Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Chương 11: 11: Không Phải Là Người Tốt




“Không phòng thủ nổi.”

Tiếng mũi tên đâm vào máu thịt, tiếng kêu rên thảm thiết từ chiến trường, tiếng vù vù của mũi tên bay xuyên không khí... Ồn ào vô cùng, hội tụ thành một khúc giao hưởng chết chóc... Binh lính rưng rưng nói ra câu này rồi một mũi tên bay tới xuyên qua ngực...

“Đập hết! Đập tan bọn chúng! Tuyệt đối không được cho bọn phản đảng này trèo lên tường thành!”

Thủ lĩnh của Hồng Liên Giáo núp ở phía sau, vẻ mặt tràn đầy nỗi sợ hãi, gã vừa gào khàn cả giọng vừa đẩy những người khác ra tiền tuyến.

“Không phòng thủ nổi cũng phải phòng! Ai dám rút lui thì giết kẻ đó!”

Đối phó với quân địch treo trên thang máy, phương pháp tốt nhất là dùng vật nặng hoặc binh khí sắc nhọn đập vào chỗ hiểm hoặc hai tay chúng.

Thủ thành thậm chí không cần giết người tại chỗ, chỉ cần lắc qua lắc lại thang máy, có điều tường thành không đủ cao để quân địch ngã mà chết.

Nhưng mà đám người Dương Tư cũng rất gian xảo.

Dương Tự cho binh lính cầm lá chắn dày giả bộ treo lên thang máy, không cần trèo quá cao chỉ cần leo nửa thành là được, dụ binh lính của Hồng Liên Giáo thò mặt ra. Lúc bọn chúng dùng đá và vũ khí sắc nhọn tấn công binh lính leo thang máy thì đội cung tiễn ở dưới thành có thể bắn chết chúng rồi.

Trống trận như sấm, tiếng trống dồn dập vang lên khuấy động tinh thần, bừng bừng khí thế.

Khương Bổng Cơ cưỡi trên lưng Tiểu Bạch, bộ giáp bạc áo choàng đỏ dưới ánh mặt trời vô cùng hút mắt.

Cô nhíu mày nói: “Tĩnh Dung, mặc dù chủ công nhà huynh dự chút tiền song cũng không phải giàu nứt đố đổ vách... Huynh có thể cần kiệm chút không?”

Tên cũng không phải vô tận, với cô mà nói mỗi mũi tên bắn ra đều là bạc trắng chói lóa.

Nếu công thành thuận lợi thì thôi nhưng nếu tạm thời chưa công thành được thì những mũi tên kia không có cách nào lấy lại được rồi.

Cho dù thu dọn chiến trường có thể nhặt lại một ít, song mũi tên cũng không được như ban đầu nữa. Mỗi lần công thành đều tổn thất mười đến hai mươi phần trăm, thật khiến người ta đau lòng như cắt da cắt thịt.

Dương Tự cười nói: “Đợi đến khi tinh thần chiến đấu của bọn chúng tán loạn thi công phá cái tường thành vài trường này dễ như trở bàn tay!”

Khương Bổng Cơ thầm liếc mắt, cô thúc Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hí lên một tiếng, nhanh như chớp chạy về phía chiến trường.

Dương Tư đang muốn giơ tay lên ngăn cản thì Tiểu Bạch đã chở người đi mất, chỉ để lại phía sau một màn cát bụi.

Lúc lao lên, Khương Bồng Cơ rút bộ cung tên đặt trên lưng ngựa ra. Bộ cung tên này muốn kéo căng cần phải có sức lực hai thạch trở lên. Lắp tên giương cung, cô nhắm đúng lá cờ đang tung bay đón gió trên thành.

Tia sáng xuyên không, mũi tên mang theo khí thế chưa từng có, xoạt một tiếng bắn thủng cột cờ, lá cờ to đùng đổ rầm xuống.

Muốn đập tan khí thế của bọn chúng cần gì phải lòng vòng như thế:

Trực tiếp chặt đầu tướng địch hay chém gãy cờ của chúng đều là phương pháp khiến cho quân địch nhục nhã, đánh tan tinh thần của binh sĩ.

Dương Tư nhìn lá cờ của Hồng Liên Giáo rơi xuống mà dở khóc dở cười điều chỉnh kế hoạch, toàn lực công thành.

Hồng Liên Giáo trên thành cơ bản đã mất tinh thần chiến đấu rồi, quân lính của Khương Hồng Cơ sau khi bỏ tấm lá chắn dày ra thì liên tiếp trèo lên thành. Hai bên chém giết, cảnh tượng máu tanh hỗn loạn như địa ngục trần gian, khiến người ta hoàn toàn mất hết lí trí.

Trong hỗn loạn, cổng thành mở ra.

Khương Bồng Cơ cấm trường thương trong tay, thúc ngựa vào thành.

Chém giết từ sáng sớm đến buổi trưa, dường như mây trắng trên bầu trời đã nhuộm lên màu đỏ tươi.

Người nào đầu hàng thì bị trói gô lại, kẻ nào liều chết phản kháng thì giết ngay tại chỗ.

Không đến nửa tháng, cục diện của quận Thừa Đức đã thay đổi hoàn toàn.

Đến lúc này, ba huyện Kim Môn, Phong Hồ, Hồng Liên đã được tính vào lãnh thổ của Khương Bổng Cơ.

