Xà Dẫn

Chương 57: 57: Lập Thu 3




Tô Dập nằm trên lưng Nghệ Tu chỉ cảm thấy cả người thực mệt mỏi, mí mắt đau nhức mỏi nhừ nặng nề, vô thức rơi vào một mảnh bóng tối hư vô mờ mịt, chìm vào ngủ li bì.

Khi ý thức Tô Dập dần dần thoát ra khỏi trạng thái hỗn độn, cậu mờ mịt mở mắt ra thì phát hiện phía trước mảnh bóng tối vô biên chính là hai cảnh cửa gỗ cũ kỹ phong cách cổ xưa kia.

Cửa bên trái đóng đầy những cây đinh cửa hình tròn đơn giản cùng đầu hổ trợn mắt ngậm vòng cửa; bên phải là đinh cửa có hình hoa sen tám cánh cực kỳ phức tạp, đầu thú ngậm vòng cửa là hình một con rắn nhe răng nhọn. Cậu thường xuyên mơ thấy hai cánh cửa nên rất rõ ràng bộ dáng của chúng.

Mà phía sau hai cánh cửa này cư nhiên lại liên thông tới quỷ vực có vô số quỷ quái.

Tô Dập đã quen thuộc đến mức có nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra dáng vẻ của hai cánh cửa này. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, an tĩnh chờ đợi giấc mộng kết thúc.

Đột nhiên tựa hồ phát giác được gì đó, Tô Dập mở choàng mắt, yên lặng nhìn hai cánh cửa ở phía trước không xa.

Sắc mặt cậu tái nhợt theo bản năng lùi về sau hai bước, mà hai cánh cửa kia cũng im lặng không một tiếng động tiến tới trước một khoảng cách tương đương hai bước chân, duy trì khoảng cách vừa nãy.

Hô hấp Tô Dập cứng lại, tim giống như rơi vào nước băng tuyết, lạnh đến tận xương thủy.

Hai cánh cửa này... trở nên gần cậu hơn!

Này là chuyện gì? Rõ ràng hai cánh cửa vẫn luôn giữ khoảng cách cố định với cậu, vì sao...

Tim Tô Dập đập thình thịch thình thịch, trong bóng tối hoàn toàn an tĩnh, nó vang dội hệt như tiếng trống.

Bạch ngọc bát quái truyền tới cảm giác man mát, cậu ôm chặt bạch ngọc bát quái, hít thở sâu một hơi.

Tỉnh táo, tỉnh táo lại.

Cậu muốn thoát khỏi chỗ này.

Trước kia đều là sáng sớm sẽ tự động rời khỏi nơi này, chỉ có một lần duy nhất cậu chủ động rời đi, cậu đã làm gì nhỉ?

Tô Dập hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía bên trái.

Đập vào mắt là một mảng tối dày đặc, thế nhưng trong bóng tối tựa hồ có thứ gì đó hơi lóe sáng.

Tô Dập hơi trợn to mắt, Nghệ Tu...

Cậu xoay người chạy nhanh về phía tia sáng chập chờn trong bóng tối bên kia, đuổi theo bóng người trong ánh sáng.

Nghệ Tu!

Tô Dập mông lung mở mắt, đập vào mắt là trần nhà quen thuộc. Đó là trần nhà của căn phòng được sơn đen của Nghệ Tu ở trong đặc vụ cao ốc, cậu có chút chưa tỉnh hồn, nhìn một lại một cái thì đúng là phòng của Nghệ Tu.

Cậu không phải cùng nhóm Nghệ Tu ở Hạo Ca Tông tham gia tế điển trăm năm sao? Bọn họ còn cùng Nghê Nguyên Tư đánh nhau, bây giờ sao cậu lại ở đặc vụ cao ốc?

Cửa phòng bị mở ra, Nghệ Tu cầm dược tề cùng một ly nước đi tới, thấy Tô Dập mở mắt nghiêng đầu nhìn sáng thì vội vàng để thứ trong tay xuống tủ đầu giường, sải bước đi tới mép giường thấp giọng nói: "Em tỉnh rồi, đừng động, để anh xem ánh mắt của em."

Tô Dập trừng mắt, ngoan ngoãn để anh nhẹ nhàng vén mí mắt, kiểm tra tình huống mắt mình.

