Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 4




"Ý tưởng của quả nhân là, sàng nỏ không chỉ để bắn bình thường, còn có thể "bắn găm chặt vào tường thành", giúp cho đội công thành mượn thế trèo lên công phá, lại cải tiến đặt từng nấc trên cung, tổng cộng mười mũi tên, có thể đồng thời bắn ra, xưng là "Hàn Nha Tiễn". Không biết sau khi vật này dung hợp với thuật luyện khí của Pháp Giới đạo trưởng, sẽ cấp cho chúng ta kinh hỉ như thế nào?", Trương Tử Tinh cũng mặc kệ biểu tình kinh ngạc của Văn Trọng và Thân Công Báo, hai mắt nhìn chằm chằm Pháp Giới, đúng lúc nghênh đón cái nhìn cuồng nhiệt của hắn, hai người đối thị trong giây lát, đột nhiên cất tiếng cười lớn.

"Thân đạo hữu nói rất không sai, giờ Bệ hạ có đuổi, bần đạo cũng không đi, ha ha!", Pháp Giới cũng không phải tên ngốc, đâu không rõ chân ý của Trương Tử Tinh, người ta đã mang đồ cơ mật cho hắn xem, tuyệt không chỉ là tín nhiệm đơn giản được: "Bần đạo si mê cơ quan kỹ xảo, tuy tu vi không đủ nhưng luyện khí cũng có chút thành tựu, lại càng thích chế binh khí, không ngờ Bệ hạ cũng là tri kỷ, lần này đến đây thực không uổng phí".

Cái tên Pháp Giới không hề nổi bật, biểu hiện đột xuất nhất cũng chỉ có một tấm phướn yêu giữ chân Lôi Chấn Tử mà thôi, nhưng chỗ lợi hại nhất của hắn không phải cái này, mà ở một sự tình khác: trước trận Tru Tiên, Khương Tử Nha dẫn đại quân đến ải Tị Thủy, gặp hai vị đệ tử Hàng Thăng, Hàng Biên của Pháp Giới, hai người này dựa vào một kiện pháp bảo Pháp Giới lưu lại, giết quân Chu tới máu chảy thành sông, Võ Vương cắm đầu bỏ chạy.

Pháp bảo đó tên là Vạn Nhân Xa, bên ngoài trông chỉ như cái xe gió bằng giấy, bên trong có một cái bàn xoay, một thanh tay quay cố định ở giữa, trên có bốn cây phướn khắc đầy phù ấn, ghi bốn chữ "địa, thủy, hỏa, phong", phất lên mây bay ngùn ngụt, lửa cháy rợp trời, gió thổi ào ào, gươm bay chật đất. Chuẩn xác mà nói, đây không nên gọi là pháp bảo, mà là một loại vũ khí sát thương đại quy mô. Pháp Giới tu vi không cao mà có thể nghĩ ra thứ này, quả đáng gọi là một nhà phát minh xuất sắc, từ phương diện này đánh giá, Pháp Giới có thể coi là đồng đạo chân chính của Trương Tử Tinh.

Văn Trọng thấy Trương Tử Tinh nhanh chóng "thu phục" Pháp Giới như vậy, không khỏi hết sức bội phục: "chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Pháp Giới đạo hữu".

Trương Tử Tinh nghe đến mòn tai, lại đem mồi câu quăng về phía Thân Công Báo: "Thân đạo hữu, vừa rồi đề nghị làm quốc sư, không biết ngài có nguyện ý không?"

Thân Công Báo suy nghĩ rất lâu mới đáp: "ân tri ngộ của Bệ hạ, bần đạo cảm kích không thôi, chỉ là hiện giờ bần đạo còn chưa có ý nhập thế, đành phụ mỹ ý của Bệ hạ. Nhưng bần đạo và Bệ hạ cũng là người có duyên, ngày sau khi cần, bần đạo tất tới tương trợ, tuyệt không nuốt lời".

Kỳ thực Thân Công Báo đã rất động tâm, nhưng lại thay đổi suy nghĩ: Thiên tử trí mưu hơn người, văn võ song toàn, thủ hạ tài giỏi dưới tay không ít, cho dù mình làm quóc sự, cũng không thể hiện được nhiều. Không bằng chờ sau này sát kiếp tới, lại đến tương trợ, thậm chí giúp hắn thay đổi cục diện mới có thể tỏ rõ tài năng quốc sư.

