Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 1: Cô là ai mà dám lên mặt với tôi?!




Mạc Từ không biết ở trong ba ngày mình hôn mê, Mạc gia đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất ra sao.

Đầu tiên là Dư gia chiếm năm phần trăm cổ phần công ty Mạc gia bị hội đồng quản trị triệt để loại trừ hết, loại trừ ra khỏi vòng quản lý. Sau đó quyết đoán chỉnh đốn nhân viên, tất cả nhân viên quản lý liên quan đến Dư gia đều bị công ty đuổi việc, mang cái hộp nhỏ lưỡng lự kêu gào ở trước cửa lớn công ty, không rõ nguyên do.

Cái Dư gia thông gia với Mạc gia này đã hoàn bị đồng bọn hợp tác vứt bỏ, danh tiếng rớt xuống bị người phỉ nhổ. Mà người khởi xướng tất cả điều đó, chính là cô trẻ Dư gia, Dư Phái San. Ở sau lưng người khác vụng trộm…Tội danh này truyền ra xã hội thượng lưu ở thành phố C, cũng là đối tượng mọi người trà dư tửu hậu (lúc rảnh rỗi) trào phúng khinh bỉ.

Dư gia ở dưới sự viện trợ Mạc gia vừa có khởi sắc đã gặp một kích nặng nề này, sinh ý rớt xuống ngàn trượng, không còn có năng lực Đông Sơn tái khởi.

Liên hợp người ngoài bắt cóc Nhị thiếu Mạc gia, mời nhóm bắt cóc chuyên nghiệp ý đồ dọa nạt, dùng cái âm mưu này đoạt phần tài sản của Mạc gia, đối với Nhị thiếu Mạc gia tiến hành bắt cóc mấy giờ liền, làm cho người ta nằm viện đến nay còn chưa tỉnh.

Phu nhân như thế…Ở toàn bộ xã hội thượng lưu cũng không tìm ra thứ hai. Cùng gian phu âm mưu đoạt tài sản nhà chồng, thực hiện trốn đi nơi khác. Nếu như không có bị Nhị thiếu Mạc gia nhất cử tra ra, hai người kia sẽ bỏ trốn mất dạng rất dễ dàng, để lại một đống trò cười xấu hổ.

Đầu tiên là lấy ra bản thỏa thuận ly hôn, làm cuộc điện thoại tới cục cảnh sát, đối chất ngay trước mặt…Mỗi một màn, đều bị mọi người dùng ngữ điệu khác nhau tinh tế miêu tả một lần. Dẫn đến không ít phu nhân danh viện kịch liệt trò chuyện, đồng tình cùng ghê tởm.

Danh môn gièm pha, một truyền mười mười truyền một trăm, càng ngày càng nghiêm trọng. Theo tiến triển sự tình, hai cái người nam nữ tâm hoài bất quỹ* này rất nhanh bị định đoạt tội danh, tính luôn cả nhóm tập đoàn bắt cóc được thuê, cùng tiến vào pháp viện, tiếp nhận cân nhắc quyết định của quan tòa. Thuyên chuyển bằng con đường đặc biệt, hai cái người làm cho người đời khinh bỉ này chỉ e rằng sẽ đem nhà tù ngồi đến mòn nền, trong tù làm một đôi uyên ương hoạn nạn, cùng nhau làm vợ chồng.

*[心怀不轨] là một thành nghĩa cận đại mang ý chỉ người “lòng dạ khôn lường”, có dụng ý xấu.

Sẽ không ai vì bọn họ lật lại bản án, sẽ không ai đối với hai người kia sinh ra đồng cảm. Ngược lại bạn tốt ngày xưa của Mạc lão gia đều tiến đến bái phỏng, đối với Mạc Tri Hành trấn an tinh thần một hồi. Làm người bị hại, việc ông cụ trải qua càng thêm được người đồng tình, trong lúc nhất thời cửa Mạc gia đông như trẩy hội, khiến cho ông cụ tâm phiền khí nóng, không thể không cáo ốm từ chối tiếp khách, để cho Mạc Ngôn tiếp đãi khách xử lý những chuyện phiền toái này.

