Nếu yêu sâu đậm sao có thể nhẫn tâm nói buông tay là buông tay?Cố Sơ
không thể không thừa nhận một điểm, cảm giác thân thuộc của cô đối
với Lục Bắc Thần phần nhiều được tạo dựng nên từ gương mặt này của anh.
Đây là ấn tượng đầu tiên, cũng là ấn tượng trực tiếp nhất. Lâu dần, cảm
giác thân thuộc đối với anh cũng tăng dần lên, cách thức chung sống và
cảm giác khi ở bên nhau quá đỗi thân thuộc, cô cho rằng nó bắt nguồn từ
sự cuốn hút của anh đối với cô.
Thế nên có những lời
cô không dám hỏi, ví dụ như suy nghĩ thật sự trong lòng anh. Đối với cô,
anh quá đỗi thân quen nhưng còn cô đối với anh sợ rằng chỉ là một quá
trình ngắn ngủi đi từ xa lạ tới thân quen mà thôi. Thật ra cô biết rõ,
cô sợ anh nói ra câu vì báo thù.
Lục Bắc Thần cảm
nhận được cả người cô đang run rẩy, khẽ khàng, nhẹ nhàng như một con thú
nhỏ mất vẻ ngoan cường. Ban nãy cô hùng hồn là thế, những lời nói đó
rơi vào trong tai anh, theo mạch máu tan chảy vào cốt tủy, lồng ngực anh
nhói đau.
Anh giơ tay lên, lòng bàn tay to lớn áp lên má cô, ép cô nhìn vào mình.
“Anh
biết em đang nghi hoặc điều gì.” Giọng nói của Lục Bắc Thần trầm ấm, êm
ru: “Nhưng em phải tin rằng anh đã quen em rất lâu rồi.”
Sóng mắt Cố Sơ hơi xôn xao.
“Em quen Bắc Thâm bao lâu thì anh quen em từng ấy thời gian.”
“Em không hiểu.” Cô chỉ biết, trái tim mình đang đập rất dữ dội.
Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, ngón cái vuốt ve gò má cô một cách xót xa,
anh lên tiếng: “Bắc Thâm không có bạn bè gì, thân thiết với anh nhất,
thế nên từ sau lần đầu tiên nó gặp em, từng ly từng tý giữa em và nó,
anh đều biết.”
“Như vậy… quá kỳ lạ đi.”
“Sinh đôi mà, không có gì không nói.”
Nhưng cô vẫn cảm thấy lạ lùng.
“Không có cô gái nào lại thắng nó mấy quả bóng một cách rầm rộ như thế, còn
kiêu ngạo ép nó xin lỗi. Bắc Thâm rất bực vì chuyện này nhưng lại khiến
anh tò mò về em.” Con ngươi của Lục Bắc Thần rất đậm, giống như cất giấu quá nhiều tình cảm trong đó, sâu không lường được.
Cố Sơ mấp máy môi, đây là điều cô chưa bao giờ ngờ tới.
“Anh biết rõ từng chuyện của em, biết càng nhiều thì nhớ cũng càng nhiều.”
Lục Bắc Thần khẽ nói: “Anh bắt đầu đố kỵ với Bắc Thâm, ganh tỵ khi cái
tên ấy có thể khắc sâu trong lòng em. Nó hay khoe khoang về sự xinh đẹp
của em, hay cho anh xem ảnh chụp chung của hai người, lúc đó anh liền
nghĩ giá mà em làm bạn gái của anh…”
Anh ngừng lại.
Cố Sơ
cảm thấy có một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu. Ánh mắt anh vì hồi
tưởng mà nhuộm một màu u ám, là một thứ ánh sáng cô không quen thuộc.
Chẳng hiểu sao có một cảm giác lạnh lẽo bò lên sống lưng, trong vô thức,
cô định thoát ra khỏi vòng ôm của anh. Nhưng dường như Lục Bắc Thần
đoán được hành động này của cô, cánh tay càng ôm chặt cô hơn. Anh áp sát
mặt lại, cười khẽ: “Sợ anh ư?”
