Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 27: Phép màu!




Cách chuyện ngoài ý muốn gặp phải bọn cướp đã qua ba ngày.

Máu bầm trên người Mạc Từ đã lặn không sai biệt lắm, Đoạn Phong kịp thời chạy đến máu bầm trên người so ra còn nặng hơn, sợ là một tuần lễ mới có thể tiêu mất.

Mạc Từ dậy thật sớm, ở trong phòng bếp không lớn loay hoay bát đũa, do đêm qua khi ngủ đã khuya, nên Đoạn Phong chưa rời giường làm bữa sáng.

Mùng một năm mới gọi về nhà, Mạc Từ cho người nhà một kinh hỉ, không ở trong điện thoại nói đến chuyện làm lòng cậu còn sợ hãi. Vì vậy chuyện này biến thành bí mật giữa Mạc Từ và Đoạn Phong, không bị những người khác biết.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, cuộc sống của hai người trở nên bề bộn công việc. Mạc Từ bận về việc thi chứng nhận đầu bếp, làm rất nhiều kỹ năng cơ bản, trong vòng một ngày cơ hồ là tập trung ở trong phòng bếp của Antoine mà vượt qua.

Vì cảm ơn Đoạn Phong, mấy ngày nay Mạc Từ tận dụng mọi thứ lấy lòng đối phương, nhận hết công việc nhà, không cho Đoạn Phong trên người mang thương động thủ. Đổi nhau thân phận, Đoạn Phong hiện tại thành ông lớn trong nhà, quần áo đến chìa tay cơm đến há mồm, dở khóc dở cười nhìn xem Mạc Từ cần cù chăm chủ thu dọn tất cả.

Sau khi rời giường rửa mặt xong, Đoạn Phong mỉm cười quàng tay, ngồi ở trên bàn cơm, tiếp nhận phục vụ toàn thân của Mạc Từ, khiếp ý nheo lại hai mắt, tinh tế ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí.

“Mau đến ăn cơm, trước nếm thử món này đi.” Mạc Từ dọn xong đũa, múc cho Đoạn Phong một chén cháo, đem thức ăn đẩy đến trước mặt Đoạn Phong.

“Ừm.” Đoạn Phong gật đầu, “Cậu cũng ăn. Hôm nay tâm tình không tệ?” Quan sát thấy Mạc Từ mặt mày giãn ra mỉm cười, Đoạn Phong cúi đầu hỏi.

“Đúng vậy. Khảo hạch rất thành công.” Mạc Từ cong khóe miệng, gắp rau màu xanh tươi, thuận miệng đáp.

“Hiện tại rốt cục có thể thả lỏng một chút, kế tiếp là giải đấu đầu bếp, còn phải chiêng trống rùm beng chuẩn bị.” Dừng đũa, Mạc Từ nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ.

“Giải đấu đầu bếp? Là giải đấu cả nước hay là giải đấu tỉnh này?” Đoạn Phong hiếu kỳ mà hỏi thăm.

“Cũng không phải,” Mạc Từ cong cong khóe miệng, lắc lắc ngón tay, “Là giải đấu đầu bếp toàn Châu Âu, tất cả đầu bếp đậu chứng nhận đầu bếp ở Châu Âu đều có thể tham gia.”

“Tôi đây sớm cầu chúc cậu thành công.” Đoạn Phong bưng chén lên, cùng chén Mạc Từ va chạm phát ra tiếng vang trong trẻo.

“Nói thực ra…Trong lòng tôi một điểm cũng không nắm chắc,” Mạc Từ lắc đầu, “Đến lúc đó hiện trường nhất định sẽ có rất nhiều người tham gia, cũng có đầu bếp cấp quốc tế, như là đồng dạng với thầy Antoine. Tôi dùng cái gì giành thắng lợi? Thầy nói tôi đối với bản thân không tự tin, không thể nắm chắc thật tốt cảm xúc nấu ăn…”

Mạc Từ cau hai đầu lông mày mang theo u buồn nhẹ nhàng, như chú mèo meo meo an tĩnh lại, làm Đoạn Phong có một loại xúc động xoa loạn mái tóc của Mạc Từ.

