Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 17




"Vì sao ngươi không biết tiến thoái, đi rồi còn trở lại!", dù âm thanh đã được biến méo mó, nhưng Tuyết nhi vẫn nghe ra nộ ý trong giọng nói vị Tiêu Dao tán nhân này.

"Nếu đi chắc chắn chết, ở lại còn một tia hi vọng", Tuyết nhi nhè nhẹ vuốt tóc, vô ý hay cố tình lộ dung nhan xinh đẹp trước mặt hắn. Khuôn mặt nhợt nhạt mấy ngày trước giờ đã không thấy đâu, bây giờ trông nàng tươi tắn vô cùng, nhấc tay nhíu mày đều lộ ra phong vận vũ mị vô cùng, không khỏi khiến người nổi lòng hươu vượn.

Đáng tiếc là, Tiêu Dao tán nhân vẫn mang khải giáp che kín toàn thân, nhìn không ra biểu tình. Từ ngữ khí băng lạnh của hắn mà xem, tựa hồ không hề để ý tới khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

"Chẳng nhẽ ngươi được người kia hứa hẹn điều gì?", Trương Tử Tinh lạnh lùng nói: "đáng tiếc, như ta xem, ngươi thế nào cũng chỉ là một vật hi sinh mà thôi, hay nói là kẻ chết thay mới phải, không chỉ cuối cùng không thoát kiếp nạn, mà còn có thể mang trên người tội danh thiên cổ".

Kết cục của tam yêu mả Hiên Viên theo tình tiết đều rất bi thảm, theo lý thuyết, bọn họ được Nữ Oa nương nương phái tới mê hoặc Trụ Vương, cuối cùng đã thành công tiêu diệt giang sơn Đại Thương, là công thần của Phong Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lúc bị ba người Dương Tiễn truy sát, tam yêu gặp lại "cố chủ" Nữ Oa nương nương, nhưng vị cứu tinh trong tưởng tượng này không hề ra tay trợ giúp, mà còn nói một câu "tội ác đầy trời, không tuân chánh pháp", không hề lưu tình đem tam yêu bắt giao cho Khương Tử Nha, kết cục đều bị chém đầu. Tức giận hơn, tam yêu ngay cả tư cách lên bảng Phong Thần cũng không có. Cần phải biết, cho dù là hạng như Phí Trọng, Vưu Hồn cũng đều có tên trên bảng…

"Nếu thực là như thế, cũng là số phận bắt buộc, tránh cũng không được", Tuyết nhi dường như bị xúc động, tâm tình trở nên yếu đuối: "không phải hai năm trước đương kim thiên tử làm ra loại "cờ vây" kỳ quái kia sao?, tôi cũng chỉ như một quân cờ, tiến thoái không phải do ý mình, chỉ có cách bị người sai khiến, đi một bước là sống hay chết đều không biết".

Trương Tử Tinh thấy ả giác ngộ như vậy, muôn phần cảm khái, nhất thời cũng không biết xử trí ra sao.

Tuyết nhi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười, một nụ cười vô cùng quyến rũ: "đạo hữu là người ngoài thế cục, vì sao quan tâm tới Tuyết nhi như vậy?"

Hừ! Ai nói ta là người ngoài? Ta chính là người trong cuộc của trong cuộc! Trương Tử Tinh hừ một tiếng: "chớ dùng mị thuật mê hoặc ta, ta hôm nay không phải như trước, cho dù ngươi còn yêu thân cũng không phải đối thủ của ta. Ta chỉ vì duyên từng gặp mặt, không nỡ thấy ngươi hồn phi phách tán, nếu không năm đó cứu ngươi chẳng phải là vô ích hay sao?"

"Thật không? Thì ra đạo hữu vẫn nhớ tình xưa", Tuyết nhi không để ý tới vẻ lạnh lùng của hắn, nụ cười càng thêm quyến rũ:"không trách hôm nay đạo hữu không cầm Cự Khuyết tới đối phó tôi, nếu không người ta chỉ có một đường chết, đâu còn khí lực mà cười nữa !"

Trương Tử Tinh sững người không biết nói gì, con nha đầu này lại tự đa tình, nếu không phải Pháp Giới đã coi Cự Khuyết như bảo bối của hắn, cả ngày ôm trong lòng không chịu nhả ra, đã sớm mang ra ả hồ li tinh ngươi.

