Tiễn Chloe đi rồi, Lục Bắc Thần trở lại
phòng làm việc, vẫn còn nghĩ mãi về câu nói đó của Chloe, trong lòng vây
kín một đám mây ngờ vực, nhưng phần nhiều là nỗi phiền muộn khó tan
biến. Khi Ngư Khương gõ cửa đi vào, nhìn thấy sắc mặt anh rất khó coi đã
giật nảy mình.
Cô ấy bước lại gần, dè dặt hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lục Bắc Thần bước ra khỏi những suy tư, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Nhận
được hai tài liệu fax.” Ngư Khương đưa tập tài liệu trong tay cho anh:
“Một bản tới từ FBI, một bản tới từ vị cảnh sát La bên Trung Quốc.”
Lục Bắc Thần đón lấy.
Ngư Khương không rời đi ngay mà nghiêng đầu nhìn anh.
Anh ngước mắt lên: “Còn chuyện gì sao?”
Ngư Khương lo lắng hỏi: “Tôi có cảm giác trông anh không ổn lắm.”
“Không sao.”
Ngư Khương thấy vậy cũng đành thôi.
Sau khi cô ấy ra ngoài, Lục Bắc Thần lật tập tài liệu ra, đọc bản fax của FBI trước, sau khi liếc qua lập tức
nhíu mày. Anh bèn cầm bản fax của La Trì lên, sau khi xem xong, sắc mặt
lạnh lẽo.
Điện thoại bàn vang lên.
Rất lâu sau, Lục Bắc Thần mới nhận máy.
Giọng nói đầu kia trầm ổn: “Em nên tuyển một trợ lý đáng tin cậy.”
“Đa phần Ngư Khương chỉ phụ trách vụ án chứ không phải mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống của em.” Lục Bắc Thần nói.
“Ý của bố là ông có thể dốc vốn vào quỹ tài chính.”
“Điều kiện của ông ấy quá hà khắc, em có quyền không nhận.”
“Em có đường lùi sao?”
“Trước giờ em vẫn thích giữ lại đường lùi cho mình.”
Đầu kia thở dài: “Nhưng hà tất phải trở mặt với bố chứ?”
“Có quá nhiều thứ đáng để trở mặt.”
“Còn có ý khác?”
“Em chỉ cảm thán thôi.”
“Bắc Thần, mấy năm nay thế lực của nhà
họ Lâm phát triển như diều gặp gió, tới cả bố chúng ta cũng phải kiêng
dè Lâm Tưởng vài phần, sao em nhất quyết phải thể hiện bản thân lúc này
chứ?”
Ánh mắt Lục Bắc Thần có phần u ám: “Em chỉ… không muốn giẫm vào vết xe đổ của anh.”
Đầu kia trầm mặc.
Bên này, Lục Bắc Thần cũng không nói nữa.
Nhưng cả hai không ai cúp máy, cứ thế duy trì sự im lặng.
Rất
lâu sau, bên kia mới lên tiếng: “Quỹ tài chính của em là hành vi thương
nghiệp, để Chính phủ can dự vào chưa chắc đã thuận lợi.”
“Không thử làm sao biết?”
“Em quá tùy tiện rồi.”
“Không làm bậy sao em có thể thoát khỏi Lục Môn?”
“Trên người em chảy dòng máu của Lục Môn, em tưởng thoát được sao?”
“Nếu có cơ hội…” Lục Bắc Thần nhấn mạnh từng chữ: “Anh cả, em nghĩ người muốn thoát khỏi Lục Môn nhất… chính là anh.”
“Cái bản lĩnh một kim chọc tận rễ này của em quả thực vẫn khiến người khác không thể sống với em.”
“Thế nên, trong mắt ông ấy, Bắc Thâm là đứa hiểu chuyện hơn.”
Đầu kia cười khẽ, nhưng giống như hết cách.
“Có một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện của nhà họ Cố năm đó, anh biết được bao nhiêu?”
“Chuyện của nhà họ Cố?” Đầu kia hơi do dự: “Em muốn hỏi gì?”
“Những gì liên quan tới Lục Môn, em đều muốn hỏi.”
“Chuyện của năm năm trước liên quan gì
tới nhà họ Lục?” Đầu kia cất giọng nghiêm nghị: “Bắc Thần, thành kiến
của em đối với Lục Môn quá sâu đậm, đừng quên, đây dù gì cũng là gia
đình của em.”
“Em sẽ điều tra rõ ràng.”
“Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Với em, vẫn chưa xong đâu.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần tuy lãnh đạm nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Tốt nhất
đừng để em biết, chuyện này liên quan cả tới anh.”
***
Cố Sơ ngủ một giấc không ngon cho lắm.
Cả
một buổi tối, ác mộng liên miên. Đầu
tiên là mơ thấy cô đi trong một con ngõ tối om, có một thứ giống như
người giấy đang lái xe lăn về phía cô, sau đó lại mơ thấy cô ở trong một
căn phòng tối đen như mực, bốn mặt đều là gương, nhưng thứ trong gương
phản chiếu không phải là cô mà là một người con gái mặc áo choàng trắng,
xõa tung mái tóc, mặt cắt không còn hột máu, đầu lưỡi thè ra cực dài.
