[Xạ Điêu] Đào Hoa Ngọc Tiêu

Chương 36: + 37




Một tiếng sấm từ trên trời giáng xuống phá tan đêm đen yên tĩnh.

Một đêm mờ mịt, nhất định vẫn có người vui kẻ buồn.

"Cuộc sống như thế, thật là vô vị."

Lam Thục Nghi hướng về phía trong gương mình, nhìn gương mặt thành thục diễm lệ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy tịch mịch. Trượng phu của mình, thậm chí ngay cả đêm cũng đi ra ngoài, cũng không biết hắn đi đến địa phương nào. Nhưng Lam Thục Nghi biết, hắn nhất định sẽ luôn vì của địa vị của bản thân mà bận rộn!

"Ai..."

Lam Thục Nghi lắc đầu, cố gắng bài trừ mấy thứ hỗn loạn trong đầu. Lấy từ trong tủ treo quần áo một bộ quần áo lót màu hồng phấn, Lam Thục Nghi lúc này mới rời phòng, đi vào phòng tắm đi.

Đêm khuya yên tĩnh là lúc nàng cảm thấy tịch mịch nhất. Đáng tiếc không có ai phụng bồi nàng!

Nàng giơ bàn tay trắng nõn lên, chậm rãi đem y phục trên người cởi xuống.

Cho dù đã hơn ba mươi, nàng vẫn duy trì được nét thanh xuân thiếu nữ cùng thân hình duyên dáng thon thả. Bật vòi nước, nàng để mặc cho nước từ trong vòi sen chảy từ trên đầu xuống, thấm ướt thân thể thành thục.

Một làn nước mát mẻ khoái cảm để cho Lam Thục Nghi không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.

Mỗi khi tịch mịch như vậy, nàng luôn khát vọng nhận được thỏa mãn. Nhưng thân là cục trưởng phu nhân nàng cũng không có suy nghĩ hồng hạnh xuất tường.

Bất quá, cái này cũng không đại biểu nàng không có dục vọng! Ngược lại, trong lý trí của nàng luôn cố ý đè nén nó, dục niệm trong nội tâm nàng còn mãnh liệt hơn phần lớn nữ nhân khác!

Ba mươi như lang bốn mươi như hổ, những lời nói này tuyệt không có sai! Nhưng là nàng có thể làm sao bây giờ? Nàng không phải là một nữ nhân phóng đãng, nhưng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường. Thời gian dài đè nén dục hỏa khiến cho nó âm ỉ càng ngày càng kịch liệt! Hiện tại thậm chí có dấu hiệu bộc phát!

Cắn môi dưới thật chặc, Lam Thục Nghi không kìm lòng được đưa một tay lên xoa nắn bầu vú to tròn, thủ pháp có chút vụng về.

Ai nói chỉ có nam nhân mới có thể "thẩm du"? Nữ nhân tại thời điểm cần thiết cũng sẽ làm như vậy.

Mà lúc này, Lam Thục Nghi khẽ nhắm mắt lại, trên mặt đỏ ửng, mũi ngọc xinh xắn thở dồn dập, tỏa ra hơi thở nóng rực!

Bất quá, nàng vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra! Bởi vì, mới vừa rồi, ở trong đầu của nàng nghĩ đến một nam nhân, lại dĩ nhiên là...

"Vô sỉ!" Một âm thanh vang lên, Lam Thục Nghi không ngờ tự tát mình một cái!

Đêm đen càng thêm tịch mịch, chỉ còn lại tiếng thở dốc của mỹ phụ xinh đẹp.

Tối qua, Diệp Hi cơ hồ cũng là trằn trọc trở mình, căn bản là không cách nào ngủ. Cho đến lúc bình minh lên thì hắn mới bước vào giấc ngủ say.

Thành thị phồn hoa nhất bắt đầu nghênh đón mới một ngày!

Ngoài cửa sổ mặt trời thập phần này chói mắt, Diệp Hi chỉ ngủ một hai canh giờ, mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, cửa phòng lại bỗng nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ. Một dáng người gợi cảm nhất thời hiện ra trước mắt Diệp Hi đang mê mê mang mang.

Ánh mắt hướng về phía trước, hai mắt Diệp Hi lập tức tỏa sáng!

Chỉ thấy trước mắt hắn chính là vị mẫu thân đang mặc một cái váy màu trắng liền thân! Chiếc váy mỏng màu lan trắng dựng nên phong thái rất đẹp, tràn đầy một cảm giác đặc thù ý nhị. Hàn Tuyết vóc dáng rất tốt, gợi cảm nhỏ nhắn mềm mại, không mập cũng không gầy. Đường cong linh lung mê người không một chút bị che dấu. Y phục bó sát khiến song nhũ trước ngực càng thêm cao vút, đầy đặn. Mái tóc dài nhẹ nhàng xõa xuống hai vai, che đi đôi tai nhỏ nhắn.

"Con heo lười, mau rời giường!"

"Mau dậy đi, muốn tới trễ rồi!"

"Ân... Để cho ta ngủ một lát nữa thôi!"

"Được rồi, mụ mụ phải đi làm. ngươi nhanh lên một chút, nếu không lại tới trễ." Hàn Tuyết nhẹ nhàng mà gõ trán của hắn hạ, lúc này mới xoay người rời đi.

Mấy phút đồng hồ sau, hắn lúc này mới chậm rãi mà bò dậy. Mặt trời lên cao, lúc này Diệp Hi một mắt hai mí cơ hồ đã nhắm tịt lại. Rửa mặt, cho dù tới trễ hắn vẫn quyết định đi học, nếu không ở nhà một mình quá nhàm chán.

Trung học Hoa Long, trường học quý tộc nổi tiếng nhất Hoa Hải, học sinh bên trong cơ hồ không phú thì quý.

Lúc này Diệp Hi nhìn cổng trường đóng lại, vẻ mặt cười khổ: "Đây không phải là buộc ta leo tường sao!"

"Diệp Hi!"

Đang lúc hắn chuẩn bị động thủ, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hừ lạnh: "Ngươi muốn làm gì!"

"Ông." Diệp Hi cả người run lên, bất đắc dĩ mà xoay người lại. Khi ánh mắt của hắn rơi vào mỹ phụ phía sau, lại ngây ngẩn cả người.

"Cái kia... Hiệu trưởng đến thật sớm a." Ánh mắt của Diệp Hi khẽ đảo qua bộ ngực sữa mềm mại của Lâm Vãn Tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.