Anh không nói thêm gì nhiều nhưng câu nói này dường như đã san bằng mọi
lo lắng trong lòng anh…Thanh âm của Cố Sơ rất nhỏ, khẽ va đập vào hương
hoa đang lượn lờ. Cô nghe thấy giọng mình run rẩy.
Không ai đáp lại.
Tim cô đang dần dần chìm xuống đáy.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói bất thình lình vang lên khiến Cố Sơ giật thót.
Cô đột ngột quay đầu lại, đối diện với nụ cười mỉm của người đàn ông.
“Bắc… Thần.” Cố Sơ phải rất cố gắng mới gọi được tên anh lên, răng hơi run
rẩy, là sự căng thẳng vì quá sợ đánh mất rồi lại vô vàn kích động khi
anh chưa rời xa. Cô há hốc miệng, lại hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi đâu chứ?” Lục Bắc Thần nhướng mày, nhìn cô có phần nghi hoặc.
Lúc này Cố Sơ mới tỉnh táo lại, lập tức đổi giọng: “À không… em hỏi anh đang làm gì ấy mà.”
Cô gạt đi hình ảnh Lục Bắc Thần trong giấc mơ.
Bây
giờ anh đang đứng trước mặt cô một cách chân thực, cũng giống như vừa
mới tỉnh lại chưa lâu, vừa tắm qua, nửa người trên để trần vẫn còn hương
thơm của sữa tắm, mái tóc còn chưa khô, trước trán có mấy lọn tóc cụp
xuống khiến gương mặt anh càng thêm góc cạnh. Anh chỉ mặc một chiếc quần
ngủ rộng rãi, cơ bắp rắn chắc mặc sức thể hiện sức mạnh nam tính mạnh
mẽ của anh. Đường nhân ngư thấp thoáng, những đường nét gợi cảm luôn
khiến người ta tưởng tượng xa xôi.
“Đang làm bữa sáng.” Anh nói xong, lại liếc nhìn xuống chân cô, hơi nhíu mày: “Đi dép vào.”
Cố Sơ vội vàng làm theo.
Sau khi cô đi dép xong, bước ra ngoài, Lục Bắc Thần đã trở lại phòng ăn. Cố Sơ đi theo, đứng trước cửa ngắm anh.
Bóng lưng anh mạnh mẽ, trôi chảy, bờ vai rộng, hông hẹp, một hình tam giác
ngược cực kỳ tiêu chuẩn. Chỉ có điều vết sẹo nơi bả vai phải kia cực kỳ
ấn tượng. Cô nhìn mãi, trái tim bỗng nhói đau vu vơ. Một người đàn ông
như vậy, giống như dung hòa cả thiện lương và tà ác, cũng giống như ánh
sáng và bóng tối của đời người. Cô nhớ La Trì từng nói với cô, Lục Bắc
Thần phá được không ít vụ án, người muốn giết anh cũng nhiều vô kể.
Vết sẹo này chắc chắn là kết quả của một lần vào sinh ra tử, phải không?
Nhưng trong một buổi sáng sớm như thế này, trong phòng ăn có một người đàn
ông cao lớn đang làm bữa sáng, chỉ yên lặng ngắm nhìn thôi cũng không
đói nữa. Ô cửa sổ sạch sẽ trong phòng ăn, chiếc bàn ăn màu trắng, chiếc
ghế cũng màu trắng, ngay cả bệ cửa sổ cũng màu trắng, bị nắng mai nhuộm
lên một màu chói lóa, hắt xuống cả những chiếc đĩa tinh xảo.
Cũng có mùi hương dìu dịu của ngọc lan.
Ngoài cửa sổ cũng có mấy cành, cánh hoa trắng muốt đang lặng lẽ bung nở.
Anh
đứng trong ánh nắng ban mai, đang làm sandwich. Có lẽ lại là nguyên
liệu người phục vụ mang tới cho anh, thế nên đủ để anh phát huy. Nhìn từ
góc độ của Cố Sơ, anh vô cùng nghiêm túc, một bên gò má vì chuyên chú
mà trở nên đầy quyến rũ, từng ngón tay mảnh dẻ cực kỳ linh hoạt.
