Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 7: Em là ai? (part 2)




Rủ hạ mi mắt, miếng ngọc trong tay càng lúc càng nóng bỏng, chỉ với cái miếng trong lòng bàn tay mà nhiệt độ từng đợt từng đợt truyền vào trong tay, cánh tay, thậm chí toàn thân. Trong TV đột nhiên đột phát một trận cười vang, dọa Mạc Từ sợ tới mức run rẩy, suýt nữa làm cho ngọc Quan Âm trong lòng bàn tay rớt trên mặt đất.

Giữ cái vật màu xanh đang lung lay, tiếng cười qua đi là tĩnh lặng thật dài, ngọn đèn trong phòng khách bao phủ ghế sô pha màu xám đậm, khiến cho bóng tối cả gian phòng kéo ra, vầng sáng bao phủ giống như một cái vòng trắng.

Âm thang phảng phất như cùng bầu không khí tách rời ra. Mạc Từ từ tư thế vừa rồi, chậm rãi trượt ngồi ở trên sô pha, ngọc Quan Âm đặt ở trong tay làm cậu nhập vào một đoạn hồi ức đã lâu không nhớ lại.

Một người như thế, sẽ lúc mình nản lòng thoái chí, khi ý chí sụp đổ tiêu tan, vụng về mà an ủi mình. Không giống như Morrison ôn hòa thấm nhiễm như mặt nước, giọng nói tẻ nhạt sau khi nghe xong mình phàn nàn thật lâu, từ bên kia ống phone phát ra, không có lời gì mới mẻ, thậm chí đã hình thành một ngữ điệu không thay đổi, lại có thể làm cho Mạc Từ trong loại tâm tình gay go rối như tơ vò ngoài dự đoán chuyển tốt lên.

Hình ảnh trong đầu định hình vào ngày trước của hai người, ở trên con đường chật hẹp cùng bọn côn đồ đánh nhau, trên khuôn mặt kiên nghị đang kề vai chiến đấu, trong ánh mắt so với màn đêm còn đen hơn phản xạ ra ánh sáng le lói của ngọn đèn, xuyên qua phá tan bóng tối, lạnh lùng nhìn xem mấy tên côn đồ trước mặt. Giải đấu mỹ thực lúc trước thì trầm giọng cổ vũ, trên trường thi đấu khí định thần nhàn cầm dao xào nấu, đối với bạn học cao trung công kích xử lý không có chút thiên vị nào, rồi đến trên giường bệnh lo lắng tức giận. Trước lúc sắp chia tay trầm mặc không nói, ánh mắt lập lòe. Tất cả hình ảnh xâu thành một chuỗi, nhanh chóng xẹt qua trong đầu, sau đó lưu lại một đoạn trống rỗng thật to.

Cho tới nay, Đoạn Phong đều là dùng tư thái thành thục ổn trọng xuất hiện ở trước mắt, làm cho cậu cái người sống hai đời này, lại cứ như cũ xúc động liều lĩnh thấy mặc cảm, có thể qua lại với Đoạn Phong một người bạn như thế…Xem như là kiếm lời rồi.

Mạc Từ cong khóe miệng, từ trên ghế sô pha đứng lên, đem miếng ngọc màu xanh đặt ở trên bàn, nhìn xem đồng hồ báo giờ trên bàn, tính toán sơ sơ một cái độ chênh lệch, đi đến trước tủ đầu giường, bắt đầu tìm kiếm danh bạ nhỏ mang theo từ nước C.

Đồ tích lũy quá nhiều, nên việc tìm kiếm cũng hao tổn khí lực, Mạc Từ chỉ là ngẫu nhiên quét dọn căn phòng một cái, bởi vậy trên cái tủ đầu giường trong góc này phủ một tầng bụi mỏng, đem loạn thất bát tao gì đó đặt ở trên sàn nhà, Mạc Từ từ trong ngăn tủ lấy ra mấy vật linh tinh chồng lên nhau, rốt cục ở trong hộc sâu cùng tứ tứ phương phương tìm được danh bạ nhỏ.

Phủi đi lớp bụi phía trên, Mạc Từ lật một ít trang đầu tiên, số vùng cùng số điện thoại bày ra cùng một chỗ, ngay ngắn.