Cảm giác bị người quan sát ngầm bao nhiêu năm quả thực sẽ khiến sống lưng lạnh toát.
Cô những tưởng trước đây họ đều là những người xa lạ.
Sự né tránh trong đôi mắt của Cố Sơ không thoát khỏi cặp mắt của Lục Bắc
Thần nhưng anh không giận mà chỉ cười, cúi đầu hôn lên trán cô và nói:
“Tha thứ cho anh, anh không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Anh… có
từng xuất hiện trước mặt em với thân phận của Bắc Thâm không?” Vào
lúc anh kể lại, Cố Sơ bất ngờ bật ra suy nghĩ này. Đừng trách cô quá
nhạy cảm. Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm là anh em sinh đôi, cô từng nhìn
thấy ảnh của hai người họ, quả thực như từ cùng một khuôn đúc ra, chỉ có
điều Lục Bắc Thần bây giờ đã có thêm cái chín chắn được thời gian rèn
giũa, khác với dáng vẻ của Bắc Thâm năm xưa. Nhưng cô vẫn tin tưởng sâu
sắc nếu Bắc Thâm còn sống, nhất định cũng có dáng vẻ này.
Thế nên, nếu là hai người giống nhau như hai giọt nước, hoán đổi thân phận
xuất hiện trước mặt cô, sao cô có thể phân rõ đâu là Bắc Thần, đâu là
Bắc Thâm? Lúc ấy, Bắc Thâm chưa bao giờ nhắc đến chuyện anh ấy còn một
người anh trai sinh đôi nữa ở trước mặt cô.
Suy nghĩ này chợt hiện lên, lòng cô nảy sinh một cảm giác giá lạnh, chuyện này thực sự rất… kinh hãi.
Lục Bắc Thần hơi gia tăng sức mạnh, siết chặt gương mặt cô, trong đôi mắt
là những tia sáng mơ hồ không rõ. Cô không thể hiểu được những cảm xúc
trong ánh mắt anh cũng như chẳng thể đọc hiểu những gì anh nghĩ trong
lòng. Anh cứ nhìn cô như vậy, quan sát cô mãi, rất lâu sau mới thì thầm
đáp một câu: “Chưa từng.”
“Thật sao?” Cô không thể
tưởng tượng nổi cảnh tượng một khi mình từng cùng cả anh và Bắc Thâm qua lại, nó sẽ khiến cô phát điên mất.
Lục Bắc Thần nhận ra sự căng thẳng của cô, khẽ thở dài: “Thật.”
Cố Sơ vô thức thở phào một hơi.
Ánh mắt Lục Bắc Thần ánh lên chút cô đơn nhưng cũng tan đi rất nhanh. Anh
nói tiếp: “Em chia tay với Bắc Thâm, nó rất đau lòng, thậm chí còn xảy
ra tai nạn. Anh không hiểu sự lựa chọn của em, lẽ nào lợi ích có thể
thay thế tình yêu trong lòng em? Anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa
ra được một kết luận đó chính là em yêu không đủ sâu sắc.”
“Không…” Cô yêu Bắc Thâm.
“Nếu yêu sâu đậm sao có thể nhẫn tâm nói buông tay là buông tay?” Khi nói
những lời này, tâm trạng của Lục Bắc Thần không hề thay đổi, ngón tay
vẫn nhẹ nhàng vân vê gương mặt cô, ánh mắt đau xót.
Cô không biết giải thích thế nào.
“Anh từng hận em, vì Bắc Thâm.” Lục Bắc Thần thở dài.
Cô run lên.
“Nhưng
nhà họ Cố xảy ra một chuyện lớn như vậy, với khả năng của Bắc Thâm khi
đó, nó đích thực không giúp được em. Một người con gái có thể hy sinh vì
gia đình, bản tính không thể xấu xa được.” Lục Bắc Thần mê mẩn vẽ lại
những đường nét trên môi cô, ánh mắt tối đi: “Anh chưa bao giờ ảo vọng
về tình yêu nhưng khi nó tới anh cũng sẽ không buông tay. Sơ Sơ, với
khoảng thời gian bảy năm, anh có đủ tư cách để có được em. Em là của
anh, anh sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào có được em.”