Vợ phản bội, dù cho đối với cô ta không có cảm tình, cũng là phải khó chịu một hồi.

Không có người đàn ông nào có thể tiếp nhận chuyện như vậy, ông cụ tự nhận chưa từng bạc đãi qua cô ta, đưa cho đồ gì cũng là tốt nhất, mỗi lần yêu cầu vật chất đều tận lực thỏa mãn, khiến cho cô ta sinh ra ý niệm như vậy trong đầu nguyên nhân là gì?

Tinh thần ông cụ chán nản trong chốc lát, ngồi trên ghế mây ở trong đình viện, nhìn xem ánh mặt trời xán lạn bên ngoài, thoáng thất thần.

Đúng và sai, lúc trước vì sao không kiên quyết một chút, cứ như vậy một mình qua đi. Nhớ tới người mẹ thật lâu trước kia nằm ở trên giường bệnh bộ dáng duỗi ra cánh tay khô gầy nhìn mình cái gì cũng không nói, rốt cục lòng dạ mềm xuống, vì để mẹ xung hỉ bệnh xấu, cùng tiểu thư Dư gia kết làm tình vợ chồng.

Mười năm hôn nhân, mười tuổi chênh lệch. Ông cụ không am hiểu để ý những tình cảm tinh tế đó, nhưng cũng không bạc đãi qua người vợ này. Thân tình bị ngăn cách ở bên trong, càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng đến một cái tình trạng không cách nào vãn hồi.

Nhìn thấy xe cảnh sát phát ra tiếng còi mà đi, ông cụ trong nội tâm ngoại trừ bi thương bị đè nén, còn có đau lòng thật sâu.

Mạc Từ đứa bé kia, chịu khổ. Liên tưởng đến nhìn thấy Mạc Từ vùi sâu trên giường bệnh trong bệnh viện, sắc mặt trắng bệch, bị một tầng lại một tầng băng vải che phủ…Đều là nhất niệm chi sai* của mình tạo thành nhân quả tuần hoàn.

*一念之差: Ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Con cái hầu hạ dưới gối, không bệnh không đau, đây là kết quả mà mỗi trưởng bối đều mong muốn…Là chính mình đã bạc đãi đứa bé này. Ông cụ thở dài một hơi, nhìn thấy cây cối rậm rạp xanh tươi trong đình viện, nhất thời thất thần.



Khi tỉnh lại, đầu óc mê man. Mạc Từ cảm giác được gió mát thổi trên gương mặt, cái mũi mẫn cảm ngửi được mùi vị thuốc khử trùng, lúc này mới mở con mắt khép hờ ra, bắt đầu đánh giá.

Ga giường tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi, đặt ở trên tủ đầu giường bệnh là một loại quạt điện nhỏ thổi gió mát, lôi kéo không khí lưu động. Cửa sổ mở một nửa có thể nhìn thấy bên ngoài một mảng rừng cây xanh mát, môi trường thanh nhã u tĩnh thoáng nới lỏng thân thể không khỏe của Mạc Từ, ngọ nguậy từ trên giường bệnh đứng lên, chuẩn bị cầm lấy bình nước ấm trên đầu giường rót nước làm dịu đi cuống họng khô khan, nhưng bởi vì tay chân vô lực mà ngay tức khắc ngã vào trên giường bệnh, đầu sít sao kề bên cái gối, cảm giác vô lực làm cho cậu hết sức nôn nóng.

Y tá trực ban vừa vặn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mạc Từ trên giường đã tỉnh lại, hơi sửng sốt, sau đó ôm bảng bệnh án cấp tốc chạy ra ngoài.

Không lâu sau, bên người Mạc Từ đã quay quanh một đám nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, y tá vừa rồi chạy đi hướng Mạc Từ đang tỉnh lại trừng hai con mắt, rất là thích thời rót một ly nước ấm đưa Mạc Từ.

