Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 22




Trương Tử Tinh nghĩ đến đau hết cả đầu vẫn không ra, bực mình tác tính coi như chuyện may mắn hôm nay quá nhiều, thu hoạch rất khá. Không chỉ cầu mưa thành công rực rỡ, triệt để giải quyết nguy cơ mất tín nhiệm, còn đạt được lực công đức và lực tín ngưỡng, còn cái mặt nạ có thể biến hóa kia không biết hiệu quả thế nào, nhưng đã qua tay thanh niên kia, tất không phải vật thường.

Mấy chục phút sau, Trương Tử Tinh mặc thường phục, xuất hiện trên đường Thanh Long giữa Triều Ca, bộ dàng hết sức thoải mái. Lúc này hắn đã đổi thành một dung mạo mới, biến thành một tên nam tử mặt chữ điền, trên má trái còn có một vết sẹo, cho dù đứng trước mặt mấy người Thương Thanh Quân cũng không ai nhận ra. Mặt nạ được thanh niên kia cải tạo quả không tầm thường, màu sắc hoàn toàn liền với màu da, không hề có cảm giác đeo mặt nạ, lại không cần chú ngữ gì, tùy tâm mà thay đổi. Có kiện bảo bối kì diệu này, về sau đi đâu lừa gạt gì cũng thêm phương tiện.

Đang đi, bỗng bên tai truyền tới cảnh báo của Siêu Não: "phía trước phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt".

Ban nãy tại lúc gặp thanh niên, hệ thống tham trắc của Siêu Não không có phản ứng gì, Trương Tử Tinh còn tưởng nó bị sự cố, bây giờ lại khôi phục bình phường, 8, 9 phần là tại thanh niên kia, có điều chuyện lúc đó gấp rút, không kịp hỏi tính danh và lai lịch của đối phương.

Khiến Trương Tử Tinh bất ngờ là, năng lượng dị thường Siêu Não nói lại xuất hiện trên một đứa tiểu đồng chừng 10 tuổi.

Tiểu đạo đồng này người không cao lắm, mặc một chiếc đạo y ngắn tay, nhìn rất tinh linh khả ái, đang tung tăng trên đường, tò mò nhìn ngắm xung quanh. Quanh người đạo đồng toát ra linh khí nhàn nhạt, tuy không mạnh lắm, nhưng hết sức tinh thuần, người thường không thể phát hiện, nhưng tuyệt không dấu nổi ánh mắt của Trương Tử Tinh.

Đạo đồng đứng ở giữa đường, nhìn vào một gian tạp hóa bên cạnh, ánh mắt tò mò nhìn mấy món đồ chơi của trẻ con.

Lúc này, một người nam tử bước vào trong điếm, mua hết toàn bộ mấy thứ diều, chong chóng gió, mặt nạ, điếm chủ vui mừng, lòng nghĩ hôm nay thật may mắn. Vốn việc buôn bán của hắn khá tốt, nhưng bởi vì đại hạn mà kinh doanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thử nghĩ xem, trời làm hạn hán, mọi người ăn còn không đủ no, lấy đâu ra tiền đi mua mấy thứ này?

Đạo đồng hâm mộ nhìn mấy đồ chơi trong tay nam tử, tuy hắn tu luyện gần ngàn năm, nhưng đều theo hầu bên người Nữ Oa Nương Nương, không có mệnh lệnh không được ly khai, hàng ngày rất ít tiếp xúc với thế tục, từ tâm tính mà xét, vẫn còn là tiểu hài tử. Đột nhiên, nam tử kia đến bên người hắn, đem mấy món đồ trong tay đưa cho hắn: "tiểu huynh đệ, cái này tặng cho ngươi!".

Đạo đồng nháy mắt cảm thấy bị hạnh phúc đè chết người, nhưng hắn không phải trẻ nhỏ bình thường, lập tức phản ứng lại nói: "tôi không biết ông, ông vì sao lại tặng đồ cho tôi?"

"Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương, ta cũng là người tu luyện, gặp nhau tức là duyên phận, mấy đồ chơi này không đáng bao nhiêu, coi như là lễ ra mắt của ta với tiểu huynh đệ", nam tử nở một nụ cười thân thiện khiến lòng cảnh giác của đạo đồng bớt đi rất nhiều.

"Như vậy…đa tạ đạo hữu", đạo đồng vội vã nhận lấy đống đồ chơi. Nếu là bình thường, hắn có thể dùng pháp thuật lấy đồ chơi trong điếm, nhưng hành vị trộm cắp này trái với đạo của người tu luyện, nếu bị vị thánh nhân nương nương kia phát hiện tất sẽ bị trừng phạt, huống hồ hắn còn tự tay đốt linh phù, không thể sử dụng đạo thuật, coi như là tự trói tay mình. Cho nên, mấy món đồ chơi được nam tử này tặng rõ ràng rất có giá trị với hắn.

