Vưu Vật Quân Sư

Chương 17




Trong một căn biệt thự hào hoa nhất của gia tộc Khoa Tư Tháp, Phương Minh Nguy cười ha ha gặp mặt Lâm Tự Nhiên. Lần này tới tinh cầu Khoa Tư Tháp, trừ Lâm Tự Nhiện ra, ngay cả vị Nghiêm tiên sinh sắc mặt âm trầm cũng tới.

"Bá tước đại nhân tôn kính xin ngài sau này đừng đùa như vậy với chúng tôi nữa?" Sau khi chào hỏi, lâm Tự Nhiên nhỏ giọng thỉnh cầu.

"Đùa ư?" Phương Minh Nguy giả vờ kinh ngạc hỏi: "Thiếu tá Lâm, tôi đùa lúc nào?"

Sắc mặt của Lâm Tự Nhiên hơi có quắp lại, nhưng vẫn khép nép nói: "Bá tước đại nhân, ngài lặng lẽ rời khỏi Thiên Bằng tinh như vậy thực sự là quá nguy hiểm."

Phương Minh Nguy xua tay, nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, trong liên minh địa cầu, có Cơ Nặc ở bên cạnh tôi, không ai có thể gầy tốn thương cho tôi cả."

Lâm Tự Nhiên nhìn Cơ Nặc ở bên cạnh một cái, tuy gã biết rằng vị này cũng là một cao thủ thể thuật cấp mười lăm, nhưng bởi vì sự cao ngạo của công dân quốc gia đẳng cấp cao, vẫn khiến gã không chịu thừa nhận điểm này.

Nghiêm tiên sinh nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, đột nhiên nói: "Bá tước đại nhân, hiện tại ngài có tính toán gì?"

"Quay về Thủ đô tinh gặp lão sư, sau đó..." Phương Minh Nguy dừng lại một chút rồi nói: "Sau đó quay về Thiên Bằng tinh tiếp tục phát triển."

"Được." Nghiêm tiên sinh gật đầu, tuy trên mặt y vẫn không có nửa điểm biểu tình nhưng Phương Minh Nguy bất ngờ phát hiện ra rằng, khi y nghe thấy mình nhắc tới hai chữ "lão sư", trong mắt y liền lóe lên một đạo tinh quan rất nhỏ. Nếu như không phải là năng lực cảm ứng của cao hơn người ta một bậc, tuyệt đối không thể phát hiện ra.

Lâm Tự Nhiên thở phào một hơi, nếu là như vậy thì gã cũng yên tâm rồi: "Bá tước đại nhân, quyết định như vậy đi, gần đây mấy nhân thú ở biên cảnh liên tục phát sinh xung đột quy mô lớn, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Phương Minh Nguy ngây ra, lập tức quên bẵng đi biểu hiện kỳ dị của Nghiêm tiên sinh hỏi: "Thiếu tá Lâm, anh nói là điểm biên cảnh người - thú."

Lâm Tự Nhiên thở dài một hơi, nói: "Trong địa liên bang nhân loại, phàm là quốc gia có đẳng cấp văn minh đạt tới cấp năm, đều có nghĩa vụ phái binh đóng ở bên cạnh tinh cầu và điểm nhẩy, hơn nữa phải bảo vệ sự an toàn ở nơi đó. Những địa phương này đều gọi là điểm biên cảnh người - thú."

"Thiếu tá Lâm là nói tới quái thú Phất Lãng Khắc ư?"

"Quái thủ Phất Lãng Khắc?" Khóe miệng Lâm Tự Nhiên lộ ra vẻ trào phúng: "Bọn ngu ngốc đó chỉ là pháo hôi mà thôi, quái thú lợi hại hơn chúng có nhiều lắm."

Trong mắt Phương Minh Nguy lập tức lóe lên tinh quang, hắn cười hỏi: "Thiếu tá Lâm, những điểm nhảy biên cảnh đó là nơi nào?"

Lâm Tự Nhiên vừa định mở miệng, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia cảnh giác, hỏi: "Bá tước đại nhân, ngài hỏi cái này để làm gì?"

"Đương nhiên là muốn đi để mỡ rộng tầm mắt rồi."

"Không được." Lâm Tự Nhiên không nghĩ ngợi gì cự tuyệt luôn: "Ngài lại nói đùa rồi, những địa phương đó đều là chiến trường, tùy thời đều có khả năng phải hi sinh ngài sao có thể đi đến đó được chứ."

"Tôi không phải là đến để đánh nhau với quái thú, chỉ muốn tới để đại khai nhãn giới mà thôi." Phương Minh Nguy nhún vai, nói.

"Cũng không được, chuyên này tuyệt đối không có chỗ để thương lượng."

