Vượt Qua Sóng Dữ

Chương 48: Phi tử bị vứt bỏ ở lãnh cung, náo lâm triều (2)【 canh hai 】




Trong cuộc chiến giành giật tình yêu này, cô cũng có thể là người chủ động, chỉ cần trái tim anh đứng về phía cô, cô chắc chắn sẽ bên anh bất kể tháng năm.Nếu không có tin tức này, Cố Sơ sẽ vẫn tiếp tục sống trong thế giới nhỏ của mình, tính toán xem chuyện tình này của cô và Lục Bắc Thần sẽ trải qua những trắc trở như thế nào. Bố cô đã nghiêm khắc ra lệnh cho cô không được liên quan tới Bắc Thâm nữa. Nếu ông ở dưới suối vàng có linh, liệu có cho phép cô và Bắc Thần xây dựng tình cảm hay không? Cô cũng từng hoài nghi vì sao thái độ của bố lại cứng rắn đến vậy, vì dù có thế nào, đối với bố Bắc Thâm cũng là một người xa lạ, họ hoàn toàn chưa từng gặp mặt.

Tiếc là cô không biết bắt đầu điều tra từ đâu.

Cô là hung thủ gián tiếp hại chết Bắc Thâm, chuyện này Lục Bắc Thần biết rõ, bố mẹ của anh ấy chưa chắc đã không hay, vậy thì nếu cô và anh có thể nắm tay nhau đi tiếp, con đường này ắt sẽ đầy chông gai. Từ nhỏ, cô đã nhìn thấy rất nhiều những chuyện không thể theo ý mình phía sau quyền quý. Phải bước qua cánh cửa Lục Môn này thế nào, cô đang gặp khó khăn.

Cho tới khi tin tức này xuất hiện, cô mới ý thức được đây là kiếp nạn đầu tiên mà Lục Bắc Thần đang chống đối lại hoặc Lục Môn hoặc nhà họ Lâm. Quỹ tài chính Bắc Thần lớn mạnh nhường nào, sở dĩ leo lên đỉnh những quỹ tài chính quốc tế đều bắt nguồn từ mục đích của quỹ này. Từ trước tới nay, quỹ Bắc Thần đều cung cấp tiền bạc để ủng hộ những tổ chức hoặc cơ quan mật đấu tranh với những phần tử tội phạm, đây cũng là nguyên nhân những băng nhóm tội phạm lớn trên thế giới đều muốn mạng của Lục Bắc Thần.

Quỹ Bắc Thần có bao nhiêu tiền cô không rõ, nhưng cô biết rõ rằng phía sau có Lục Môn. Nhưng bây giờ cô lại biết thì ra quỹ ấy còn có tiền vốn đóng góp của những cổ đông khác, trong đó bố của Lâm Gia Duyệt là một trong những người quan trọng.

Ông Lâm rút vốn, theo như cách nói của Lâm Gia Duyệt, lần này Lục Bắc Thần đã chủ động nhổ răng trong miệng hổ. Ông Lâm không lý nào không biết rõ nguồn sức mạnh Lục Môn ở phía sau nhưng vẫn mặc sức tung hoành, không hề e sợ chắc vì đã có đủ lý do. Vậy thì có thể suy đoán ra thật ra Lục Môn rất hài lòng Lâm Gia Duyệt, cũng nhất định đã bàn bạc với bố của Lâm Gia Duyệt chuyện của bọn họ rồi, nếu không ông Lâm sao có thể thẳng thừng trở mặt.

Là đời sau của Lục Môn, một khi phải chịu áp lực từ gia đình, chắc chắn cả cô và anh sẽ phải đối mặt với trùng trùng khó khăn.

Lục Bắc Thần nói thản nhiên như vậy nhưng cô vô cùng lo lắng.

Buổi chiều, Lục Bắc Thần muốn cùng cô ra ngoài đi chơi thêm nhưng cô từ chối khéo léo. Tin tức quỹ tài chính xảy ra chuyện vừa được tung ra, chưa tới mười phút, chuông di động của Lục Bắc Thần đã réo mãi không ngừng. Những phóng viên thích tọc mạch mọi chỗ đương nhiên anh mặc kệ nhưng có những người anh quen biết, sau khi nhận điện thoại, nói toàn chuyện của quỹ tài chính.

