Whitney, My Love

Chương 13




Cô gái trong lòng hơi sững người nhưng rồi dịu ngoan nói: 'Được ...'

Trên mặt Lăng Nhất Phàm lộ ra một nụ cười hạnh phúc, hắn ôn nhu đặt môi lên mái tóc cô gái rồi chậm rãi trượt xuống, đến vầng trán trơn bóng của cô, chiếc mũi rồi nhẹ nhàng lướt qua môi cô ... tim người đàn ông trong chớp mắt đập nhanh hơn, hơi thở có chút dồn dập, hai tay không tự chủ được siết lại, thì thầm gọi: 'Y Y ...'

Cô gái rõ ràng cảm nhận được thân thể người đàn ông có biến hóa, cả người cô trong chớp mắt cứng đờ, trong đầu bắt đầu vang lên những tiếng ong ong, đôi tay bất giác đẩy nhẹ người người đàn ông ra, giọng nói mang theo một tia sợ hãi: 'Nhất Phàm ...'

'Ân', sự sợ hãi và thân thể cứng đờ của cô gái rốt cuộc khiến cho Lăng Nhất Phàm tỉnh táo lại, hắn đã hứa với cô, trước khi kết hôn sẽ không đụng đến cô, hắn phải tuân thủ lời hứa! Người đàn ông nhắm mắt lại, đôi tay chậm rãi thả lỏng.

Mình phải dùng tốc độ nhanh nhất kết hôn với Y Y! Nghĩ đến đây, Lăng Nhất Phàm hơi cúi đầu, thấp giọng nói bên tai cô gái: "Y Y, hôm nay em cũng mệt rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm, biết không?'

'Ân, ngủ ngon!' Cô gái cũng nhỏ nhẹ trả lời.

'Ngủ ngon!' Người đàn ông đặt một nụ hôn lên tóc cô rồi chậm rãi rời khỏi phòng ngủ của cô gái.

Sáng hôm sau Lăng Nhất Phàm đến công ty, buổi chiều hắn về sớm cùng cô đi đến trường bổ túc ngôn ngữ mà Mễ Lệ đã đăng ký cho cô.

Bắt đầu từ ngày đó, Lăng Nhất Phàm mỗi buôi sáng đều tự lái xe đưa Lâm Y đến trường sau đó mới đến công ty; buổi chiều lúc hắn tan tầm lại chạy đến trường đón Lâm Y rồi hai người cùng trở về nhà ...

Cách xa Trung quốc, cách xa Lãnh Nghị, ngày tháng trôi qua bình đạm mà ấm áp ...

Khi máy bay tư nhân của Lãnh Nghị chậm rãi đáp xuống sân bay Malpensa của Milan, Lãnh Nghị trong chiếc áo bành tô dài bước nhanh ra ngoài, hắn vừa nhìn đã thấy ngoại trừ xe đến đón hắn còn có một chiếc xe đánh dấu xe cảnh sát cũng đang đợi ở ngoài, Lãnh Nghị lập tức nhận ra, đó là xe của tổ chức hình cảnh quốc tế.

Bọn họ làm sao biết hắn đến đây? Lãnh Nghị ngừng bước chân, có chút bực tức quay lại hỏi Lý Tân đang đi phía sau: 'Họ làm sao biết tôi đến đây?'

'Thực xin lỗi thiếu gia, tôi cũng không biết!' Lý Tân nhẹ giọng nói.

Lãnh Nghị hơi híp mắt lại, cắn môi, rốt cuộc cũng cất bước bước xuống thang, hắn vừa đặt chân xuống đất thì từ trong xe cảnh sát đã có hai người nước ngoài vóc dáng tương đương với Lãnh Nghị, trên người cũng khoác áo bành tô dày tươi cười tiến đến đón, thân thiết chào hắn: 'Lãnh tiên sinh ...'

Lãnh Nghị điềm tĩnh nhìn họ, bên môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt, 'Tìm tôi có việc?'

'Lãnh tiên sinh, ông Smith mời ông đến chỗ ngài ấy một chuyến!' Hai người cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của Lãnh Nghị, vẫn tươi cười trả lời.

'Tôi còn có việc gấp, không kịp đến gặp ông ấy!' Lãnh Nghị trả lời dứt khoát rành rọt.

'Lãnh tiên sinh, lần này phía Trung quốc các ngài có người đang ở tổng bộ, nghe nói Lãnh tiên sinh đến nước Ý, ngài ấy trực tiếp ra lệnh muốn gặp Lãnh tiên sinh để bàn bạc những việc liên quan đến vụ việc chống khủng bố ...' Hai người vẫn bình tĩnh đáp lời.

'Từ Trung quốc đến? Ai?' Mắt Lãnh Nghị chợt trở nên sắc bén, hắn lạnh lùng hỏi.

