế nộp cho quốc gia, còn 6 phần thuộc về nông dân. Nông dân không được cấp đất vĩnh viễn, tạm thời là 30 năm, chỉ cần hoàn thành quy định hàng năm, thời hẳn dụng ruộng đất sẽ được tăng thêm, thẳng cho tới con cháu đời sau. Nếu như bãi công hoặc kém đến không thể hoàn thành, sẽ giảm thời gian chiếm hữu, thậm chí thu hồi đất ruộng, nếu gặp phải thiên tai địch họa mà nộp thiếu, khi đó sẽ được xem xét từng trường hợp cụ thể.

Các tộc trưởng ngoài ruộng đất của mình, còn được hưởng hai phần sản lượng của nông dân, thời hạn được hưởng quyền đãi ngộ và chiếm hữu đất đai cũng bị hạn chế là 50 năm. Nếu mấy gã tộc trưởng này an phận thủ thường, tuân thủ chánh lệnh quốc gia, không cướp bóc, xâm chiếm đất đai của nông dân thì quyền hạn này cũng được tăng thêm hàng năm, cuối năm quốc gia còn thưởng chút khích lệ, nếu có chiến tích hay công lao đặc thù, ngoài phần thưởng bình thường còn được phong thêm nhiều đất đai hơn. Ngược lại, nếu phạm tội từ nhẹ thì bị giảm trừ quyền hạn, nặng thì còn có thể bị thu hồi toàn bộ đất đai.

Đơn giản mà nói, chỉ cần ngươi thành thành thật thật nghe lời, cơ bản có thể muôn đời hưởng đặc quyền này, còn không nghe hả, cái gì cũng không có!.

Tân chánh giải phóng nô lệ đối với chủ sở hữu lâu năm mà nói, không nghi ngờ gì là lấy đi tài sản lớn nhất của bọn chúng – cho nên hai năm đầu triển khai hết sức khó khăn, nhưng Đông Tề dù sao là nước chiến bại, lại thêm Nguyệt Cơ, Trâu Khích lợi dụng quân đội Đại Thương khống chế cục diện, còn đặt ra nhiều quy định nghiêm khắc, kẻ nào vi phạm, đương trị trọng tội.

Sau khi diệt vài tên phản đối mạnh làm điển hình, các tộc trưởng vì bảo toàn tính mệnh chỉ có thể khuất phục. Nhưng lần khuất phục này không ngờ lại có được hiệu quả kinh tế kinh người: có động lực tự do và ruộng đất, tốc độ làm việc của nô lệ lên cao chưa từng thấy, ngay mấy người già gần đất xa trời cũng không ngoại lệ, lại thêm Trương Tử Tinh sử dụng biện pháp của Khương Tử Nha, giảm lễ tiết, thông thương công nghiệp, chú trọng ngư nghiệp, giúp đo Đông Tề phát triển cực nhanh, đã dần mang dáng dấp một quốc gia giàu có. Vưu Hồn, được Trương Tử Tinh cố ý gọi là "người tiên phong" cũng ở Đông Tề bắt đầu triển khai Phú Quý Thương Hào. Mức sống trung bình của Đông Tề được đề cao, các tộc trưởng có được tiền tài, cuộc sống xa hoa chưa từng mơ tưởng trước đây cũng đã minh bạch lợi ích của tân chánh, bọn họ chỉ cần an phận thủ thường là có thể tiếp tục lối sinh hoạt hạnh phúc này, một số ít kẻ cực hữu bị vũ lực khống chế, cũng chỉ đành cam tâm nuốt hận ý trong lòng.

"Phu quân này cái gì cũng tốt, chỉ là đến đi bất chợt, cả bốn vị tỷ muội kia cũng thế, mỗi lần chỉ lưu lại vài ngày đã trở về Triều Ca…có khi tác tính đảo loạn quốc gia một chút, hay là vờ xưng thừa tướng bệnh nguy, chắc hắn sẽ thường tới đây hơn…"

Tiếng nói Nguyệt Cơ tuy nhỏ nhưng không qua được tai Trâu Khích pháp lực thâm hậu, đi ra gần cửa vẫn có thể nghe thấy, chỉ biết cười khổ lắc đầu.

Trên Tam Tiên Đảo.

Ba vị nương nương đang ngồi trong động phủ, mặt không đeo mấy mặt nạ kỳ quái kia, trước mắt bọn họ là một đứa hài đồng xinh xắn linh lợi, ước chừng 6, 7 tuổi, chính là Na Tra.