"Tôi biết Tiêu Dao đạo hữu là chính nhân quân tử", Tuyết nhi đột nhiên tỏ ra nghiêm trang, thành như một vị tiểu thư khuê các: "đạo hữu nếu muốn tru diệt tôi, tôi cũng không phản kháng; nếu đạo hữu định tha cho tôi một con đường, chỉ cần nhắm một mắt mở một mắt, coi như không biết gì là được. Cái tên Tuyết nhi này coi như là hồi ức, cất vào trong lòng đạo hữu nghen. Đạo hữu cũng có thể quên nó đi…từ nay về sau, thế gian không còn Tuyết nhi, chỉ có Đát Kỷ mà thôi".

Trương Tử Tinh thấy ả nói quyết tâm như vậy, muôn ngàn ý niệm trong đầu xoay chuyển, lạnh giọng nói: "chẳng nhẽ ngươi dám chắc ta sẽ không hạ thủ?"

Đát Kỷ đứng dậy, khe khẽ mỉm cười, ánh mắt tình ý: "đạo hữu muốn giết tôi, sao hôm đó lại không nhẫn tâm hạ thủ?"

Trương Tử Tinh vẫn lạnh lùng:"nếu không phải cố kỵ thân xác ngươi chiếm, tính mạng ngươi còn tới ngày hôm nay?"

"Hôm đó nếu đạo hữu muốn giết tôi, chỉ cần cầm Cự Khuyết chém một nhát là được, đâu cần hao tổn tâm huyết khuyên bảo như vậy? không ngờ xem đạo hữu bề ngoài lạnh lùng, trong lòng lại nhân từ như vậy…", Đát kỷ nói xong, thấy hắn dường như tức không nói ra lời, lại che mặt cười nhẹ: "tôi nói đùa thôi, đạo hữu chớ tưởng là thật, Đát Kỷ tại đây đa tạ đạo hữu hai lần tha mạng".

Nói xong, nhẹ nhàng xoay người, cố ý bước lại gần vài bước, gập người bái tạ.

Trương Tử Tinh lui lại một bước, tránh nhận lễ của ả:"người đều có chí hướng, ngươi nếu đã quyết như vậy ta cũng không miễn cưỡng. Ngươi nên tu thân dưỡng tính, tự biết đâu là đủ, nếu dám dùng yêu thuật mê hoặc người lương thiện, cho dù ta ở ngoài ngàn dặm cũng sẽ lấy tính mạng của ngươi".

Nói xong, hắn đánh một quyền lên không thị uy, cả căn phòng lập tức rung rung, gỗ vụn bắn ra tung tóe, loạn thạch, ngói hồng đều rơi xuống.

Đát Kỷ kinh hãi nhìn người kia tiêu biến giữa phòng, khẽ run rẩy, căn phòng yên tĩnh lại, thân ảnh nam tử kia đã không nhìn thấy, chỉ có một tiếng văng vẳng lại: "cho ngươi một cơ hội gặp mặt thiên tử, nhớ lấy lời ta cảnh cáo…"

"Tiêu Dao…", Đát Kỷ thở dài, khẽ niệm cái tên này, ánh mắt lộ một vẻ xa xăm.

"Nữ Oa, đã ngươi không chịu bỏ ý này, lão tử quyết cùng ngươi chơi tới cùng!", tại một địa phương khác trong hoàng cung, Trương Tử Tinh nghiến răng, chỉ tay lên trời chửi:"lão tử sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là "đã mất phu nhân lại thiệt binh" !".

Lần trước nhân từ tha Đát Kỷ, đã là hết ân nghĩa rồi. Lần này lại dám quay trở lại, không có lí do gì bỏ qua quân cờ này nữa, nếu vị thánh nhân nương nương kia đã muốn dùng Đát Kỷ phá hoại, vậy để xem rốt cục ai lợi hại hơn ai?

Khiến cho Đát Kỷ kinh ngạc vô cùng, quả nhiên như lời Tiêu Dao tán nhân kia nói, lãnh cung đột nhiên bị rung chuyển đã làm kinh động tới Thiên tử, tự mình tới kiểm tra. Thiên tử trẻ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng, cũng đẹp trai hơn nhiều, nhìn uy vũ mà vẫn nho nhã, khó trách có thể văn võ song toàn, được thiên hạ ca tụng.

