Vượt Qua Sóng Dữ

Chương 11: Phẫn nộ giận Tể tướng, phong Đế hậu




Phong Phi Vân cũng cảm giác được áp lực khổng lồ, chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng như nặng thêm vài phần.

- Người không có phận sự tiếp cận Cảnh Chủ Phủ, tất cả giết chết.

Một đội tu sĩ đi qua, ăn mặc lân khải trầm trọng, hai mắt hữu thần, khí thế khinh người.

Bọn hắn vây quanh lấy Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân không nhanh không chậm lấy ra ấn, lại cười nói:

- Tại hạ Phong Phi Vân, chính là Đấu vực Vực Chủ tân tấn, tiến đến để ký tên Vực Mục công văn.

- Ngươi, Vực Chủ?

Tướng lãnh ngồi trên thứ giống như sắt lá kia có chút cúi người, đánh giá Phong Phi Vân một phen, mỉa mai cười cười, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào quan ấn trong tay hắn.

Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, cười nói:

- Đấu vực Vực Chủ.

- Đấu vực Vực Chủ, ta thấy ngươi là đang đùa chúng ta rồi, chỉ bằng ngươi cũng có thể trở thành một vị Vực Chủ sao, ngươi còn chưa đạt tới Vũ Hóa Cảnh a?

- Nói không chừng người ta có đại bối cảnh, chính là mua Vực Chủ.

- Mua, ngươi đi mua cho ta một cái Vực Chủ xem thử?

. . .

Một đội tu sĩ này đều là cường giả, mỗi người tu vị không tầm thường, bằng không thì cũng không có tư cách ở tại Nam Cực Tinh.

Trong đó, tướng lãnh kia càng đạt đến cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng, uy thế bức nhân, ở nơi khác tuyệt đối là nhân vật hô phong hoán vũ.

Tướng lãnh kia cười nói:

- Quan ấn này đúng là thật, bất quá. . .

Hắn liên tục đánh giá Phong Phi Vân một phen, lại lạnh buốt cười:

- Tu vị cũng quá yếu, tiểu tử, thành thật khai báo, quan ấn này của ngươi là từ đâu lấy được?

Phong Phi Vân nho nhã lễ độ, chắp tay nói:

- Lâm Các lão bảo vãn bối hôm nay đến Cảnh Chủ Phủ báo danh.

- Thì ra là Lâm Các lão. . .

Vị tướng lãnh kia mỉa mai cười, nhưng nở nụ cười một nửa liền phản ứng lại:

- Cái gì, hắn nói cái gì, Lâm Các lão. . .

Đông, đông. . .

Một đội tu sĩ này toàn bộ đều từ trên thứ giống như sắt lá nhảy xuống, ngoại trừ vị tướng lãnh Vũ Hóa đệ nhất trọng kia, đoàn người này toàn bộ đều quỳ xuống trong đống tuyết.

Tướng lãnh kia cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, đi qua, cung kính cúi đầu với Phong Phi Vân, nơm nớp lo sợ nói:

- Không nghĩ đến huynh đài chính là đệ tử của Các lão Thiên Cung, vừa rồi có nhiều đắc tội, có nhiều đắc tội. . .

Đầu của hắn như muốn chôn trên mặt đất, trên trán không ngừng lăn xuống mồ hôi lạnh.

- Ta không phải đệ tử Các lão Thiên Cung.

Phong Phi Vân nói.

- Vậy khẳng định là môn nhân của Các lão, có nhiều đắc tội, có nhiều đắc tội. . .

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Ta cũng không phải môn nhân Các lão.

Tướng lãnh kia kinh ngạc, trong lúc nhất thời lại không biết nói làm sao.

- Dẫn ta đi vào tiến hành nhập chức công văn đi.

Phong Phi Vân cười nói.

Trong lòng tướng lãnh kia đối với Phong Phi Vân vẫn rất kính sợ, dù sao đối phương là người mà Lâm Các lão đề cử qua, Lâm Các lão là nhân vật nào.

Đây chính là nhân vật hô phong hoán vũ ở Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.

Người trẻ tuổi trước mắt này có thể được Các lão coi trọng, xa không phải một Vũ Hóa Hiền Giả như hắn có thể đắc tội được.

Vực Chủ đã là quan hàm tương đối lớn, quá trình cực kỳ phiền toái, một mực bận rộn bôn tẩu một ngày, mới tiến hành xong nhập chức công văn, nhưng Phong Phi Vân lại ngay cả bóng dáng Thánh cảnh cảnh chủ cũng chưa từng thấy.

- Ta chính là một vị Vực Chủ, trước khi nhập chức, cảnh chủ đại nhân sẽ không gặp ta sao?

Phong Phi Vân nói ra.