Một lát sau, Nghệ Tu thở phào: "Tơ máu đã biến mất rồi, chờ anh nhỏ thêm một giọt dược thủy Bạch Tình điều chế là ổn, em còn khó chịu chỗ nào sao?"

Tô Dập bừng tỉnh, khó trách cậu cảm thấy ánh mắt có chút lành lạnh. Cậu lắc đầu một cái, bây giờ đã không còn cảm thấy khó chịu nữa, chỉ cảm thấy hơi mệt.

Cậu quay đầu lại nhìn một chút, thấp giọng hỏi: "Chúng ta không phải ở Hạo Ca Tông à? Sao lại trở về rồi? Em ngủ bao lâu rồi?"

Nghệ Tu an ủi vỗ đầu cậu nói: "Lúc đó bọn anh cả đêm chạy về, bây giờ là giữa trưa ngày thứ hai, mọi người vừa ăn cơm xong. Em đói không? Có muốn ăn chút gì không? Hay muốn ngủ thêm chốc nữa?"

Tô Dập lắc đầu, giật giật, đem chính mình vùi vào trong gối cùng chăn, chỉ lộ ra cặp mắt đen láy trong suốt, nhỏ giọng nói: "Em lại mơ thấy hai cánh cửa kia... chúng cách em gần hơn."

Nghệ Tu ngừng một lát, ngồi ở mép giường đưa nắm tay vào lớp chăn ấm áp, nắm lấy bàn tay mềm mại của Tô Dập, an ủi nhéo nhẹ một cái: "Đừng sợ."

Tô Dập cong cong mắt, tựa hồ là chôn trong chăn mỉm cười: "Em không sợ, em đã biết cách trốn khỏi hai cánh cửa đó rồi." Nói xong, cậu trở tay lại nắm chặt tay Nghệ Tu.

Nghệ Tu cúi đầu nhìn Tô Dập, trong ánh mắt trong suốt của cậu nhìn thấy hai hình ảnh nho nhỏ của chính mình thì không khỏi cười cười. Anh đưa tay xoa xoa tóc Tô Dập, hôn một cái lên trán cậu, lại ngậm môi cậu chụt một cái: "Ăn một chút gì đi, hôm nay Bạch Tình nấu cháo, để anh đi múc một chén."

Tô Dập vừa nghe thì ngọ nguậy muốn ngồi dậy: "Em đi đánh răng rồi xuống ăn."

Nghệ Tu không nỡ dùng sức đè cậu lại, chỉ có thể để cậu ngồi dậy đánh răng rửa mặt.

Chờ Tô Dập thu thập chính mình xong, xem thời gian thì phát hiện đã gần hai giờ. Cũng mat Nghệ Tu đã gọi điện báo trước một tiếng để họ hâm nóng cháo, hiện giờ xuống ăn thì độ ấm vừa vặn.

Tô Dập húp xong một chén cháo thịt nạc trứng vịt muối có bỏ thêm rất nhiều linh thực, cảm thấy bắt đầu từ dạ dày truyền ra, cả người cũng ấm áp hẳn.

Sau đó Vu Hãn Âm cẩn thận kiểm tra ánh mắt cậu, phát hiện cơ bản không có vấn đề gì nữa, chỉ cần nhỏ thêm mấy lần dược thủy nữa là được.

Chờ xác nhận ánh mắt Tô Dập không có vấn đề, mọi người một lần nữa tập trung ở phòng họp tầng năm.

Vu Hãn Âm nhìn Tô Dập hỏi: "Tiểu Dập, tối hôm qua em đã nhìn thấy thứ gì vậy? Mắt kính của Nghệ Tu không phát hiện vật thể công kích hay quỷ quái gì cả, thứ công kích đó là gì?"

Tô Dập nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Đó là hư ảnh của con nhện quỷ khổng lồ, em sẽ vẽ lại cho mọi người xem. Khi đó Nghê Nguyên Tư đã dùng phương pháp ngự quỷ để công kích Nghệ Tu, con nhện quỷ đó kỳ thực đang ở chỗ khác, thế nhưng thông qua thủ pháp nào đó, tỷ nhưng tiếng sáo mà hắn thổi khi đó có thể làm sức mạnh của quỷ quái chảy tới trên người hắn, chỉ là sức mạnh đó đã bị giảm bớt rất nhiều mà thôi."