Lục Bắc Thần lấy làm áy náy với cô nhưng cô đã thu dọn xong hành lý, đề nghị trở về trung tâm thành phố Hạ Môn trước. Lục Bắc Thần không phản bác lại ý kiến của cô. Anh sắp xếp xe, trước khi trở về đã đặt sẵn khách sạn. Vừa về tới phòng, di động của anh lại vang lên. Cố Sơ đi ngay sau anh, tiện thể đã nghe được nội dung cuộc điện thoại.

Giọng nói uy nghiêm, giống như bề trên: Rút lại tất cả những quyết định ngu xuẩn trước đây của con, mấy chuyện rối rắm của quỹ tài chính bên này bố sẽ thu dọn giúp con.

Cô chỉ tiện tai nghe được đúng câu đó, ngay sau đó, Lục Bắc Thần vào phòng sách.

Khi cửa phòng đóng lại, Cố Sơ nghe thấy Lục Bắc Thần đáp lại một câu với ngữ khí kiên quyết: Con biết rất rõ quyết định của con, đây là chuyện của riêng con.

Sau đó, tiếng trò chuyện bị cánh cửa phòng chặn lại.

Cố Sơ ngồi trên sofa trong phòng khách, ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn còn gay gắt tới cháy bỏng, những tia sáng bị thủy tinh phản chiếu tới chói mắt, vậy mà cô chỉ cảm thấy lạnh. Cô rất muốn đi vào phòng sách nói với Lục Bắc Thần: Anh có thể ôm em không?

Thế nhưng chỉ có thể cuộn chân ngồi co quắp ở đó, bất động.

Cảm giác thật bất lực.

Là cảm giác bất lực khi rõ ràng có liên quan đến cô mà đành bó tay đầu hàng.

Chỉ cách nhau một cánh cửa vậy mà sao khoảng cách quá xa xôi. Là khoảng cách mà cô không thể nào vượt qua, tuy rằng cô có thể bước vào, tuy rằng cô có thể tìm kiếm sự quan tâm của anh nhưng thực tế là, cô chẳng thể giúp được anh bất kỳ chuyện gì.

Lòng cô hoang mang, giống như năm đó.

Cố Sơ đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý, quần áo đã lấy ra lại gấp gọn bỏ vào, thật ra chẳng qua chỉ làm mấy việc vô ích mà thôi. Cho tới khi, di động vang lên. Cô tưởng là dì vì từ lúc cô tỏ rõ thái độ muốn ở lại Thượng Hải phát triển, dì đã triển khai một loạt các cuộc gọi liên tục như đòi mạng, cô bắt buộc phải bảo đảm với dì hết lần này tới lần khác rằng cô nhất định sẽ quay về Quỳnh Châu giải thích rõ ràng, lúc ấy cô mới được nghỉ ngơi. Nghĩ sẵn nội dung nói trong đầu, cầm di động lên xem, cô hơi sững người, không phải dì gọi tới.

Là Lâm Gia Duyệt.

Dây thần kinh khắp người bỗng chốc bị kéo căng.

Cô nhận máy, giọng nói đầu kia vẫn rất nhẹ nhàng.

“Những tin tức có liên quan tới quỹ tài chính Bắc Thần, cô xem rồi chứ?”

Cố Sơ không rõ mục đích cô ta gọi tới đây làm gì, bèn đè giọng xuống nói: “Xem rồi.”

“Bây giờ Bắc Thần gặp rất nhiều phiền phức.”

“Đây chẳng phải việc cô đã sớm dự liệu được rồi sao?” Cố Sơ cố gắng nói chuyện một cách bình thản.

“Cô bình tĩnh quá nhỉ.”

“Tôi phải phát điên lên sao?” Cô nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Bên đó trầm mặc giây lát rồi hỏi: “Tôi rất muốn biết trước đây rốt cuộc cô và Bắc Thần có quan hệ gì?”

