Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 11: Chịu đựng!




Mạc Từ cũng không biết tại sao mình lại xúc động đến thế, làm cho cơ thể nhanh hơn đại não một bước, đi lên máy bay về nước.

Biết rất rõ hành động như vậy là không sáng suốt, Mạc Từ vẫn là kiềm chế không được tâm tình của mình, khi còn chưa phục hồi tinh thần lại đã trước lên máy bay một chuyến.

Có lẽ là bởi vì câu nói kia của lão sư Lucy, muốn đem dây cung đang căng chặt trong đầu buông lỏng một chút, cho nên liền xúc động điện thoại còn chưa kịp gọi, đã trở về.

Mạc Từ mang theo nụ cười khổ, ngẩng đầu nhìn qua mảng mây hồng mỹ lệ trên bầu trời nước C, kéo theo vali giản dị, chậm rãi đi ra sân bay.

Mạc Từ đến buồng điện thoại trong sân bay gọi một cú điện thoại, để cho người trong nhà đến sân bây đón cậu. Mặc dù cảm giác mình tùy hứng xúc động, Mạc Từ vẫn cho rằng nên trước cùng người nhà lên tiếng hơn, cứ như vậy vô thanh vô tức chạy về nhà, cha có thể hay không kéo lỗ tại của cậu mắng to tại sao vô cớ về nhà?

Mạc Từ ngồi ở trên một dãy ghế trước sân bay, hiểu được vui sướng cùng kinh ngạc khi Đạt tẩu vừa rồi nhận được điện thoại, bờ môi tràn ra một mạt ý cười.

Mạc Từ không có đợi thời gian quá lâu, lúc Đạt thúc lái chiếc xe tới đón Mạc Từ, đồng hồ báo giờ treo trên tường sân bay chỉ di chuyển vài đường.

Đạt thúc treo nụ cười, thái độ trước sau như một làm cho Mạc Từ có chút hoài niệm, cùng Đạt thúc đã qua năm tuổi thiên mệnh chào một tiếng, Mạc Từ liền ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe hơi, một già một trẻ đã lâu không gặp cứ như vậy hàn huyên.

Về đến nhà, cha cùng anh trai cũng không có nhà, Đạt tẩu đeo tạp dề bắt tay chùi chùi trên tạp dề, mang theo nụ cười mời Mạc Từ vào bàn ăn cơm.

“Tiểu thiếu gia, sau khi cậu gọi điện về nhà tôi đã thuận tiện gọi cho Đại thiếu gia, Đại thiếu gia nói đợi một lát sẽ trở về, cậu sẽ không trách tôi nhiều chuyện đi.” Đạt tẩu cười vui sướng, không có hỏi nhiều nguyên nhân Mạc Từ đột nhiên trở về.

“Sẽ không, cháu vừa vặn có chuyện cùng anh hai thương lượng. Đạt tẩu, cha không có ở nhà ạ?” Mạc Từ đi rửa tay, quay lại trên bàn, bưng lên tô mì Đạt tẩu tự nấu, vừa ăn vừa hỏi.

“À, lão gia ngày hôm qua vừa đi thành phố lân cận, cùng bạn đi câu cá.”

“Vâng, anh hai bây giờ còn chưa ăn cơm đi, Đạt tẩu đợi lát nữa phải mang ra thiệt nhiều món đó.” Mạc Từ lắc lắc đầu, dùng chiếc đũa gắp sợi mì, đợi độ nóng sợi mì hạ xuống, mới đặt ở trong miệng ăn.

“Ha ha, điều này Tiểu thiếu gia cũng không cần lo lắng.” Lời nói của Đạt tẩu làm cho Mạc Từ đang ăn vui thích ngừng lại động tác, nghi hoặc ngẩng đầu, “Sao ạ?”

“Đại thiếu gia có người đưa cơm, ha ha, nói không chừng Tiểu thiếu gia đợi một lát nữa là có thể gặp được.” Đạt tẩu hiếm khi lại úp mở, nhìn nhìn đồng hồ báo giờ treo trong nhà ăn, đối với Mạc Từ nhẹ gật đầu.

“Có người đưa cơm cho anh?” Mạc Từ nhướng lông mày, đối với lời của Đạt tẩu vô cùng cảm thấy có hứng thú.

“Đúng vậy, bên cạnh Đại thiếu gia rốt cục cũng có người…” Đạt tẩu tiếp tục nói liên miêng không dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Đạt tẩu lập tức đã ngừng lại vấn đề, hướng Mạc Từ cười cười, “Chỉ sợ là Đại thiếu gia đã trở lại, tôi trước đi nhìn xem.”