Nhất thời hảo cảm với nam tử này tăng mạnh, đạo đồng cảm kích nói "ta gọi là Vân Phiên, xin hỏi tính danh của đạo hữu?"

Nam tử cười nói: "không cần câu nệ tiểu tiết, ta gọi là Tiêu Dao Tử, tán tu, hôm nay gặp đạo hữu, chỉ thấy đúng là cơ duyên, ta xem chừng hơn ngươi vài tuổi, nếu không chê, chúng ta xưng huynh gọi đệ được chứ?"

Vân Phiên do dự một chút, nhìn nụ cười chân thành của Tiêu Dao tử, không nỡ cự tuyệt, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Tiêu Dao Tử vui mừng: "đi, Vân Phiên huynh đệ, chúng ta tìm chỗ nào rộng rãi, thử mấy thứ đồ chơi này xem !"

Vân Phiên ánh mắt sáng rỡ, gật đầu không ngừng.

Nhìn bộ dạng hưng phấn của đạo đồng, vị Tiêu Dao Tử này thầm cười trộm: xem ra bổn tán nhân còn có năng khiếu lừa gạt trẻ con a, không hiểu sao trước đây không phát chứ …^-^

"Tiêu Dao đại ca! huynh nhìn cái chong chóng này, thực rất hay a!", Vân Phiên vừa chạy vừa giơ cao chong chóng đầy màu sắc trên tay. Tiểu hài tử thuần khiết này không thèm để ý tới đao tre kiếm gỗ, mà chỉ thích mấy thứ chong chóng, diều gió. Kì thực, người phát minh ra loại chong chóng này chính là Trương Tử Tinh, lợi dụng tính khúc xạ của ánh sáng, tác động đồng thời thành 3 màu khác nhau trên chong chóng, tạo ra hiệu quả hình ảnh đặc biệt, cũng từng tạo nên một cơn sốt trước đây.

Vân Phiên tuy đã tu luyện nghìn năm, nhưng còn là lần đầu thấy món đồ chơi tân kỳ này, thiên tính trẻ con bị áp chế lâu ngày nhất thời lộ ra, Trương Tử Tinh gật đầu tâm đắc, dẫn hắn dọc đường đi chơi, Vân Phiên vui tới nỗi suýt đem hắn thành thánh nhân đứng bên cung phụng.

Trương Tử Tinh biết Vân Phiên là Thải Vân đồng tử trong Oa hoàng cung, lập tức nghĩ ra tâm kế, cố ý cảm thán nói: "gần đây hạn hán, ít khi có gió lớn, lại thêm hôm nay không biết vì sao, vi huynh đột nhiên tiêu thất pháp lực, không thể thi triển đạo thuật, nếu không chúng ta thả cái diều này hẳn rất có ý tứ…"

Thải Vân đồng tử Vân Phiên chần chừ nói: "không phải pháp lực đại ca tiêu thất, tiểu đệ cũng vậy, đại ca chớ nên lo lắng, đây là do một vị tiên nhân đại thần thông thi triển, sau một đoạn thời gian sẽ khôi phục bình thường".

Trương Tử Tinh tâm ý xoay chuyển, càng thêm xác định phán đoán của mình, từ việc Thải Vân đồng tử xuất hiện tại Triều Ca vừa rồi xem, linh phù mà thanh niên thần bí kia đề cập tới 8, 9 phần là do Nữ Oa Nương Nương làm trò ! Shit !, mụ đàn bà thù dai này không biết ta dùng khoa học chứ không phải đạo thuật, lần này không làm khó được ta chắc tức chết đây!

Nghĩ đến đây, Trương Tử Tinh cố ý dẫn Thải Vân đồng tử dạo quanh mấy khu ruộng một vòng, chỉ vào đất đai cằn cỗi nói: "thiên hạ đại hạn, bách tính đói khát, có nhiều người đến vỏ cây cũng không có mà ăn, đói chết, khát chết! tình cảnh thảm không nỡ nhìn, ta tuy là người tu luyện, nhưng cũng không nỡ đứng nhìn, chỉ hận tu vi quá thấp không cách nào tương trợ…"

Thải Vân đồng tử không phải là kẻ máu lạnh, vẻ mặt cũng lộ vẻ bất nhẫn, cúi đầu nói: "đây là thiên số, không thể vãn hồi".

"Thiên số thì có thể mặc kệ dân đen chết đói giữa đường sao?", Trương Tử Tinh cao giọng, ngôn từ không dấu nổi vẻ phẫn nộ: "Thiên số thế này, thực là…"

Thấy Thải Vân đồng tử lộ vẻ kinh hãi, Trương Tử Tinh cố ý tỏ vẻ hối hận: "xin lỗi Vân đệ, vừa rồi huynh quá xúc động, chứ không có ý trách đệ".