Đo nhiệt độ cơ thể, đổi thuốc, một chuỗi dài quy trình kỹ thuật lăn qua lăn lại, Mạc Từ tích góp một chút thể lực lại tiêu hao hầu như không còn. Nằm sấp trên giường bệnh mềm mại, Mạc Từ nhắm mắt lại, bên tai một hồi tiếng kêu ầm ĩ.

Cũng không quá lâu, Mạc Ngôn nhận được điện thoại thông tri mang theo cháo hoa Đạt tẩu nấu đi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng đem hộp cơm giữ ấm đặt ở đầu giường, Mạc Ngôn ngồi xuống trên ghế ở bên cạnh giường bệnh, yên lặng nhìn xem Mạc Từ đang nhắm mắt.

Mười phút…Có lẽ là thời gian lâu hơn. Cảm giác được nhiều hơn một tiếng hô hấp, Mạc Từ suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Mạc Ngôn ở trên ghế nhìn chăm chú cậu.

“Anh hai?” Âm thanh thấp khàn từ cổ họng khô khốc phát ra, có vẻ vô cùng máy móc. Mạc Ngôn không có biến hóa trong mắt hiện lên một tia ba động, từ trên ghế đứng lên, đi đến bên người Mạc Từ, đưa bàn tay dán lên trán Mạc Từ.

“Em đã tỉnh.” Ba chữ vô cùng đơn giản truyền đạt không chỉ là quan tâm, âm thanh lộ ra ngữ điệu thân thiết làm cho Mạc Từ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tham niệm cảm giác mát lạnh anh trai dán lên trán cậu.

“Anh…Người phụ nữ kia thế nào rồi?” Sau nửa ngày, Mạc Từ đem ánh mắt rơi vào trên người Mạc Ngôn, chặn lại cảm giác phiền muộn ở đáy lòng, hỏi thăm vấn đề bản thân để ý tới.

“Cô ta bị chúng ta đưa đến nhà giam.” Lời của Mạc Ngôn luôn luôn ngắn gọn. Nghe được tin này Mạc Từ không nói gì, chỉ là yên lặng gật đầu, đem ánh mắt chuyển qua cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, đầu có chút tựa trên gối mềm, nghe âm thanh chuyển động của cái quạt điện nhỏ.

“Biểu hiện của em rất tốt, A Từ.” Mạc Ngôn theo ánh mắt của Mạc Từ nhìn qua, nhẹ nhàng nói.

“Anh không hỏi em vì sao ư?” Mạc Từ nhắm mắt lại, lại hết sức mệt mỏi mở mắt, bình tĩnh nhìn qua anh trai mặc trang phục màu trắng, âm thanh đề cao không ít.

Cậu khó chịu kìm nén, sợ hãi lịch sử tái diễn, sợ hãi một màn phong trần trong trí nhớ kia đang ở trước mắt cao thấp di động…Một mình chịu đựng, một mình gánh vác.

Trong mấy ngày hôn mê ở đây, trí nhớ đời trước giống như một loại bóng đè mang cậu trói buộc ở trong mộng. Bị một câu của Triệu Hồng Tu đánh tỉnh, nhận rõ cái này dĩ nhiên không phải kiếp trước, mà là kiếp này.

Cậu có thể cải biến quá khứ không? Mạc Từ bị cái vấn đề này hỏi ngược lại, chìm xuống trong biển ý thức của bản thân không thể tự thoát ra được.

Cửa nát nhà tan, phối phương bị mua đi bán lại, bản thân mất phương hướng, đánh bạc thành tính thậm chí mất đi ngón cái, kết cục như vậy, không phải mình một tay tạo thành sao?

Cô đơn ở trong góc hút thuốc, hối tiếc không kịp, đó không phải là sai lầm bản thân nên nhận à?

