Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất

Chương 135: Hồi kết (hạ)




Edit:Đầm♥Cơ

Vương Hương Tú từ hoàng cung trở về, liền thỉnh vài vị phu nhân đến hỗ trợ tìm người thích hợp. Cận Băng Tâm này càng ngày càng không biết thân biết phận, lúc trước nếu không niệm tình nàng một lòng che chở Tô Mộ Tuyết, nàng là một quả phụ như thế nào có thể ở lại Tô phủ. Giờ khen ngược, lá gan lớn, vậy mà dám tính kế Tịch nhi. Thật là giống hệt tỷ tỷ tiện nhân của nàng, thích dùng thủ đoạn tạo vẽ thanh cao để quyến rũ nam nhân. Nhớ tới nữ nhân kia, trong mắt Vương Hương Tú lạnh lùng. Cận Băng Tâm tuyệt đối không thể ở lại.

“Phu nhân, nàng làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Tô Thanh Hiệp hạ triều, trở về thay triều phục liền thấy Vương Hương Tú ngồi ngẩn người, đi qua nhẹ giọng hỏi:

“Lão gia, ngài đã trở lại, triều đình có gì không ổn không?” Vương Hương Tú hồi phục tinh thần lại, đứng lên vì Tô Thanh Hiệp sửa sang lại trên người quần áo. Đối với nam nhân này, Vương Hương Tú là vừa lòng, mười năm như một ngày, đối chính mình hảo đối bọn nhỏ hảo. Lúc trước tiện nhân kia dùng mọi kế cũng chưa có thể để Tô Thanh Hiệp động nửa phần tâm tư nạp nàng làm thiếp, có chút ngoài dự kiến của nàng. Nhưng nàng vẫn như cũ không cách nào nói thương hắn. Nàng sợ chính mình lại giống như nương, có một ngày sẽ vì thương hắn mà làm chuyện thương tổn đến hắn. Yêu như vậy thì thà không yêu.

“Phu nhân, không vui sao?” Tô Thanh Hiệp cúi đầu nhẹ giọng hỏi, trên đời này trừ bỏ chuyện bọn nhỏ, còn có gì có thể để nàng rầu rĩ không vui? Cười khổ một cái, có lẽ ngay cả hắn cũng không nhất định có thể tác động đến cảm xúc của thê tử.

“Không có, thiếp thân chỉ muốn giúp Băng Tâm tìm một người trong sạch, lão gia cảm thấy được không.” Nên làm chuyện này như thế nào Vương Hương Tú rất rõ ràng, việc này so với vụng trộm làm, còn không bằng nói rõ cùng lão gia, miễn đến lúc làm nàng lại bó tay bó chân. Quan trọng nhất, nàng muốn nhìn lão gia có phản ứng như thế nào?

Tô Thanh Hiệp ngây người một chút, đáp: “Việc hậu viện phu nhân làm chủ là được, không cần thương lượng với vi phu.” Chuyện xảy ra ngày ấy ở Trà Tuyết viên hắn cũng nhìn ra chút manh mối, hy vọng Cận Băng Tâm không trở thành Cận Băng Lan thứ hai. Năm đó, hắn không biết chính mình có chạm vào người nữ nhân kia hay không, mà dù chạm vào hay không chạm vào, hắn đều cảm thấy chính mình thực xin lỗi thê tử. Mà Tô Mộ Tuyết, hắn càng không muốn biết nàng rốt cuộc là ai nữ nhi, thân sinh nữ nhi của hắn chỉ có Tô Mộ Tịch. Lúc trước nếu không phải trượng phu Cận Băng Lan là Triển Thiên, xả thân cứu tính mạng mình, hắn căn bản không có khả năng để Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết tiếp tục ở tại Tô phủ. Mà Tô Mộ Tuyết giờ thân phận này, cũng là Triển Thiên lúc hơi thở cuối cùng cầu hắn, hắn không thể không thành toàn.