'Đằng tiên sinh của nước cái ngài!' Hai người nhỏ giọng đáp.

'Đằng Duệ?' Mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn thoáng suy nghĩ vài giây rồi rốt cuộc lên tiếng: 'Được, tôi đi!' Vừa định bước đi thì hắn chợt dừng lại nhìn lại Lý Tân ở phía sau, 'Cô tạm thời ở lại Milan tìm nơi ở của Lâm Y, đợi tôi trở lại!'

'Dạ, thiếu gia!' Lý Tân vội gật đầu đáp lời.

Đằng Duệ, trung tướng, cả nhà ba đời theo binh nghiệp, thân phận bí mật của hắn là sư đoàn trưởng sư đoàn bộ đội đặc chủng của Trung quốc, ở trong nước chính là dạng người có thể hô mưa gọi gió, bởi vì công việc, Lãnh Nghị và Đằng Duệ đã từng có không ít lần tiếp xúc với nhau nhưng thân phận của hai người đều thuộc loại bảo mật, chỉ có hai người tự mình biết.

Lúc này biết tin Đằng Duệ đột nhiên xuất hiện ở trung tâm chống khủng bố quốc tế, Lãnh Nghị đương nhiên biết là có liên quan đến tên thủ lĩnh của tổ chức khủng bố châu Á, Đằng Duệ rõ ràng là đã biết tin tức này, người này đến Italy mục đích hiển nhiên là để tiêu diệt tên đầu lĩnh kia mà hắn thì cần những tư liệu trong tay Lãnh Nghị và sự hiệp trợ của hắn.

Trong căn phòng họp nhỏ ở trung tâm chống khủng bố quốc tế được đặt trụ sở chính tại Geneva, Đằng Duệ đang thoải mái ngồi nơi bàn họp, hai chân vắt lên nhau, trên gương mặt anh tuấn của hắn, ngũ quan như điêu khắc, ánh mắt sắc bén, bá khí ngút trời, ngồi đối diện với Đằng Duệ là mấy chuyên gia chống khủng bố, tất cả mọi người đang thảo luận gì đó thì cửa phòng họp bị đẩy ra rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa. Đằng Duệ xoay đầu lại nhìn bóng người vừa xuất hiện, trên mặt lộ ra một nụ cười, Lãnh Nghị cũng điềm tĩnh nhìn hắn rồi cất bước bước nhanh đến bên cạnh.

'Cần tôi giúp gì?' Lãnh Nghị ngồi xuống bên cạnh Đằng Duệ, dứt khoát gãy gọn hỏi, điểm này nơi hắn rất giống với cá tính của Đằng Duệ, chính vì lẽ đó mà hai người tuy không gặp mặt nhiều nhưng luôn có thể thu hút lẫn nhau, 'Tôi còn có chuyện gấp phải làm!'

'Chuyện gấp?' Môi Đằng Duệ câu lên một nụ cười, nhìn thẳng Lãnh Nghị, đáy mắt mang theo một chút trêu chọc, 'Không phải chỉ là theo đuổi con gái thôi sao, có gì mà gấp chứ? Cô ấy cũng không chạy mất được!'

Lãnh Nghị hơi híp mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt phóng túng trước mặt, trả lời lại một cách mỉa mai: 'Hình như so với sự tích huy hoàng, oanh liệt của Đằng thiếu năm đó thì còn kém xa lắm ...'

Đằng Duệ cười vội ngắt câu tiếp theo của hắn, 'Được được, hôm nay chúng ta không thảo luận chuyện này ... theo tôi được biết, năm ngoái ở trong khu rừng tùng ở thành phố H có người đeo mặt nạ tấn công cậu, có thể miêu tả lại tình huống cụ thể ngày đó hay không, cùng với những tư liệu trong tay cậu đang nắm ...'

Một chuyến đi này tiêu tốn của Lãnh Nghị mất ba ngày tròn ...

Milan, Ý, Lâm Y đã bắt đầu khóa học bổ túc ngôn ngũ, trưa hôm đó, lúc cô học xong nửa buổi tiếng Anh, một mình đi dạo trên một con đường nhỏ rất lãng mạn gần trường,thưởng thức vẻ đẹp của một nền văn hóa mới mẻ, vừa quẹo sang một con đường khác thì một quảng trường không lớn đập vào mắt Lâm Y, trong quảng trường có rất nhiều bồ câu, đàn bồ câu hấp dẫn không ít khách du lịch và người đi đường dừng bước lại xem.

Nơi một quán cà phê nằm ở phía đông quảng trường, bên trong có mấy chiếc bàn nhỏ, Lâm Y chậm rãi bước qua, chọn một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, gọi một ly cà phê rồi điềm tĩnh ngồi đó, đầu hơi nghiêng về phía cửa sổ quan sát du khách và đàn bồ câu cách đó không xa.