Hơi thở của Cố Sơ trở nên dồn dập. Cô không hề biết ngoài Bắc Thâm ra còn
có một người đàn ông khác đang lặng lẽ dõi theo cô bảy năm trời. Loại
tình cảm này mãnh liệt tới nỗi khiến người ta thảng thốt nhưng cô lại
say mê sâu sắc, chìm đắm trong đó.
Thế nên khi Lục Bắc Thần đè lên môi cô, cô kìm lòng không đặng ôm chặt lấy cổ anh, cùng anh ôm hôn nồng nàn.
Rất lâu sau, anh mới buông cô ra.
Hơi thở của cô hỗn loạn, gò má hơi ửng hồng, lúc khẽ cắn môi vẫn còn mùi
hương của anh. Lục Bắc Thần giơ tay giải cứu môi dưới của cô, khẽ nói:
“Thế nên, bây giờ em còn nghi ngờ anh không?”
Cố Sơ lắc đầu rồi lại ôm anh thật chặt.
Cô
muốn cảm ơn ông trời, sự ra đi của Bắc Thâm như một đả kích giáng xuống
đầu cô, giống như sự ra đi của bố mẹ vậy, đủ để tước đoạt một nửa mạng
sống của cô. Vì thế, trời cao đã ban cho cô Bắc Thần, chẳng phải chính
là để cô biết yêu thương, biết trân trọng sao?
Lục Bắc Thần ôm lấy đầu cô, cúi xuống hôn lên tóc cô.
“Chuyện quỹ tài chính rất rắc rối sao?” Cô hỏi khẽ.
Một tiếng cười bật ra khỏi cổ họng anh: “Vẫn ổn.”
Cố Sơ ngước lên nhìn anh.
“Chí ít em vẫn chưa bán anh đi.”
Cô kinh ngạc sau đó mới hiểu ra là anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa
cô và Lâm Gia Duyệt, nhất thời cảm thấy ngượng ngập bèn nói: “Em không
có, hoàn toàn không có ý nghĩ ấy.”
“Xét về mức độ đáp trả lại người ngoài, vẫn xứng với thân phận người thân của giáo sư Lục.” Lục Bắc Thần nở nụ cười đắc ý.
Cố Sơ bỗng chốc đỏ bừng mặt: “Ai là người thân của anh?”
Lục Bắc Thần cười khẽ, không nói gì nữa, một lần nữa kéo cô vào lòng. Lần
này, anh càng siết chặt hơn, rất lâu sau mới nói: “Sơ Sơ, anh phải về Mỹ một chuyến.”
“Để giải quyết chuyện quỹ tài chính à?”
Anh gật đầu.
Cố Sơ hơi buồn nhưng không thể hiện ra ngoài, lại hỏi: “Vậy… phải mất bao lâu mới quay lại?”
“Thời gian chưa xác định.”
Đáy mắt cô hiện lên sự hụt hẫng.
Lục Bắc Thần nâng gương mặt cô lên, nhìn cô: “Giận đấy à?”
Cô lắc đầu: “Anh yên tâm đi đi.” Sao cô có thể giận anh chuyện này được?
Chỉ là… kỳ thực cô có suy nghĩ riêng tư rằng giá mà anh đề nghị cô cùng
đi với anh.
Đây dẫu sao cũng chỉ là suy nghĩ của cô, anh về Mỹ là để giải quyết công việc.
Lục Bắc Thần xoa đầu cô: “Chăm sóc tốt bản thân mình, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Cô gượng cười, gật đầu.
Anh lại bọc cô trong vòng tay.
Cố Sơ nép trong lòng anh, ngón tay đùa nghịch cúc áo của anh, rất lâu sau cô mới hỏi: “Mộ của Bắc Thâm… cũng ở Mỹ sao?”
Hôm nay anh nhắc tới Bắc Thâm, nhắc lại quá khứ, cô mới dám hỏi về mộ của Bắc Thâm, thật ra cô rất muốn đi thăm anh ấy.
Lục Bắc Thần nhìn cô.
