Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 21: Không bằng cả đời này cô không quay về đây nữa




“Hoàng tổ mẫu, Anh Dạ không muốn lấy phu quân đâu, Anh Dạ chỉ mong cả đời có thể hầu hạ bên cạnh lão nhân gia người mà thôi.” Công chúa Anh Dạ cười hì hì làm nũng với Thái hậu, nàng nhìn thoáng qua Chiến Dã cùng Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng chỉ cảm thấy thương xót cùng tiếc nuối không thôi.

“Trong tương lai, Chiến Dã ca ca nhất định sẽ gặp được một cô nương tốt, Hoàng tổ mẫu không cần quá lo lắng cho huynh ấy.”

Thái hậu lắc đầu, uy nghiêm nói: “Chiến Dã là Thái tử, là người gánh vác cả Nam Dực Quốc trong tương lai, hôn sự của nó cũng chính là đại sự của Nam Dực Quốc, chuyện này sao có thể xem như trò đùa được.”

Chiến Dã cảm thấy vô cùng buồn bực, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt ngồi một bên mỉm cười như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng hắn lại càng khó chịu hơn, giống như có một ngọn lửa vô danh đang âm thầm thiêu đốt trong lồng ngực. Hắn chỉ muốn rời đi ngay lập tức, thế nhưng khi nghĩ đến việc nàng đang ở đây, nếu rời đi, muốn gặp mặt lần nữa lại không biết phải chờ đến lúc nào.

Tuy dưới tình huống thế này mà không nói một lời thì sẽ rất khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến việc nàng xuất hiện ở đây, hắn liền cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được.

Hắn không phải là một người chịu nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng khi ở trước mặt nàng, hắn lại có thể chấp nhận mọi chuyện một cách vô điều kiện.

Trong lúc đang bứt rứt không yên, một tiểu thái giám từ bên ngoài vội vã đi vào thông báo, nói rằng có tin tức khẩn cấp từ Bắc Diệu Quốc truyền tới, Chiến Dã thấy vậy định nhân cơ hội ra ngoài hít thở không khí, nào ngờ Thái hậu lại lên tiếng ngăn cản: “Bên phía Bắc Diệu Quốc có chuyện gì sao? Mau gọi sứ giả vào đây bẩm báo đi.”

Gần đây tình hình trong Bắc Diệu Quốc rất chi là hỗn loạn, cả nhà Quyền Vương thì bị dùng cực hình để xử tử, hoàng tử Thập Nhất cùng Nhã hoàng hậu lại không rõ tung tích, còn Phong Liên Dực – một người đã từng làm con tin ở Nam Dực Quốc – thì lại có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế!

Một hài tử ôn nhã như ngọc lại có thể đi đến bước này, chuyện đó khiến cho Thái hậu kinh ngạc không thôi, bởi vậy khi nghe thấy có tin tức từ Bắc Diệu Quốc, bà lập tức muốn đi nghe thử.

Tiểu thái giám nhìn về phía Chiến Dã xin ý kiến, Chiến Dã thấy thế thì gật đầu: “Cho truyền!”

Sau một lúc, vị sứ giả phong trần mỏi mệt chậm rãi đi vào, quỳ xuống nói: “Mạt tướng phụng mệnh, gấp gáp vượt qua tám trăm dặm để đưa đến tin tức từ Bắc Diệu Quốc!”

“Đọc!” Chiến Dã ra lệnh, trong lời nói tràn ngập khí phách.

Sứ giả lập tức nói: “Tân hoàng của Bắc Diệu Quốc đã đăng cơ ngày hôm qua, đồng thời cũng tuyên bố lập tân hoàng hậu!”

Hoàng Bắc Nguyệt có chút ngoài ý muốn, gương mặt lãnh đạm thoáng giật một cái. Nàng không nghĩ hắn lại lập hậu nhanh như thế, nhưng không sao, dù gì đây cũng là chuyện nằm trong dự tính.

Chiến Dã nhíu mày nhìn thoáng qua Thái hậu, chuyện Phong Liên Dực lập hậu tuy cũng là chuyện lớn, thế nhưng cũng không đến mức phải khẩn cấp chạy về đế đô để bẩm báo như vậy chứ?

“Còn gì nữa không?”

“Hồi bẩm Thái tử điện hạ, tân hoàng hậu chính là nữ nhi của Đại tướng quân Ngụy Vũ Thần của Đông Ly Quốc – Ngụy Yên Nhiên!”

Chén trà trong tay Hoàng Bắc Nguyệt lập tức bị bóp nát, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng chợt lóe lên một tia sắc bén: “Ngươi lặp lại lần nữa, là ai?”

Trong nháy mắt, nàng dường như đã biến thành người khác, từ một nữ tử thanh lệ khả ái biến thành một vị cường giả khí thế phi phàm!

Sứ giả giật thót, hoàn toàn không dám cãi lại lời của nàng, chỉ đành lắp bắp nói: “Chính là, chính là nữ nhi của Đại tướng quân Ngụy Vũ Thần của Đông Ly Quốc – Ngụy Yên Nhiên!”

Đầu ngón tay mảnh khảnh bị mảnh vỡ của chén trà cứa vào, máu tươi hòa cùng nước trà nóng chảy xuống, dù thế, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn chẳng mảy may để ý đến, nàng chỉ hơi nhếch khóe môi, lạnh lùng cười một tiếng: “Thật giỏi cho một ả Ngụy Yên Nhiên!”

Hành động này của nàng khiến cho Thái hậu cùng Chiến Dã sững sờ, đến khi nhìn thấy vết thương trên tay của nàng vẫn đang chảy máu, Thái hậu lập tức phân phó cung nữ: “Mau đem thuốc trị thương tới đây!”

“Hoàng tổ mẫu, không cần đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt buông tay, tùy tiện vứt mảnh sứ vỡ lên tấm thảm dày, nàng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ ngón tay đang chảy máu, động tác vừa ưu nhã vừa lãnh khốc: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.