Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Chương 4: 4: Nụ Hôn




An Thôi vẫn biết nội bộ Hồng Liên Giáo bất hòa, hắn ta cũng từng thử thăm dò nhưng lúc trước do không có điều kiện nên không lôi kéo được ai, ở Hồng Liên Giáo một thời gian vẫn không lên được vị trí cao hơn, đương nhiên không tra được gì. Có Khương Bồng Cơ ủng hộ như hổ thêm cánh, An Thôi lại am hiểu lôi kéo nên rất nhanh đã bỏ lên vị trí thủ lĩnh nhỏ được nhiều người để ý. Thư sinh nhiều lần tìm An Thôi hỏi kế sách, muốn hắn ta phục vụ nhưng lại không hề tiến cử An Thôi như đã hứa, hơn nữa còn chèn ép hắn. An Thôi vốn không quan tâm, ai ngờ vô tâm trồng liễu liễu lại xanh, kéo về được một con cá lớn. Đó chính là lão nhị Hồng Liên Giáo, tự xưng là anh em vào sinh ra tử của giáo chủ, nhưng cuối cùng lại không sánh bằng một tên tiểu nhân a dua nịnh hót, tên này luôn xem thư sinh là cái gai trong mắt. Vậy đã đành, tên giáo chủ này lại chỉ lo sung sướng một mình, ngay cả cặn cũng không chừa cho anh em, chuyện này khiến gã cực kỳ khó chịu, từ đó mang lòng hận thù giáo chủ và thư sinh. Gã muốn lôi thư sinh xuống đài, thuận đường thay thế luôn vị trí giáo chủ, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội. An Thối xuất hiện khiến tên này thấy được hy vọng. Gã bắt đầu âm thầm tiếp xúc với An Thôi, năm lần bảy lượt chia rẽ quan hệ giữa An Thôi và tên thư sinh, đồng thời hứa hẹn rất lớn. An Thôi hiểu ý gã nhưng vẫn giả câm giả điếc thầm thăm dò mục đích thật sự của tên này. Vừa tìm hiểu liền mừng rỡ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, quá đẹp cho một cuộc giao dịch. Cuối cùng họ bắt tay hợp tác. Tên ăn mày này chính là người An Thôi phái tới báo cho Khương Đồng Cơ tin tức quan trọng. An Thôi muốn hợp tác với lão nhị Hồng Liên Giáo, ngoài mặt thuận theo, giúp đỡ gã khởi binh phản lại giáo chủ, dụ dỗ gõ điều binh ra khỏi huyện thành. Đến lúc đó huyện Hồng Liên trống rỗng, Khương Bồng Cơ có thể nhận dịp này chiếm lấy huyện Hồng Liên. Tới khi thư sinh biết tin giáo chủ bị cầm tù phải khởi binh ngăn cản thì phương Bồng Cơ có thể quay đầu đánh huyện Kim Môn. Cuối cùng khi thư sinh và tên phản giáo đánh nhau tương tàn, cô lại ra tay bắt gọn hai bên. Khương Bồng Cơ nghe xong tin tên ăn mày truyền tới, trong lòng không khỏi nhíu mày, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười vui sướng. Cô không ngờ An Thôi cáo già như vậy, chơi trò gián điệp tới tận ba mang. Đám khán giả nghe cả nửa ngày vẫn như đi trong mấy mù, mất cả buổi mới hiểu được đầu đuối. [Mùa Hè Muỗi Nhiều Quá]: Dân chúng buôn dưa lê giật mình tới rớt cả dưa lê, ngón gián điệp ba mang này của đại thần An Thôi thật quá vi diệu. [Mùa Đông Run Lẩy Bẩy]: Kế hoạch nghe thì hay đấy, nhưng vẫn hơi có vấn đề, ai biết tên An Thôi nay có thật muốn giúp Streamer không? Lỡ hắn ta không phải gián điệp ba mang mà chơi trò dây dưa ba bên, thực tế chỉ trung thành với bản thân thì xong luôn. [Mùa Xuân Thích Ngủ]: Tui có xem mấy tập trước, An Thôi và Streamer có quan hệ hợp tác, không ai trung thành với ai, hắn và Streamer nhất trí về lợi ích, Streamer có lợi thì An Thổi mới có lời, vì thế khả năng An Thôi xỏ lá Streamer rất nhỏ. [Mùa Thu Lạnh Teo]: Tui đếch thèm quan tâm An Thối trung thành ai, chỉ cần chiêu gián điệp ba mang này cũng đủ để hắn ta có một giải Oscar cho diễn viên xuất sắc nhất. Không chỉ Oscar thiếu An Thối một giải danh giá, ngay cả Khương Bồng Cơ cũng không khỏi cho hắn ta một like tán thưởng. Tuy trình độ Hồng Liên Giáo không cao, nhưng tư duy của một đám giang hồ cũng rất tréo ngoe, An Thôi