Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 47




Xà Cơ thấy tình thế không ổn, hóa thành thân rắn tiến ra giữa sông thì gặp phải Ứng Long ngự thủy, thi triển Ngưng băng thuật, đem Xà Cơ đang trốn trong nước đông kết lại, thả năng trong nước thực sự là tinh diệu, Xà Cơ đóng băng nổi lên khỏi mặt nước, bị Ứng Long một quyền đánh bể tan tành. Ngân Hạt đại bi, liều mạng tiến sát Ứng Long, quay người ý muốn thi triển Hạt vĩ đảo mã độc (đuôi bò cạp). Không ngờ Ứng Long từ lúc tại tế đàn đã thấy nàng sử dụng trò này, sớm đã có phòng bị, lập tức bên người xuất hiện một luồng nước như ẩn như hiện, không để cho Ngân Hạt tiến lại gần, đẩy văng ra xa, vừa lúc rơi vào vùng chiến đấu của Nữ Bạt cùng Chu Thiên Lân, bị Nữ Bạt phát ra Hạn tuyệt khí đánh trúng, thân thể nhất thời trở nên khô kiệt, bị đôi cánh vỗ một cái, hóa thành tro bụi.

"Bùng!" Ngân Hạt là song tu đạo lữ của Chu Thiên Lân, nay đã chết, Chu Thiên Lân nhất thời ánh mắt đỏ lên, bất chấp đào tẩu, xông lên muốn liều mạng.

Nữ Bạt vận xuất lực lượng hai cánh quạt lên, phong lôi cùng lên, đem thân thể Chu Thiên Lân cơ hồ đánh cho tiêu tán. Chu Thiên Lân biết thực lực của mình cùng địch nhân cách nhau quá xa, báo thù vô vọng, liền dùng hết tàn lực, lén lấy từ trong lòng ra một vật, cắn răng phi thân thẳng về phía Ứng Long trên bầu trời.

Ứng Long chiến đấu cảm giác được lực lượng mênh mông xuất hiện trên người hắn, biết Chu Thiên Lân bị ép đến chân tường, muốn thi triển bí thuật tự bạo nguyên thần lực, vội vàng ngưng thần ứng đối.

Lực lượng tự bạo này không phải là nhỏ, người tự bạo cũng hóa thành tro bụi, không tồn hậu thế, may mắn mà nói, nếu có thể sóong sót được một chút hồn phách, nhưng trùng tu cũng là vô vọng.

Chu Thiên Lân một bên dùng tự bạo thu hút sự chú ý của địch nhân, một bên âm thầm đem vật trong tay bóp nát ra, hướng phía dưới sông mà rải xuống. Nữ Bạt cùng Ứng Long sự chú ý đều bị tập trung vào việc tự bạo, cũng không có lưu ý đến động tác nhỏ này của hắn.

Chu Thiên Lân sau khi đã bỏ được vật kia, phát ra tiếng cười thê lương. Thân thể bỗng nhiên giữa không trung gập lại, toàn lực đánh về phía Nữ Bạt đang đi lên cứu viện. Nữ Bạt kinh hãi, hai cánh ngưng xuất gió lốc, liên tiếp quạt về phía Chu Thiên Lân. Nhưng Chu Thiên Lân liều chết tự bạo lực lượng xuất hiện thật sự quá mức đáng sợ, cứ vượt gió mà vọt tới. Trong lúc nguy cấp, một màn nước bỗng nhiên xuất hiện. Đem Chu Thiên Lân mà bao vây lấy, trong khoảnh khắc liền ngưng tụ thành băng, đồng thời một thân ảnh quen thuộc đánh tới, che chở cho Nữ Bạt lui về phía sau.

Một tiếng nổ vang lên, Chu Thiên Lân rốt cục tự bạo, năng lượng sinh ra lực lượng thật lớn đẩy văng hai người Nữ Bạt ra, băng vụn văng tung tóe khắp nơi, thân thể Nữ Bạt tuy cường hãn, cũng bị băng vụn kia quất vào cũng không khỏi đau đớn, mà Ứng Long tới cứu nàng là người chịu chủ yếu lực lượng của vụ nổ này.

