Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất

Chương 130: Di phục xuất tuần (thượng)




Tô Mộ Tịch vừa vào chính điện, liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo Dạ một thân minh hoàng. Không thể không nói, Hiên Viên Hạo Dạ tuổi còn nhỏ, đã có khí chất tôn quý quả thật rất khó. Không suy nghĩ nhiều. Tô Mộ Tịch tiến lên hành lễ: “Thần nữ Tô Mộ Tịch tham kiến Dạ hoàng tử.” Thân người nhỏ nhắn làm cho Tô Mộ Tịch lúc hành lễ càng thêm đáng yêu.

Hiên Viên Hạo Dạ ngây ngốc một chút, không nghĩ tới Tô Mộ Tịch có thể là tiểu cô nương đáng yêu như thế, lấy lại tinh thần: “Ngươi chính là Tịch nhi. Không cần đa lễ. Ta với tam ca ngươi là tri kỉ, về sau ngươi cũng như mụôi mụôi của ta, mau ngồi xuống đi.”

“Vâng.” Tô Mộ Tịch làm như không thấy vị trí hắn chỉ. Ngồi xa hắn một chút. Ngồi vào chỗ của mình. Trong lòng nàng cười lạnh, bạn tri kỉ, thật buồn cười.

Hiên Viên Hạo Dạ âm thầm cắn răng, trong lòng mắng thầm, nhưng mà không biểu lộ trên mặt, khuôn mặt vẫn mang ý cười; “Tịch nhi, về sau, hoàng đệ xin nhờ ngươi chiếu cố, ngươi biết… hắn… ngươi nên lo lắng nhiều một chút…hắn…” Nói xong, cố ý khó xử ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Tịch.

Tô Mộ Tịch trong lòng lại cười lạnh, lời nói giống y như kiếp trước. Lúc này. Phỏng chừng đang đợi câu trả lời của nàng. Nhưng nàng cũng không bộc lộ sự chán ghét của mình, lộ ra nụ cười đáng yêu: “Dạ hoàng tử nói gì vậy, thần nữ thích Thành hoàng tử, cũng không biết hắn có gì không tốt?”

Một câu nói của nàng làm cho mặt của Hiên Viên Hạo Dạ cứng đờ, lại thầm hận nàng: “Ưm, Tịch nhi hiểu là tốt rồi, bài tập thái phó giao bổn hoàng tử còn chưa làm xong, bây giờ phải đi rồi.”

“Thần nữ cung tiễn Dạ hoàng tử.” Tô Mộ Tịch đứng dậy, hơi hơi hành lễ.

Hiên Viên Hạo Dạ lại nhìn Tô Mộ Tịch liếc mắt một cái, thấy nàng vẫn cúi đầu, tức giận phất tay áo rời đi. Tô Mộ Tịch cúi đầu cười lạnh, hừ, đúng là vẫn một tiểu hài tử. Vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.

Nhìn thấy Hiên Viên Hạo Dạ phất tay áo rời đi, Tống ma ma ở sau lưng đem Tô Mộ Tịch từ trong ra ngoài mắng vài lần. Nha đầu chết tiệt kia không thể dạy dỗ, cư nhiêm dám đối xử như vậy với Dạ hoàng tử. Chờ Hiên Viên Hạo Dạ đi xa, Tống ma ma lập tức lên tiếng chất vấn: “Tiểu thư, ngươi đối xử với Dạ hoàng tử như vậy thật không ổn. Hắn có lòng đến thăm ngươi.”

Tô Mộ Tịch cũng không tức giận, ngẩng đầu từ từ hỏi: “Ân, ma ma, ta có chỗ nào thất lễ?” Có lòng đến thăm nàng sao? Ngược lại nàng thấy có chỗ nào hảo tâm đâu?

“Này…Này… Nhìn biểu tình của tiểu thư, tựa hồ không thích Dạ hoàng tử?” Tống ma ma cũng không đếm xỉa đến, bất quá cũng chỉ là tiểu hài tử. Chờ ngốc tử kia hết bệnh, tiểu nha đầu này cũng sẽ theo nàng học lễ nghi thôi.