Cái đầu lưỡi ấy bò từ trong gương ra ngoài. Cô hoảng sợ định bỏ chạy
nhưng không còn đường thoát, đầu lưỡi của ma nữ kia đã quấn chặt lấy cổ
cô. Cô muốn kêu cứu nhưng phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Lúc mở mắt ra thì ngoài cửa sổ trời đã sáng bừng.
Phải rất lâu sau cô mới hoàn hồn trở lại.
Buổi
trưa, Cố Sơ nhận được điện thoại
của Tiêu Tiếu Tiếu, khi biết Cố Sơ trở lại Thượng Hải, cô ấy đã nhiệt
tình đòi hẹn gặp mặt. Từ sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, bạn bè của Cố
Sơ không còn nhiều, một số thì chủ động xa cách cô, ví dụ như đám chị em
lúc trước luôn bám lấy cô hồi đại học, số khác là cô chủ động xa cách,
ví dụ như Tiêu Tiếu Tiếu hay như Lăng Song.
Không phải cô xem thường bọn họ mà cảm thấy không muốn bị người ta thương hại.
Nhà không còn nữa, thứ duy nhất cô còn lại chỉ là lòng tự trọng rẻ mạt đó.
Nhưng bây giờ cô có thể thản nhiên đối
mặt với Tiêu Tiếu Tiếu và Lăng Song, có thể vì liên quan tới Lục Bắc
Thần. Từ sau khi biết anh, tuy từng khóc, từng đau nhưng anh đã giúp cô
tìm lại tự tin. Bây giờ cô quyết định ở lại Thượng Hải, quyết định quên
đi quá khứ, nỗ lực bước tiếp con đường còn lại, vậy thì cô cũng cần có
bạn bè. Chí ít, cô có thể đường đường chính chính nói với họ rằng cô có
bản lĩnh có một tình bạn rồi.
Có điều, Cố Sơ không thể ngờ Tiêu Tiếu Tiếu còn hẹn cả Lăng Song.
Người
con gái mãi mãi bước trên tầng cao của thời thượng, chỉ muốn mặc tất cả
những chất liệu mốt nhất lên người mình, giờ đang ngồi ở vị trí gần cửa
sổ, ung dung thưởng thức một ly
rượu vang. Ai cũng đều đang ở độ tuổi trẻ trung, xinh đẹp, đương nhiên,
Lăng Song thu hút không ít ánh mắt ái mộ.
Lăng Song rất hưởng thụ những ánh mắt
dõi theo ấy, nhưng khi nhìn thấy Cố Sơ, sắc mặt chợt sững sờ. Nhưng cậu
ta cũng trở lại vẻ kiêu ngạo thường thấy rất nhanh, nói với cô một câu:
“Tới thì cũng tới rồi, ngồi đi.”
Cố Sơ cũng trở lại bình thường, ngồi đối diện với cậu ta.
“Không ngờ Tiêu Tiếu Tiếu còn hẹn cả cậu.” Lăng Song cười khẩy.
Có người phục vụ bước tới rót cho Cố Sơ một ly rượu vang sau đó lặng lẽ lùi ra.
Cố Sơ không muốn gay gắt với cậu ta, lãnh đạm hỏi: “Cậu ấy đâu rồi?”
“Ai mà biết được, có một khoảng thời gian cậu ta cứ thần thần bí bí, chẳng biết đang giở trò gì.” Lăng Song cất giọng bực bội.
“Cậu ấy thì giở trò gì được? Chẳng qua là muốn mọi người ngồi ôn lại chuyện cũ thôi.” Cố Sơ nói: “Cậu ấy có lòng tốt thôi.”
“Lòng tốt?” Lăng Song khinh thường: “Có
lòng tốt chưa chắc đã làm được chuyện tốt, biết rõ hai chúng ta không
hợp còn hẹn cùng nhau, nghĩ gì không biết?”
Cố Sơ ngao ngán lắc đầu: “Lăng Song, dẫu sao tôi cũng là ân nhân giúp tạp chí của cậu bán chạy, cậu cảm ơn tôi thế đấy à?”
“Cậu là ân nhân của tôi? Cậu…” Lăng Song nói được một nửa thì ngừng lại, xua tay: “Có nói với loại người chưa
từng làm tạp chí như cậu cũng chẳng thể hiểu được. Phải, cậu đã đưa
đường dẫn lối cho tôi và giáo sư Lục nhưng nội dung viết tốt, trang bìa
chụp đẹp đó là bản lĩnh của tôi.”
Cố Sơ chẳng hơi đâu tranh cãi bèn gật
đầu: “Phải phải phải, cậu là siêu nhất, cho dù trang bìa có trưng ra một con chó thì cậu vẫn có cách khiến nó đắt như tôm tươi.”