“Cậu có phong cách của mình, chỉ là cậu chưa phát hiện ra thôi. Hình thành phong cách cần cậu đem ưu điểm trên người mình mở rộng vô số lần, để cho tất cả mọi người nhìn thấy. Cậu có năng lực vào vòng, đem ưu điểm bày ra cho người khác xem, cậu có thể làm được.” Đoạn Phong ngữ điệu trầm ổm, dùng ánh mắt hàm ý nhìn chằm chằm Mạc Từ.

“Mở rộng vô số lần, là đem ưu điểm mở rộng?” Mạc Từ nghĩ lâm vào trầm tư, không chú ý đến ánh mắt Đoạn Phong, dùng đũa gõ gõ chén, “Tôi có thể làm được sao? Khi đó cao thủ tụ tập, có thể vào vòng cũng là yêu cầu trình độ cao, tôi không thể cam đoan tôi có thể thắng được bọn họ.”

Mạc Từ thì thào nói.

“Cậu không cần hơn bọn họ, cậu chỉ cần hơn bản thân, trận đấu chỉ là một loại rèn luyện, dù không thể đạt được thành công, cố gắng của cậu khi kết thúc sẽ không cảm thấy tiếc nuối.”

Đoạn Phong nâng cằm, con mắt màu đen thu vào bộ dáng Mạc Từ.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Tiếng chuông có tiết tấu cắt đứt trầm tư của Mạc Từ, Mạc Từ thả đũa trong tay ra, hướng Đoạn Phong cổ vũ cậu gật đầu, “Tôi đi mở cửa.”

“Ừ.” Đoạn Phong lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn bóng lưng Mạc Từ.

Mạc Từ mở cửa chính khi ở dưới một hồi tiếng chuông vang lên.

Gió lạnh xen lẫn mang theo sương tuyết tiến vào, Mạc Từ trừng to mắt nhìn xem Morrison bọc áo khoác màu đen, một thân bông tuyết, trong cổ họng phát ra ngữ điệu kinh ngạc.

“…Morrison, cậu đã đi đâu vậy?”

“Không chào đón tớ sao? Mạc.” Morrison mang theo nụ cười trên mặt bị nhiễm lạnh lộ ra một cổ đắng chát, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo một chút sắc thái mệt mỏi, trong ánh mắt xanh ôn nhu xen lẫn một ít mong đợi.

“A, cậu mau vào đi.” Mạc Từ trách cơ thể qua một bên để nhường đường cho Morrison, sau đó lúc Morrison bước vào phòng nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản lạnh giá bên ngoài.

Thoáng cúi đầu, Mạc Từ phát hiện trong tay Morrison mang theo một cái túi giấy tinh xảo.

“Đây là quà tặng cho cậu, năm mới vui vẻ.” Morrison đem túi giấy đưa cho Mạc Từ, ở trước cửa thay một đôi dép lê.

“Cám ơn cậu, Morrison.” Mạc Từ nhìn thấy dấu hoa văn của cửa hàng bánh ngọt Lady White in trên túi giấy, con mắt híp thành trăng lưỡi liềm, quên xấu hổ vừa rồi trong nháy mắt.

“…Mạc, trong nhà cậu có người đến?” Morrison xoay người đổi giày xong, trong lúc vô tình nhìn quét đến một đôi giày da cỡ lớn chế tác tinh xảo, con mắt sắc thái sáng rõ ảm đảm hơn nhiều.

“Đúng, bạn của tớ tạm thời ở lại chỗ này của tớ, Morrison, cậu trước vào ngồi một chút đi, bên ngoài rất lạnh đó.” Mạc Từ thuận miệng đáp, đưa cho Morrison một cái khăn sạch.

“Vậy à, tớ có thể gặp anh ta không?” Morrison lau khô tuyết, cởi áo khoác dày nặng, “Cám ơn tiếp đãi của cậu.”