Còn chưa chờ nàng thi triển mị thuật, ánh mắt Thiên tử nhìn nàng đã ngưng lại, miệng giật giật nói: "quá giống, thực sự là quá giống…Tiên nhi, là nàng phải không?"

Đát Kỷ lập tức tinh trí đoán ra "Tiên nhi" kia ắt là một vị nữ tử rất giống với mình, cũng là người Nữ Oa nương nương nói Thiên tử yêu thương nhất, thầm mừng sách lược của nương nương quả nhiên hữu hiệu.

Chuyện tiếp theo diễn ra hết sức có lợi, nàng rốt cục có thể ly khai khỏi nơi lãnh cung lạnh lẽo này, nơi ở mới Thọ Tiên Cung được bầy biện hết sức hoa mỹ, tràn ngập ánh nắng, cung nữ cũng nhiều hơn mấy lần.

Đêm đó, Thiên tử liền lưu lại Thọ Tiên Cung, cho Đát Kỷ phụng bồi.

Dưới ánh mắt gần như si mê của vị thiên tử trẻ tuổi này, thân hình hoàn mỹ vô khuyết của Đát Kỷ dần lộ ra dưới ánh nến. Đát Kỷ tuy tu luyện nhiều năm, lại có thiên phú mị hoặc của hồ tộc, nhưng dù sao vẫn chưa trải qua việc nam nữ, khó tránh khỏi xấu hổ (Ouh). Dạng xấu hổ này, từ mức độ nào đó càng kích thích dục tính của nam nhân.

Thiên tử như có chút không nhịn được, không chờ nàng cởi hết y phục, đã nhào tới đè xuống. Ngay khi thanh trường đao to lớn kia cướp đi trinh tiết thiếu nữ, Đát Kỷ chỉ cảm thấy một cơn đau nhói chưa từng có trước đây, loại đau đớn này không hề giống với những gì đã gặp phải khi tu luyện.

Cũng may nàng trời sinh mị cốt, tuy là đêm đầu nhưng cũng có chút cảm nhận được hoan du của nữ nhân. Vị thiên tử này tuy anh vũ, nhưng không biết vì sao, tại lúc nhục dục cao triều thì trong đầu nàng lại hết sức mơ hồ xuất hiện một thân ảnh nam tử, ẩn ước như toàn thân mang giáp trụ kỳ quái.

Một đêm mưa gió này triệt để thay đổi tình cảnh của Đát Kỷ, ngày hôm sau thiên tử liền hạ chỉ lập Đát Kỷ làm Diễm phi ở tại Thọ Tiên Cung. Tô Hộ cũng được ân thưởng, được phong quốc trượng, dù vẫn chỉ là cái hư danh như trước, nhưng dù sao cũng tốt hơn lúc đầu một chút. Mà thiên tử còn lập tức sai hắn mang theo cái danh quốc trượng mới được phong này, dẫn một đội nhân mã đi dạo phố, trưng bày phú quý, biểu tạ ơn vua. Loại biểu hiện như khoe khoang này lập tức bị không ít người chê cười, nói hắn bán con giữ mệnh, làm người vô sỉ khiến Tô Hộ uất ức tới thiếu chút tự sát.