Thánh đình quân tướng lĩnh mang Phong Phi Vân đi làm thủ tục kia cười nói:

- Phong huynh đệ chính là người mà Các lão đề cử qua, tự nhiên khác với những người khác, nếu đổi thành một Vực Chủ khác đi nhậm chức, trước tiên phải được cảnh chủ tiếp kiến, sau đó mới tiến hành từng bước một, chỉ riêng đợi cảnh chủ tiếp kiến sợ rằng cũng phải đợi hơn mấy tháng, quá trình làm thủ tục còn tốn nhiều thời gian hơn, còn phải quan hệ bốn phía người khác mới xử lý cho ngươi, toàn bộ quá trình không tốn một năm nửa năm mới lạ đấy.

Thánh đình quân tướng lĩnh này tên là "Hoắc Đạt", chính là một vị đại giáo của Cảnh Chủ Phủ, tu vị Vũ Hóa đệ nhất trọng.

Phong Phi Vân cười nói:

- Nói như vậy ta vẫn tương đối may mắn rồi.

- Đó là tự nhiên, những lão gia hỏa kia ai dám không cho ngươi mặt mũi chứ?

Hoắc Đạt cười dài, sau đó lại nói:

- Phong huynh đệ tiếp đến chỉ cần chờ cảnh chủ đại nhân tiếp kiến là được, sau đó liền có thể đi nhậm chức rồi.

- Ta còn phải đi Bổ Thiên Các báo danh, liền cáo từ rồi.

Phong Phi Vân cũng không nghĩ đến chuyện còn đơn giản hơn mình nghĩ nhiều, xem ra năng lực của Lâm Các lão còn lớn hơn mình tưởng tượng nhiều.

- Bổ Thiên Các.

Hoắc Đạt bị kinh ngạc nhảy dựng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân rời đi, cảm giác thập phần không thể tưởng tượng nổi, người trẻ tuổi này rốt cuộc là từ đâu đến?

Trong mắt Hoắc Đạt tinh mang xoay tròn, mang theo thần sắc suy tư, thân thể khẽ động, sau đó chìm vào lòng đất, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.

Lúc hắn lần nữa chui lên khỏi lòng đất đã xuất hiện ở trong một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, ở đây lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, Linh Yên mênh mông, như Thiên Khuyết Thần Cung vậy.

Vị trí phía trên, ngồi một nữ tử mặc khăn quàng vai kim ti.

Nàng da thịt tuyết trắng, thần thái ôn nhu, lông mi mảnh khảnh có chút nhíu một cái:

- Tuổi còn trẻ đã được phong làm Vực Chủ, xem ra người trẻ tuổi này rất được Lâm Các lão coi trọng, lão hồ ly này đến cùng đang hạ quân cờ gì, chẳng lẽ hắn định xếp quân cờ vào Thánh cảnh sao?

- Hồi bẩm nương nương, người trẻ tuổi kia không chỉ được phong làm Vực Chủ, mà còn trở thành thành viên của Bổ Thiên Các nữa?

Hoắc Đạt quỳ trên mặt đất.

- Thành viên Bổ Thiên Các?

Nữ tử ngồi ở phía trên bỗng nhiên đứng lên, có chút thất thố.

Đúng lúc này, một nữ tử mặc áo trắng từ trong hư không đi ra, trong tay ôm đàn cổ, trên mặt che lụa trắng, không linh tuyệt diệu, đẹp như tiên nữ, khiến Hoắc Đạt quỳ trên mặt đất cũng cảm thấy tâm thần thất thủ, thật giống như nhìn thấy một vị tiên nữ từ trên trời hạ phàm vậy.

Nàng có chút khom mình hành lễ, thanh âm thanh mỹ đến cực hạn, nói:

- Tuyết Thần nương nương, ta cảm thấy việc này chỗ trọng yếu nhất chính là. . . Người trẻ tuổi này rốt cuộc là Lâm Các lão điều động qua, hay là Thần Thiên Tước gia điều động qua.

Thanh âm của nàng ôn nhu, mang theo một loại linh tính.

- Linh nhi, cái này có khác nhau sao?

Vị Tuyết Thần nương nương trẻ tuổi xinh đẹp kia nói.

- Tự nhiên có khác nhau.

Nữ tử ôm đàn cổ nhẹ gật đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Đạt, nói:

- Ngươi có nghe ngóng được gì từ người trẻ tuổi kia không?

Hoắc Đạt bị mỹ mạo của người con gái trước mắt này làm cho rung động, cơ hồ hóa đá, coi như hắn đã đạt đến Vũ Hóa đệ nhất trọng thì vẫn bị vẻ xinh đẹp này khiến nỗi lòng bốc lên, không sinh ra được nửa phần khinh nhờn, cung kính nói:

- Hắn nói hắn không phải đệ tử Các lão Thiên Cung, cũng không phải môn nhân của Lâm Các lão...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.