“Morrison cậu nói cái gì vậy? Khẩu khí lạnh nhạt như vậy, một tháng này xảy ra chuyện lớn gì, cậu tại sao bộ dáng tâm sự nặng nề vậy?” Mạc Từ ý thức được Morrison thần sắc cổ quái, nhíu mày.

“Chúng ta vẫn là bạn đi, tớ mới vừa rồi còn cho rằng, cậu sẽ không cho tớ vào nhà…’

“Đúng, là bạn, chỉ cần cậu không nói những chuyện làm cho người ta xấu hổ kia, tớ nhất định sẽ giống như trước đồng dạng đối đãi với cậu, thật đó, tớ không để ý những chuyện kia. Chỉ là cậu quá tùy hứng, đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất, hại tớ cùng dì Charles lo lắng.”

“Chúng tớ thiếu chút nữa muốn đi cục cảnh sát báo nguy…Điện thoại ở chỗ cậu vẫn luôn không có người nhận nghe nữa.”

“Xin lỗi.” Morrison nhanh chóng giấu đi sắc mặt vui trong đáy mắt, cúi đầu xuống làm bộ dạng nhận lỗi.

“Được rồi, được rồi, tha thứ cho cậu. Bất quá đợi chút nữa cậu phải đi thăm một chút dì Charles vẫn luôn lo lắng cho cậu, cậu quá tổn thương tâm của bà.” Mạc Từ thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Morrison cúi thấp, “Đi, đến trước ghế sô pha ngồi xuống, cậu uống trà không?”

“Tùy tiện gì cũng được.” Hai người sóng vai đi vào phòng khách.

“Đoạn Phong, vị này chính là Morrison, bạn của tôi.” Mạc Từ đem Morrison đẩy lên trước mặt Đoạn Phong, Đoạn Phong từ trên ghế sô pha đứng lên, thân thiện duỗi tay phải ra, gật đầu mỉm cười.

“Morrison, anh ấy là bạn ở nước C của tớ, Đoạn Phong, cậu có thể gọi tên tiếng Anh của anh ấy, Daniel.”

Morrison vươn tay, dùng Đoạn Phong nắm lại với nhau, trong phòng bếp truyền đến mùi khét của thứ gì đó bị cháy, Mạc Từ hít hít mũi, quát to một tiếng, lập tức xông vào phòng bếp, “Các anh trước trò chuyện, bánh rán của tôi muốn cháy!”

Cậu dùng chính là ngôn ngữ nước C, Morrison nghe không hiểu, con mắt màu xanh biếc nghi hoặc nhìn Mạc Từ thất kinh.

“Cậu ấy nói bánh rán trong phòng bếp muốn chiên cháy, cậu ấy hiện tại đi cứu chữa.” Đoạn Phong dùng ngôn ngữ nước F lưu loát giải thích một lần cho Morrison nghe, thu hồi tay duỗi ra, để cho Morrison ngồi xuống.

“Xin chào, Morrison, tôi là Đoạn Phong bạn của Mạc Từ, Mạc Từ là ở bốn năm du học nước F quen biết anh đi.”

“Đúng, khi đó chúng tôi học chung một trường.” Morrison gật gật đầu, đối diện với người đàn ông Châu Á ngũ quan sâu sắc, dáng người cao lớn, làm anh có một cổ cảm giác nguy cơ tràn ra từ đáy lòng.

Dựa theo cái nhìn thẩm mỹ của người Châu Á, cái người Daniel chưa bao giờ gặp qua này vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, anh tuấn cao lớn, đặc biệt gương mặt khí chất thản nhiên băng lãnh, không thể nghi ngờ là hấp dẫn người khác.

Vì sao trước kia không nghe Mạc nói đến người bạn này?

Morrison đang nhìn Daniel ôn nhu nhìn chăm chú Mạc Từ, lạnh lẽo trên mặt biến mất, đột nhiên thần kinh căng thẳng, vai thẳng lên.