Khương Tu Hiền kinh ngạc hỏi: "Phương pháp ngự quỷ? Làm sao cậu biết?"

Tô Dập trả lời: "Em nhìn thấy bản phác thảo viết tay của Phong Thanh Vi trong Thánh Tử Điện của Nghê Nguyên Tư, khi ấy em đánh tan hư ảnh kia cũng dùng phương pháp ngự quỷ...."

Mao Thiên Tuyền cả kinh, vội la lên: "Thế nhưng phương pháp ngự quỷ sẽ bị phản phệ, tình huống tối hôm qua có khi nào là phản phệ không?"

Đỗ Phái Tuyết lắc đầu, nhìn ánh mắt Tô Dập bình tĩnh nói: "Ánh mắt của Tiểu Dập là quỷ thần chi nhãn, cho dù có vấn đề thì cũng không phải là phản phệ."

Lúc này Mao Thiên Tuyền mới phản ứng được, không khỏi thở phào.

Kỷ Bạch Tình lo âu nhìn Tô Dập: "Kia Tiểu Dập, em dùng phương pháp ngự quỷ rồi có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"

Tô Dập khựng một chút, nhẹ giọng nói: "Hai cánh cửa kia, gần thêm một chút..."

Mọi người sửng sốt, Vu Hãn Âm trầm ngâm nói: "Xem ra nếu sử dùng sức mạnh quỷ thần chi nhãn thì sẽ dẫn tới hai cánh cửa tiến tới gần hơn, cuối cùng ép Tiểu Dập không thể không lựa chọn một trong hai..."

Tô Dập cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, liên quan tới chuyện Nghê Hồng Vân, em cảm thấy... em đại khái đã đoán được mục đích của hắn."

Mọi người rối rít nhìn qua, Nghệ Tu nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu: "Liên quan tới quỷ thần đúng không?"

Tô Dập gật đầu nói: "Trong bí cảnh Nam Hải có ghi lại, thượng cổ quỷ thần có dung mạo như thiếu nữ, mà trong căn nhà đá Phong Thanh Vi đứng phía trước có đồ đằng thánh tử Hạo Ca Tông không hoàn chỉnh, lại có ký hiệu trận văn giống hệt như ngọc tỳ hưu, còn cả dấu vết từng sinh hoạt trong nhà đá... em cảm thấy, Nghê Hồng Vân có lẽ đã từng sống chung một đoạn thời gian với quỷ thần, sau đó lại giết chết cô ấy..."

Nghệ Tu trầm giọng: "Không sai, Tuyết Nhi mà hắn gọi rất có thể là tên của thượng cổ quỷ thần."

Khương Tu Hiền nhếch mép, không đúng lúc chen vào một câu: "Ngược luyến tình thâm?"

Mọi người nhíu mày, Mao Thiên Tuyền giơ tay dùng lực vỗ mạnh lên cái đầu vàng chóe của cậu, bắt cậu ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tô Dập tròn mắt nhìn Khương Tu Hiền đang sờ đầu, nói tiếp: "Sau đó em phát hiện miếng ngọc trên chùm tua rua của sáo ngọc Nghê Nguyên Tư chính là khấu bình an trên vòng cổ Phong Thanh Vi."

Vu Hãn Âm sờ cằm, thấp giọng nói: "Như vậy tiếng Tuyết Nhi kia chính là gọi quỷ thần chi trí trong thân thể Phong Thanh Vi, dù sao thì theo lời Tiểu Dập, cô ấy tựa hồ có mang theo kí ức của quỷ thần."

Tô Dập thấp giọng nói: "Lúc Phong Thanh Vi còn ở nhân thế, cô ấy cũng giống chúng ta, sức mạnh bị hạn chế rất nhiều, có thể là sau khi chết đã hoàn toàn lấy được phần sức mạnh kia... Nghê Hồng Vân không thể ngăn cản Phong Thanh Vi chết, sau đó lại theo dõi chúng ta, em cảm thấy có thể hắn muốn tập hợp ba nguồn sức mạnh quỷ thần, một lần nữa để quỷ thần sống lại."