Cố Sơ hít sâu một hơi, rồi lại thở hắt ra: “Chuyện giữa tôi và anh ấy chẳng phải cô đã điều tra rõ ràng rồi sao?”

“Thế nên tôi mới càng kỳ lạ.” Giọng Lâm Gia Duyệt rất thấp: “Quỹ tài chính là tâm huyết của Bắc Thần, tôi hiểu rõ suy nghĩ của anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ kiên trì như vậy. Cố Sơ, thật ra tôi nghĩ mình vẫn may mắn, tuy rằng đã tới tìm cô nói một số chuyện nhưng tôi nghĩ một khi cổ đông của quỹ tài chính gây áp lực, quyết định của Bắc Thần có thể sẽ thay đổi.”

Cô lại thở dài nặng nề: “Đúng là tôi đánh giá thấp rồi.”

Ở trong tình yêu, có ai không mong mình gặp may mắn đây? Ví dụ như Lâm Gia Duyệt hay bản thân cô.

“Nếu trước đây giữa hai người không có quan hệ gì, vì sao anh ấy lại làm vậy vì cô?” Giọng Lâm Gia Duyệt vẫn nhẹ nhàng từ đầu tới cuối nhưng từ nội dung có thể nhận ra vẻ hăm dọa. “Bắc Thần là người đàn ông rất lý trí, anh ấy sẽ vì một người con gái mới quen có mấy tháng mà không ngại hy sinh sao? Trước đây tôi chỉ coi như anh ấy hồ đồ, đánh mất lý trí trong chốc lát nhưng bây giờ xem ra vốn không phải như vậy. Cố Sơ, tôi có thể chấp nhận sự thật Lục Bắc Thần không yêu tôi nhưng tuyệt đối không chấp nhận hai người có chuyện gì giấu tôi, tôi mong là cô không lừa tôi.”

Cố Sơ có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích, một lúc sau bèn nói: “Tôi không cần phải lừa cô.”

Lẽ nào cô lại không hoài nghi?

Một người luôn miệng nói căm hận bạn, cuối cùng lại công khai theo đuổi, khả năng duy nhất cô có thể nghĩ đến là anh muốn trả thù, đây cũng là hòn đá tảng tới tận bây giờ vẫn còn đè lên trái tim cô. Có những lời cô không thể hỏi vì cô cảm thấy mấy chuyện tình cảm này vốn dĩ rất kỳ diệu.

Giống như ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bắc Thần cô đã cảm thấy một sự thân thiết và quen thuộc.

Cho dù đã biết anh là anh trai của Bắc Thâm, ánh mắt cô vẫn bất giác dõi theo anh.

Chỉ trong vòng mấy tháng đã yêu sắc sắc một người, chuyện này dễ dàng sao?

Không dễ dàng.

Nhưng cô tình nguyện tin là như vậy vì bây giờ cô hiểu rất rõ tâm tư của mình. Cô thích Lục Bắc Thần, say đắm anh, yêu thương anh, thế nên cô mới khinh bỉ bản thân vô cùng và chìm sâu vào tình yêu ấy không thể thoát ra.

Có lẽ thấy thái độ của cô quá kiên quyết, cuối cùng Lâm Gia Duyệt đành thỏa hiệp: “Thôi được rồi, thật ra tôi gọi tới là rất muốn hỏi rõ ràng chuyện này. Cô cũng hiểu Bắc Thần đấy, có rất nhiều chuyện anh ấy luôn giấu trong lòng không nói ra. Quỹ Bắc Thần bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy quả thực là điều tôi đã dự liệu từ trước, tôi chỉ sợ cô chưa chuẩn bị tâm lý.”

“Cô có thể giúp được anh ấy?” Cố Sơ hỏi.

“Tôi có thể giúp được anh ấy, nhưng với thân phận gì đây?” Lâm Gia Duyệt tự cười: “Cô tưởng Lâm Gia Duyệt này thật sự không ai cần sao? Anh ấy không cưới tôi, vì sao tôi còn phải trải đường cho anh ấy?”

Cố Sơ hiểu được tâm trạng của Lâm Gia Duyệt.

Vừa yêu vừa hận, đây chính là Lâm Gia Duyệt bây giờ.