Đạt tẩu ra khỏi nhà ăn, Mạc Từ ở xa đã nghe thấy tiếng của anh trai, cũng chẳng quan tâm ăn cơm, từ trên ghế đứng lên, ngay sau đó đi ra nhà ăn.

Chỉ thấy anh trai đứng ở trong phòng khách, vóc dáng vẫn là cao như cũ, chỉ là bên cạnh nhiều hơn một cái bóng hình lung linh, Mạc Từ sau khi sửng sốt hồi phục lại tinh thần nghĩ, đây hẳn là ‘Người đưa cơm’ Đạt tẩu đã nhắc.

“A Từ.” Mạc Từ nhìn thấy Mạc Từ từ trong nhà ăn đi ra, đánh một tiếng gọi, sau đó nhẹ nhàng nói vài câu với bóng hình xinh xắn nấp ở phía sau anh, kéo tay tách hai người ra, Mạc Ngôn đi đến trước mặt Mạc Từ tinh tế dò xét.

“Anh, em đã trở về.” Mạc Từ yết hầu căng chặt, sợ anh trai đối với không nói mà về lần này nổi giận, ánh mắt cũng không hướng bóng hình xinh xắn nhỏ nhắn sau lưng Mạc Ngôn liếc mắt nhìn nữa.

Nhìn thấy tư thái người nọ, nhỏ nhắn dễ thương động lòng người, Mạc Từ lại đem ánh mắt chống lại anh trai, “Chị ấy là chị dâu của em sao?”

Mạc Từ giảm thấp âm thanh xuống chỉ có Mạc Ngôn nghe thấy được, ‘Chị dâu’ đứng xa căn bản không nghe được.

Mạc Ngôn vốn là chất vấn tại ánh mắt tò mò của Mạc Từ đã quấy rầy, khẽ ho khan một tiếng, Mạc Ngôn bất động thanh sắc đưa tay đặt ở trên đầu Mạc Từ xoa nhẹ một hồi, gật đầu ở góc độ nhỏ, “Ừ. Chị ấy tên là Lý Khả, em từ nay về sau hãy gọi chị ấy là chị dâu đi.”

Mi tâm Mạc Ngôn một mạt dịu dàng bị Mạc Từ thu hết vào trong mắt, Mạc Từ trong lòng tấm tắc vài tiếng, vẫn là không thể tin được cô gái nhỏ nhắn này dĩ nhiên là một nửa khác bị anh trai nhìn trúng.

Cũng không quản câu hỏi kế tiếp của anh trai, Mạc Từ từ bên người Mạc Ngôn vượt qua, đi đến trước mặt cô gái Mạc Ngôn mang về nhà.

Mày liễu mắt hạnh, gương mặt trái xoan xinh xắn, tinh xảo đáng yêu, còn có đôi mắt trốn tránh giống với nai con Bambi, khí chất con gái rượu làm cho người ta cảm giác mới mẻ. Mạc Từ trong lòng ai thán, hóa ra anh trai thích chính là cô gái đáng yêu.

Mạc Từ đánh giá bộ dáng chị dâu tương lai, tiếp đó lễ phép hỏi thăm, “Em là Mạc Từ, chào chị dâu.”

“Chị dâu?” Một đôi mắt hạnh hình cầu lập tức mở lớn, trên khuôn mặt dạng thanh thuần tựa như thiếu nữ lộ ra biểu tình mơ hồ, “Em là em trai của Mạc Ngôn?”

“Anh hai chưa có cùng chị nhắc sao?” Mạc Từ kinh ngạc nhìn phản ứng của cô, xoay người nhìn xem Mạc Ngôn khoanh tay.

“A, à, Mạc Ngôn đã từng nói qua rồi, ha ha, anh ấy mới vừa nói qua, thực xin lỗi nha, chị quên, em khỏe, chị là Lý Khả, còn…Còn chưa phải chị dâu của em, em không cần phải gọi nha…”

Khuôn mặt đỏ bừng cực kỳ giống cây mắc cỡ xấu hổ, Mạc Từ ánh nhìn mắt e lẹ rồi liên tục đem ánh mắt quăng hướng trên người anh trai biểu lộ dịu dàng, đáy lòng không ngừng đối lập, anh trai giống như núi băng làm sao lại cùng cây mắc cỡ đi cùng một chỗ, anh trai sẽ không đông chết người đi!