Trương Tử Tinh tất nhiên là không biết ý nghĩ của Thân Công Báo, cũng không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn từng dặn dò môn nhân như thế, tuy Thân Công Báo cự tuyệt chức quốc sư khiến hắn có chút thất vọng, nhưng nghe ra vẫn còn chưa hết hi vọng, thuận thế nói: "đã là như vậy, quả nhân cũng không miễn cưỡng, xin đạo trưởng nhớ cho, chức quốc sư của Đại Thương sẽ mãi để trống chờ đạo trưởng".

Thân Công Báo xuất thân yêu tộc, tuy có cơ duyên vào làm môn hạ Nguyên Thủy Thiên Tôn nhiều năm, học được chút bản lãnh, nhưng thủy chung vì xuất thân mà chịu ghẻ lạnh, ngay cả danh đồ đệ cũng không có, những môn nhân khác cũng không coi hắn ra gì, thành ra Thân Công Báo giao du với bạn hữu bên ngoài còn thân mật hơn. Mấy năm trước, Nguyên Thủy Thiên Tôn rốt cục từ bi chính thức nhận hắn làm đệ tử, nhưng bối phận rất thấp, thậm chí còn dưới cả tên vô dụng Khương Tử Nha, khiến hắn hết sức ủy khuất. Bây giờ Thiên tử trọng thị hắn như vậy, Thân Công Báo chỉ thấy một cảm giác thỏa mãn chưa từng có trước đây nảy sinh, tự tôn bị đè nén lâu ngày bắt đầu dâng lên bồng bột.

Thân Công Báo biết rõ là vị thiên tử này muốn lung lạc mình, nhưng vẫn không nén nổi loại cảm động "vì tri kỷ mà chết", chánh sắc thi lễ nói: "Thân Công Báo đa tạ Bệ hạ lễ ngộ, ngày sau tất xin báo đáp, tuyệt không phụ ân tri ngộ của Bệ hạ". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trương Tử Tinh biết người tu đạo rất trọng lời hứa, thấy Thân Công Báo bộc bạch như vậy, không khỏi mừng rỡ, ba người lại hàn huyên một trận. Thân Công Báo từ chối lời mời ở lại của Trương Tử Tinh, chấp ý rời đi, mà Pháp Giới quả nhiên giữ tín nhiệm lưu lại. Trương Tử Tinh biết giá trị của Pháp Giới, lập tức an bài một nơi ở an tĩnh, lại cấp cho hắn vài trương đồ án nghiên cứu.

Trương Tử Tinh an bài xong mọi chuyển, đi thẳng tới chỗ ở của Khổng Tuyên. Khổng Tuyên nghe xong ý nghĩ của hắn, lộ ra biểu tình khó hiểu.

Khổng Tuyên chau mày nói: "Hoàng huynh vì sao lại cần mặt nạ? có thể che dấu diện mạo, không bị pháp lực dò xét…thậm chí không thể toán ra thân phận thực sự…"

"Còn nhớ thân phận Tiêu Dao tán nhân của vi huynh không? Mặt nạ này chính là để chuẩn bị cho hắn".

Khổng Tuyên là người thông minh, nhanh chóng minh bạch dụng ý của hắn, động dung nói: "Làm vậy hết sức nguy hiểm, xin hoàng huynh nghĩ lại! hoàng huynh là thiên hạ chí tôn, nên ở trong Triều Ca, có thể khống chế toàn cục, vì sao phải làm vậy?"

Trương Tử Tinh biết Khổng Tuyên lo hắn tu vi quá thấp mà gặp nguy hiểm, cũng không giải thích mà chỉ kiên trì nhờ cậy. Khổng Tuyên than thở: "ta biết hoàng huynh trí mưu hơn người, sớm đã chuẩn bị hết cho tương lai. Nhưng giới tiên nhân không phải tầm thường, chỉ dùng thực lực nói chuyện. Với thân phận nhân gian thiên tử của hoàng huynh, có thể khiến cho người khác vài phần cố kỵ. Nếu che dấu thân phận, dùng thân phận Tiêu Dao tán nhân kia hành sự, chỉ e nguy hiểm rất lớn. Hoàng huynh sau này phải nhớ rõ cẩn thận hành sự".