Lúc này một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng cách quảng trường không xa, Lãnh Nghị bước xuống, hắn đứng ở đó nhìn Lâm Y đang ngồi nơi chiếc bàn nhỏ xa xa đó, cô điềm tĩnh như một bức tranh, cõi lòng lạnh mạc lâu như vậy rốt cuộc chậm rãi dâng lên một tia nhu hòa ... Sau khi làm xong công việc khẩn yếu trong tay hắn liền lập tức đuổi tới Milan.

Nhìn thật lâu, cuối cùng Lãnh Nghị chậm rãi cất bước đi về phía cô gái trong quán cà phê kia ...

Nơi chiếc ghế trống đối diện với Lâm Y bất ngờ xuất hiện một bóng người cao lớn, dọa cô gái đang chuyên chú nhìn bồ câu giật nảy mình, đôi mắt đen láy của cô lập tức thu lại, rơi trên người người đàn ông mới đến, đầu bắt đầu vang lên những tiếng ong ong, ánh mắt trong nháy mắt như đông cứng lại, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, cô mấp máy môi nhưng mãi cũng không phát ra được lời nào.

'Y Y...' Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông sau chiếc kính đen nhìn cô không chớp, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, thì thầm gọi tên cô.

Cô gái mấp máy cánh môi, thật lâu mới bật ra được một câu: 'Anh ... sao anh lại ở đây?'

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, giọng thật nhu hòa: 'Anh đến là để tìm em trở về!'

Không khí như đông lại, một mảnh trầm mặc, lúc này bà chủ quản tươi cười bước đến, dùng tiếng Anh hỏi Lãnh Nghị muốn dùng gì, Lãnh Nghị chỉ nhàn nhạt trả lời bà một câu rồi bà chủ quán tươi cười rời đi ... tất cả những điều này, Lâm Y hoàn toàn không có tâm trí để ý đến, cô chỉ trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt.

'Y Y, đừng tức giận nữa, anh đã nhận lỗi với em rồi, em theo anh về đi!' Lâm Y nhìn người đàn ông, nhìn vẻ thoải mái nhẹ nhàng của hắn, bất chợt có cảm giác như đây chỉ là một trò đùa giữa hai người.

'Không thể nào!' Lâm Y rốt cuộc hoàn hồn lại, cô lạnh lùng mà kiên định nói, 'Lúc nào thì anh mới chịu bỏ cuộc đây?'

Lãnh Nghị nhìn cô gái chằm chằm, thật lâu sau mới lại câu lên một nụ cười, mặt dầy nói: 'Anh sẽ không bỏ cuộc đâu, anh biết người em yêu là anh ... anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đợi em quay về!'

'Anh sai rồi!' Đôi mắt đen láy của cô gái nhìn thẳng vào mắt hắn, 'Người bây giờ em yêu là Lăng Nhất Phàm, không phải anh ... anh có đợi đến bao lâu cũng vô ích thôi, em sẽ không thay đổi!'

'Y Y ...' Lãnh Nghị như đang nỗ lực kìm nén cảm xúc của mình, nơi khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt nhưng giọng đã có chút lạnh, 'Đừng lừa mình dối người nữa!'

Cô gái cười lạnh một tiếng, giọng nói cũng thật lạnh, 'Lãnh tiên sinh, em không lừa mình dối người... điều em mong muốn nhất lúc này chính là ... không bao giờ gặp lại anh nữa!'

Lòng Lãnh Nghị bắt đầu ẩn ẩn đau, mặt dần trở nên xanh mét, hắn hơi híp mắt nhìn cô gái lạnh mạc vô tình trước mặt, thật lâu sau mới nhàn nhạt cười: 'Nếu vậy Y Y, hiện giờ em thật sự cảm thấy hạnh phúc sao? Vui vẻ sao?'

Cô gái cắn môi nhìn người đàn ông, lát sau cô mới bật ra mấy chữ, 'Em rất hạnh phúc, rất vui vẻ!'

Ánh mắt sắc như đao của người đàn ông đối diện phóng về phía cô gái, gương mặt thoáng lộ một ý cười, 'Nếu như em thật sự rất hạnh phúc rất vui vẻ vậy tại sao em còn có vẻ mặt này? Vì sao em lại một mình ngồi đây ngơ ngẩn nhìn bồ câu chứ?', ánh mắt người đàn ông dời về phía đàn bồ câu rồi lại nhìn về phía cô gái, đáy mắt một mảnh thâm thúy, 'Theo anh đoán, lúc em đang nhìn bồ câu, chắc chắn là nhớ đến anh!'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.