Vì Tô Thanh Hiệp nói, Vương Hương Tú nở nụ cười, mình chung quy vẫn may mắn hơn mẫu thân, tìm được một phu quân nguyện ý tín nhiệm chính mình: “Lão gia, cám ơn ngài.” Chuyện năm đó nàng không chấp nhất ai đúng ai sai nữa.

Tô Thanh Hiệp ôm người trước mắt vào trong lòng: “Có thê tử như nàng, là phúc của ta.” Chuyện năm đó nàng chung quy vẫn canh cánh trong lòng, có thể vơi đi, thật tốt.

Mà Trà Tuyết viên, Cận Băng Tâm cũng biết chuyện đã xảy ra ngày ấy, Vương Hương Tú khẳng định sẽ nghi ngờ chính mình. Để lòng nàng nghi ngờ nhất định sẽ không để mình ở Tô phủ lâu, mà phương pháp xử lý nhanh nhất là để mình nhanh thành thân. Nhưng mà, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không. Nàng không phải là tỷ tỷ, không ngốc như vậy. Cúi đầu nhìn Tô Mộ Tuyết đang ngủ say, trên mặt hiện ra nụ cười, tỷ tỷ người lại giúp ta một đại ân. Tuyết nhi, giờ không thể theo ta tiến hành kế hoạch, vậy theo ta lui từng bước đi! Tương lai, ta sẽ cho ngươi danh chấn toàn bộ hoàng thành. Tô Mộ Tịch đứng ở bên cạnh ngươi tất nhiên sẽ không là gì cả.

Nghiêng đầu nhìn ấm trà một bên, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, ngã vào bên trong một chút bột phấn rồi lắc lắc. Trung thu qua đi, Tuyết Nhi sẽ cùng nàng đi Lệ thành. Lệ thành, nơi có văn nhân tài nữ nhiều nhất, hơn nữa nàng biết Tô phủ có một tòa biệt trang ở nơi đó. Lệ thành cách Hoàng thành không xa, Hoàng thành có đại tin tức gì nàng cũng có thể biết được trước tiên. Ánh mắt quyết tâm, ngã ly trà cầm đến bên giường, nhẹ giọng gọi nói: “Nhị tiểu thư, đứng lên uống ly trà, chúng ta đi vấn an phu nhân đi!”

“Ừm, Băng di.” Tô Mộ Tuyết tỉnh lại xoa xoa ánh mắt nhận ly trà, uống xong trà đem giao chén lại trong tay Cận Băng Tâm, bất mãn nói: “Băng di, Tô Mộ Tịch thỉnh Thái y chết tiệc gì đến xem bệnh của ta, hai ngày này cha mẹ đều không đến xem ta .”

“Đại tiểu thư là quan tâm người, trước mặt người ngoài không nên nói lời này, biết không?” Mỉm cười, nhìn Tô Mộ Tuyết, trong mắt tràn đầy từ ái.

Tô Mộ Tuyết nhìn, cảm thấy trên đời này chỉ có Băng di đối xử tốt nhất với nàng. Tô Mộ Tịch thật đáng giận, khuôn mặt nhỏ nhắn thượng tràn đầy oán độc: “Băng di, ngươi nói vì sao Tô Mộ Tịch không sinh bệnh chết đi? Như vậy cha mẹ chỉ có ta, sẽ không nghĩ đến Tô Mộ Tịch. Còn có, vì sao Băng di không phải mẫu thân ta? Băng di đối xử tốt với ta như vậy, hẳn là mẫu thân của ta mới đúng.”

Cười nhẹ: “Tuyết Nhi, cho dù người thực hận đại tiểu thư muốn nàng ta chết cũng không nên biểu hiện ra ngoài. Dấu tâm tư dưới đáy lòng, chậm rãi đi bước một biết không?”

Tô Mộ Tuyết cái hiểu cái không gật gật đầu, Băng di nói khẳng định là tốt với nàng. Biết nàng không hiểu, Cận Băng Tâm cũng không tiếp tục nói, đến Lệ thành mình sẽ có nhiều thời gian nói với nàng.

