Whitney, My Love

Chương 12




Liễu Tuấn ngồi bên hồ Hợp Thủy buông câu, khí trời cuối xuân, không khí ấm áp, cá hoạt động tìm kiếm thức ăn tích cực, chính là thời cơ tốt để câu cá. Có điều lần này Liễu bí thư mặc đồ thường ngày, không đeo kính râm cũng không đội mũ sùm sụp, ở đây Liễu bí thư không sợ bị ai nhận ra.

Nguyên nhân mặc dù ở bên hồ Hợp Thủy nhưng lại trong hậu hoa viên biệt thự của Tiểu Vũ.

Tòa biệt thự này cảu Tiểu Vũ diện tích xây dựng không lớn, nhưng chiếm diện tích rất rộng, giống biệt thự số một của khu Trường Hòa, có một hậu hoa viên lớn, trong hậu hoa viên có cái ao nhỏ thông với hồ Hợp Thủy, Tiểu Vũ thường xuyên thả thức ăn vào trong ao, rất nhiều cá trong hồ tới đây tìm thức ăn, chính là nơi câu cá lý tưởng.

Khi thời tiết tốt, Liễu bí thư rảnh rỗi thường tới đây thả lỏng.

Mỗi lúc như thế là thời điểm Tiểu Vũ vui vẻ nhất.

Tiểu Vũ không thích câu cá, nhưng Liễu Tuấn đã thích hoạt động này, Tiểu Vũ phải ở bên cạnh bồi tiếp, cũng học theo móc mồi thả cần xuống nước. Nhưng Tiểu Vũ chẳng tập trung câu cá, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người Liễu Tuấn.

Ha chiếc ghế tựa đặt sát nhau, Liễu bí thư thoải mái nằm trong ghế, Tiểu Vũ lại không chịu ngoan ngoãn ngồi bên ghế đối diện, mang một cái ghế gập ngồi bên cạnh y, dùng một cái ngoáy tai bằng gỗ, ngoáy tai cho Liễu Tuấn.

Kỳ thực tai Liễu Tuấn rất sạch, chẳng có cái gì để lấy, vì mỗi lần ở cùng Tiểu Vũ, cô đều lấy giáy tai cho y, gần như nó thành tiết mục yêu thích của Tiểu Vũ. Liễu Tuấn cười trêu, nói nếu như mình không nghe được nữa, Tiểu Vũ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói, mình sẽ làm máy trợ thính cho y.

Một cái máy trợ thính quyến rũ như thế, chắc là độc nhất vô nhị trên thế giới rồi.

Kỳ thực Tiểu Vũ đem ngoáy tai thày tiết mục thường xuyên nguyên nhân rất đơn giản, Liễu Tuấn rất thích chuyện này.

Liễu bí thư khi hứng trí bốc cao cười hì hì nói vớ Tiểu Vũ, ngáy tai sướng không kém gì cái chuyện kia.

Nghe những lời "dâm dục" của Liễu bí thư, Tiểu Vũ mặt đỏ hồng, nắm tay khẽ đấm y mấy cái, dáng vẻ đáng yêu chết người, thường thường làm Liễu bí thư không kiềm chế được.

Lúc này gió thổi hây hây, dương liễu lay động, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người, bên cạnh lại có mỹ nhân như ngọc, trong tai truyền tới cám giác râm ran, Tiểu Vũ còn thi thoảng khẽ thổi một cái, làm tai y ngưa ngứa, thực sự hết sức khoan khoái, làm cho cá cắn câu rất lâu rồi mà Liễu bí thư hoàn toàn không hề phát giác.

- Tiểu Vũ, Kiến Huy gần đây biểu hiện ra sao?

Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.

Sở Kiến Huy là em trai Tiểu Vũ, học ở trường ĐH công nghiệp Ngọc Lan, trước đó "yêu" một cô gái ngoài xã hội, thiếu chút nữa đám cho vay nặng lãi lừa, may mà gặp Liễu Tuấn, vì thể mà khơi lên một hoạt động đả kích tụ tập đánh bạc toàn thành phố.

Tiểu Vũ cười nói:
- Tốt hơn nhiều rồi, hiểu chuyện hơn, biết tiến lên rồi.

- Vậy cái cô bạn gái kia của cậu ấy thì sao rồi?