Thải Vân đồng tử cúi đầu càng thấp: "tiểu đệ hiểu, Tiêu Dao đại ca tấm lòng nhân ái, khiến tiểu đệ thực xấu hổ".

"Thôi Vân đệ, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay trời đã tối, ở Triều Ca ta cũng có một tòa biệt viện thanh nhã, nếu Vân đệ không bận rộn gì thì đến nhà huynh một chuyến, để ta tận tình địa chủ được chứ?"

Thải Vân đồng tử nghĩ đến hôm nay tận mắt thấy cảnh thiên tử cầu mưa, trong lòng lo lắng nói: "mỹ ý của đại ca, tiểu đệ vốn tòng theo mới phải, nhưng tiểu đệ còn có việc cần kíp bên người, không thể ở lại Triều Ca, xin đại ca thứ lỗi".

Trương Tử Tinh đâu chịu dễ dàng cho hắn đi, nói: "trời lúc này đã tối, Vân đệ lại không thể thi triển đạo thuật, chẳng nhẽ lại đi bộ? nơi hoang dã rất nhiều nguy hiềm, hiền đệ có thể nghỉ ở chỗ ta một đêm, sáng sớm ngày mai ta cho người đánh xe đưa đệ đi". Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Thải Vân đồng tử thấy đây thực là một biện pháp tốt, lập tức gật đồng đồng ý: "đã vậy xin quấy nhiễu đại ca, ngày mai xin đại ca cho người đưa đệ ra ngoài 500 dặm là được".

Trương Tử Tinh nghe đến khoảng cách này, hoàn toàn xác định đạo linh phù kia chính là do Nữ Oa Nương Nương dở trò, cũng không nói gì, dẫn Thải Vân đồng tử đến một trang viện yên tĩnh trong thành. Đây vốn là Trương Tử Tinh cẩn thận chuẩn bị cho thân phận Tiêu Dao tán nhân, không nghĩ hôm nay đã sớm phát huy tác dụng.

Hắn xuất ra lệnh bài quốc sư, thị vệ ngoài cửa lập tức cung kính dẫn hai người vào phủ. Cần phải biết, Quốc sư đại nhân bình thường không dùng diện mục thật gặp người, đi hay ở đều là thần quỷ không hay, từ trước đến giờ không có chuyện như hôm nay, khiến cho chúng thị vệ không khỏi trộm nhìn hắn vài lượt.

Trương Tử Tinh sai hạ nhân dâng cơm rượu, cùng Thải Vân đồng tử vừa ăn vừa nói chuyện, hết sức thân mật. Thải Vân đồng tử vốn không cần thức ăn nhân gian, nhưng lại rất thích rượu, bình thường ở trong Oa hoàng cung, không dám tự tiện, mà hôm nay không người quản thúc, tự nhiên như ngựa thoát cương, tha hồ nhấm nháp. Rượu này của Trương Tử Tinh không phải tầm thường, là do hắn dùng bí pháp nhưỡng chế của hậu đế chế ra rượu nồng độ cao, mùi vị rất thơm, uống xong ngủ ngon không nhức đầu. Thải Vân đồng tử tuy cũng uống qua tiên tửu, nhưng không thể so với loại này, lại thêm hắn tửu lượng không cao, mới uống vài chén đã mặt đỏ bừng bừng, trông như một tên tiểu tửu quỷ.

Trương Tử Tinh thấy hắn say tới ú ớ, thầm cười trộm, thừa cơ hỏi chút sự tình về Nữ Oa Nương Nương, tuy Thải Vân đồng tử tưởng mình cẩn thận lắm, nhưng vẫn bị Trương Tử Tinh moi lấy không ít thông tin.

Nữ Oa Nương Nương ở tại Oa hoàng cung ngoài ba mươi ba tầng trời, nếu không được nương nương đồng ý, phổ thông tiên nhân không thể tiến vào, khiến cho kế hoạch đặt bom phá hủy của người nào đó tan biến từ trong tưởng tượng. Anh trai của Nữ Oa Nương Nương chính là một trong Hỏa Vân tam thánh – Phục Hi, ngoài ra cũng thường qua lại với một số tiên nữ thiên đình, tỷ như Dao Trì Kim Mẫu, Thái Âm phu nhân mấy người. Mà việc Nữ Oa Nương Nương ghét hận Thương Vương thì không phải nói, ngay cả chuyện Hạo Thiên thượng đế hạ lệnh làm giảm lượng mưa của Đại Thương ba thành Trương Tử Tinh cũng moi được. Nhưng chuyện Hạn Bạt kia, Thải Vân đồng tử không biết rõ, cũng không biết có phải do Nữ Oa bầy kế hay không, Trương Tử Tinh tác tính đổ luôn cho Nữ Oa.