Trương Tử Tinh khẽ gật đầu: "lời vàng ngọc của hiền đệ, vi huynh ghi nhớ trong tim. Vi huynh tuy pháp lực kém cỏi, nhưng lại có một loại cảm ứng kỳ diệu đối với tương lai: tràng sát kiếp này rất không tầm thường, nếu vi huynh chỉ ở trong hoàng thành tính kế e rằng nhiều chuyện khó khăn, phải ra bên ngoài mới có cơ hội tìm kiếm sinh cơ".

Sự thật, tương lai những kẻ tham gia vào sát kiếp không chỉ có tiên nhân phổ thông, mà ngay cả thánh nhân cũng bị cuốn vào vòng xoáy này. Nếu chỉ dựa vào việc phát triển quốc lực hoặc quân đội, tuyệt không cách nào cải biến mệnh số, cho dù có thực lực như Khổng Tuyên giúp đỡ cũng không được. Án theo tình tiết, Triệt giáo hẳn sẽ đứng bên phe Đại Thương, nhưng Thông Thiên Giáo Chủ dù sao cũng chỉ có một người, sao địch nối tứ thánh. Cho dù Nữ Oa chịu ước thúc bởi lần đánh cuộc ở miếu Nữ Oa mà trợ giúp Thông Thiên, hai người cũng không phải là đối thủ của bốn người Lão Tử.

Trừ phi, có người khuấy lên nước đục, thậm chí biến bốn vị thánh nhân vốn là đồng minh trở mặt thành thù…nếu là vậy, ngốc ngốc đứng ở Triều Ca tính kế còn lâu mới đủ. Cho nên Trương Tử Tinh sớm đã hạ quyết tâm, dù mình tự thân xuất mã nguy hiểm thế nào cũng phải phá hoại một phen.

"Che dấu chân thân không có gì khó, Ngũ Sắc Thần Quang của đệ làm được điều này, kể cả có dùng Chiếu Yêu Giám nhìn vào cũng không thấy rõ", Khổng Tuyên biết hắn có năng lực "tiên tri", cũng không khuyên bảo nữa, lộ ra sắc mặt trầm ngâm: "còn tránh bị người ta toán ra thì quả là khó, cũng may giờ thiên cơ điên đảo, dù là thánh nhân muốn toán cũng không dễ dàng, ngu đệ chỉ biết tận lực chế tạo mà thôi".

"Thiên cơ hỗn loạn là sao? Chẳng nhẽ có người thi pháp làm nhiễu?", Trương Tử Tinh nghe câu này không chỉ một lần, chính mình cũng đem ra lừa người khác, nhưng thực ra không biết nguyên nhân của hiện tượng này là gì.

Khổng Tuyên lắc đầu nói: "Nếu là thánh nhân thi thuật, tuy có thể điên đảo thiên cơ, khiến người không thể toán, nhưng cũng chỉ che dấu được một thời gian. Xem thiên cơ hỗn loạn bất kham thế này, dù là hỗn nguyên thánh nhân cũng không có thần thông như thế".

Trương Tử Tinh suy tư giây lát, hỏi: "nếu vi huynh gặp phải thánh nhân, có bị hắn phát hiện?"

"Thực lực của ngu đệ cũng gần mức Huyền tiên thượng giai mà thôi, kém thánh nhân không biết bao nhiêu, làm sao giấu được?", Khổng Tuyên cười khổ một tiếng, bỗng nhớ đến cái gì, kinh hãi hỏi: "Chẳng nhẽ hoàng huynh định…tính kế thánh nhân?"

"Ta có dự cảm tại sát kiếp sau này, sớm muộn sẽ trở thành phe đối lập với thánh nhân, nếu đã không cách nào trốn tránh, sao không đi trước một bước toán kế? trong mắt vi huynh, thánh nhân không phải là chí tôn cao cao tại thượng, cũng không đại biểu cái gì thiên đạo chó má, cùng lắm là lực lượng hơn người mà thôi. Bọn họ cũng có nhược điểm và sơ hở, chỉ cần biết và lợi dụng được, cho dù là loại sâu kiến như ta cũng có thể khiến mấy con cự thú này sứt đầu mẻ trán".