“Còn thiếu huyện Thu Vũ”

Đánh xong, Dương Tư cho người thu dọn chiến trường, bố trí ổn thỏa binh lính bị thương, thi thể binh lính chết trận và tù binh bị bắt.

Đến khi gã có thể thở phào thì Khương Hồng Cơ đã tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ bộ áo giáp dày cộp nặng trịch, ngồi ở phòng khách uống trà nghỉ ngơi.

Dương Tư bận đến mức chân không chạm đất, quần áo trên người mặc từ hai ngày trước, căn bản là không có thời gian tắm rửa.

“Đúng vậy, còn thiếu huyện Thu Vũ... Chỉ bằng chủ công nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đợi Hồng Liên Giáo đấu đá nội bộ, tiêu hao lẫn nhau?

Khương Bồng Cơ cau mày nói: “Ta cũng muốn đợi nhưng còn phải Cần Vương”

Dương Tư cũng đành chịu, nếu không có vụ Cần Vương này thì phải đến đầu xuân bọn họ mới đánh quận Thừa Đức.

Giờ giáp Tết rồi còn bị ép phải khai chiến, binh lính không được ở bên người thân đón Tết đã đành, còn phải nộp mạng ngoài chiến trường.

Khương Bồng Cơ lại nói: “Sớm muộn cũng phải thâu tóm Hồng Liên Giáo, ngồi nhìn bọn chúng đấu đá nội bộ không khác gì tiêu hao lực lượng của chúng ta”

Dương Tư bị chặn họng không nói ra lời.

Ý của chủ công rõ ràng là Hồng Liên Giáo sớm muộn gì cũng là của ta, bây giờ bọn họ hao tổn càng lớn thì có nghĩa là lúc ta lấy được tổn thất càng lớn... Nhưng mà, Hồng Liên Giáo người ta còn chưa sụp đổ mà chủ công ngài lo lắng như thế có được không?

“Nghỉ ngơi qua loa rồi đến huyện Thu Vũ”

“Vâng!”

Khương Hồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng cố ý phong tỏa tin tức, lúc Hồng Liên Giáo biết được tin tức này thì đã khá muộn.

Muộn đến mức nào à?

Cô đã thâu tóm được huyện Phong Hồ rồi mà đám Hồng Liên Giáo vẫn còn đang giằng co trong huyện Thu Vũ.

Để kéo dài thời gian, An Thổi vắt hết óc đưa ý kiến cho lão nhị của Hồng Liên Giáo.

So với đám mưu sĩ lươn lẹo lắt léo thì An Thôi cũng được xem là ngay thẳng rồi.

Nếu so với đám lỗ mãng không có não của Hồng Liên Giáo thì An Thôi cảm thấy IQ của mình có thể đè bẹp tất cả.

Được sự giúp đỡ của hắn ta, lão nhị lừa huyện Thu Vũ mở cổng thành ra rồi chiếm lấy.

Đánh chiếm huyện Thu Vũ xong, gã đang muốn phân một phần binh lực đi huyện Hồng Liên thì quân đội lại bị chặn ở cổng thành.

Người vây bọn chúng không phải là ai khác mà chính là quân sự của Hồng Liên Giáo.

Thư sinh đích thân dẫn binh bao vây huyện Thu Vũ, vừa la mắng vừa đòi lão nhị giao trả giáo chủ.

Hai bên giằng co mãi.

An Thôi nhân cơ hội khích bác, phá vỡ cân bằng giữa hai bên, chiến tranh vô cùng căng thẳng.

Còn về phần hắn?

Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ, An Thôi đã thu xếp ổn thỏa hành lý từ sớm, dẫn theo đám huynh đệ nhân lúc nhốn nháo chuồn mất.

Lão nhị và thư sinh đang tranh đấu đỏ cả mắt thì làm gì chú ý đến sự tồn tại của An Thôi chứ?

Đợi lúc bọn chúng phát hiện An Thôi chạy trốn, bốc hơi khỏi trần gian thì tin tức huyện Hồng Liên, huyện Phong Hồ liên tiếp bị đánh hạ cũng theo đó truyền đến.

“Cái gì? Huyện Hồng Liên mất rồi? Chuyện từ lúc nào thế?”

Lão nhị kinh hãi bật dậy, vì đứng dậy quá vội mà gã cảm thấy choáng váng suýt nữa ngất lịm.

Sắc mặt lính truyền tin trắng bệch, lắp ba lắp bắp mới nói ra được thời gian.

Lão nhị nghe xong trợn trừng mắt, cơ thể to con ngã vạch xuống đất.

Mọi người hoảng hốt lo sợ nhấn vào huyệt nhân trung rồi tát vào mặt, hành hạ hồi lâu mới cứu được gã tỉnh lại.

“Làm sao có thể... Làm sao có thể.”

Lão nhị cảm thấy như rớt vào hầm bằng, lạnh đến thấu xương.

Nếu tin tức không sai thì lúc huyện Hồng Liên rơi vào tay giặc chính là ngày gã đến huyện Thu Vũ.

Huyện Hồng Liên không yếu, làm sao Liễu tặc có thể không một tiếng động mà đánh hạ huyện Hồng Liên được?

Hơn nữa, bị đánh hạ đã mấy ngày mà tin tức giờ mới truyền tới?

Cùng lúc đó, thư sinh cũng nhận được tin mất huyện Phong Hồ. >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.