có thể bắt chuẩn ý nghĩ của chúng sau đó đưa ra kế hoạch chớp lấy cơ hội thu lợi cho bản thân... người như thế đúng là nhân tài. Tên ăn mày nhận thưởng, đứng bên cạnh nghe mưu sĩ bàn bạc. Kỳ Quan Nhượng nhíu mày, bệnh đa nghi của anh ta hơi nặng, anh ta không hề tin tưởng An Thôi. Dương Tư từng có tiếp xúc ngắn với An Thôi, hơn nữa còn biết được một số chuyện của hắn từ Vệ Từ, nên tương đổi lạc quan với kế hoạch này. Kỳ Quan Nhượng nói: “Tên An Thối này có tin được không? Dương Tư cười nhẹ, vẻ mặt đầy tính toán. Gã liếc nhìn cây quạt lông ngỗng trong tay Kỳ Quan Nhượng mà lòng rét run, lặng lẽ dời ánh mắt: “Tin được hay không không quan trọng, quan trọng là chủ công có thể lấy được bao nhiêu lợi ích, dù An Thôi có lòng riêng cũng không thể rung chuyển nổi chủ công, chủ công có thể làm ngư ông nhìn nội bộ Hồng Liên Giáo tranh đấu tương tàn sau đó thu lưới hưởng lợi” Thế nhưng Khương Bồng Cơ thà rằng chọn khai chiến vào dịp Tết, thời gian của cô không thể kéo dài nữa. Lý Vân nghe ngu người, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: “Vậy, hai vị tiên sinh à... tiếp theo chúng ta sẽ nhìn bọn chúng tự tàn sát nhau sao?” Kỳ Quan Nhượng ngẩng đầu nhìn Lý Vân như sinh vật lạ: “Có lợi mắc chi không làm?” Lý Vân nghẹn lời: “.” Điển Dân trầm tư một lúc, suy đi nghĩ lại một hồi rồi mới cẩn thận nói: “Thế nhưng nếu theo kế hoạch này thì sợ chúng ta không đủ người” Sắc mặt Điển Dần sa sâm, bọn họ chỉ có thể điều động hơn nghìn binh mã, nhưng bốn huyện đánh nhau không những phải chạy động chạy tẩy mà còn phải căng thẳng thần kinh, như vậy sức chiến đấu và tinh thần sẽ bị tiêu hao rất lớn. Nếu dựa theo kế hoạch lúc trước, làm đầu chắc đấy, ăn từng huyện một thì hơn nghìn binh mã này cũng coi như đủ. Nhưng phối hợp với kế hoạch của An Thôi thì bọn họ phải đánh nhiều đường cùng lúc, binh lực phân tán không thích hợp cho phát triển vững chắc. Khương Bồng Cơ nói: “Cơ hội không bắt lấy thì sau sẽ không còn nữa, vấn đề mà Điển Dần lo lắng là đúng, vì thế ta dự tính điều một ít tân binh tới đây cổ thủ thành trì, ít nhiều cũng có thể uy hiếp đám cà lơ cà phất của Hồng Liên Giáo” Hồng Liên Giáo không sợ Khương Bồng Cơ là vì chúng thấy binh lực của cô quá ít, có thể ăn hiếp được. Cũng giống như kéo bè đánh nhau vậy, một đám lưu manh muốn đánh hội đồng một tên cao thủ võ lâm. Dù biết là cao thủ võ lâm nhưng đối thủ chỉ có một người, nguyên đám bay vô đè cũng có thể đánh ngã. Nếu cao thủ không chỉ có một mà tới bảy tám người thì sao? Chắc chắn chúng sẽ cẩn thận không dám tùy ý manh động. Cũng giống như vậy, một khi Khương Bồng Cơ bắt đầu tăng binh mã, Hồng Liên Giáo sẽ phải suy nghĩ lại có nên ra tay không. Kỳ Quan Nhượng cụp mắt xuống. Chủ công nhà anh có bệnh khác người, tân binh chưa huấn luyện xong, chưa đủ tiêu chuẩn nhất định, cố sẽ không để cho họ tham chiến. Kinh nghiệm, năng lực của tân binh không đủ, tỷ lệ chết trận rất cao. Đối với cô, để cho một đám tân binh non choẹt lên chiến trường chẳng khác nào tế sống người. Một khi cô để tân binh lên chiến trường có nghĩa cô đã hạ quyết tâm nhất định phải làm được việc. Dương Tư cười gian: “Nếu điều binh như thế, bọn Tử Hiếu e là sẽ mệt khùng luôn” Khương Hồng Cơ tiếp lời: “Sức khỏe Tử Hiếu yếu, không ai để cho huynh ấy mệt đâu, chẳng phải còn có Phong Chân gánh sao?” Vệ Từ chỉ cần lo chuyện nội vụ là được, những việc nặng nhọc khác cứ quăng cho Phong Chân. Dương Tư nghẹt mặt ra, trong lòng cứ có cảm giác kỳ quái khó tả. Giống như bị thính đâu đó đập ngu mặt? >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.