Nghệ Tu đưa tay khoác nhẹ lên vai Tô Dập: "Tai kiếp còn đáng sợ hơn cả quỷ thần tái thế... chí sợ chính là quỷ thần chân chính sống lại. Trước không nói sống lại có phải quỷ thần chân chính hay không, một khi Nghê Nguyên Tư thành công, thứ kia vừa ra đời thì chỉ sợ nhân loại không còn đường sống."

Trong phòng họp hoàn toàn an tĩnh, mặc dù vốn đã có suy đoán mơ hồ nhưng vừa nói ra, bọn họ vẫn kinh hãi không thôi.

Vưu Minh Thành nắm chặt trường kiếm trong tay, đầu ngón tay chậm rãi sờ lưỡi kiếm sắc bén, lạnh giọng mở miệng: "Nghê Nguyên Tư, Nghê Hồng Vân... tôi sẽ dùng thanh kiếm này tự tay giết hắn, chỉ cần hắn chết, hết thảy đều kết thúc."

Vu Hãn Âm đang định mở miệng thì phòng họp truyền tới tiếng bước chân thình thịch, sau đó cửa phòng làm việc của Vu Hãn Âm ở kế bên bị một lực mạnh mở ra.

"Anh Vu! Em thành công rồi! Em đã nghiên cứu ra hỏa tiễn quỷ pháo 2.4... ủa, người đâu? Mọi người đâu hết rồi? Xe cũng còn nguyên mà?" Âm thanh ầm ĩ của Bình Hạo Diễm từ ngoài cửa truyền tới, Vu Hãn Âm khựng một chút rồi đứng dậy mở cửa phòng họp, nói với Bình Hạo Diễm đang ôm một cây pháo đồng thật dài trông cực kỳ khí thế: "Tụi anh ở trong này."

Bình Hạo Diễm sửng sốt đi vào phòng họp, phát hiện tất cả mọi người đều ở thì không khỏi nghi hoặc: "Sao mọi người đều ở đây hết vậy? Có vụ án gì mới à?"

Vu Hãn Âm sửng sốt, nhất thời có chút không biết nên mở miệng thế nào.

Đỗ Phái Tuyết an tĩnh nhìn Vu Hãn Âm, mở miệng nói: "Chúng ta phát hiện kẻ đứng sau vụ án cổ trạch cùng quỷ quật chính là Nghê Nguyên Tư của Hạo Ca Tông, lần tế điển trăm năm này về trước kỳ hạn cũng vì phát hiện ra âm mưu của Nghê Nguyên Tư, cũng xé rách mặt với hắn, hiện giờ chúng ta đã có thể xem là đối nghịch với Nghê Nguyên Tư."

Vu Hãn Âm sửng sốt một chút, vội vàng mở miệng: "Không sai, trước đó em vẫn luôn miệt mài nghiên cứu nên bọn anh không báo, sợ quấy rầy em."

Bình Hạo Diễm hơi rũ mắt, ánh mắt có chút âm trầm quét một vòng mọi người trong phòng họp, lại nhìn Vu Hãn Âm một chút rồi gật đầu: "Vậy mọi người nói xong chưa? Có muốn xem hỏa tiễn quỷ pháo 2.4 của em không?"

Mao Thiên Tuyền đứng dậy, cười nói: "Hạo Diễm nghiên cứu lâu như vậy mới lấy ra hiến bảo với chúng ta, đi xem một chút đi."

Đám người bắt đầu phần phật đi tới sân luyện bắn ở lầu bốn, Bình Hảo Diễm ôm hỏa tiễn yêu dấu trong lòng, chủ đề chuyển sang lĩnh vực mình viết liền hưng phấn thao thao bất tuyệt: "Rút kinh nghiệm quỷ pháo lần trước, em đã tận lực giảm bớt sức nặng, để nó tiện dụng hơn, đồng thời cố gắng bảo lưu uy lực của nó..."

Vừa nói, cậu vừa lấy ra một viên tinh hạch trong suốt bọc kim loại có dạng như đạn pháo nhét vào pháo đồng, sau đó linh hoạt điều chỉnh khẩu hỏa tiễn quỷ pháo vài cái, nhấn vài nút. Chờ ánh sáng sáng ngời hoàn toàn bao phủ toàn bộ pháo đồng, Bình Hạo Diễm nhét khẩu pháo đồng nặng nề dài hơn một mét, đường kính hai ba mươi cm vào tay Tô Dập nói: "Căn cứ theo trang bị chuyển đổi năng lượng mà em mới nghiên cứu được thì một phát pháo này có thể oanh chết một con quỷ cấp bảy! Tới, thử một chút!"