Phương Minh Nguy tức giận nhìn gã, đột nhiên nhìn sang Nghiêm tiên sinh trong lòng rúng động, ôm một tia hi vọng hỏi: "Nghiêm tiên sinh ngài nói xem tôi có thể đến đó tham quan không?"

Nghiêm tiên sinh mặt không chút biểu tình nhìn hắn, đúng vào thời khắc Phương Minh Nguy sắp sửa hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng mở miệng: "Có thể."

"Nghiêm... khụ khụ." Lâm Tự Nhiên ho khan mấy tiếng, sắc mặt lập tức đỏ bừng, hổn hển nói: "Nghiêm tiên sinh bá tước đại nhân nếu gặp bất trắc gì ở đó, bệ hạ..."

Phương Minh Nguy vội vàng ngắt lời gã, vui mừng bảo: "Có gì bất trắc chứ, thiếu tá Lâm, tuy ngài là thiếu tá của cấm vệ quân, nhưng không thể tùy tiện nguyền rủa người khác được."

Lâm Tự Nhiên nghe vậy lập tức xìu xuống.

"Nghiêm tiên sinh đã có lời, vậy thì thiếu tá Lâm có thể nói với ta rằng những điểm biên cảnh người - thú đó rốt cuộc là địa phương nào, có bao nhiêu nơi?"

Lâm Tự Nhiên nhìn Nghiêm tiên sinh do dự một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: "Không có ai biết những điểm biên cảnh người - thú có bao nhiêu, ít nhất thì đế quốc chúng ta cũng không rõ. Nhưng điểm biên cảnh do đế quốc chúng ta phụ trách bảo vệ có hơn mười nơi. Mười đại quân đoàn tinh nhuệ nhất của đế quốc đều đóng ở đó.”

Phương Minh Nguy gật đầu lia lịa, nói: "Quái thú nơi đó có thực lực như thế nào."

"Rất mạnh " Lâm Tự Nhiên mặt mày ngưng trọng, nói: "Quái thú xuất hiện ở đó đều có thực lực rất mạnh, cho dù với thiết bị vũ khí của chúng ta cũng có chút khó đối kháng được với chúng."

Phương Minh Nguy lập tức ngây ra, hắn hiện tại đã biết được đế quốc Nữu Mạn rốt cuộc là cộ bao nhiêu lợi hại, nếu như những gì Lâm Tự Nhiên nói là thật, vậy thì mình tới đó chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm ư.

"Quái thú nơi đó cường hãn đến vậy ư?"

"Đúng thế, nếu như chúng ta không có chiến hạm cấp Thắng Lợi của đế quốc Khải Duyệt, thật sự chưa chắc đã có thể chống lại những quái vật đó."

Phương Minh Nguy trong lòng rúng động, hỏi: "Vậy chứng tỏ là quái 

thú nơi đó không thể đối kháng chiến hạm cấp Thắng Lợi ư?"

Lâm Tự Nhiên do dự một lát rồi nói: "Trừ mấy loại quái vật cực hiếm ra, trên cơ bản không thể đối kháng với chiến hạm cấp Thắng Lợi."

"Vậy tốt rồi." Phương Minh Nguy lập tức đổi sắc mặt, cười nói: "Chiến hạm cấp Thắng Lợi tôi cũng có một chút, tới lúc đó tới mỡ rộng tầm mắt một phen."

"Không."

Mọi người ngây ra, đồng thời nhìn Nghiêm tiên sinh sao vừa rồi tán thành là y, lúc này phản đối cũng lại là y?

"Nghiêm tiên sinh ngài phản đối tôi tới điểm biên cảnh người - thú ư?"

"Đúng vậy."

"Nhưng vừa rồi ngài không phải đã nói..."

"Tôi là nói nếu như lực lượng tinh thần của cập tiến thêm hai cấp, có thể đồng thời điều khiển hai chiến hạm cấp Thắng Lợi, vậy thì mới có năng lực tự bảo vệ." Nghiêm tiên sinh mặt không chút biểu tình nói: "Trước đó, cậu tuyệt đối không thể tiếp cận điểm biên cảnh người - thú."

"Tiến thêm hai cấp?" Thần sắc trong mắt Phương Minh Nguy lấp lánh bất định hỏi: "Nghiêm tinh sinh ngài làm sao mà biết khi lực lượng tinh thần của tôi tiến thêm hai cấp thì có thể điều khiển hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi?"

"Rất đơn giản, phàm là người có tư chất đặc biệt nhất tâm nhị dụng, lực lượng tinh thần đề thăng mỗi cấp phi thuyền và cơ giáp có thể đồng thời điều khiển sẽ tăng lên gấp đôi." Lâm Tự Nhiên ở bên cạnh giải thích: "Lúc bá tước đại nhân có lực lượng tinh thần cấp mười hai có thể điều khiển chiến hạm cấp Thắng Lợi, vậy thì ngài đạt cấp mười bốn, cho dù là không thể điều khiển bốn chiếc thì ít nhất cũng có thể điều khiển hai chiếc."