Đúng như anh nói, anh là một người cực kỳ kén chọn đồ ăn, e là đối với tất
cả các loại đồ ăn, đã làm khó cho người phục vụ ở đây.
“Xong ngay đây.” Tuy anh quay lưng về phía cô nhưng cũng biết cô đang đứng đợi ngoài cửa bèn nhẹ nhàng nói một câu.
Cố Sơ dựa vào khung cửa: “Em giúp gì được cho anh không?”
Cảm giác khi tỉnh lại như thế này thật tuyệt.
Ánh
nắng dịu nhẹ, người đàn ông đứng trong quầng sáng chưa từng rời xa,
trong lòng cũng chưa từng ôm người con gái khác, ở ngay trước mặt cô, để
làm bữa sáng cho hai người họ mà đang dồn hết mọi sự tập trung. Lòng cô
chợt ấm áp, xua tan mọi cảm giác bí bách trong giấc mơ.
Hạnh phúc có lẽ chỉ đơn giản như vậy.
“Lại đây.” Anh nói.
Cô bước tới.
“Ôm anh.” Anh cười xấu xa.
Trái
tim bé nhỏ của Cố Sơ lại đập thình thịch, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe
lời, nhẹ nhàng ôm lấy hông anh từ phía sau, áp mặt lên tấm lưng trần
của anh.
Anh tận hưởng cảm giác mềm mại khi lồng ngực cô đè lên người anh.
“Bắc Thần…” Cô khẽ gọi.
“Ừ?”
Cô lại không nói gì nữa.
Lục Bắc Thần cảm nhận được rõ ràng cánh tay cô đang siết chặt, gương mặt
nhỏ cũng dính sát vào anh, thậm chí hình như người cô còn hơi run. Anh
đặt chiếc đĩa trong tay xuống, quay người lại, ôm cô vào lòng, cúi đầu
nhìn cô.
“Sao thế?”
Cô lắc đầu, cúi gằm.
Lục Bắc Thần quan sát cô, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để cô ngẩng
cao mặt, lúc này anh mới phát hiện ra mắt cô hơi đỏ. Anh hơi bàng hoàng: “Em khóc đấy à?”
Cố Sơ vẫn lắc đầu.
Thấy vậy, Lục Bắc Thần bỗng lại hơi luống cuống. Anh khẽ nói: “Có phải hôm qua lúc ở ngoài mỏm đá, anh làm em đau không?”
Cố Sơ lại lập tức ôm chặt lấy anh, nhưng vẫn không nói gì.
Hành
động này càng khiến Lục Bắc Thần hiểu lầm. Anh thật sự nghĩ là động tác
của mình hơi thô lỗ, bèn nhẹ giọng an ủi, nhìn cô bằng ánh mắt sầu não:
“Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng chút.”
Câu nói ấy lại khiến Cố Sơ bật cười, giơ tay đấm anh.
Anh
liền nắm lấy cú đấm của cô, cúi đầu tựa vào trán cô. Hơi thở nam tính
sạch sẽ, mát rượi, hòa vào hơi thở của cô. Dáng vẻ của cô khi tươi cười
như những giọt sương buổi sớm, mê hoặc tâm hồn người đàn ông. Lục Bắc
Thần bất giác hôn lên trán cô, rồi di chuyển từng chút từng chút, tới ấn
đường dịu dàng của cô, tới sống mũi xinh xắn, cuối cùng triền miên trên
bờ môi.
Cô không từ chối mà đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Bàn tay anh lại bắt đầu thiếu nghiêm túc.
Hai
người dính vào nhau rất sát, cô đương nhiên nhận ra sự thay đổi trên cơ
thể anh, bèn khẽ đẩy anh ra. Lục Bắc Thần bật cười, còn định cúi xuống,
cô liền nói: “Em đói rồi.”