“Chúng tôi rất có duyên, đầu tiên là gặp trong nhà hàng, sau đó lại phát hiện là hàng xóm, cuối cùng là cùng học tập ở một trường nấu ăn…”

Morrison giảm thấp âm thanh, thành công hấp dẫn chú ý của Đoạn Phong.

“Mạc là một người hay thay đổi tâm trạng, có đôi khi sáng sủa, có đôi khi u buồn, có khi vô cùng hay nói, có vấn đề cũng rất ngại ngùng.”

Nói ra cuối cùng, Morrison không che giấu chút nào địch ý trong mắt mình, từ đầu đến chân đánh giá Đoạn Phong một lần, ánh mắt sáng quắc.

“Anh muốn nói cái gì?” Đoạn Phong nhìn thẳng vào ánh mắt màu xanh tràn ngập địch ý của Morrison, trong đôi mắt màu đen cất giấu một phần nhạy bén. Anh ngẩng đầu để ánh mắt lướt qua sô pha, nhìn thấy Mạc Từ vẫn còn bận rộn liên tục trong phòng bếp, lập tức giảm thấp âm thanh xuống, đem nụ cười thiện ý ngừng lại rút lui khỏi gương mặt, bản mặt nâng lên.

“Tôi không muốn nói trước mặt Mạc, chúng ta nói chuyện không thể để cho Mạc nghe thấy, bằng không em ấy sẽ nổi giận.” Morrison ranh mãnh mỉm cười, tận lực giảm thấp âm thanh xuống.

“Công khai mà công bố, tôi muốn nói rất đơn giản,” Morrison dừng một chút, không quan tâm đến đe dọa đáy mắt Đoạn Phong, “Tôi yêu em ấy.”

“Yêu?” Đoạn Phong vặn căng hai hàng lông mày, đem hai tay để trên đầu gối, “Anh nói anh yêu Mạc Từ?”

“Đúng vậy.” Morrison cười như một loại khiêu khích, có chút nghiêng mặt, lần nữa gật đầu, “Tôi yêu Mạc, tôi không muốn anh có thể trở thành ngoài ý muốn giữa chúng tôi…”

“Anh nói cho cậu ấy biết rồi sao?” Đoạn Phong cắt đứt lời của Morrison, cơ thể nghiêng về phía trước, đè nén lửa giận bốc cháy trong nội tâm.

“Đúng, tôi nói cho em ấy biết.”

“Vậy anh nói với tôi những lời này có mục đích gì, tôi cùng Mạc Từ chỉ là bạn. Không cần phải dùng đùa giỡn để phá hư tình bạn.” Đoạn Phong hít một hơi, dựa vào trên ghế sô pha, tỉnh táo phân tích.

“Không, cùng anh nói ra điểm này rất quan trọng, tôi yêu em ấy, tôi nhìn ra được, anh đối với Mạc cũng ôm loại cảm xúc khác, trực giác của tôi nói cho tôi biết, anh sẽ làm một đối thủ mạnh. Vì thế tôi muốn chủ động xuất kích, Daniel, tôi sẽ không buông tha cho tình cảm đối với Mạc Từ!”

Morrison dừng lại một chút, vào lúc giương cung bạt kiếm tiếp tục nạp nguyên liệu.

“Khốn nạn! Anh nói bậy gì đó, anh đối với Mạc Từ ôm tâm tư xấu xa như vậy, anh cho rằng cậu ấy sẽ đáp ứng anh sao!” Đoạn Phong không quên giảm thấp âm thanh, phẫn nộ làm anh gần như là rít gào, trong ánh mắt màu đen thiêu cháy hai ngọn lửa, đem Morrison xem thành người tiểu nhân sẽ tổn thương Mạc Từ.

“Thu hồi những trò đùa vô vị này của anh đi, tôi chỉ đang làm khiêu khích nho nhỏ thôi.”

Tâm tình bộc phát ở trong một cái chớp mắt ngắn ngủi tìm được áp chế, Đoạn Phong hít thở sâu một hơi, dùng ánh mắt trầm tối hơn nhìn chăm chú Morrison.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.