Tiểu Vũ giận:
- Bạn gái gì chứ? Đừng coi thường em trai em! Chia tay rồi, hoạt động đả kích lần đó, cô ta bị bắt , nghe nói bị lao động cải tạo ba năm.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Người trẻ tuổi không tránh khỏi đi sai đường.

- Từ sau lần đó Kiến Huy hiểu chuyện hơn nhiều rồi, học hành chăm chỉ hơn, trước đó không lâu còn thành cán bộ trong hội sinh viên nữa, ba mẹ em cười không khép miệng lại được.

Tiểu Vũ cũng cười hết sức vui vẻ.

Tiểu Vũ đoán chừng, trước kia "tình nhân quan lớn" của cô luôn là một tâm bệnh trong lòng em trai, cho rằng cô đi theo một lão già giao dịch xác thịt, sau khi gặp Liễu Tuấn mới biết mình sai, tâm bệnh của Sở Kiến Huy mới khỏi dần. Tuy nói Tiểu Vũ làm tình nhân của Liễu Tuấn, nhưng không phải là loại giao dịch tình dục và tiền bạc, chị và Liễu thị trưởng có lẽ là yêu nhau thật, nhưng ngại địa vị gia đình của Liễu Tuấn, không thể công khai tới với nhau.

Quan hệ như thế Sở Kiến Huy tạm chấp nhận, không tới mức canh cánh trong lòng nữa.

Giải quyết được tâm bệnh, Sở Kiến Huy liền khôi phục tinh thàn hăng hái tiến liên của người trẻ tuổi.

Đương nhiên suy đoán này Tiểu Vũ sẽ không nói với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đang chuẩn bị tiếp tục trò chuyện với Tiểu Vũ thì cô liếc mắt ra mặt hồ, thốt lên:
- A, có cả cắn câu rồi, ngay cả phao câu cũng không thấy đâu nữa...

Liễu Tuấn nghe thế thì ngồi thẳng dậy, đúng là như thế thật, liền lập tức kéo cần câu, mang theo một con cá giãy đành đạch nhảy ra khỏi mặt hồ lăn tăn.

Loại cá hồ mình dài vảy bạc này chính là đặc sản của hồ Hợp Thủy, dân địa phương gọi nó là "cá Nhồng", thịt tươi mềm, mỡ màng, rán hoặc nướng đều là số một.

Tiểu Vũ rối rít tóm lấy con cá nặng tới bảy tám lạng kia, gỡ khỏi móc câu, đặt vào xô bên cạnh ghế Liễu Tuấn, cười nói:
- Tối nay em sẽ đích thân nướng cho anh ăn.

Nhân viên phục vụ trong tòa biệt thự này của Tiểu Vũ không thiếu một khoản nào, có hai vệ sĩ, một đầu bếp một thở làm vườn. Kỳ thực Tiểu Vũ cảm thấy mình không cần nhiều người hầu hạ như thế, nhưng Liễu Tuấn kiên trì, Tiểu Vũ sung sướng tiếp nhận, cô biết, Liễu Tuấn sợ cô cô đơn, trong nhà có thêm mấy người để còn nói chuyện.

Hai nữ vệ sĩ kia vì liên quan nghề nghiệp nên không hay nói, ví như hiện giờ mặc dù bản thân cô ở nhà, hai cô vệ sĩ vẫn hết sức cận thận, không hề quên chức trách, một người ở trong phòng khách đợi lệnh, một người đặt kính viễn vọng trên mái nhà, quan sát xung quanh xem có người rình trộm không?

Nếu như để người ta chụp được ảnh Liễu Tuấn và Tiểu Vũ hẹn hò ở đây thì không phải là trò đùa.

Bình thường Tiểu Vũ không vào bếp, nhưng mỗi lần Liễu Tuấn tới, Tiểu Vũ đều đích thân làm thức ăn, trước kia cô phục vụ cho cho Liễu Tuấn mấy tháng, nắm rõ khẩu vị của Liễu Tuấn như lòng bàn tay, hơn nữa còn theo dì Đông học được kỹ thuật nấu nướng rất giỏi, ái lang tới, tất nhiên là phải khoản đãi.