Mà Tô Mộ Tịch, dùng hơn mười ngày học xong những lễ nghi cung đình. Đinh mẹ vô cùng cảm khái, Tô Mộ Tịch đại khái là tiểu thư thông minh nhất nàng đã dạy. Tống mẹ giận dữ trong lòng, nàng chưa kịp giúp Tô Mộ Tịch nói tốt, tiểu nha đầu lừa đảo này sao lại học xong rồi? Nhiệm vụ Vi mẹ dặn dò mình làm sao bây giờ?

“Tịch nhi, có phải từ hôm nay trở đi muội sẽ không phải học lễ nghi nữa hay không?” Hắn cảm thấy Tịch nhi học lễ nghi đã lâu đã lâu, mẫu hậu nói về sau Tịch nhi là con dâu nàng, cho nên lễ nghi không thể không học. Hắn không muốn Tịch nhi mệt, nhưng hắn cũng muốn Tịch nhi làm thê tử của hắn, cho nên hắn lại hy vọng Tịch nhi học.

“Ừ, học xong rồi, vậy kẹo của Tịch nhi đâu?” Tô Mộ Tịch đưa tay trước mặt Hiên Viên Hạo Thành, bĩu môi mong muốn.

“… À.” Kẹo này chỉ có mẫu hậu có, nhưng mỗi ngày mẫu hậu chỉ cho hắn hai viên, ngay cả Đinh mẹ cũng không có . Ô ô… Thật luyến tiếc, rất muốn ăn nha! Nhưng Tịch nhi học lễ nghi có vẻ mệt, hẳn nên cho Tịch nhi ăn. Tay mập mạp nhỏ bé thật cẩn thận lấy ra hai viên kẹo đóng gói tinh mỹ từ trong lòng, không nỡ bỏ tới vào tay mũm mĩm của Tô Mộ Tịch. Cuối cùng, còn nhìn nhìn chằm chằm nó.

“Phụt…” Nhìn hắn uất ức đáng thương, Tô Mộ Tịch bất giác bật cười giống như mình bắt nạt hắn vậy. Cầm lấy một viên trong đó thả lại vào tay Hiên Viên Hạo Thành: “Này, ta với huynh mỗi người một viên.”

“Nhưng mà, Tịch nhi học lễ nghi có vẻ mệt hẳn là cho muội ăn…” Nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói: “Cho nên… Cho nên Tịch nhi ăn đi, Thành, Thành nhi không ăn .” Ô ô… Kẹo nhìn rất ngon, hắn rất muốn ăn nha, Nhưng mà… Không nhìn nhìn liền đưa kẹo vào tay Tô Mộ Tịch.

Nếu không phải mình cũng là tiểu hài tử, Tô Mộ Tịch thật muốn sờ sờ đầu của hắn: “Nếu Hạo Thành không ăn, Tịch nhi sẽ không làm thê tử Hạo Thành, cho nên Hạo Thành cũng nhanh ăn đi.” Nói xong, vui vẻ lột giấy gói kẹo, đem viên kẹo đường trong suốt bỏ vào trong miệng. Đường ngọt tan trong miệng, ngọt đến trong lòng Tô Mộ Tịch. Nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt ăn thỏa mãn của Hiên Viên Hạo Thành, thầm nghĩ trong lòng hắn thật sự là đứa nhỏ dễ thỏa mãn. Thật nghĩ không ra vì sao Hiên Viên Hạo Dạ được quyền to vẫn không buông tha hắn? Mất Thái Hậu cùng Lâm gia, Hiên Viên Hạo Thành căn bản không có khả năng uy hiếp đến hắn không phải sao? Hay là Hiên Viên Hạo Dạ vốn là người tàn nhẫn!

Đột ngột một thanh âm truyền đến: “Thì ra các ngươi ở đây, ta tìm các ngươi đã nửa ngày.”

Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch đồng thời ngẩng đầu, người tới không phải là người Tô Mộ Tịch vừa nghĩ đến – Hiên Viên Hạo Dạ sao? Hiên Viên Hạo Thành sợ tới mức viên kẹo xém một chút nghẹn trong cổ họng. Tô Mộ Tịch thấy thần sắc hắn không đúng, liền vỗ vỗ lưng Hiên Viên Hạo Thành, thấy hắn không có việc gì mới buông tay hành lễ: “Thần nữ Tô Mộ Tịch gặp qua Dạ hoàng tử.”

“Bổn hoàng tử đã nói Tịch nhi không cần đa lễ, kêu bổn hoàng tử là Dạ ca ca được rồi.”

Hiên Viên Hạo Dạ vẻ mặt tôn quý, lời nói vừa rồi trong mắt Tô Mộ Tịch, xưng hô Dạ ca ca này giống bố thí chính mình vậy: “Đa tạ Dạ hoàng tử nâng đỡ, thần nữ không dám vượt rào.” Hừm, làm bộ làm tịch, một bên tưởng lấy lòng chính mình để hắn sở dụng, một bên lại xem thường chính mình. Dạ ca ca, ta đời này nếu gọi ra xưng hô ghê tởm như vậy , ta sẽ không mang họ Tô.

Sắc mặt Hiên Viên Hạo Dạ trầm xuống, nhưng vẫn nhịn được: “Tịch nhi, Tam ca của ngươi bình thường có lễ với bổn hoàng tử, ngươi gọi sao cũng thế.” Nếu không nhớ Tô Mộ Tịch còn hữu dụng, hắn đã sớm dạy dỗ Tô Mộ Tịch một chút, một nhi nữ nho nhỏ dám không biết thân biết phận.

Lúc này, Hiên Viên Hạo Thành rốt cục từ kinh hách lấy lại tinh thần, sợ hãi kêu một tiếng hoàng huynh. Lúc này, Hiên Viên Hạo Dạ ở trước mặt Tô Mộ Tịch giả từ ái, trách cứ nói: “Thành nhi, bộ dáng này là sao? Uổng công ngày thường hoàng huynh đối tốt với ngươi như vậy?”

Hiên Viên Hạo Thành nhìn Hiên Viên Hạo Dạ như vậy, từ khi hắn có trí nhớ chưa thấy hoàng huynh có vẻ mặt ôn hoà như thế. Cái đầu nhỏ lại thắt lại, không yên bất an nhìn Hiên Viên Hạo Dạ, không biết đáp lời như thế nào?

Tô Mộ Tịch biết kiếp trước Hiên Viên Hạo Dạ cho Hạo Thành không ít sắc mặt xem, phỏng chừng kiếp này cũng không khác mấy, tiến lên hơi hơi hành lễ: “Dạ hoàng tử ngài hiểu lầm, Thành hoàng tử nhát gan, có lẽ là vừa rồi bị thanh âm đột ngột dọa.”

“Tịch nhi ý nói bổn hoàng tử không đúng.” Hiên Viên Hạo Dạ nhíu mày, tươi cười trên mặt lại không nhịn được, bình tĩnh nhìn Tô Mộ Tịch hỏi.

Tô Mộ Tịch cúi đầu: “Thần nữ không dám.”

“Thành nhi vừa, vừa rồi bị dọa, Tịch nhi, Tịch nhi nói không sai.” Ô ô… Hắn rất sợ hoàng huynh cười như vậy, nhưng hắn chán ghét hoàng huynh nhìn Tịch nhi. Kéo Tô Mộ Tịch ra sau, một mình đối diện ánh mắt Hiên Viên Hạo Dạ, hắn tuyệt không thể để hoàng huynh bắt nạt Tịch nhi. Nhìn nhau trong chốc lát, đáng tiếc Hiên Viên Hạo Thành không đủ hỏa lực, cắn cắn môi uất ức cúi đầu.