Khổng Tuyên không ngờ hắn to gan vậy, ngây người hồi lâu, ánh mắt dần biến thành siêu thoát, cười lớn nói: "Hoàng huynh thực to gan! Ngu đệ cũng muốn sớm gặp thánh nhân, xem con yêu điểu ta đây rốt cục cùng hỗn nguyên thánh nhân chênh lệch tới mức nào?"

Trương Tử Tinh tuy nói đầy hào khí, nhưng tâm lý biết rõ việc này nguy hiểm tới thế nào. Dù sao, thực lực của người ta hơn xa mình quá nhiều, dù tận lực dùng kế mưu, hi vọng cũng rất nhỏ nhoi. Tuy nói thiên cơ điên đảo, nhưng thánh nhân vẫn là thánh nhân, ai biết bọn họ không có kỳ thuật gì toán ra chân tướng, hành động này thực cửu tử nhất sinh. Mà hắn nghe khẩu khí của Khổng Tuyên có ý cùng tiến thoái, đồng sinh cộng tử, nhiệt huyết trong lòng dâng trào, không nhịn nổi mà buột miệng nói ra: "Hiền đệ! Ngươi không cần làm vậy, kỳ thực lúc đầu ta đối với đệ…"

"Chúng ta là huynh đệ, đâu cần chi lời thừa!", lời Trương Tử Tinh chưa dứt đã bị Khổng Tuyết ngắt ngưng: "ngu đệ bổn tính cô độc, tu luyện từ thượng cổ tới nay chỉ toàn kẻ địch, bằng hữu không có một người, may mắn gặp được hoàng huynh, thực là một tràng cơ duyên, hoàng huynh làm người cao thượng, ta thân làm huynh đệ, sao có thể trơ mắt đứng nhìn, nam nhi trương phu chính là phải vậy!"

Trương Tử Tinh nghe đến động thần, vừa mừng vừa xấu hổ, nhất thời không nói nên lời. Thẹn mình lúc đầu còn tự tưởng thủ đoạn cao minh thu phục Khổng Tuyên, thì ra Khổng Tuyên đã sớm biết! vị "cố nhân" này đâu phải tên ngốc, ai mới là kẻ khờ chân chính! Khổng Tuyên nói xong lời này, đột nhiên sững người tại chỗ, biểu tình lúc vui lúc giận, biến hóa liên tục.

Tại lúc Trương Tử Tinh bắt đầu lo lắng, Khổng Tuyên thở ra một hơi, lại khôi phục nguyên trạng, ánh mắt phát ra thần quang kỳ dị, vui mừng nói: "hoàng huynh thực là phúc tinh của ta! Ngu đệ vốn e dè thánh nhân, vừa rồi giải khai tâm tình, quyết tâm đối mặt một trận, tâm cảnh đột nhiên minh ngộ, chỉ thấy cả người thư thái, tựa hồ lại có đột phá".

"Chúc mừng hiền đệ, hiền đệ được hưởng phúc, hiểu ra đại đạo, đâu có can hệ gì tới vi huynh? Chớ làm ta xấu hổ nữa", tâm lý Trương Tử Tinh cũng vì Khổng Tuyên mà cáo hứng: "hay cho một câu "nam nhi đại trượng phu chính là phải vậy", ta cũng không nhiều lời nữa, ngày sau huynh đệ hoạn nạn có nhau, đồng sinh cộng tử!"

"Hoàng huynh hào sảng, rất hợp với tính đệ", Khổng Tuyên cười nhẹ nói: "tấm mặt nạ kia tuy có chút phiền toái, nhưng lấy Ngũ Sắc Thần Quang làm vật dẫn, mất vài bữa thời gian cũng chế ra được. Ngu đệ nắm chắc mười phần, chỉ cần hoàng huynh đeo mặt nạ này, trừ thánh nhân ra, cho dù là người cùng tu vi Huyền tiên thượng giai cũng không toán ra được thân phận".