Bích Tiêu cười, ngắm đứa tiểu đồ đệ đáng yêu này, nói: "đồ nhi ngoan, lần này con từ Triều Ca quay lại, không biết vị thiên tử sư tôn háo sắc kia có cho con đồ chơi gì kỳ quái không?"

Na Tra bĩu môi, có chút không vui nói: "tứ sư tôn sao lại nói đại sư tôn háo sắc? đại sư tôn từng dậy, nam nhi háo sắc mới là có bổn sắc, thà là chân tiểu nhân, không thèm làm ngụy quân tử, còn hơn xa mấy kẻ bề ngoài đạo mạo mà trong lòng toàn những âm mưu".

Quỳnh Tiêu chau mày nói: "lời này của thiên tử không hoàn toàn vô lý, chúng ta tu luyện lâu năm, tất không so đo tiểu tiết, nhưng Na Tra còn chưa đầy 7 tuổi, dạy những câu này có phải quá sớm không?"

"Cái này gọi là…giáo dục sớm a!", Bích Tiêu lắc lắc đầu cười nói: "Cũng may mỗi lần Na Tra chỉ ở lại Triều Ca hai tháng, nếu không sớm bị tên gia hỏa kia dạy thành tiểu sắc lang rồi"

Đại tỷ Vân Tiêu lộ ra thần tình cổ quái: "muội muội, ta xem Na Tra không vấn đề gì, mà ngôn từ của muội vô hình trung đã bị thiên tử kia ảnh hưởng rồi, cái gì giáo dục sớm, cái gì tiểu sắc lang…"

"Người ta bất quá thấy Na Tra nói rất buồn cười, mới bắt chước thôi mà", Bích Tiêu bắt chước Na Tra bĩu môi, phát hiện mình hình như rất thích cái động tác này, đưa mắt nhìn hướng Na Tra, thân hình nhẹ nhàng phiêu dật bay tới: "đồ nhi ngoan, rốt cục con học được bổn sự gì ở Triều Ca? lại đây, để sư tôn xem ngươi coi, đem sở học của con thi triển hết ra đây, không cho phép giấu diếm!"

"Dạ, tứ sư tôn!", Na Tra nghe lời đứng đối diện với Bích Tiêu, lấy từ trong túi pháp bảo ra một thanh trường thương màu vàng, bày ra tư thế công kích. Đột nghiên, ánh mắt Na Tra dừng ở đằng sau Bích Tiêu, tựa hồ như có gì kỳ dị vừa xuất hiện.

Bích Tiêu trong lòng ngạc nhiên, còn tưởng có gì cổ quái, theo ánh mắt Na Tra nhìn lại, dè đâu không phát hiện điều chi, đột nhiên bên tai truyền tới thanh âm của Quỳnh Tiêu: "muội muội cẩn thận!"

Ngay sát na Bích Tiêu phân thần, Na Tra đã không chậm trễ phát động tiến công cuồng phong bạo vũ, trong chốc lát, toàn bộ những pháp bảo được Tam Tiêu cấp cho đã đem ra sử dụng, còn vài khỏa tiều cầu Tam Tiêu chưa từng thấy qua, nhưng uy lực hết sức kinh người, lại có thể bạo tạc, ngay sơn thạch cứng rắn gần đó cũng bị bạo khai.

Mây khói tan đi, thân hình Bích Tiêu xuất hiện giữa không trung, tay nắm mấy pháp bảo Na Tra ném ra, tuy bình yên vô sự, nhưng tóc tai rối loạn, quần áo xộc xa xộc xệch.

Bích Tiêu hạ xuống, lau đi bụi bám trên mặt, thò tay ngắt trên cái má phúng phính của Na Tra đang cười toe toét: "tiểu Na Tra ngươi giỏi a, dám đánh trộm vi sư, ngay Xích Diễm thương cũng mang ra! Nếu tỷ ỷ không đề tỉnh, có khi thực sự bị ngươi làm bị thương".

Na Tra bị đau nhưng không dám phản kháng, cười khổ nói: "tứ sư tôn, người nói con cứ toàn lực thi triển…."

"Thế lần này ngươi ở Triều Ca là học chiêu đánh trộm vô lại này sao?", Bích Tiêu thở ra thu tay lại, nhìn vết đỏ trên má Na Tra, không nhịn nổi lại véo một cái bên má còn lại cho công bình, cảm giác rất không sai, bực bội trong lòng cũng vơi đi hơn nửa.