Mạc Từ ở bên cạnh rối rắm quấn quýt, Mạc Từ vẫn cười không nói, chỉ là chậm rãi đi đến bên cạnh tiểu thư mắc cỡ, ôm lấy cơ thể của cô, đối với Mạc Từ nói, “Em còn chưa có ăn cơm đi, ăn cơm trước rồi nói sau.” Thần sắc hòa hoãn xuống ngược với ngọn đèn, tuấn lãng bức người.

Mạc Từ lên tiếng, nhìn thấy động tác thân mật của hai người, suy nghĩ phình to. Nhìn thấy anh trai vung ánh mắt tới, vì thoát khỏi vận mệnh bóng đèn công suất lớn, Mạc Từ xám xịt tiến vào nhà ăn, đi ăn mì mới vừa rồi còn chưa có ăn xong.

Đợi cho Mạc Từ ăn xong một cọng mì cuối cùng, lúc cả người thư hoãn, chị dâu tương lai đi đến, nhìn thấy Mạc Từ ăn sạch tô, nhãn tình sáng lên, đôi mắt tròn thành trăng lưỡi liềm, “Chị đến rửa chén, em đưa chén cho chị rửa đi.”

“Dạ?” Mạc Từ còn đang trong lúc kinh ngạc, tô trước mặt đã bị cô thu dọn sạch sẽ, Lý Khả đang muốn đi ra nhà ăn, Mạc Từ vội vàng ngăn lại. “Trong nhà có người rửa chén, không cần làm phiền chị đâu.” Nụ cười lấy lòng làm cho Lý Khả mở to hai mắt.

“Anh hai đâu?” Mạc Từ không nhìn thấy Mạc Ngôn đi theo tiến vào, thuận miệng hỏi luôn. Lý Khả khuôn mặt tinh xảo lộ ra một cái biểu cảm thảm thương hề hề, lắc đầu như trống bỏi, “Em không được nói với anh ấy chị ở trong này đó.” Lông mày cau lại làm cho Mạc Từ không tự giác liên tưởng đến anh trai có phải là cùng chị ấy náo loạn mâu thuân.

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Mạc Từ, Lý Khả cong cong khóe miệng, lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào, giải thích nói: “Mạc Ngôn không cho chị rửa chén, chỉ là chị không có chuyện gì làm, để cho chị rửa chén được không?”

Ngữ khí khẩn cầu mang theo một tia ngọt bùi làm cho Mạc Từ cảm giác mình không đáp ứng chị ấy là lỗi lầm trời lớn, Mạc Từ nhẹ gật đầu, càng phát ra hiếu kỳ nguyên nhân núi băng làm sao xứng với cây mắc cỡ…Chỉ là, anh trai không có đem chuyện tình Roman của anh ấy và chị dâu nói với cậu a…

Lầu hai.

Mạc Từ ngồi ở trong thư phòng Mạc Ngôn, cúi đầu không nói.

Thoải mái lúc trước bị quét sạch một cái, Mạc Ngôn đem ánh mắt rơi vào trên một xấp văn kiện trên bàn.

“Đây là chuyện anh có thể tra ra được, người bạn kia của em, như là giống như bốc hơi khỏi nhân gian.” Mạc Ngôn dừng một chút, mở lên ngọn đèn bàn trên bàn, ánh sáng trải ra, làm cho thư phòng thoáng cái sáng ngời không ít.

Mạc Từ tiếp nhận văn kiện, ở trên ghế đọc qua, chữ nhỏ rậm rạp chi chít cùng ảnh chụp bày ra một chỗ, gương mặt quen thuộc, không quen biết. Mạc Từ lật tất cả trí nhớ, ý đồ từ trong chỗ chồng văn kiện này tìm ra một tia manh mối. Chỉ là lật đến tờ cuối cùng, cũng không nhìn thấy điều mình muốn nhìn thấy, Mạc Từ đóng nhắm đôi mắt, khép lại tập văn kiện, ngồi trở lại trên ghế, vuốt vuốt Thái Dương.

“Anh, thật xin lỗi, trước đó không có nói gì đã trở về.” Chống lại ánh nhìn của Mạc Ngôn như có điều suy tư, Mạc Từ thẳng thắn ra, “Em rất lo lắng cho Đoạn Phong, em không muốn mất đi anh ấy người bạn này.”