“Ma ma sao có thể nói như vậy. Tịch nhi đều dựa vào lễ nghi quy củ, nếu ma ma cảm thấy Tịch nhi thất lễ, có thể nói với hoàng hậu nương nương, không sao, nếu Tịch nhi thật sự làm sai, ta cam nguyện chịu phạt!” Nói xong, Tô Mộ Tịch mở to 2 mắt phiếm lệ quang nhìn Ninh ma ma . Trong lòng cười thầm, biểu tình như thế thì làm sao? Kiếp này ta chỉ định dùng biểu tình như vậy để đối mặt với Hiên Viên Hạo Dạ. Ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn không nên vọng tưởng tổn thương những người bên cạnh Hạo Thành. Bằng không, biểu tình lạnh hơn ta cũng có thể dùng với hắn.

Tống ma ma hiện lên một tia chột dạ, Tô Mộ Tịch kia không có làm sai cái gì. Bất quá thấy nàng đối với chủ tử của mình lạnh nhạt như nước thôi. Bây giờ nhìn thấy 2 mắt phiếm lệ quang của nàng mới biết chính mình suy nghĩ nhiều. Tô Mộ Tịch thu hồi tinh thần, kéo tay Tống ma ma qua, ngây thơ lên tiếng: “Ma ma không nên trách Tịch nhi, nương ta thường nói. Tịch nhi sau này sẽ là Thành hoàng tử phi, không thể thân cận với nam tử khác, đối với danh dự của Tịch nhi không tốt.” Tô Mộ Tịch lộ ra bộ dáng giả vờ giả vịt. Trong lòng lắc đầu cười không ngừng, tiểu hài tử này đúng là thật khó giả trang a!

“Lão nô làm sao dám, chỉ là cảm thấy con người Dạ hoàng tử tốt lắm, tiểu thư có thể thân cận nhiều hơn, về sau nếu như có chuyện gì hắn cũng có thể giúp ngươi.” Tống ma ma nhẹ nhàng thở ra, nàng đã nói một tiểu cô nương làm sao khó chơi như vậy, nguyên lai là Tô phu nhân. Không sao, về sau nàng ở trước mặt nàng gột rửa não là được rồi, tiểu hài tử sẽ quên mau thôi.

Nhìn biểu tình dụ dỗ chính mình của nàng, Tô Mộ Tịch có điểm buồn cười, trong đầu linh quang chợt lóe: “Ân, ta đã biết rồi.” Vừa đáng yêu, vừa gật đầu: “Đợi lát nữa đến giờ thỉnh an hoàng hậu nương nương ta sẽ hỏi người một chút…”

Tống ma ma vừa nghe, sợ chút nữa ngã trên mặt đất: “Tiểu…Tiểu thư… này… việc này không cần nói với hoàng hậu nương nương, ngươi cứ xem như lão nô chưa nói gì.” Nha đầu này tại sao lại lừa đảo như vậy, tại sao lại cố chấp như thế…

Hai tay nho nhỏ tròn vo xoa xoa thắt lưng: “Làm sao có thể chưa nói, ma ma rõ ràng đã nói nha? Nương ta nói, nói dối là không tốt, ma ma, ta muốn ngươi sửa.” Nói xong vươn bàn tay chỉ trích nhìn Tống ma ma, bộ dáng kia, miễn bàn muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu.

Nhưng mà, lúc này Tống ma ma nghĩ chỉ muốn tát Tô Mộ Tịch một cái, đương nhiên nàng không dám: “Lão nô đã biết, cầu tiểu thư trăm ngàn lần đừng nói với hoàng hậu nương nương.” Xem ra, về sau, trước mặt nha đầu lừa đảo này nên cẩn thân một chút không nên nói lung tung.

Tộ Mộ Tịch cố ý làm bộ nghiêng đầu thật lâu, quyết định tạm thời buông tha nàng: “Hảo, vậy ngươi làm quế hoa cao cho ta cùng Thành hoàng tử ăn, bằng không ta lập tức nói cho hoàng hậu nương nương.” Thu hồi ngón tay, hai tay tiếp tục chống vào thắt lưng uy hiếp, nhìn như một tiểu bá vương.

“ Lão nô, lập tức đi ngay.” Nói xong, hướng phòng bếp chạy đi, sợ nàng lại hối hận.

Thấy nàng rời đi, Tô Mộ Tịch lập tức buông hai tay ra, lạnh nhạt sửa sang quần áo. Trên mặt lạnh lùng cười, hừ, muốn đấu với ta, ta muốn ngươi ghi nhớ thật lâu, đừng ở trước mặt ta nhắc tới Hiên Viên Hạo Dạ. Nếu như ngươi không phải có chỗ hữu dụng, ta đã sớm đá ngươi ra khỏi Thần Hi cung rồi.