Sống lại đối với cậu mà nói là cái gì vậy? Một giấc mộng kính hoa thủy nguyệt*, phim khoa học viễn tưởng trở lại quá khứ? Mạc Từ bị vây ở trong dòng nước xoáy kí ức, không thể tự thoát ra.

*镜花水月: Hoa trong gương, Trăng trong nước – Ảo tưởng, không có thật.

Lông mi Mạc Từ rung động, trên mặt tái nhợt không có huyết sắc, trong nội tâm nhớ kỹ, cho dù tỉnh lại, nhưng cùng ngủ mơ có gì khác nhau…

Cừu hận như một con dao một phen đâm vào tim, khắc sẹo vào trong linh hồn, thời thời khắc khắc nhắc nhở lấy bản thân, đáng lẽ nên phải là như thế…Loại chấp niệm xâm nhập tận xương tủy này khiến cho cậu nhìn thấy Triệu Hồng Tu thì ngày một tệ hơn. Triệu Hồng Tu sẽ chỉ làm cậu nhớ tới quá khứ, mà không phải hiện tại.

Nhưng chính cảm xúc thực tại nói cho cậu biết, những chuyện tình làm cậu sinh ra cừu hận kia chưa bao giờ phát sinh qua. Cừu hận như một cái thế giới lúc trước mang đến rơi vào khoảng không, chỉ còn lại lòng tràn đầy phòng bị cùng tự trách thật sâu.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người thân, loại cảm giác chịu tội nặng nề này lại lần nữa nảy lên trong lòng, không ai có thể biết rõ tâm lý phức tạp của cậu, Mạc Từ dưới sự khó chịu không suy nghĩ hỏi ra nguyên nhân, chính là cái nghi hoặc về cái tin ngắn kia, chính là tủi thân anh trai ngậm miệng không nói chuyện.

Cậu không biết, cậu không biết. Mạc Từ cảm giác khoảng cách mình và anh trai cách xa ngàn dặm, dù cho khoảng cách chưa đến nửa mét.

“A Từ…” Mạc Ngôn kinh ngạc Mạc Từ đột nhiên bộc phát cảm xúc kịch liệt, thốt ra tiếng gọi, nhận được vẻ mặt biểu tình suy sụp tinh thần của em trai, sau đó quan sát mồ hồi lạnh trên thái dương Mạc Từ, bèn không hề chần chừ, nhấn vang cái chuông điện trên giường bệnh gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ mặc áo blouse chạy tới phòng bệnh, nhìn thấy tình cảnh Mạc Ngôn hung hăng đè tay chân Mạc Từ. Vội vàng lấy xuống ống nghe bệnh, dưới sự giúp đỡ của Mạc Ngôn bên cạnh nghe được tim đập ổn định, sau khi cũng không đáng lo ngại, bác sĩ kiểm tra miệng lưỡi Mạc Từ, ngoài ý muốn phát hiện vị bệnh nhân hôn mê ba ngày này trong mắt giăng đầy tơ máu.

“Bệnh nhân có thể miêu tả một bộ vị đau đớn □ của cơ thể không?” Bác sĩ nhã nhặn đẩy kính mắt, nhìn xem Mạc ngôn cưỡng chế áp đảo giãy dụa kịch liệt ở phía dưới.

“A Từ, em rốt cuộc đau ở đâu, trước hãy nói đi!” Cánh tay Mạc Ngôn càng lúc càng dùng sức, trong âm thanh nhiều một chút run rẩy, đối với Mạc Từ đột nhiên phát sinh co giật giãy dụa sinh ra cảm giác xúc hoảng loạn.

“Em không biết!” Bộ dáng Mạc Từ như điên cuồng, dốc sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích, một tay quật ngã rơi cái quạt điện nhỏ trên đầu giường.

“Bác sĩ…Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mạc Ngôn hướng về phía vị bác sĩ bên cạnh la lớn.