Bỏ cá vào xô rồi Tiểu Vũ đi qua bên cạnh rửa tay, lấy một chiếc khăn ướt tới lau sạch tay cho Liễu Tuấn, rồi mới đổi chỗ, xử lý tai bên kia của Liễu Tuấn.

- Anh, nghe nói nhà máy sắp thăng lên cấp chính sở rồi, có phải không?

Tiểu Vũ hỏi.

- Ừ, Cty Trường Phong mấy năm qua quy mô sản xuất không ngừng mở rộng, tổng tài sản đã hơn 5 tỷ, cấp bậc trước kia hơi thấp, đồng chí Lưu Phi Bằng kiến nghị thăng cấp cho công ty.

- Thế thì hay quá, những quản lý trong nhà máy đều được thăng lên một cấp rồi, những năm qua bọn họ đúng là đã cống hiến rất lớn cho nhà máy, thăng quan là đúng ... Nhưng, chủ tịch Triệu sao phải nghỉ hưu?

Tiểu Vũ từ nhỏ lớn lên trong Cty Trường Phong, cái nhà máy này có thể xem như là "quê hương" của cô, hiện giờ nhà máy làm ăn phát đạt, cuộc sống công nhân viên chức rất tốt, Tiểu Vũ cũng cao hứng. Rất nhiều công nhân viên và người nhà đều có cảm quan tốt với cán bộ công ty, nhất là Triệu Ngạn, uy vọng trong công ty rất cao.

Liễu Tuấn nói:
- Lão Triệu 62 tuổi rồi, sớm đã qua tuổi nghỉ hưu, đây là chuyện giao ban công việc bình thường mà.

- Ồ...

Tiểu Vũ gật đầu, có vẻ ngập ngừng.

Liễu Tuấn đưa tay ra vuốt gò má mềm mại của cô, nói:
- Tiểu nha đầu có chuyện gì giấu anh đấy?

Tiểu Vũ xấu hổ nói:
- Không phải giấu anh.. Em nghe nói, nghe ba em nói... Ba em nói kỳ thực chủ tịch Triệu lần này nghỉ hưu không phải là vì tuổi tác, chủ yếu là vì chặn đường phát tài của người ta cho nên mới bị tỉnh cho nghỉ hưu. Be em nói rất nhiều công nhất trong nhà máy bất bình, định phản ánh vấn đề này lên tỉnh.

Chú Sở nói với cô chuyện này ở nhà, kỳ thức là có ý muốn Tiểu Vũ tiết lộ tin này cho Liễu Tuấn, khi ấy Tiểu Vũ không tiếp lời. Dù cô không hiểu chính trị lắm, nhưng theo Liễu Tuấn nhiều năm cũng hiểu biết một chút, biết rằng trong chuyện này không đơn giản như thế, sợ tùy tiện nói với Liễu Tuấn, sẽ mang lại phiền toái cho y.

Liễu Tuấn nghe thế cau mày lại ngạc nhiên thốt lên:
- Chặn đường phát tài của người khác? Câu hay hơi kỳ lạ...

Triệu Ngạn nổi danh chính trực, vì có người lãnh đạo tốt như thế, nên các cán bộ trong công ty tự giác khắc phục khiếm khuyết bản thân, đoàn kết chặt chẽ gây dựng công ty. Từ ý nghĩ nào đó mà nói thì Triệu Ngạn đúng là cản đường phát tài của rất nhiều người.

Một công ty lớn như vậy, người nắm quyền chỉ thả lỏng tay một chút là không biết bao nhiêu chất béo, đoán chừng có rất nhiều cán bộ không ưa gì "lão già ngu ngốc" Triệu Ngạn.

Ông công bằng chính trực, không tham chút nào của nhà máy, mọi người phục, nhưng ông đừng có quản chặt như thế, bóp chết hết đường phát tài của người khác.

Có điều lần điều chỉnh công tác này do Lưu Phi Bằng đích thân đề xuất ra, n nói Lưu Phi Bằng muốn già thân tín của mình vào kiếm lợi kinh tế thì Liễu Tuấn không tin.

Phẩm đức cá nhân Lưu Phi Bằng ra sao, chưa tiễp xúc nhiều Liễu Tuấn không biết, nhưng cho dù là hạng ham tài hao sắc, thì vừa mới lên chức tỉnh trưởng, đâu tới mức nóng ruột như thế!

Còn chưa đứng vững mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.