Phương Minh Nguy chậm rãi gật đầu, lại hỏi: "Nghiêm tiên sinh ngài là nói, nếu như tôi có thể đồng thời điều khiển hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi, thì có thể tự bảo vệ mình ở điểm biên cảnh ư?"

Ánh mắt của Nghiêm tiên sinh lấp lánh nhìn hắn, một lúc sao mới nói: "Phản ứng của lực lượng tinh thần cấp mười bốn, phối hợp hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi thì có thể."

"Tốt." Nụ cười trên mặt Phương Minh Nguy thu lại, trầm giọng nói: "Đã như vậy, sau khi gặp lão sư, chúng ta sẽ đi."

"Đi đâu?"

"Nói thừa, đương nhiên là đi tới điểm nhảy người - thú rồi."

"Hiện tại ư?"

"Đúng vậy."

"Không được, bá tước đại nhân, thực lực của ngài hiện không đủ." Lâm Tự Nhiên dứt khoát cự tuyệt: "Nếu như ngài có thể trong vòng ba mươi năm đề thắng tới cấp mười lăm... à không, cấp mười bốn, vậy thì ngài có thể đề nghị với bệ hạ cho ngài tới đó chơi vài ngày."

Nhìn vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười của Lâm Tự Nhiên, Phương Minh Nguy đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là lực lượng tinh thần cấp mười bốn thôi chứ gì, cần gì phải đợi tới ba mươi năm, các người đợi đó."

Nói xong, hắn bước vào cánh cửa hào hoa của phòng ngủ.

Lâm Tự Nhiên vội vàng đuổi theo, hỏi: "Bá tước đại nhân, ngài muốn làm gì?"

Phương Minh Nguy đứng ở cửa, nói: "Đương nhiên là tu luyện rồi, đồ ngu.” c V

"Bá tước đại nhân." Lâm Tự Nhiên do dự một lát rồi khuyên: "Tôi hiểu tâm tình của ngài, nhưng tu luyện lực lượng tinh thần trước giờ đều là một quá trình cực kỳ chậm. Lãnh địa Thiên Bằng tinh của ngài là một tinh cầu chưa hoàn toàn phát triển, cho nên, hiệu quả tu luyện ở đó khá cao."

"Cám ơn, có điều tôi cho rằng ở đây tốt hơn." Phương Minh Nguy nói xong, đóng cửa phòng lại.

Rầm!

Cửa phòng nặng nề sập vào, Lâm Tự Nhiên chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, ngay cả tóc trên đầu cũng bay bay, gã bất lực nói: "Nghiêm tiên sinh ngài nói xem hiện tại nên làm sao đây?"

"Đợi." Nghiêm tiên sinh lạnh lùng nói: "Hắn đã muốn tu luyện, vậy thì chính là một chuyện tốt."

"Nhưng, dạng tâm tình cấp thiết như vậy, chỉ sợ không có lợi cho sự tu luyện của bá tước đại nhân."

"Không đâu." Nghiêm tiên sinh nhìn cửa phòng đóng chặt, chậm rãi nói: "Tôi tin, hắn là một người có thể sáng tạo ra kỳ tích."

Lâm Tự Nhiên ngây ra, nghĩ tới biểu hiện của Phương Minh Nguy trong nghi thức duyệt binh lập tức không phản đối nữa: "Nghiêm tiên sinh chúng ta ước chừng phải đợi ở đây bao nhiêu lâu?"

"Có lẽ là ba mươi năm, có lẽ là hai mươi năm, cũng có lẽ..." Nghiêm tiên sinh lầm bẩm: "Cũng có lẽ ngắn hơn một chút."

Lâm Tự Nhiên nghĩ một lát, gật đầu đầy đồng cảm: "Ngài nói đúng, tôi sẽ phái hạm đội tới, phụ trách công tác bảo vệ."

Cơ Nặc đứng ở cạnh họ, không khỏi nhíu mày, chỉ nghe khẩu khí của họ là biết bọn họ căn bản không coi gia tộc của mình hoặc là liên minh địa cầu vào đâu.

Ngang nhiên phái hạm đội tiến vào lãnh đại thuộc chủ quyền của quốc gia khác, đây chính là một sự có ngoại giao nghiêm trọng. Có điều, mấy người có mặt ở đây lại không có ai cho rằng lời nói của Lâm Tự Nhiên có gì không ổn.

Với thân phận và hoàn cảnh hiện tại, quyết định của Lâm Tự Nhiên không có chút sai lầm nào.

Chỉ là, bất kể là ai đều không ngờ rằng, khi những hộ vệ hạm đó còn chưa tới nơi thì Phương Minh Nguy đã từ trong phòng nghênh ngang bước 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.