“Trừ phi… cô rời xa anh ấy.” Lâm Gia Duyệt thẳng thừng nói: “Có được không?”

Đáy lòng Cố Sơ run lên, cô cắn môi nói: “Không được.”

“Cô có thể giúp anh ấy ư?”

“Mặc dù tôi không có khả năng tài chính lớn đến thế để giúp anh ấy nhưng tôi có thể cùng anh ấy đối mặt.”

“Nói thì dễ nghe, cô cùng anh ấy đối mặt thế nào? Cô có thể làm gì cho anh ấy?”

“Tôi…” Cố Sơ nắm chặt tay lại, ánh mắt trong veo: “Quỹ tài chính xảy ra chuyện, tôi quả thực lực bất tòng tâm nhưng chỉ cần anh ấy tỏ rõ thái độ muốn tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi sẽ ở lại. Chính vì đã đến lúc này rồi, tôi mới càng không thể bỏ mặc anh ấy, cho dù chỉ là ở bên cạnh để pha cho anh ấy tách café hay làm một bữa cơm thôi.”

Lòng cô có chút sợ hãi, sau đã cô đã dùng âm thanh mạnh mẽ này để áp chế sự khủng hoảng của mình.

Năm năm trước cô từng từ bỏ Bắc Thâm, năm năm sau cô không muốn lại buông tay Bắc Thần.

Nếu không có cuộc điện thoại này của Lâm Gia Duyệt, cô vẫn còn do dự, còn đang nghĩ những tai họa lần này liệu có thay đổi mối quan hệ giữa cô và Bắc Thần? Nhưng bây giờ cô đã nghĩ thoáng rồi, ai nói cô chỉ có thể làm người bị động? Trong cuộc chiến giành giật tình yêu này, cô cũng có thể là người chủ động, chỉ cần trái tim anh đứng về phía cô, cô chắc chắn sẽ bên anh bất kể tháng năm.

Cho dù tâm tư của anh thật sự có sự thay đổi, thì cô sẽ làm tốt bổn phận của một người trợ lý giải quyết những khó khăn của anh, miễn là, anh cần cô.

Lâm Gia Duyệt không ngờ Cố Sơ lại nói vậy, trầm mặc rất lâu cô ta mới nói: “Hy vọng cô có thể giữ lời hứa của mình. Cô phải biết rằng, đối với một kẻ vì lợi ích sẵn sàng bỏ rơi người bạn trai mình yêu sâu sắc, tôi sẽ luôn giữ thái độ nghi ngờ.”

Cố Sơ không thêm gì nữa, cúp điện thoại.

Cô là kẻ có tội.

Không cần biết vì nguyên nhân gì, bỏ rơi chính là bỏ rơi, huống hồ cô còn là tên hung thủ mượn dao giết người. Kiều Vân Tiêu là con dao cô vay mượn, để đâm mạnh lên người Bắc Thâm. Đây là tội nghiệt cả đời này cô cũng không thể xóa sạch. Nó sẽ giống như một vết sẹo xấu xí, từng giây từng phút trói cô lên giá chữ thập, sau đó lôi kéo để vết sẹo rách ra, chảy máu.

Rất lâu sau, Cố Sơ mới lấy lại sức, để di động qua một bên, đứng dậy, quay đầu bỗng đập phải đôi mắt Lục Bắc Thần.

Chẳng biết anh đã từ phòng sách đi ra từ lúc nào, đứng ngay phía sau lưng cô.

Cố Sơ ý thức được có lẽ anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Gia Duyệt, tim chợt nhói đau.

Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú mấy giây, sau đó bước tới, không nói một lời, lập tức ôm cô vào lòng.

Khoảnh khắc được cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt, phòng tuyến tâm lý của Cố Sơ lập tức tan rã, khóe mắt liền đỏ ửng, cô buột miệng hỏi một lời đã đè nén trong lòng rất lâu rồi: “Vì sao lại là em? Bắc Thần, chỉ cần anh muốn, những người phụ nữ xuất sắc như Lâm Gia Duyệt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng vì sao cứ phải là em?”

~Hết chương 182~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.