Qua mấy ngày, bệnh của Hiên Viên Hạo Thành thuyên giảm, Tô Mộ Tịch dậy sớm, để cho Hoa Ngữ giúp nàng rửa mặt, chải đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hiện tại, bên người nàng chỉ có Hoa Ngữ là người nàng hoàn toàn tín nhiệm, nhịn không được dặn dò: “Hoa Ngữ, trong cung không thể so với Tô phủ, về sau ngươi làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút, nhất thiết đừng để ngươi ta nắm khuyết điểm mà khi dễ ngươi.”

“ Tiểu thư, nô tì biết rồi, người cứ yên tâm” Hoa Ngữ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mà, bởi vì trong nhà điều kiện không tốt, tự lập lúc còn nhỏ. Sau đó mọi người mất vì bệnh ôn dịch, nhờ Tô phu nhân cứu giúp nàng mới có thể sống sót . Tô phu nhân bắt đầu kêu nàng hầu hạ đại tiểu thư, đó là người cả đời nàng phải trung thành. Nhưng mà, từ khi tiểu thư đụng đầu vào tường tựa hồ bất đồng với trước kia, không còn trẻ con nữa.

Nhớ tới kiếp trước, Hoa Ngữ cũng không phạm sai lầm gì, Tô Mộ Tịch an tâm không ít. Tô Mộ Tịch chuẩn bị đứng lên, một bóng dáng đã chạy đến bên người nàng: “Tịch nhi, đi, chúng ta mau đến thỉnh an mẫu hậu đi, nhìn thấy Thành nhi nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.” Nghĩ đến mẫu thân, Hiên Viên Hạo Thành cao hứng.

“Ân, hảo.” Tô Mộ Tịch đã nhiều ngày thỉnh an hoàng hậu vài lần, hoàng hậu đối với mình rất hiền từ, chưa từng tỏ sắc mặt khó coi với nàng. Điều này làm cho nàng yên tâm không ít, kiếp trước, có lẽ cảm thấy mình không thích Hạo Thành, nên hoàng hậu cũng không ít lần tỏ ra thái độ. Tô Mộ Tịch thu hồi tinh thần, dắt Hiên Viên Hạo Thành đi về phía Quan Sư cung.

Đinh ma ma đi theo phía sau hai người, thấy bọn họ một cao một thấp tiêu sái bước đi, cũng cảm thấy cao hứng. Nàng còn sợ Tô Mộ Tịch thấy Dạ hoàng tử, sẽ khinh thường Thành hoàng tử, lúc này, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.

Người lúc này buồn bực, đương nhiên là Tống ma ma, Tô Mộ Tịch này chắc cũng là một ngốc tử đi! Bằng không, vì sao lại đối với Hiên Viên Hạo Thành tốt như vậy?

Quan Sư cung.

Hiên Viên Hạo Dạ vừa thỉnh an ngồi ngay ngắn một bên, Lâm Ánh Nguyệt câu được câu không hỏi việc học của hắn. Hắn trả lời theo quy củ. Lưu ma ma hành lễ nói : “ Nương nương, Thành hoàng tử cùng Tô tiểu thư vội đến thỉnh an người.”

Lâm Ánh Nguyệt lập tức buông ly trà: “Mau cho bọn họ vào.” Trên mặt không giấu được vui sướng. Thân thể Thành nhi cuối cùng cũng tốt hơn. Đã nhiều lần gặp Tô Mộ Tịch đến thỉnh an, đối với con dâu tương lai này nàng phi thường hài lòng. Nghe Đinh ma ma nói, Tô Mộ Tịch lại tận tâm chiếu cố cho Thành nhi, Lâm Ánh Nguyệt cao hứng liền phân phó Đinh ma ma, lúc dạy Tô Mộ Tịch lễ nghi cung đình, không cần quá nghiêm khắc.

Hai bóng dáng nho nhỏ, một cao một thấp bước vào, đồng thời cúi xuống thỉnh an Lâm Ảnh Nguyệt. Lâm Ánh Nguyệt nhìn hai người bước vào, liền cao hứng cười tươi rói: “Thành nhi, thân thể còn gì không thoải mái không?”