Tô Dập mờ mịt nhận lấy pháo đồng, trúc trắc đặt nó lên vai, nhắm thẳng tâm bia trên tường, dưới sự chỉ huy của Bình Hạo Diễm dùng sức nhấn chốt bắn.

Ánh sáng sáng ngời ở miệng hỏa tiễn sáng lên, mấy giây sau thì vang lên một tiếng nổ thật lớn, một chùm tia sáng sáng ngời từ pháo đồng bắn ra, hung hãn đánh vào vị trí tâm bia!

Tô Dập bị lực giật của hỏa tiễn chấn động hơi ngã về sau, cậu lui về sau một bước để ổn định cân bằng.

Một vòng sáng bất quy tắc từ tâm bia bị công kích sáng lên, từng vòng trận văn trắng đen lóe sáng rồi chậm rãi tối lại, sau một đạo dư chấn thì sáng lên một lần nữa rồi khôi phục bình ổn.

Chùm sáng nhanh chóng biến mất, màn hình phía trên tâm bia lóe sáng hiện ra một con số.

7.6!

Bình Hạo Diễm nhất thời dương dương đắc ý chống nạnh cực kỳ hưng phấn nói: "Sao sao?"

Nghệ Tu yên lặng một chốc rồi nói: "Trình tự lắp đạn cần phải làm mỗi lần à?"

Bình Hạo Diễm gật đầu: "Đúng vậy, cần phải lắp đặt năng lượng chuyển hoán thì nó mới phát huy được toàn bộ sức mạnh."

Vu Hãn Âm bất đắc dĩ thở dài: "Hạo Diễm, thời gian chuẩn bị cùng lắp đạn quá dài, hơn nữa một quả đạn đại bác to như vậy, một người có thể mang theo bao nhiêu? Vẫn không quá thực dụng."

Bình Hạo Diễm nhất thời cứng đờ, mím môi.

Nghệ Tu cầm lấy khẩu hỏa tiễn trên vai Tô Dập, cân nhắc: "Thật ra cũng không tệ lắm, nói không chừng có thể sử dụng để tấn công Hạo Ca Tông."

Ánh mắt Mao Thiên Tuyền sáng lên, vui vẻ nói: "Không sai, nếu Nghê Nguyên Tư để vô số quỷ quái xuất hiện công kích, chúng ta có thể sử dụng cái này để phản kích, chỉ cần dạy người trong phân bộ sử dụng là được!"

Bình Hạo Diễm không quá hăng hái, suy sụp nói: "Sao cũng được."

Nói xong, cậu cầm lấy hỏa tiễn quỷ pháo trong tay Nghệ Tu, ôm ống phóng hỏa tiễn quay trở về phòng nghiên cứu của mình.

Vu Hãn Âm quay đầu nhìn một chút rồi đuổi theo tới phòng nghiên cứu.

"Hạo Diễm, nghiên cứu thất bại là chuyện thường xảy ra, huống chi này cũng không coi là thất bại, đừng khổ sở."

Bình Hạo Diễm vứt hỏa tiễn quỷ pháo xuống nền đất đầy phụ tùng, vẻ mặt kiên định nói: "Em nhất định sẽ nghiên cứu ra vũ khí mà lão đại và mọi người có thể dùng được!"

Vu Hãn Âm ngẩn người, trong lòng mềm nhũn, vỗ nhẹ đầu Bình Hạo Diễm cười nói: "Phải không, vậy em phải tiếp tục cố gắng."

Nói xong, anh yên lặng một chốc rồi nói thêm: "Hạo Diễm, có vài chuyện liên quan tới Tiểu Dập cùng đội trưởng dấu em, anh nói để hi vọng em không nghĩ ngợi nhiều, bọn anh không phải không muốn nói mà là chưa tới thời cơ thích hợp..."

Ánh mắt vừa to vừa tròn của Bình Hạo Diễm lẳng lặng nhìn Vu Hãn Âm, quay đầu ngồi xổm xuống dứt khoát tháo rời hỏa tiễn quỷ pháo, thờ ơ nói: "Không sao, dù sao em chỉ làm được mấy chuyện này mà thôi, cũng không thể giết quỷ, âm mưu quỷ kế gì đó cũng không hiểu. Em biết mọi người không nói nhất định là có nguyên nhân, không quan trọng."