"Đại sư tôn có dạy, cùng người đối địch không thể khinh địch, vừa xông lên là phải dùng toàn lực đối phó", Na Tra sợ Bích Tiêu nghéo nữa, vội đưa cánh tay nhỏ bé lên che mặt: "đại sư tôn nói, có rất nhiều tiên nhân đạo sĩ, đối địch cứ như trò đùa, rõ ràng là có pháp bảo lệ hại, ngay từ đầu lại giữ không đem ra, thậm chí lại còn kiêu căng, cầm trường kiếm ra vẻ đấu với người ta vài hiệp, thấy không địch nổi mới đem pháp bảo ra vãn hồi thể diện, thực là ngu xuẩn cùng cực. Nếu gặp phải loại địch nhân này, cho dù thực lực không bằng đối phương, chỉ cần chiến lược hợp lý, chiếu dạng tấn công là có thể khắc định chế thắng…"

Nghe xong Na Tra chuyển tải đạo lý "chiến đấu tiên tiến" của Trương Tử Tinh, Tam Tiêu đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều lộ vẻ kinh dị. Tu đạo giả bây giờ chiến đấu thực là có loại tập quán "xấu" bất thành văn này, mà pháp bảo lợi hại nhất đều tới cuối mới mang ra. Nếu như lời Na Tra, từ đầu thừa cơ đối thủ sơ suất toàn lực công kích, lúc đó đối phương có pháp bảo lợi hại thế nào cũng không kịp sử dụng đã bị giết chết.

"Cái này cũng quá hèn hạ đi", Bích Tiêu định thừa cơ véo Na Tra thêm vài cái, thấy nó "phòng thủ" nghiêm ngặt, chỉ đành cốc lên đầu nó vài cái.

Vân Tiêu trầm ngâm hồi lâu mới nói: "nếu là tỷ đấu bình thường không nói, nhưng gặp lúc đối đầu sinh tử, đâu còn có thể băn khoăn như thế? Vị bệ hạ kia tuy có chút vô lại, nhưng có thể phát hiện điểm này, làm điều người khác không làm được, thực khiến ta bội phục. Sau này khi chúng ta đối địch, tất phải hết sức cẩn thận, nếu cần thiết cũng phải dùng chiến thuật này thủ thắng".

Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu gật đầu như hiểu ra, qua chuyện này, lòng hiếu kỳ và bội phục của Tam Tiêu với vị thiên tử kia lại tăng thêm vài phần, Quỳnh Tiêu tùy tiện hỏi một câu: "đồ nhi, đại sư tôn của con còn nói gì không?"

"không có…", Na Tra đột nhiên nhớ tới điều gì, thần sắc có chút mất tự nhiên.

Tam Tiêu là đẳng cấp nào, lập tức phát hiện ra chỗ dị thường của nó, Bích Tiêu hay xúc động nhất, tất nhiên là nhanh nhẩu hỏi: "tiểu đồ nhi, hay là đi theo tên gia hỏa đó học cái gì xấu xa rồi? tiểu cầu tự bạo kia hẳn cũng là hắn cho ngươi để đánh trộm ta a!"

Na Tra sợ nhất là vị tứ sư tôn bất tri bất giác lại ngắt nhéo mặt mình này, hai tay lại vội vàng đưa lên che má, rồi mới gật gật đầu, xong lại cố sức lắc lắc.

Vân Tiêu không bực mình mà cười nói: "muội muội chớ nên phát tiết, vị bệ hạ kia tuy không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng là người tinh tế, lại hay bảo hộ, tuyệt sẽ không dạy cái gì xấu cho Na Tra. Pháp bảo tiểu cầu vừa rồi không có nửa điểm pháp lực trong đó lại có thể phá sơn bạo thạch, thực là hiếm thấy, ta nghĩ ắt là bảo vật hắn cho Na Tra hộ thân, đâu liên quan gì tới đánh trộm muội? bây giờ thu liễm tâm thành, truyền tam biến cuối cùng trong Thượng Thanh tiên quyết cho Na Tra đi".

Bích Tiêu tín phục nhất vị tỷ tỷ này, lập tức thu hồi ý niệm đùa vui, gật đầu xưng phải.

Na Tra thấy thế thở phào một hơi, hạy ý thức sờ túi pháp bảo, trong đó còn một món đồ đại sư tôn cho nó, một pháp bảo có thể chụp lấy ảnh tượng: máy ảnh kỹ thuật số thông minh!, đồng thời còn một nhiệm vụ hết sức "trọng yếu" mà vị đại sư tôn bất lương này giao cho tiểu đồ đệ: đó là tìm cơ hội chụp trộm dung nhan của ba vị sư tôn nương nương lúc không đeo mặt nạ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.