Cô không nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đúng là ở Mỹ.” Anh trả lời câu hỏi của cô, sau đó hứa: “Lần sau anh sẽ đưa em đi.”
Cố Sơ ngước mắt lên, khẽ gật đầu.
“Ở
lại Thượng Hải đợi anh, được không?” Lục Bắc Thần gần như dính hẳn trán
mình lên trán cô: “Ở chỗ anh, anh để lại chìa khóa cho em.”
“Em phải về Quỳnh Châu một chuyến…”
“Không được.” Lục Bắc Thần ngang ngược ngắt lời.
Cố Sơ giải thích: “Mợ vẫn đang đợi lời giải thích của em.”
“Khi nào anh từ Mỹ trở về, anh sẽ cho mợ một lời giải thích hợp lý.”
Cố
Sơ cảm thấy anh càng ngày càng cưỡng ép, khẽ nhíu mày: “Ở Thượng Hải em
sẽ chán chết mất.” Đối với độ nhẫn nhịn bằng không của anh với Kiều Vân
Tiêu, chắc chắn sẽ không cho phép cô mượn Kiều Vân Tiêu để giết thời
gian đâu.
Nhưng Lục Bắc Thần lại bật cười, nhéo má cô: “Tin anh đi, em tuyệt đối không rảnh đâu.”
Cô không hiểu.
Anh
không giải thích nhiều, cúi đầu, một lần nữa vồ lấy môi cô. Chân cô mềm
nhũn, đến cả xương cốt, cũng như dây leo bám chặt vào tay anh. Anh
buông môi cô ra, lập tức bế bổng cô lên.
“Bắc Thần…”
“Suỵt!”Lục Bắc Thần bế thẳng cô vào phòng ngủ, cười khẽ: “Trước khi trở về Thượng
Hải, em ăn một quả chuối để giết thời gian đi đã.”
***
Sau khi đưa Cố Sơ trở về Thượng Hải, ngày hôm sau Lục Bắc Thần bay ngay.
Đúng như anh nói, cô tuyệt đối không có thời gian để cảm thấy nhạt nhẽo, vì
anh đã để lại cho cô đọc một xấp báo cáo khám nghiệm tử thi dày cộp. Cố
Sơ nhẩm tính, cứ cho là đọc nhanh như gió thì nhiều tài liệu như vậy
cũng phải mất nửa năm mới xong. Theo ý của Lục Bắc Thần, đây chỉ là báo
cáo phân tích những vụ án có tình tiết đơn giản nhất mà anh từng giải
quyết, Cố Sơ nhìn những hàng chữ dày đặc trên máy tính, bỗng chốc nhức
đầu.
Biến thái hơn nữa là, Lục Bắc Thần thể hiện rõ ràng ý định anh sẽ kiểm tra bất chợt thành quả học tập của cô.
Còn đáng ghét hơn cả giáo sư đại học của cô.
Vào ngày thứ ba khi cô đang đau đầu nhức óc thì bất ngờ nhận được điện thoại của Hứa Đồng.
Trong điện thoại, giọng Hứa Đồng nghe vô cùng mệt mỏi. Chị ấy nói: “Chị tới Thượng Hải rồi.”
Cố
Sơ cảm thấy không bình thường, vội hỏi chị ấy đang ở đâu. Chị ấy nói đã
vào ở trong khách sạn Quân Duyệt. Cuối cùng Cố Sơ cũng tìm được lý do
để ra ngoài, cô thu dọn qua loa rồi tới thẳng đó.
Tới phòng khách sạn, chuông cửa vừa vang lên, Hứa Đồng đã lập tức mở cửa.
Cố Sơ nhìn thẳng vào chị ấy, bỗng chốc sửng sốt.
Gương mặt Hứa Đồng trắng nhợt như ma…
~Hết chương 183~
*Lảm nhảm: “Nếu chính em mơ mơ hồ hồ, không phân biệt rõ ràng, tình cảm của hai người nhất định sẽ có chuyện.”
“Em biết rất rõ em rất yêu Bắc Thần.”
“Liệu có khi nào người yêu em hồi đại học chính là anh ấy không?”