Khổng Tuyên nói xong, đột nhiên nổi hứng thử toán mệnh cách của Trương Tử Tinh, khuôn mặt nhất thời biến sắc, trầm mặc hồi lâu, lại toán thêm một lần, lần này sắc mặt còn khó coi hơn, mồ hôi không dè cũng toát ra trên đầu: "mệnh cách của hoàng huynh thực cổ quái! Nếu không phải đã biết thân phận của huynh, chỉ sợ không cách nào toán được…chẳng nhẽ hoàng huynh đeo bảo vật gì?"

Trương Tử Tinh khó hiểu nói: "nếu đã có bảo vật, đâu cần nhờ hiền đệ chế mặt nạ nữa…"

"Ngu đệ toán qua sơ lược, chỉ thấy mệnh cách hoàng huynh cao quý, tử tế toán lại, lại phát hiện mệnh cách hoàng huynh hết sức đặc thù, như vừa trong thiên sổ, lại không nắm chắc, dường như…không thuộc về thế giới này, chẳng nhẽ là do thiên cơ điên đảo? vì sao bình thường không gặp dị sự thế này? Thực là quái a…"

Trương Tử Tinh nghe đến đây, trái tim dần dần đập mạnh, không ngờ Khổng Tuyên lại có thể toán ra mình không thuộc về thế giới này! Thế thánh nhân thì sao? Khả năng thôi toán của thánh nhân tới mức độ nào?

Khổng Tuyên giải thích: "kỳ thực thôi toán là trình độ cảm ứng thiên đạo của người tu đạo, thiên cơ khó dò, dù là am hiểu tới đâu cũng chỉ toán ra một phần tương lai, cho dù là thánh nhân cũng không thể toán ra toàn bộ, nếu nói hoàn toàn nắm được thiên đạo, họa may chỉ có lão tổ Hồng Quân mới có thể làm được, huống chi hiện nay là lúc thiên cơ hỗn loạn, điên đảo bất ngờ? Hoàng huynh có mệnh cách này, chỉ sợ là thiên mệnh ban tặng, thành tựu sau này không thể hạn lượng. Đã là như vậy, thêm vào mặt nạ ngu đệ luyện chế hoàn toàn có thể ẩn tàng lai lịch, có khi ngay cả thánh nhân cũng không toán ra được thân phận thực sự của hoàng huynh".

Ngữ khí của Khổng Tuyên khiến Trương Tử Tinh khó lòng an tâm, nhưng hắn biết vị huynh đệ này đã tận lực, cho nên cũng chỉ gật đầu. Khổng Tuyên lại nói: "hoàng huynh ẩn dấu thân phận như chuẩn bị kỳ binh, có điều mức độ nguy hiểm rất lớn, ngu đệ có một pháp thuật "xích huyết độn thuật" truyền cho hoàng huynh, thuật này do mẹ ta là Phượng Hoàng truyền thừa, có thể thuấn tức vạn dặm, tuy tổn hao nguyên khí, nhưng chạy trốn rất nhanh. Năm xưa ta chạy thoát khỏi tay sư đồ Đa Bảo chính là nhờ nó, nếu không phải bị thương quá nặng, có khi cũng không gặp hoàng huynh. Hoàng huynh là chí tôn thiên hạ, không thể chỉ dùng dũng khí, sa vào cạm bẫy, nhớ kỹ! "

Câu cuối cùng của Khổng Tuyên là vì sợ Trương Tử Tinh không bỏ được mặt mũi và thân phận thiên tử bỏ chạy, đâu biết Trương Tử Tinh am hiểu đạo lý "rừng xanh còn đó lo gì thiếu củi", nếu quả đến lúc cấp bách, chỉ sợ hắn chính là người đầu tiên "rút lui chiến lược".

Cáo biệt Khổng Tuyên xong, Trương Tử Tinh rốt cục thờ phào yên tâm một chút, công cuộc chuẩn bị của hắn dù sao đã hoàn thành một giai đoạn, như lời Nữ Oa Nương Nương, ba năm sau phong vân sẽ nổi lên, mỗi lần nghĩ tới đây, tâm lý hắn lại có chút xao động, phần nhiều lại là đấu chí và chờ mong.

"Đạo ở trong ta, tuy ngàn vạn gian khó mà ta chỉ xem như trò hề…"

Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới câu nói của Mạnh Tử, bước chân càng thêm kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.