Kỳ
tạp chí có Lục Bắc Thần làm trang
bìa, vừa xuất bản chưa tới hai tiếng đồng hồ đã hết sạch, nghe nói kỳ đó
phải in thêm không ít. Cố Sơ có thể tưởng tượng ra cả một đám thiếu nữ
xinh đẹp, trẻ trung ôm cuốn tạp chí đó, không ngừng hôn hít lên trang
bìa.
Lăng Song nghe xong lại càng không vui:
“Này này này, sao cậu có thể nói vậy? Dẫu gì tạp chí của tôi cũng mang
đẳng cấp quốc tế, biết chưa? Sao có thể đăng hình chó, tầm thường vậy
được?”
“Tạp chí thú cưng không lo ế, tôi nhớ
lương tiêu thụ của tạp chí “Thú cute” kỳ trước hơn tạp chí của cậu mà.”
Cố Sơ cố tình khích.
Lăng Song tức đến mức mặt trắng bệch: “Cậu thì hiểu gì? Những tạp chí không cùng lĩnh vực có thể so sánh được sao?”
Cố Sơ phì cười.
“Vẫn giống hệt ngày xưa, thật sự khiến người ta chán ghét!” Lăng Song phẫn nộ cầm ly rượu lên, uống cạn.
Khi Cố Sơ còn đang định đấu khẩu với cậu ta để giết thời gian thì nghe thấy tiếng giày cao gót lanh lảnh vang
lên, đồng thời một tiếng giọng nói vui vẻ vang lên trên đỉnh đầu: “Nói
chuyện gì mà rôm rả vậy?”
Cả hai cùng ngẩng đầu lên.
Trước
mặt là một thiếu nữ tươi trẻ, dáng hình cứ gọi là nóng bỏng, thanh
mảnh, thon thả, chỗ nào cần gầy là gầy, cần nở nang là nở nang, dùng chữ
“S” để hình dung là hoàn toàn chính
xác. Mái tóc màu hạt dẻ được thả tung, dài quá vai, tóc mai hơi xoăn
lại, cực kỳ Tây, dưới váy là một đôi chân trắng trẻo, bên dưới phải đi
một đôi giày vừa nhỏ vừa nhọn, cao tới 5 – 6 phân.
Kính mát che
kín đôi mắt nhưng Cố Sơ cảm thấy cô tuyệt đối không quen biết người
trước mắt, vậy mà biểu hiện của Lăng Song còn thẳng thắn hơn, nhíu mày
hỏi: “Cô là ai hả? Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì tới cô?”
Nhưng cô gái không hề tức giận, ngược lại ngồi phịch xuống, bật tay một cái, người phục vụ bèn đi tới rót rượu.
“Cô ngồi nhầm bàn rồi đấy.” Lăng Song gõ gõ lên mặt bàn, ngữ khí không chút khách khí: “Đây là bàn của bạn tôi, mau đi đi.”
Cô gái kia chỉ nhìn cậu ta cười, quyết không lên tiếng.
Lăng
Song bực mình, đang định đứng dậy
thì Cố Sơ ấn cậu ta ngồi xuống. Cô hiểu Lăng Song trước giờ vẫn luôn có ý
đối địch với mấy cô gái đẹp, sợ cậu ta nói gì đó khiến hai người động
tay động chân thì mất mặt. Cô bèn hắng giọng hỏi cô gái kia: “Cô à, cô
tìm bàn nào?”
Lúc này cô gái mới uể oải tháo kính mát xuống, cười nói: “Tớ tìm chính bàn của các cậu mà.”
Chiếc kính râm vừa được tháo ra, dung mạo của cô gái đã hoàn chỉnh, đôi mắt long lanh gần như có thể nói chuyện, chỉ có điều…
“Cậu…”
Cả Cố Sơ và Lăng Song gần như đồng thanh lên tiếng, chỉ vào cô gái trước mắt: “Tiêu Tiếu Tiếu?”
Tiêu Tiếu Tiếu tươi cười rạng rỡ, càng
khiến cho gương mặt nhỏ thêm phần sinh động. Cậu ấy hất nhẹ mái tóc rồi
nói: “Nghe Lăng Song nói mấy chữ ‘bạn của chúng tôi’ quả là thoải mái.
Tôi còn tưởng cậu chưa bao giờ coi tôi là bạn cơ đấy.”
***
Tiêu Tiếu Tiếu gọi cả một bàn thức ăn, đồ ăn và đồ chay được kết hợp rất tỉ mỉ.
Nhưng Lăng Song và Cố Sơ chẳng màng tới
chuyện ăn uống nữa, cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu ấy, quan sát cả
dáng người cậu ấy, rất lâu sau, Cố Sơ mới nói: “Tiếu Tiếu, cậu có thể
nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tiêu Tiếu Tiếu trước đây là một cô bạn
béo ục ịch. Lần trước gặp, cậu ấy vẫn còn từ chối thịt thà, sao mới một
thời gian cả người từ trên xuống dưới đã biến đổi. Nếu không nhờ có
tiếng cười và đôi mắt của cậu ấy, Cố Sơ chắc chắn không thể nhận ra cô
gái lả lướt trước mặt chính là Tiêu Tiếu Tiếu.