“Anh thấy được, nhưng A Từ, làm chuyện gì phải nghĩ đến hậu quả, em không có chuẩn bị đã trở về như thế, cứ như là chưa nghĩ qua kế tiếp phải làm như thế nào?”

Âm thanh Mạc Ngôn vững vàng trước sau như một, đem Mạc Từ một gậy đánh tỉnh.

“Làm như thế nào…Em nghĩ đi ngoại ô phía Tây nhìn xem, thuận tiện tìm manh mối một chút.” Mạc Từ dời ánh mắt, do dự nói. Vấn đề đã suy nghĩ ở trên máy bay lần nữa mang lên mặt bàn, làm việc ở dưới xúc động cho tới hiện tại cũng không phải lý trí.

Mạc Ngôn nhìn thấy bộ dạng ánh mắt trốn tránh của Mạc Từ, nhíu mày, chỉ hướng tờ văn kiện thứ nhất, “Kết quả điều tra chính là, ngày Đoạn Phong mất tích là hai mươi tám tháng chín, hàng xóm của Đoạn Phong, cũng chính là cô bé Dao Mộng em nói, lần cuối cùng nhìn thấy Đoạn Phong bị một người mặc âu phục màu đen, mang kính đen bắt đi…Nói cách khác, đối phương tuyệt đối không phải côn đồ làm.”

Dùng bàn tay chống cái cằm, Mạc Ngôn đem tư liệu lật đến trang thứ hai, Đoạn Phong vẫn luôn là theo mẹ sinh sống, mấy năm trước mẹ anh ta bởi vì bệnh mà qua đời, sau đó chính là vốn riêng kinh doanh quán ăn vặt, sống một mình. Mạc Ngôn xem văn kiện, lần nữa phân tích.

“Đoạn Phong người này mạng lưới quan hệ gặp gỡ rất đơn giản, người như anh ta sẽ không chọc người nào khó chơi, như vậy tính lại, thân phận nhóm người đưa anh ta đi có thể thu hẹp lại.”

“Không phải khoản nợ, không phải trả thù, như vậy đối phương nhất định là hướng về phía Đoạn Phong người này mà đến…” Mạc Ngôn quyết đoán xuống kết luận.

“Văn kiện rất chi tiết, đây là tư liệu tổng hợp lại manh mối của hai nhóm người lại với nhau, vốn nghĩ ở trong điện thoại lần sau nói rõ, thật không ngờ em đã trở lại.” Mạc Ngôn hiếm khi nói lời một đoạn dài như vậy, phân tích sai lệch rõ ràng làm cho Mạc Từ xấu hổ không thôi.

Như vậy tính tiếp, Đoạn Phong mất tích là có mục đích riêng, không phải bọn côn đồ làm, không phải cùng người kết thù kết oán, có thể xác định chính là, Đoạn Phong hiện tại không có lo lắng về tính mạng.

Như vậy cậu trở về, lại có thể làm gì đây?

Mạc Từ suy nghĩ ngọn nguồn, thầm mắng mình xúc động ngu xuẩn, lại mảy may không chú ý tới nguyên nhân xúc động lúc ban đầu, bởi vì để ý Đoạn Phong, trong nội tâm lo lắng, cho nên xúc động.

“Thật xin lỗi.” Nắm nắm tay, Mạc Từ hướng anh trai ngồi ở đầu bàn nói ra, mây đen sương mù lượn lờ dày đặc ở tại lông mày tán đi, tảng đá lớn trong nội tâm Mạc Từ mới rơi xuống đất, “Mấy ngày nữa em sẽ trở về, mấy ngày nay phiền toái anh hai.”

“Ừ, vậy em trước đi ngủ đi, bên kia anh vẫn sẽ gọi người điều tra.” Mạc Ngôn đóng đèn bàn trên bàn, cùng Mạc Từ sóng vai, cùng nhau đi ra thư phòng.

Hai người vừa đi xuống lầu, bên kia phòng bếp dưới lầu truyền đến loảng choảng, âm thanh gì đó rơi xuống đất, như là chén dĩa bị rơi vỡ trên đất.

Mạc Từ cùng Mạc Ngôn nhìn nhau, hết sức ăn ý đến gần phòng bếp.

Âm thanh Đạt tẩu xen lẫn trong mảnh âm thanh đó, nghe rõ ràng.