Nữ Bạt vội hỏi: "Chàng… chàng sao rồi?"

Ứng Long miệng ứa máu tươi, mỉm cười lắc đầu nói: "Không sao, chỉ nghỉ ngơi là khôi phục lại thôi, người này chỉ có thực lực chân tiên, nếu đổi lại là kim tiên, chỉ sợ uy lực ta cũng không thể ngăn cản".

Nữ Bạt cũng không có nói nhiều, thâm tình mà nhìn, nàng biết, cho dù vừa rồi là kim tiên tự bạo, Ứng Long cũng sẽ không chút do dự mà bảo vệ cho nàng, cũng giống như nàng cũng sẽ làm như vậy. Hai người yêu nhau mấy ngàn năm, sinh tử không sợ, sớm đã hiểu nhau, không cần nhiều lời.

"Kỳ thật đạo nhân này cũng tính là người chung tình, đáng tiếc…" Ứng Long thở dài một tiếng, dắt Nữ Bạt rời đi, không có phát giác trong nước có dị trạng.

Cùng lúc đó, cuộc chiến trên tế đàn cũng đã kết thúc. Thân vệ của Ngạc Sùng Vũ đều đã bị dồn vào một góc.

Lúc này, Thiên tử cùng một đám binh sĩ bảo hộ lại đi vào tế đàn. Câu nói đầu tiên đã đập tan niềm hy vọng cuối cùng của Ngạc Sùng Vũ cùng Vi Tử Khải: "Việt Vương, Nam bá hầu, ba yêu nhân kia đều đã bị tiêu diệt, ngươi còn không mau thúc thủ chịu trói!"

Ngạc Sùng Vũ trên mặt càng trắng bệch, Vi Tử Khải đa trở thành như mất hồn chỉ còn cái xác, tùy ý quân sĩ dắt đi. Ngạc Sùng Vũ biết đại thế đã qua, thở dài một tiếng mà hạ vũ khí xuống, hắn đã đầu hàng, các thân vệ vốn đã không còn lòng dạ nào mà chiến đấu cũng buông bỏ sự chống cự.

Nhưng vào lúc này, một tình huống làm cho người ta không thể tưởng được đã xảy ra khi Ngạc Sùng Vũ đầu hàng, mọi người đều đã bình tâm trở lại, thì một gã quân sĩ hùng tráng bên cạnh Thiên tử bỗng nhiên rút kiếm đâm vào sau lưng của Thiên tử.

Sự việc đột nhiên sinh ra ngoài sự dự kiến của những người xung quanh, ngay cả Văn Trọng cũng cứu viện không kịp.

Người nọ sau khi một kiếm đắc thủ, lập tức bị quân sĩ chung quanh chộp lấy đè ngã xuống đất, Thiên tử sắc mặt xanh lè, cầm trường kiếm lảo đảo gục xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả áo trắng, quân sĩ bên cạnh chạy nhanh tới cẩn thận đỡ lấy.

Ngạc Sùng Vũ cùng Vi Tử Khải đều lắp bắp kinh hãi, biến cố này, ngay cả bọn họ cũng không nghĩ tới, thích khách kia căn bản không phải là thuộc hạ của bọn họ, chuyện này cũng không nằm trong kế hoạch của bọn hắn. Văn Trọng phẫn nộ quát: "Ngươi là người nào, dám mưu sát Thiên tử!"

"Hôn quân, ngươi ngàn tính vạn tính, cũng là sót một điểm!" Người nọ vẻ mặt chết cũng không sờn, ngược lại ha hả cười to: "Ngô Tích Nhật chịu ân của chủ công lưu lại mạng sống, hôm nay thừa cơ hội trời cho này, vì chủ công mà tru trừ hôn quân, có chết cũng không hối hận!"

Một bên sớm bảo người gọi ngự y, Văn Trọng giận dựng cả tóc lên, quát hỏi thích khách: "Thiên tử lấy nhân nghĩa làm đầu, ngươi dám mưu nghịch như thế, nói mau, đến tột cùng là chịu sự sai khiến của người nào?"