Vu Hãn Âm lẳng lặng nhìn bóng lưng Bình Hạo Diễm thoăn thoắt tháo dỡ hỏa tiễn quỷ pháo, do dự một chút rồi chậm rãi lui ra ngoài, đóng cửa lại. Nháy mắt cửa khép lại, động tác của Bình Hạo Diễm khựng lại một chốc, ánh mắt âm trầm rơi vào hư không lộ ra chút ngây ngốc cùng vô lực.

Nói không có cảm giác bị bài xích ra ngoài là giả, thế nhưng Vu Hãn Âm thẳng thắn nói có chuyện giấu giếm như vậy, hơn nữa chờ có thời cơ thích hợp sẽ nói cho cậu biết, cậu thật sự dễ chịu hơn rất nhiều.

Cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng biết thôi, cũng không nhất thiết so đo chút thời gian này.

An tĩnh một lát, Bình Hạo Diễm nhanh chóng hồi phục tinh thần, cúi đầu tiếp tục tháo dỡ.

...

Tô Dập xoa xoa bả vai có chút tê rần, Nghệ Tu nhìn Vưu Minh Thành nhíu chặt mày tỏa ra khí lạnh: "Sau lưng Nghê Nguyên Tư có toàn bộ Hạo Ca Tông cùng vô số quỷ quái, Nghê Nguyên Tư còn có thể ngự quỷ, một mình anh có liều mạng cũng không được gì, đừng hành động thiếu suyt nghĩ."

Khí thế của Vưu Minh Thành cực kỳ lãnh liệt, anh nhíu mày, thoạt nhìn không cam lòng.

Nghệ Tu trợn mắt, cảnh cáo: "Nếu anh dám một mình một ngựa chạy đi, bọn tôi sẽ không cứu anh đâu, lại càng không nhặt xác giúp anh."

Vưu Minh Thành trầm mặc nhìn Nghệ Tu, lãnh đạm mở miệng: "Anh biết."

Lúc đang nói chuyện, Vu Hãn Âm từ phòng nghiên cứu của Bình Hạo Diễm đi ra. Anh nhìn về phía Tô Dập thấp giọng nói: "Thật ra anh có một nghi hoặc, nếu Phong Thanh Vi có kí ức của quỷ thần thì vì sao cô ta lại muốn giúp chúng ta, còn muốn ngăn cản hành động của Nghê Hồng Vân? Chẳng lẽ quỷ thần không muốn sống lại sao?"

Tô Dập sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn Vu Hãn Âm.

Đỗ Phái Tuyết cũng nhẹ giọng nói: "Không sai, quỷ hồn Phong Thanh Vi hiện giờ rốt cuộc tế tử Hạo Ca Tông đã chết hay quỷ thần thượng cổ?"

Tô Dập suy nghĩ một chút, do dự mở miệng: "Cô... cô ấy nói, mình là Phong Thanh Vi có quỷ thần chi trí..."

Nghệ Tu khoanh tay nói: "Nếu là Phong Thanh Vi đã chết thì muốn ngăn cản Nghê Hồng Vân là rất bình thường."

Mao Thiên Tuyền: "Vậy chúng ta phải làm sao? Cũng không biết Nghê Nguyên Tư dưỡng bao nhiêu quỷ quái..."

Nghệ Tu nheo mắt, thấp giọng nói: "Chỉ dựa vào mấy người chúng ta không thể phá được Hạo Ca Tông, không thể tùy tiện khai chiến. Hơn nữa chúng ta phải chờ đợi thời cơ, nghĩ cách để những người khác trong huyền môn cùng chúng ta tiến đánh Hạo Ca Tông. Trước tiên bảo người phân bộ cố gắng học cách dùng quỷ pháo vừa nãy, đặc vụ cao ốc cũng phối hợp, như vậy chúng ta mới gia tăng thêm phần thắng."

"Ngoài ra, trước khi thời cơ tới, tích góp sức mạnh, chờ!"