“Anh cũng đói mà.” Trong mắt Lục Bắc Thần có sự tham lam, ngón tay làm nóng bỏng lồng ngực cô: “Em là bữa ăn tuyệt nhất.”
“Đáng ghét.” Cố Sơ đỏ bừng mặt, đẩy anh một cái.
Lục Bắc Thần phá lên cười, gương mặt ngập tràn sự nguy hiểm nam tính.
Anh
giơ tay lên, khều đai váy ngủ của cô, trong ánh mắt chỉ còn lại nụ cười
xấu xa. Cố Sơ cúi nhìn, dưới đai váy nở bung mấy đóa hoa mai, chính là
kiệt tác của anh. Cô bèn ngượng ngùng, đập bộp vào tay anh, lẩm bẩm: “Đồ
háo sắc!”
Da dẻ cô trắng trẻo, có thêm mấy đóa hoa ấy lại càng trở nên nõn nà, khêu gợi.
Lục Bắc Thần ngứa ngáy trong lòng, thò cánh tay dài vào trong lòng cô, cúi
đầu lại đặt lên cổ cô một nụ hoa nữa, khiến Cố Sơ kêu đau. Lúc ấy anh
mới thả cô ra. Cô ôm cổ, nhìn anh chằm chằm như một chú báo con dũng
cảm.
Ngay sau đó cô nhào tới, cũng để lại một đóa mai trên xương đòn của anh.
Tha thứ cho cô đi, thật ra cô cũng muốn cắn vào cổ nhưng điều kiện là cần phải kiễng chân lên, cô vẫn chưa nhanh tới vậy.
Động
tác này quá bạo dạn, trừ phi quan hệ thân mật tới một mức độ nhất định
nếu không đàn ông không thích phụ nữ làm vậy cho lắm vì điều này hoàn
toàn đi ngược lại sinh lý của đàn ông. Để lại dấu hôn nói trắng ra giống
như việc chiếm địa bàn của những động vật nguyên sơ, quyền chủ động
phải rơi vào phái mạnh, phái yếu không có cơ hội trả đũa. Nhất là Lục
Bắc Thần, cao ngạo lạnh lùng, có thể cho phép phụ nữ để lại một trò chơi
mờ ám như vậy trên người anh sao?
Nói thật lòng, cô hơi sợ Lục Bắc Thần sẽ không vui.
Thế mà sắc mặt Lục Bắc Thần vẫn ôn hòa, không giận mà còn cười, khẽ véo má
cô, sau đó một lần nữa kéo cô vào lòng, thấp giọng hỏi: “Bây giờ có thể
nói cho anh biết vì sao em khóc rồi chứ?”
Thì ra anh vẫn chưa quên chuyện này.
Cô thở dài, nghĩ rất lâu mới nói giảm nói tránh: “Em nằm mơ thấy anh… bỏ em mà đi.”
Nói lời này rất khoác lác, càng chứng thực cô là người lập trường không
vững, đứng nói này trông núi nọ. Cô xấu hổ vì mình có thể nói ra câu
này, càng sợ hơn là Lục Bắc Thần sẽ hiểu lầm cô là loại phụ nữ như thế.
Lục Bắc Thần hơi kéo cô ra xa một chút, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm
nghị. Cô hơi ngước nhìn anh giây lát rồi lại lập tức cúi đầu. Nhưng anh
vẫn chỉ ôm cô, lần này giọng nói càng dịu dàng hơn: “Ngốc ạ!”
Anh không nói thêm gì nhiều nhưng câu nói này dường như đã san bằng mọi lo lắng trong lòng anh…
***
Bữa sáng rất phong phú.
Càng là người đàn ông kén chọn thì lại càng là một nhà ẩm thực, ví dụ như Lục Bắc Thần.
Chỉ có điều, anh để cam lên đĩa.
Cố Sơ đứng dậy định cầm đi bỗng bị Lục Bắc Thần ngăn lại.
“Anh không thể ăn cam.”