Đát Kỷ có thể coi như thành công, đạt được bước đầu tiên trong kế hoạch của Nữ Oa nương nương như ý nguyện, thân làm phi tử mới nhập cung, nàng không dám quá lộ liễu, mười phần cẩn thận làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Khiến cho Đát Kỷ bất ngờ là, nơi thâm cung bí ẩn này tuyệt không giống với tưởng tượng của nàng, mấy vị phi tử của thiên tử dường như không có loại tranh phong, ngươi ngu ta trá thường gặp. Ngay cả vị Hoàng hậu nương nương quyền uy tối thượng kia cũng thấy cười nói rất chân thành. Chung sống một thời gian, Đát Kỷ dần dần quen thuộc tính nết bốn vị thê tử: Khương hoàng hậu bao dung thể thiếp, đối người thành khẩn, như người chị cả, chiếu cố mấy vị phi tử như muội muội; Nhu phi Dương thị làm người như tên gọi, ôn nhu thiện lương, không thích tranh đoạt, dễ dàng ở chung; Lệ phi Hoàng thị tính tình hoạt bát, ngây thơ thuần khiết, tính tình có chút dễ xúc động, cũng thập phần khả ái; Duệ phi Thương Thanh Quân tài trí vô song, trầm tĩnh thông minh, được thiên tử hết sức tín nhiệm, thậm chí còn có thể giúp xử lí một chút tạp vụ trong triều. Dù đôi lúc mấy tỷ muội cũng có chút mâu thuẫn, nhưng đều rất nhanh bỏ qua, như người một nhà. Đát Kỷ quan sát mà hết sức khó hiểu- đây còn là nơi thâm cung mọi người nghe mà biến sắc sao? Cho dù là nơi kẻ phú quý bình thường, thậm chí là chị em ruột, cũng vì lợi ích xung đột mà không dễ dàng gần gũi như vậy. Một đoạn thì gian, Đát Kỷ bị mê hoặc không thôi, trong đầu cứ quấn mãi một câu Hoàng Phi Yến vô tình nói ra: "phu quân nói, đấy mới là một gia đình !".

"Phu quân? Nàng gọi thiên tử là "phu quân" chứ không phải bệ hạ? vị thiên tử kia lại định biến hậu cung thành một "gia đình"? là thật? hay là có dụng tâm? Hay là có gì khác?..."

Khó tin chính là, hắn lại làm được, tức là thực sự khiến mấy vị hoàng hậu, phi tử thực sự chung sống như một nhà, đây chẳng lẽ là mị lực của thiên tử trí dũng quán tuyệt thiên hạ trong truyền ngôn sao?

Đát Kỷ đột nhiên có chút đố kỵ mấy người Khương hậu, đồng dạng là đàn bà, tất cả những gì tốt đẹp trong thiên hạ bọn họ chiếm hết, nếu như nàng có thể bỏ mặc mệnh lệnh của Nữ Oa nương nương, chỉ sợ cũng được hạnh phúc như bọn họ chứ?

Đáng tiếc, nàng không thể.

Nàng tu luyện nhiều năm, một chút sóng gợn này không đủ quấy nhiễu tâm cảnh nàng, cho dù là thất thân với thiên tử cũng không thể làm ý chí lay động, vì nàng là Cửu Vĩ Hồ- Đát Kỷ. Còn cái tên Tuyết nhi, thôi thì vĩnh viễn lưu lại cho người kia đi…chỉ không biết hắn có thực sự quên không?

Cuộc sống cứ thế trôi qua, dù bên ngoài Đát Kỷ cùng mấy vị phi tử chung sống rất gần gũi, dung hợp vô cùng, thậm chí còn học theo các nàng gọi "phu quân", nhưng tâm trung vẫn nguyên bài xích và xa cách như trước, tựa như một cánh cửa đá, phong kín tâm tư, từ một góc độ nào đó, đây là một loại tu luyện tâm cảnh khó khăn.

Nhưng cho dù là như vậy, trong cung vẫn có hai người khiến nàng e dè. Một là vị Duệ phi Thương Thanh Quân thông minh tuyệt đỉnh kia, một đôi mắt mỹ lệ dường như nhìn thấu lòng người; một chính là vị "phu quân" đại trí tuệ cả thiên hạ kính ngưỡng, mục tiêu nàng phải mê hoặc. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, muốn mê hoặc hắn tuyệt không phải là chuyện dễ dàng, trước mắt mà xem, hắn vẫn đối xử với từng vị phi tử như nhau.

Bất quả, nàng cảm giác được hắn đối với nàng có chút không giống: hắn tựa hồ đặc biệt si mê thân thể nàng, mỗi lần đều ân ái tới thân thể rã rời. Như vậy rất tốt, nàng có thể yên tâm thoải mái thi triển mị thuật, làm được rất nhiều tư thế mấy thê tử khác không sao làm được, đem khả năng "đặc thù" của mình từng chút từng chút xâm gần nhập vào ý thức của thiên tử.

Đối với cái "gia đình" hậu cung kia, nàng cũng có lòng tin khiến nội bộ bất hòa, chỉ là trước mắt tránh bạo lộ hiềm nguy, không thể phá hoại quá sớm, cho nên nàng phải kiên nhẫn.