Nghệ Tu vừa nói, mi tâm cũng ngưng tụ một cỗ ngoan lệ. Luận về thực lực, đặc vụ ngành bọn họ thật sự không nhất định có thể liều mạng với Hạo Ca Tông có quỷ quái trợ trận, bọn họ không thể tùy ý chủ động tuyên chiến với Hạo Ca Tông, hiện giờ chỉ có thể chờ đợi, chờ Nghê Nguyên Tư xuất thủ rồi danh chính ngôn thuận đánh lên Hạo Ca Tông, vạch trần hết thảy bí ẩn mà chúng che giấu cho tất cả mọi người biết!

Có lẽ trận chiến hôm qua chính là cơ hội tiến công Hạo Ca Tông, cơ hội giết chết Nghê Nguyên Tư. Thế nhưng tình huống của Tô Dập khi ấy không rõ, cho dù cho Nghệ Tu thêm một cơ hội, anh vẫn sẽ chọn mang Tô Dập rời đi.

Buổi tối, lúc Tô Dập vẽ lại con nhện quỷ trên người Nghê Nguyên Tư gửi cho Bình Hạo Diễm so sánh đối chiếu.

Cậu vừa tắt máy tính thì trong gió đột nhiên truyền tới tiếng chuông khe khẽ.

Tô Dập hơi ngừng một lát rồi quay đầu nhìn qua, phát hiện Phong Thanh Vi mặc váy đen đang ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết trên bầu trời.

Một màn trước mắt có chút quen thuộc, Tô Dập nhanh chóng nhớ ra, đó là giấc mộng cậu từng mơ thấy. Trong giấc mộng đó, Phong Thanh Vi ngồi dưới gốc lê trắng tinh như mây trắng. Hiện giờ tuy dựa vào cửa sổ nhưng khí tức lãnh đạm cùng cô tịch trên người cực kỳ giống khi đó.

Hồi lâu sau, Phong Thanh Vi nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng mở miệng: "Các cậu đã làm gì vậy? Hắn tựa hồ rất tức giận, đã bố trí Hạo Ca Tông càng nghiêm mật hơn trước, còn dùng kính càng khôn triệu hồi càng nhiều quỷ quái hơn, bây giờ muốn ngăn cản hắn lại càng khó khăn hơn."

Tô Dập an tĩnh nhìn cô: "Nghê Hồng Vân muốn hồi sinh quỷ thần đúng không?"

Phong Thanh Vi hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cậu. Một hồi lâu sau cô khẽ gật đầu nói: "Lần này tôi tới để nói cho cậu biết, thi thể tôi bị hắn đặt trong hang đá vôi dưới lòng đất bên dưới Tế Tử Điện, nơi đó cũng là nơi hắn dùng để hồi sinh quỷ thần... Đến khi đó các cậu không cần xoay loạn như con ruồi không đầu."

Tô Dập sửng sốt, cả kinh nói: "Thi... thi thể cô? Thi thể cô không phải đã bị hỏa táng rồi sao?"

Phong Thanh Vi yên lặng một chốc rồi nói: "Vốn là vậy, thế nhưng trước khi hỏa táng, hắn đã giết một người có thể hình tương tự, lén tráo đổi. Hồi sinh quỷ thần cần một thể xác tiếp nhận, thi thể tôi bị hắn bỏ vào băng quan bằng ngọc để giữ gìn, là tái thể hồi sinh quỷ thần."

"Vì sao bây giờ cô mới nói cho chúng tôi biết chuyện này? Trước đó chuyện liên quan tới thân phận cùng hành vi của Nghê Hồng Vân, cô cũng không muốn nói nhiều."

Cậu dừng lại một chút, an tĩnh nhìn Phong Thanh Vi, nhẹ giọng nói: "Cô thật sự không muốn sống lại sao?"

Nghe vậy, Phong Thanh Vi nháy mắt ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu, sâu trong tròng mắt đen láy tĩnh mịch tựa hồ có gì đó lăn lộn.

Tô Dập bình tĩnh cùng cô đối mặt hỏi: "Thật ra thì nữ chủ nhân trong căn nhà đá ở bí cảnh Nam Hải chính là quỷ thần đúng không? Tôi đã tìm thấy một khối thạch bài ở đó, nó có ký hiệu trận văn giống hệt ngọc tỳ hưu. Cho nên, tôi nên gọi cô là Phong Thanh Vi hay Tuyết Nhi?"

.*. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.