Hiên Viên Hạo Thành thấy Hiên Viên Hạo Dạ đang ngồi một bên, cũng kêu một tiếng hoàng huynh. Thấy Hiên Viên Hạo Dạ gật đầu đáp lại, mới cao hứng chạy đến trước mặt Lâm Ánh Nguyệt, chu miệng phấn nộn lên làm nũng: “Mẫu hậu, Thành nhi không có không thoải mái, gần đây Tịch nhi đều làm cho Thành nhi ăn được thật nhiều cơm, sau đó Thành nhi không còn không thoải mái.”

Thấy hắn hướng hoàng hậu nương nương làm nũng đáng yêu, Tô Mộ Tịch đã đoán được tâm tư của hắn. Khẳng định là hắn sợ nói rằng thân thể không thoải mái, lại bị bắt uống thuốc đắng mà thôi! Ai nói hắn ngốc, người này chính là một tên nhóc nghịch ngợm mà.

Lâm Ánh Nguyệt vừa nghe vậy, hảo cảm đối với Tô Mộ Tịch lại tăng thêm một bậc: “Lần này, nếu không có Tịch nhi, có lẽ Thành nhi cũng không có hảo hảo ăn cơm.”

“Thần nữ không dám, đây vốn là chuyện thần nữ nên làm, hoàng hậu nương nương không cần khen ngợi.” Tô Mộ Tịch cân nhắc một chút, liền trả lời như vậy. Quá mức biểu lộ quan tâm đến Hạo Thành, ngược lại sẽ làm hoàng hậu nương nương suy nghĩ nhiều, không bằng cứ giữ khuôn phép như vậy là tốt nhất.

Lâm Ánh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, có thể lên đến vị trí hoàng hậu, đương nhiên sẽ không phải người đơn giản. Tinh tế quan sát biểu tình trên mặt Tô Mộ Tịch, thấy nàng không giống diễn trò, mới yên lòng: “Tô phu nhân dạy dỗ ngươi thật tốt, Tịch nhi chắc cũng nhớ mẫu thân? Hai ngày nữa, bản cung sẽ cho truyền nàng tiến cung thăm ngươi, được không?”

Vừa nghe vậy, tươi cười trên mặt Tô Mộ Tịch rốt cuộc không kìm được, mấy ngày nay không phải không nghĩ đến người nhà. Chính là dù nàng có nhớ, cũng không thể muốn gặp là gặp: “Thần nữ đa tạ hoàng hậu nương nương.”

Hiên Viên Hạo Dạ vẫn lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt, khi nhìn thấy tươi cười trên mặt Tô Mộ Tịch, không khỏi giật mình sửng sốt. Vì sao nàng có thể cười vui vẻ giống Hiên Viên Hạo Thành đến vậy, giống nhau làm cho người khác chán ghét đến vậy. Không phải nàng chỉ thấy nương thôi sao? Cao hứng cái gì? Hắn cũng có nương, chính là nương hắn…Không thể nghĩ nhiều, Hiên Viên Hạo Dạ đứng lên: “Mẫu hậu, Dạ nhi còn việc học chưa xong, cáo lui trước.”

“Ân, việc học làm trọng.” Lâm Ánh Nguyệt thản nhiên đáp một câu, tiếp tục câu chuyện đang dang dở với Hiên Viên Hạo Thành. Đối với đứa nhỏ Dạ nhi này, nàng không có khả năng yêu thương, nhưng hắn là là hoàng tử duy nhất của Vinh Hi ngoại trừ Thành nhi. Thành nhi như vậy, kế thừa giang sơn căn bản là không có khả năng, nàng lại ích kỉ không hy vọng Vinh Hi có thêm nữ nhân khác. Cho nên giang sơn hoàng triều Hiên Viên chỉ có thể trao cho Hiên Viên Hạo Dạ mà thôi, hy vọng, trong tương lai, hắn ngồi lên vị trí kia rồi, có thể nhớ đến tình cảm huynh đệ mà không cần thương tổn Thành nhi. Nghĩ tới đây, Lâm Ánh Nguyệt thở dài, nâng tay xoa xoa đầu Hiên Viên Hạo Thành.

Tựa hồ, cảnh tượng này giống hệt kiếp trước, chỉ có Tô Mộ Tịch là khác. Nhìn bộ dáng hoàng hậu sủng Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng Hiên Viên Hạo Dạ cũng không khả khẩm gì. Nhưng là năm đó, nếu không phải mẫu phi hắn hạ độc hoàng hậu nương nương lúc nàng đang mang thai, Hạo Thành sao có thể thành như hôm nay? Hiện tại, Tô Mộ Tịch thật tin gieo nhân gì gặt quả nấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.