“Việc này…Việc này…” Một tiếng do dự một hồi, lui ra phía sau vài bước, đánh giác bệnh nhân đang nóng nảy, hẳn không phải là đau đớn trên cơ thể…Loại trạng thái nôn nóng này, càng như là tật bệnh trên tinh thần. Vội vàng gọi tới bác sĩ khoa tâm lý trong bệnh viện, phán đoán khám và chữa bệnh.

Vết thương trên người Mạc Từ dễ vỡ, bởi vậy bác sĩ tâm lý chẩn đoán bệnh đổi một phòng bệnh một gian ở đây, Mạc Ngôn và những người khác đều bị ngăn cách ở bên ngoài, bất luận động tĩnh gì cũng không nghe được.

Cách cửa kính thật to, Mạc Ngôn chỉ có thể nhìn thấy môi Mạc Từ tâm tình ổn định hé ra hợp lại. Biểu tình suy sụp tinh thần lúc bác sĩ tâm lý đi vào không lâu, chậm rãi biến chuyển.

Cau mày, Mạc Ngôn gọi một cú điện thoại, nói cho ban giám đốc trì hoãn cuộc họp hôm nay, tựa ở ghế dài bệnh viện, lẳng lặng chờ đợi bác sĩ đi ra cho kết quả.

Vừa hồi tưởng lại Mạc Từ vẻ mặt vặn vẹo thống khổ, vừa suy nghĩ cuộc họp công ty, thời gian rất nhanh trôi qua, bác sĩ tâm lý vẻ ngoài không còn trẻ đi ra, hướng Mạc Ngôn bên ngoài khẽ gật đầu.

“Em trai của tôi…Xảy ra chuyện gì?” Mạc Ngôn nhìn không ra biểu tình của bác sĩ.

“Anh là anh trai của bệnh nhân?” Bác sĩ tâm lý đánh giác Mạc Ngôn một cái, ý bảo anh ngồi vào trên ghế, âm thanh chậm rãi: “Vừa rồi cho ra kết quả sơ bộ, chính là cái bảng này,” Bác sĩ từ trong lòng ngực rút ra bảng biểu, mở ra trước mặt Mạc Ngôn, “Bệnh nhân rất có khả năng mắc chứng trầm cảm mức độ nhẹ…”

“Chứng trầm cảm?” Mạc Ngôn cầm lấy mở ra bảng biểu, khẩn trương nhìn xem bác sĩ, “Em ấy không phải người hướng nội, làm sao lại mắc chứng trầm cảm được?”

“Chứng trầm cảm là một loại hình thức phát tác của chứng trầm cảm nóng nảy mãnh liệt, là có thể phòng trị, dù sao bệnh nhân bây giờ còn là chứng trầm cảm mức độ nhẹ, không cần phải lo lắng…”

Bác sĩ tâm lý giọng điệu vững vàng tự thật chứng bệnh của Mạc Từ, dưới sự hỏi thăm của Mạc Ngôn thỉnh thoảng gật lắc đầu.

“Vừa rồi cùng bệnh nhân tâm sự, tôi cảm thấy bệnh nhân có tâm lý mâu thuẫn, như là có cái khúc mắc gì đó, một khi đề cập đến tình huống gia đình của bệnh nhân, bệnh nhân sẽ có vẻ đặc biệt kích động…Cậu ta như là tự giam mình ở trong thế giới nội tâm, cự tuyệt cùng người khác nói chuyện với nhau, loại tình huống này, hết sức không ổn.”

Bác sĩ đã đi xa, trong đầu Mạc Ngôn còn đang quanh quẩn đoạn hội thoại, đẩy cửa phòng bệnh ra, Mạc Ngôn đi đến giường bệnh phía trước nhìn xem Mạc Từ đã ngủ, nắm tay nắm chặt rủ xuống hai bên cơ thể, không phát ra tiếng vang.

Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Mạc Từ, Mạc ngôn đem nắm tay mở ra, nhẹ nhàng đặt ở trên trán Mạc Từ.

A Từ, tâm kết của em…Không thể nói với anh ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.