Cũng như săn bắn, sớm hay muộn, con mồi đó cũng sẽ bị nàng bắt được.

Đối với tiểu tâm tư của Đát Kỷ, Trương Tử Tinh nhắm mắt cũng có thể đoán được đại khái, cũng đồng dạng làm vậy đối phó ả, ý đồ hưởng thụ thân thể mỹ lệ kia coi như làm chút lợi tức đối với Nữ Oa, đã chủ động đưa lên miệng, lại là tuyệt thế mỹ nữ, bỏ mặc ả thì thực là xin lỗi chính mình đi!. Có chút kỹ xảo vợ chồng, Khương Văn Sắc mấy nàng thường không chịu hợp tác, chỉ có thể làm trên người Đát Kỷ, mỗi lúc như vậy, hắn thường có chút khoái cảm như báo phục được Nữ Oa một phần. Bước tiếp theo là lợi dụng Đát Kỷ tìm ra Cửu đầu Trĩ Kê Tinh và Ngọc Thạch Tỳ Bà Tinh, mượn tay người khác tiêu diệt, đến lúc đó không biết gương mặt Nữ Oa nương nương sẽ biến thành bộ dạng gì hay ho a…

Ấy nhưng, một tràng đại hạn đột ngột rơi xuống, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của Trương Tử Tinh, cũng khiến cho tân chánh đang thực thi gặp phải trở ngại lớn chưa từng có trước đây.

Lần hạn tai này hoàn toàn không giống trước đây, quy mô rất lớn, ảnh hưởng tới toàn Đại Thương, nghiêm trọng nhất chính là nơi trung tâm của Đại Thương, kinh đô Triều Ca cũng không thoát khỏi.

"Nơi bị hạn dài tới vài ngàn dặm, lúa chết từng ruộng…", Trương Tử Tinh nhìn những tấu sớ thông báo tai ương, không cách nào ngồi yên, ánh mắt quét qua quần thần trong điện: "chư vị ái khanh, có đối sách gì không?"

Quần thần ai nấy đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ: nhân định thắng thiên chỉ là thằng ngốc nằm mơ, loại thiên tai đại quy mô như này đâu phải sức người đối phó được?

Trương Tử Tinh thấy phía dưới một phen trầm mặc liền lông mày nhíu chặt. Tuy hắn lúc bình thường phát triển kiến thiết cũng có chú trọng chuẩn bị cho các loại hạn tai, nhưng mức độ nghiêm trọng và phạm vị của đại hạn vượt quá xa dự tính, từ Đại Thương lập quốc tới nay vài trăm năm, lần tai nạn này chính là lớn nhất, thực là trời muốn đùa với hắn sao?

Khâm Thiên Giám lão thái sư Đỗ Nguyên Tiển bước ra hàng nói: "gần đây thiên tượng có biến, các sao mờ ám, như có loạn tượng, lại thêm đại hạn rơi xuống, tất là trời giáng tội. Xin bệ hạ tắm rửa chay giới, tế trời cầu mưa, xin trời tha tội, giải nạn cho lê dân".

Người nhà Thương cực kỳ chú trọng cúng bái, chuyện gì do dự khó xử là lập tức cầu trời khấn quỷ, câu đề nghị của Đỗ Nguyên Tiển lập tức được đa số đại thần tán đồng. Trương Tử Tinh đột ngột nhớ tới câu thơ "khả liên dạ bán hư tiền tịch, bất vấn thương sanh vấn quỷ thần" (thương thay, nửa đêm nơi giá sách trống rỗng, không hỏi người dân mà lại đi hỏi quỷ thần) trong bài Giả Sinh của Lý Thương Ẩn; loại cúng tế này hữu dụng không? Nếu quả trời nói ngươi có tội, cho ngươi quỳ bái thế nào cũng không thèm nhả một giọt mưa, loại cầu thần bái tiên như này còn không bằng dựa vào chính mình.

Nói tới thần linh, Trương Tử Tinh đột ngột nhớ tới lời Nữ Oa năm đó: quốc lực Đại Thương ba năm sau sẽ dần rơi xuống, lập tức tỉnh ngộ: chẳng nhẽ là Nữ Oa làm trò? Con mụ thù dai đáng ghét này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.