Lục Bắc Thần kéo cô ngồi xuống: “Chẳng phải em thích ăn sao?”
“Em…” Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi đẩy đĩa hoa quả qua một bên: “Ai nói em thích ăn cam nào? Thật ra em cũng không thích.”
Anh nói câu ấy khiến lòng cô rung động.
“Thế em thích ăn gì?” Lục Bắc Thần cười khẽ.
Cố Sơ bèn tùy tiện đáp qua loa: “Em… ăn chuối.”
“Chuối?”
Cố Sơ gật đầu: “Thích ăn chuối lạ lắm à?”
Lục
Bắc Thần chống tay lên trán, cố nhịn cười: “Được, em thích ăn chuối chứ
gì, ngày rộng tháng dài, sau này anh sẽ cho em ăn chán thì thôi.”
“Oh.” Cố Sơ vẫn chưa hiểu ý tại ngôn ngoại của anh, gật đầu đồng ý.
Thấy thế, Lục Bắc Thần cuối cùng vẫn không nhịn cười nổi nữa, Cố Sơ càng
chẳng hiểu mô tê gì. Cuối cùng, anh từ bỏ ý định giải thích rõ ràng cho
cô, kéo tay cô lại, nắm chặt và nói: “Em phải nhớ ở cùng với anh không
cần thay đổi điều gì cả, hiểu không?”
Cố Sơ gật đầu, liếc nhìn cam: “Nhưng bây giờ em thật sự không thích ăn nó nữa rồi.”
Lục
Bắc Thần không biết nói sao, đang định lên tiếng thì màn hình tinh thể
lỏng trên tường bắt đầu đưa tin thời sự hôm nay, trong đó có một bản tin
rất chi tiết: Quỹ tài chính nổi tiếng quốc tế, quỹ Bắc Thần, thời
gian gần đây liên tục bị cản trở, giá cổ phiếu tụt dốc thảm hại. Theo
tin tiết lộ, một số cổ đông sáng lập quỹ tài chính liên tục rút vốn đầu
tư, dẫn tới việc quỹ tài chính sẽ xuất hiện tình trạng căng thẳng nguồn
vốn, rạn nứt các chuỗi đầu tư, người sở hữu quỹ Bắc Thần, Lục Bắc Thần,
tới nay vẫn chưa có câu trả lời cho tình hình này…
Cả người Cố Sơ run lên.
Nhưng Lục Bắc Thần thì bình thản, gắp cho cô một miếng xúc xích được nướng hoàn hảo vào đĩa, khẽ nói: “Mau ăn đi.”
Tivi
vẫn còn đang đưa tin về tình hình quỹ Bắc Thần bị thiệt hại nghiêm
trọng, hình ảnh thay đổi lại tới tình hình giá cổ phiếu của quỹ, đã có
một lượng lớn cổ đông đang bán tháo, tình hình cực kỳ không lạc quan. Cố
Sơ nhớ lại lời Lâm Gia Duyệt nói, sống lưng bỗng lạnh toát. Thì ra mỗi
lời cô ta nói đều là sự thật.
“Tình hình có phải rất tệ không?” Cô không an tâm chút nào, có một dự cảm chẳng lành.
Cảm giác này giống hệt như tình hình của nhà họ Cố năm xưa.
Lục Bắc Thần bỏ dĩa xuống, liếc nhìn màn hình rồi quay sang cô và nói: “Yên tâm, anh sẽ giải quyết.”
~Hết chương 181~
*Lảm nhảm: “Rút lại ngay những quyết định ngu xuẩn trước đây của con, mấy
chuyện rối rắm bên phía quỹ tài chính, bố sẽ giúp con thu dọn.”
“Nói thì dễ nghe, cô cùng anh ấy đối mặt kiểu gì? Cô làm được gì cho anh ấy?”
“Đối với một kẻ vì lợi ích có thể ruồng rẫy người bạn trai mà mình yêu sâu sắc, tôi luôn giữ thái độ nghi ngờ”