Lúc này Hiên Viên Hạo Dạ mới dời mắt, nhìn Tô Mộ Tịch nói: “Tịch nhi, Tam ca ngươi tại ở Tử Kim cung, nếu không mau chân đến xem hắn, hắn sẽ hồi phủ đó” Vi mẹ dặn dò, hôm nay nhất định phải đưa Tô Mộ Tịch đến cung của hắn.

Tô Mộ Tịch giương mắt, trong lòng cười lạnh, lại muốn dùng chiêu kiếp truớc lừa nàng. Kiếp trước, mỗi lần nàng đi Tử Kim cung rất ít nhìn thấy bóng dáng Tam ca, mà Hiên Viên Hạo Dạ luôn lấy Tam ca đã rời đi làm lý do thoái thác, khi đó nàng lại tin tưởng, thật là dại dột muốn chết. Lấy lại tinh thần cười nói: “Làm phiền Dạ hoàng tử nhớ rõ việc này rồi, nhưng trong cung có quy củ của trong cung, không thể làm khác. Nếu Dạ hoàng tử không có việc gì nữa, Hoàng hậu nương nương còn chờ Thành hoàng tử cùng thần nữ dùng cơm trưa, xin cáo lui trước.” Nói xong liền hành lễ lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành rời đi.

Hiên Viên Hạo Dạ lạnh lùng nhìn hai người dắt tay nhau rời đi, Tô Mộ Tịch này cũng là đứa ngốc đi? Rõ ràng so với Hiên Viên Hạo Thành, mình là người thông minh ưu tú, nàng lại ngu ngốc đắc tội với mình. Hiên Viên Hạo Thành như vậy cho dù là con trai được phụ hoàng yêu thương thì sao, vị trí hoàng đế tương lai đương nhiên là của hắn, đến lúc đó từ từ chậm rãi thu thập Tô Mộ Tịch. Không cam lòng dâng trào, hai tay nhanh nắm chặt, Tô Mộ Tịch, có một ngày bổn hoàng tử nhất định khiến ngươi quỳ xuống cầu xin ta.

Trở lại Đông điện, Hiên Viên Hạo Thành nghi hoặc nháy mắt mấy cái nhìn Tô Mộ Tịch, hỏi: “Tịch nhi, khi nào mẫu hậu để chúng ta tới Quan Sư cung dùng bữa ?” Tịch nhi từ Tây điện đi ra, hắn vẫn cùng Tịch nhi ở một chỗ, có thấy Tịch nhi đi gặp mẫu hậu đâu?

“Là lừa hắn.” Tô Mộ Tịch thản nhiên trả lời. Tình hình vừa rồi, nói nhiều với Hiên Viên Hạo Dạ một câu thôi thì Tô Mộ Tịch sợ mình cũng nhịn không được cho hắn mấy bạt tay.

“Tịch, Tịch nhi, mẫu hậu nói gạt người là không đúng.” Cố lấy dũng khí, nói ra chuyện hắn cảm thấy không đúng, nói xong liền hối hận, Tịch nhi có thể không để ý tới hắn hay không.

Nhìn hắn bối rối, Tô Mộ Tịch cố nén cười hỏi: “Hạo Thành, huynh nói ta gạt người, vậy huynh nói tiểu chim sơn ca nói với huynh cám ơn ta, có phải cũng gạt người không?”

“Thành nhi không có lừa muội, tiểu chim sơn ca nói vậy mà.” Đi qua giữ chặt tay Tô Mộ Tịch bĩu môi vội vàng giải thích, chỉ sợ Tịch nhi không tin chính mình.

“Cho nên, Tịch nhi cũng không có lừa huynh nha!” Vẻ mặt Tô Mộ Tịch nghiêm túc, một chút cũng không lộ bộ dáng lừa tiểu hài tử.

“Phải, phải không?” Gạt người cũng có thể như vậy sao? vì sao mẫu hậu không có dạy hắn?

“Đúng vậy!” Tô Mộ Tịch dùng sức gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.