Thích khách cũng không úy kỵ, cười lạnh nói: "Thiên tử muốn ép chết đến bốn phương chư hầu, lấy tiện dân mà hoành thi bạo chánh, chẳng qua là giả nhân giả nghĩa mà thôi, sao so với chủ công của ta được…"

Nói tới đây, thích khách tựa hồ ý thức được đã nói hớ, lập tức ngừng lại.

Văn Trọng có ép hỏi thế nào, rốt cuộc không chịu lộ ra một chút nào nữa.

Trong lúc hỗn loạn, quân sĩ bên cạnh Thiên tử gọi Văn Thái sư tới.

Văn Trọng chạy nhanh tới, chợt nghe Thiên tử cố sức nói: "Trích tinh lâu đan phòng… có… Thiên địa tạo hóa đan một viên…"

Văn Trọng biết danh tiếng của Thiên địa tạo hóa đan, còn từng nghe nói Thiên tử năm đó Đông chinh có dùng thuốc này, để làm nối lại một chân của Thừa tướng Đông tề, không khỏi mừng rỡ, nhanh chóng phái người bảo vệ, chính mình chạy tới Trích tinh lâu lấy thuốc.

Thích khách vừa nghe thấy lời này, không để ý tới binh khí trên người, liều mạng giãy dụa tựa hồ muốn tiến lên bồi thêm một kiếm, nhưng các quân sĩ làm sao còn dám để cho hắn xem thường vọng động, lập tức nhiều người hợp lực, liều chết giữ lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Không lâu sau, Văn Trọng lấy được đan dược, hỏa tốc đem thuốc tới, lúc này Thiên tử đã nguy lắm rồi, ngay cả ngự y ũng không thể cầm máu, lại không dám rút kiếm kia ra. Cũng may Thiên địa tạo hóa đan quả nhiên linh nghiệm vô cùng, Thiên tử sau lhi ăn vào, sắc mặt nhất thời khôi phục sự hồng nhuận, chính mình rút thanh đồng kiếm còn mang theo vết máu kia ra, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại mắt thường cũng có thể thấy được.

Bởi vì do mất nhiều máu, Thiên tử tinh thần cũng có chút uể oải, nhưng chung quy đã không có gì đáng ngại, các ngự y cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thiên tử hướng tới Văn Trọng gật gật đầu: "Đa tạ Thái sư, nếu không hôm nay quả nhân đã gặp tai kiếp rồi".

Văn Trọng lắc đầu nói: "Bệ hạ đừng vội đỡ cho lão thần, đều là lão thần sơ sẩy, hộ giá bất lợi, thiếu chút nữa đã gây thành đại họa, may mà có Tạo hóa đan kia, nếu không cũng không dám tưởng tượng".

Thích khách kia không nghĩ tới Thiên tử lại "chết đi sống lại", lộ ra biểu tình cực kỳ không cam lòng, hướng tới một bên mà nhìn vài lần, mọi người theo ánh mắt của hắn mà nhìn lại, phát hiện người hắn nhìn lại là Tây bá hầu Cơ Xương. Cơ Xương chỉ cảm thấy bất ngờ, mắt thấy vẻ nghi ngờ trên mặt mọi người càng ngày càng đậm, trong lòng nhất thời dâng lên sự linh cảm bất tường.

Thích khách kia thấy tất cả mọi người nhìn về phía Cơ Xương, nhanh chóng dời ánh mắt đi, cúi đầu, cử chỉ này càng làm cho mọi người hoài nghi.

Thiên tử mặt lộ vẻ khắt khe, đối với thích khách nói: "Nếu ngươi nói ra người ở sau lưng sai khiến ngươi, quả nhân có thể tha cho ngươi không chết".

Thích khách kia tựa hồ cắn chặt răng, hét lớn một tiếng: "Ta dám ám sát, làm gì có chuyện ham sống sợ chết! Hôm nay công bại thùy thành, Chỉ thẹn với chủ công! Ân tình chủ công nhân nghĩa, kiếp sau xin báo đáp!"