“Lý tiểu thư, để tôi làm đi, cô trước đi phòng khách nghỉ một chút, Đại thiếu gia cùng Tiểu thiếu gia rất nhanh sẽ xuống lầu…”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…Đạt tẩu, cháu đã gây họa.” Trong thanh tinh tế mềm mại như mèo con mang theo khóc nức nở, nghe rất điềm đạm đáng yêu. Mạc Từ rất thức thời mở ra con đường phía trước, nghiêng cơ thể, để cho Mạc Ngôn đi ở phía trước.

“Không sao, Lý tiểu thư, nơi này có tôi thu dọn.” Từ âm thanh ôn hòa của Đạt tẩu nghe không ra tâm trạng thức giận, Mạc Từ cùng Mạc Ngôn một trước một sau đến tới phòng bếp, Đạt tẩu chính là khom người thu dọn tàn cuộc trên mặt đất, nhìn thấy Mạc Ngôn, cũng chỉ là nhẹ gật đầu, tiếp tục động tác trên tay, dọn dẹp phòng bếp.

Nhìn thấy thân ảnh xinh xắn núp ở trong góc tinh thần suy sụp, Mạc Ngôn lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ, khóe miệng một mạt mỉm cười nhàn nhạt Mạc Từ nhìn hết sức quỷ dị.

“Khả Khả, không nên tập kết ở trong phòng bếp nữa, nơi này có Đạt tẩu thu dọn, trước vào phòng khách nghỉ một chút đi.” Âm thanh nguội lạnh cố gắng phóng nhu hòa không có dạng sắc bén, Mạc Ngôn trong mắt mang theo sủng nịch, đưa bàn tay phủ lên bàn tay Lý Khả.

“Dạ? Mạc Ngôn, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em làm vỡ rất nhiều chén dĩa, thực xin lỗi…” Nghe được Mạc Ngôn an ủi, Lý Khả cũng không có có an tâm xuống, dùng giọng nói mềm dịu liên tục đối với người đàn ông cao lớn anh tuấn đối diện xin lỗi, mang theo làn điệu đáng thương, làm cho Mạc Từ một bên xem cuộc vui run rẩy.

“Đạt tẩu đã nói không có chuyện gì, anh không trách em, ngoan, trước tới phòng khách.” Âm thanh ôn nhu rỉ nước phát ra, truyền vào trong tai Mạc Từ, Mạc Từ mở ra cánh tay, trước lui khỏi phòng bếp.

Cây mắc cỡ Lý tiểu thư trong lời dỗ tinh tế khuyên ngăn xoa a xoa của Mạc Ngôn con ngươi nhộn nhạo ánh nước, từ trên mặt đất đứng lên, vô cùng đáng yêu hít hít cái mũi, rồi hướng Đạt tẩu nói vài tiếng xin lỗi, lúc này mới lạch bạch rời khỏi phòng bếp. Không ngờ dưới chân trượt, Lý Khả thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng ngã nhào về phía trước, Mạc Từ nghe thấy chị ấy phát ra một tiếng kêu sợ hãi, nửa người vừa mới quay đi ra, nhìn thấy bộ dáng chị dâu tương lai giương nanh múa vuốt, nghĩ đi tới nâng lên.

Hai tay nhanh hơn một bước, Mạc Ngôn động tác hết sức trôi chảy, vững vàng tiếp nhận được cô gái suýt té ngã trên đất, nhẹ nhàng vỗ phía sau cô, dùng ánh mắt ý bảo Mạc Từ dĩ nhiên đang trợn mắt há mồm nhường đường.

“Mỗi lần đi đường cũng chểnh chểnh mảng mảng, dưới đất nhiều mảnh vỡ, nguy hiểm.” Mạc Ngôn thở dài một hơi, thỉnh thoảng lo lắng, nâng dậy Lý Khả còn chưa đứng vững, lau nước mắt cô lập tức muốn tràn ra, bất đắc dĩ lắc đầu.

Mạc Từ đột nhiên minh bạch nguyên nhân anh trai đối với chị dâu tương lai dịu dàng như thế, yêu thương, che chở, vì thế sẽ hạ thấp giọng mà an ủi cô gái nhỏ này.

Mạc Từ đối với Lý Khả còn đang bối rối cười cười, tâm của anh trai đã phóng toàn bộ lên người chị dâu. Một người lãnh khốc ít nói, một người mơ màng đáng yêu.

Chỉ sợ chỉ có cô gái như chị dâu nhỏ này, mới có thể làm cho anh trai động tâm đi. Mạc Từ dưới đáy lòng yên lặng chúc phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.