Mạc Từ cầm lấy ống phone, so sánh danh bạ nhỏ, bắt đầu nhấn phím số trên điện thoại. Một chút lại một chút, dãy số thật dài nhấn đến phím số cuối cùng thì, Mạc Từ lại do dự. Ngón tay duỗi ra rơi vào giữa không trung, không chịu đè xuống chữ số cuối cùng. Cự ly cách cả một châu lục đại dương, lâu như vậy không gọi điện về, Đoạn Phong có tức giận hay không?

Ngón tay rụt trở về, thu vào lòng bàn tay. Mạc Từ ngầm khinh bỉ mình nhát gan, giống như tận lực chứng minh mình cũng không phải vô dụng như vậy, Mạc Từ vào lúc điện thoại sắp cúp, nhanh chóng tiếp cận tiến lên, ấn lên một cái chữ số cuối cùng, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tiếng vang đô đô truyền ra, khoảng cách có tiết tấu làm cho Mạc Từ cảm giác áp lực, rồi lại có chút chờ mong. Lời muốn nói lúc trước đã quên không còn một mảnh, ngôn ngữ bị đánh tan rời rạc ở một bên, Mạc Từ trong nhất thời không thể xây dựng lại.

Lần nói điện thoại gần nhất, sợ là đã hai ba tháng trước. Từ khi đến nước F, cậu cùng Đoạn Phong liên lạc thì càng ngày càng ít, cũng sắp trở thành người xa lạ.

Âm thanh đô đô giằng co hơn mười lần, vào lúc Mạc Từ cho rằng điện thoại không có người tiếp, tiếng đô đầu kia lại im bặt ngưng lại, trong nhất thời tim nhảy lên cổ họng, tổ chức lại lời nói logic vừa nãy hoàn toàn biến mất, rối loạn.

Giọng nữ trong trẻo xuyên thấu qua ống phone truyền tới.

“A lô, xin chào…”

“Mộng Mộng.” Mạc Từ phát ra âm thanh, nghĩ đến trong nhà Đoạn Phong không có lắp đặt điện thoại. Cho tới nay, đều là Đoạn Phong dùng điện thoại cố định của em gái hàng xóm Dao Mộng tiến hành liên lạc, khi mỗi lần gọi về nước C, đều do Dao Mộng chuyển cho Đoạn Phong. Chỉ cần chú ý một chút chênh lệch, ở thời gian cố định gọi về, Đoạn Phong sẽ rất nhanh nhận được điện thoại.

Tại khoảng thời gian Mộng Mộng từ cách vách gọi Đoạn Phong đến, cậu có thể tìm một ít lời để trò chuyện.

Bên môi Mạc Từ tràn ra một nụ cười.

“…Anh Mạc?” Bên kia sau một thời gian dài trầm mặc, thì nhổ ra xưng hô không xác định như thế.

“Là anh, Mộng Mộng.”

Mạc Từ ôm cánh tay, tựa ở trên mép giường, trong âm thanh lộ ra vui vẻ nhàn nhạt, “Đoạn Phong anh ấy đang ở nhà à, lại phiền em đến cách vách gọi người rồi, Mộng Mộng.”

“Mộng Mộng?” Không có nghe được ngữ điệu vui sướng dạt dào của đầu bên kia, Mạc Từ nhẹ giọng kêu.

“Anh Mạc…” Sau một đoạn trầm mặc dài, đột nhiên nghẹn ra rõ ràng một tiếng khóc nức nở.

“Ô…Anh Mạc, Đoạn đại ca, Đoạn đại ca anh ấy…” Cảm xúc bất thường khiến cho Mạc Từ chú ý, nín thở nghe đầu bên kia bởi vì nghẹn ngào mà âm thanh có vẻ mơ hồ không rõ, lúc trước lông mày giãn ra lại vặn cùng một chỗ, một tầng vui vẻ trên mặt chậm rãi rút đi.

Đối với thiếu nữ đầu kia an ủi một hồi, đợi cho sau khi tiếng khóc chậm rãi nhỏ đi, âm thanh đứt quãng rõ ràng từ bên kia ống phone truyền đến. Như là một hồi gió mạnh bất ngờ thổi qua, thổi tan tâm tình thật tốt trước đó.

“Đoạn đại ca anh ấy…Bị người bắt đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.