Nói xong, hắn tựa cổ vào một lưỡi đao cứa mạnh một cái, nhất thời máu phun ra như suối, chết tại chỗ.

Thiên tử kinh hô một tiếng, đứng lên, một bên ngự y chạy nhanh tới kiểm tra, lại lắc lắc đầu, ý bảo không thể cứu được. Thiên tử nắm chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén nhìn tới Tây bá hầu Cơ Xương, trầm giọng nói: "Đáng tiếc Thiên địa tạo hóa đan kia chỉ còn một viên, đã bị quả nhân uống rồi, nếu không có thể làm sống lại thích khách, bắt được chủ mưu sau lưng! Chủ mưu kia thật sự là âm trầm xảo trá, dám thừa dịp đại loạn mà mưu sát quả nhân! Đáng tiếc, mới vừa rồi Mẫu tân hiển thánh cũng đã nói, quả nhân là Thiên tử, thủy chung là thiên mệnh sở quy, không thể bị quỷ kế nào có thể xâm hại!"

Tuy Thiên tử không có chỉ ra danh tính của Tây bá hầu, hiện trường cũng không có chứng cớ xác thực, nhưng mọi người theo ngôn ngữ không lời vừa rồi của thích khách cũng phán đoán ra, chủ mưu này nhất định chính là Cơ Xương!

Trừ Cơ Xương ra, thiên hạ còn có vị "chủ công" nào có thể miễn cưỡng lấy "nhân nghĩa" mà nói chuyện với Thiên tử?

Thích khách tuy đã tự sát, cũng không để lộ ra chủ công, có thể thấy được mị lực cùng nhân cách của người này, chỉ có Tây bá hầu có tiếng là thánh nhân, tự nhiên là "không ai không cho là đúng".

Cơ Xương thầm nghĩ rất không ổn, nhưng hắn suy nghĩ rất sắc xảo, biết trước mắt càng giải thích, thì sẽ làm người ta càng thêm sinh nghi, nhưng nếu không giải thích, thì chẳng khác nào cam chịu? Vào lúc hắn đang tiến thối lưỡng nan, Ngạc Sùng Vũ bỗng nhiên cười to nói: "Không thể tưởng được trong tứ đại chư hầu còn có nhân vật bực này! Uổng ta ngày thường tự phụ tâm kế, so với người này tự thẹn là không bằng!"

Ngạc Sùng Vũ hôm nay trong lòng rất đơn giản, nếu có thể đem tứ hầu toàn bộ kéo xuống nước, Thiên tử cho dù muốn giết, cũng phải suy nghĩ lại. Cho dù không thể tha thứ, dù sao hôm nay đại thế đã qua, có thể đi được bước nào thì hay bước đó.

Mà những lời này không thể nghi ngờ lại như đổ dầu vào lửa, Cơ Xương trong lòng hận muốn Ngạc Sùng Vũ phải chết, bất chấp tất cả, chạy nhanh hướng tới Thiên tử tỏ vẻ trung tâm cùng trong sạch, nhưng lúc này hắn đã là người mang sự hiềm nghi lớn nhất, ngay cả Khương Hoàn sở cùng Sùng Hầu Hổ đều không khỏi hoài nghi thích khách này có quan hệ với Cơ Xương. Thiên tử rốt cục cũng nhịn không được sắc mặt giận dữ, hạ lệnh đem Vi Tử Khải, tứ đại chư hầu cùng những người phản nghịc còn lại tạm thời giam lại, hỏa tốc phái người tra xét phogn tỏa Việt vương phủ. Thi thể của thích khách kia cũng được bảo quản, lưu lại đợi phân biệt thân phận.

Bởi vì "điều trị", kịch độc trên người Hoàng hậu cùng chư vị phi tử đều được Thiên tử tự mình "Trị" cho, chỉ có Diễm phi Đát Kỷ trúng độc rất nặng, tạm thời còn bị hôn mê, làm cho Thiên tử lo lắng.

Lúc này ở trong Hình bộ, một màn quỷ dị đang diễn ra.

Thích khách tự sát mà chết kia bỗng nhiên ngồi dậy, lộ ra nụ cười làm cho người ta rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.