Trương Tử Tinh càng nghe càng tức, bắt đầu ác ý hỏi chuyện riêng tử của Nữ Oa Nương Nương, tỷ như số đo ba vòng, màu sắc triumph các loại. Tiếc là Thải Vân đồng tử tuy đã khai linh trí, nhưng chuyện này hoàn toàn mờ tịt, lại nói bình thường hắn đối với Nữ Oa Nương Nương kính úy vô cùng, đâu dám tưởng tới mấy chuyện này. Cũng may Vân Phiên đã say túy lúy, nếu không chắc sợ tới tè ra quần, đâu còn dám trả lời.

Mà về phần lai lịch của Thải Vân đồng tử khiến cho Trương Tử Tinh thầm kêu kỳ diệu. Đồng tử này vốn là một đoàn thất thải tường vân thời thượng cổ, dưới cơ duyên xảo hợp mở ra linh trí, bắt đầu tu hành. Sau này tường vân luyện tới cực giai, lại tách thành ba cỗ. Hai cỗ đầu đã sớm hóa hình, bái làm môn hạ hai vị thánh nhân. Thải Vân đồng tử niên kỷ nhỏ nhất, thành hình cuối cùng, được Nữ Oa Nương Nương thu làm đồng tử, cho tới nay cũng đã hơn ngàn năm.

Trương Tử Tinh nghe tới toát mồ hôi, còn nhận người ta làm tiểu đệ mới sợ! "lão đệ" này đã hơn 1000 tuổi rồi! Hắn vừa hỏi danh tự hai vị huynh trưởng của Vân Phiên, Thải Vân đồng tử đã say quá lăn ra ngủ khò khò, gọi cũng không dậy.

Trương Tử Tinh phái người đưa Thải Vân đồng tử vào phòng ngủ, trở lại hoàng cung. Kế hoạch cầu mưa hôm nay thành công mỹ mán, toàn nội cung đều vui mừng, Khương Văn Sắc sớm đã sai người chuẩn bị tửu yến, cùng mấy vị phi tử chờ thiên tử trở về.

Khương Văn Sắc rất là thông minh, tuyệt không hỏi tại sao hắn trở về muộn thế, mà là vui mừng cất lời: "hôm nay phu quân thực khổ cực, cũng may trên trời hữu linh, hàng hạ cam lâm, xem ra bach tính Đại Thương chúng ta được cứu rồi!"

"Bách tính toàn thành đều đang truyền tụng việc Thiên tử hôm nay vì dân lập thệ", Dương Cửu lộ vẻ sợ hãi: "chỉ là lời đồn kia thực quá hiểm ác, sau này phu quân cần hết sức cẩn thận mới được".

Thương Thanh Quân là người duy nhất biết được nội tình, cười nói: "tỷ tỷ yên tâm, phu quân vì chúng ta, nhất định sẽ không tùy tiện mạo hiểm".

Trương Tử Tinh nhìn Đát Kỷ cũng đang tỏ vẻ vui mừng, cố ý nói: "Đát Kỷ, nàng hôm nay dường như có chút không ổn, hay là trong người không khỏe?"

Đát Kỷ trong lòng chấn động, nàng không biết vì sao đạo thuật của mình mất linh, thuật mị hoặc cũng không sử dụng được, bị Thiên tử vừa nhìn qua đã khám phá. Trương Tử Tinh nói xong, mấy nàng kia cũng phát hiện Đát Kỷ có chỗ không bình thường, nhất tề hỏi han tình huống.

Đát Kỷ vội vội vàng vàng giải thích tại mình gần đây lo chuyện phu quân cầu mưa mà mất ngủ, khiến người trông có chút tiều tụy, chứ không có gì không khỏe. Trương Tử Tinh buông một câu hữu ý: "kỳ thực, ta thấy bộ dạng này của nàng càng thêm thích hợp…"

Câu này đầy tính ẩn dụ, Đát Kỷ cũng không biết hắn là vô ý hay cố tình nói vậy, nhưng lập tức có chút lo lắng. May là Hoàng Phi Yến dẫn mấy nàng chỉ trích thái độ "hạnh tai nhạc họa" của phu quân, bắt đòi trừng phạt, lại muốn triệu ngự y tới khám bệnh cho Đát Kỷ, khiến Đát Kỷ không biết nói sao.

Đêm đó, Trương Tử Tinh tổ chức ăn mừng, đem Khương hoàng hậu cùng ba vị phi tử nhất tề tụ tập trên chiếc giường lớn, dùng hành động thực tế "nghiên cứu" thuật song tu. Mà vị Đát Kỷ thân thể không khỏe kia, bị an bài một mình lẻ loi trong Thọ Tiên Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.